Đọc truyện Cẩm Niên – Chương 9: Quan tâm
Editor: Peachy
Phó Thừa Lâm vừa nghe thấy bốn chữ “hí thủy uyên ương” liền nhớ lại cảnh Khương Cẩm Niên ngã vào bể bơi vừa rồi. Anh thấy có chút buồn cười: Coi như đúng là hí thủy uyên ương thì cũng không phải là kiểu “hí” đó.
Anh giải thích với Lương Tùng: “Chủ đề nói chuyện của tôi và Khương Cẩm Niên cực kì đứng đắn, vô cùng trong sáng, đâu có đen tối như cậu nghĩ. Chuyện rời hay không rơi mà chúng tôi nhắc đến chính là việc Anh rời EU…”
Lương Tùng trong ngoài bất nhất: “Ồ, cậu nói thế nào thì là như vậy.”
Anh ta xoa cằm, nghiêng người tới gần, trực tiếp hỏi một câu rất không bình thường: “Cậu với Khương Cẩm Niên bắt đầu khi nào vậy?”
Phó Thừa Lâm đẩy ly thủy tinh sang bên trái: “Chưa hề kết thúc, cũng chưa từng bắt đầu.”
Lương Tùng lại hỏi: “Khương Cẩm Niên với Kỷ Chu Hành ầm ĩ chia tay, Kỷ Chu Hành lại là giám đốc tài chính cấp cao… Chuyện của hai người bọn họ cậu không can thiệp gì đấy chứ?”
Phó Thừa Lâm cười nói: “Tôi có thể can thiệp được vấn đề gì? Tháng trước tôi mới về nước, lúc gặp Khương Cẩm Niên thì cô ấy với Kỷ Chu Hành đã chia tay rồi. Này ông anh, chúng ta có thể thay đổi chủ đề nói chuyện không, đừng tọc mạch chuyện tình cảm của người ta nữa, tôi nghĩ không nên đâu.”
Lương Tùng gật đầu.
Nhưng anh ta không nhịn được khuyên nhủ vài câu: “Cậu cũng đừng trì hoãn bản thân, sớm ổn định đi, như tôi này, kết hôn xong rồi bắt đầu.”
Anh ta còn gõ ngón trỏ xuống bàn một cái: “Đàn ông thành gia lập nghiệp, thành gia trước, lập nghiệp sau.”
Phó Thừa Lâm nói đùa: “Thành gia lập nghiệp là cái gì? Chỉ có đàn ông mới biết phải làm thế nào mới phù hợp.”
Lương Tùng cười anh: “Coi như mồm mép cậu lợi hại.”
Phó Thừa Lâm cụng ly với anh ta, nói thêm: “Bây giờ không vậy nữa, tâm hồn cằn cỗi rồi. Lúc trước tôi rất thích cùng người khác tranh luận, hiện tại cảm thấy như vậy quá lãng phí thời gian.”
Thực vậy, hồi đại học Phó Thừa Lâm rất xuất sắc, luôn áp đảo người khác, còn tham gia vào đội phản biện của trường.
Những gì anh làm đều khiến người khác xuất hiện một loại ảo giác đáng sợ – tựa như cái gì anh cũng biết, làm chuyện gì cũng sẽ thành công.
Khương Cẩm Niên nằm trong số ít những người bạn tình nguyện vượt khó để tiến lên. Có lẽ do bọn họ từng trải qua những ngày tháng làm đồng đội đồng cam cộng khổ nên tình cảm của cô với Phó Thừa Lâm mới đặc biệt.
Chuyện xưa như nước chảy, không bao giờ quay lại được nữa.
Lương Tùng suy nghĩ một lát, tâm sự: “Sáng ngày kia, trường cũ của chúng ta sẽ tổ chức kỉ niệm tròn một trăm mười năm thành lập, Khương Cẩm Niên có biết không?”
Phó Thừa Lâm tùy tiện lắc chiếc ly trên tay, thầm nghĩ: Chắc chắn Khương Cẩm Niên biết chuyện thành lập trường này, nhưng liệu cô có đồng ý tham gia hay không? Chuyện này rất khó nói. Anh đoán cô hơn nửa không muốn đi, cho dù cô có tới, phần lớn bạn học cũng không nhận ra.
Cô thay đổi rất nhiều.
Nửa tiếng trước, Phó Thừa Lâm cùng Khương Cẩm Niên nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất nhưng hoàn toàn không nhắc tới ngày kỉ niệm thành lập trường. Mặc dù vốn dĩ ban đầu anh muốn đề cập tới vấn đề này, nhưng cuối cùng, Khương Cẩm Niên lại kể với anh chuyện chiến đấu với mấy còn gián đã trải qua lúc đi du học…
Anh vô tình cười nhẹ một tiếng, người phụ nữ bên cạnh lập tức liếc mắt đưa tình với anh. Người phụ nữ đó ngồi một mình, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn anh, sau khi chạm mắt liền kích động, cầm ly trên tay định tới tìm anh.
Anh bỗng nhiên nổi lên suy nghĩ bông đùa, kéo vai Lương Tùng một cái, động tác rất nhẹ lại không thiếu sự thanh lịch nhưng vẫn dọa cho Lương Tùng giật mình.
Lương Tùng bảo: “Cậu muốn làm gì, có chuyện gì cứ từ từ nói.”
Phó Thừa Lâm ngẩng lên, chỉ cho anh ta: “Người phụ nữ kia muốn tới đây bắt chuyện.”
Lương Tùng hỏi: “Có vấn đề gì với cô ta à?”
Phó Thừa Lâm trả lời: “Trên ngón áp út bàn tay trái của cô ta đeo nhẫn, có vẻ đã đính hôn, có khi là kết hôn rồi cũng nên. Vừa rồi trên bàn cô ta ngồi có một một phong thư bìa màu vàng kim, đó là thư mời dành cho VIP tới hội nghị đối tác tài chính…”
Lương Tùng lập tức tỉnh tảo: “Cậu cho rằng mình là thám tử phá án ngay tại chỗ đấy à? Cô ta cũng đâu phải phần tử tội phạm.”
Phó Thừa Lâm bình tĩnh nói: “Tôi đoán cô ta họ Diêu.”
Lương Tùng bảo: “Tôi không tin.”
Phó Thừa Lâm hỏi anh ta: “Cược không?”
Lương Tùng lấy từ trong túi ra một chiếc ví da: “Cược một trăm đồng.”
Lời vừa nói ra không lâu, cô gái kia đã tới gần, nhưng sau khi thấy rõ biểu cảm của Phó Thừa Lâm, vẻ mặt lại có chút chần chừ… Cô ta hoài nghi việc Phó Thừa Lâm có thể kết bạn với mình. Anh tựa như một dốc núi vững chãi, là kiểu đàn ông không dễ bị rung động.
Cô ta chỉ có thể tự giới thiệu trước: “Tôi là Diêu Thiên, gia đình sống ở Bắc Kinh nhưng mấy năm nay định cư ở Quảng Châu, tôi mới tới Thượng Hải hôm nay. Bàn chỗ các anh không có người đúng không, vậy tôi ngồi đây nhé.”
Phó Thừa Lâm duỗi ngón tay, khẽ vân vê trước mặt Lương Tùng.
Tất nhiên, anh đang đòi khoản cá cược vừa rồi.
Lương Tùng ném cho anh một trăm đồng: “Cậu quen người phụ nữ họ Diêu này từ trước rồi đúng không?”
Phó Thừa Lâm trả lời: “Đây là lần đầu tiên tôi và cô ta gặp nhau, cậu không tin thì cứ việc hỏi.”
Anh rất nhanh đã liên hệ ra đầu đuôi câu chuyện. Anh đoán Kỷ Chu Hành chính là vì cô gái này mà cắm sừng Khương Cẩm Niên, vì lịch sử thuê phòng của Kỷ Chu Hành và Diêu Thiên vẫn được lưu trữ trong hệ thống của khách sạn.
Thời gian trôi qua đã lâu, có tra cứu hay không cũng vô nghĩa, huống hồ mọi rắc rối xung quanh Kỷ Chu Hành đều không liên quan gì tới Phó Thừa Lâm.
Phó Thừa Lâm cùng Diêu Thiên hàn huyên vài câu khiến cô ta cười lộ cả lúm đồng tiền. Tới lúc cô ta muốn nói sang vấn đề tài chính, Phó Thừa Lâm liền đứng lên cáo từ, cùng Lương Tùng rời đi tới một gian phòng khách ở tầng hai.
Đêm nay anh hẹn gặp Lương Tùng là vì chuyện thu xếp quy trình niêm yết cổ phiế, do Lương Tùng làm việc ở Ủy ban điều tiết chứng khoán Trung Quốc, mà Phó Thừa Lâm lại đang phân vân sẽ phát hành lần đầu ra công chúng cổ phiếu A hay cổ phiếu H. [1]
[1] Cổ phiếu A: cổ phiếu phổ thông phát hành bởi các công ty được thành lập tại Trung Quốc đại lục, niêm yết tại thị trường chứng khoán Trung Quốc đại lục, giao dịch bằng RMB.
Cổ phiếu H: cổ phiếu của các công ty được thành lập tại Trung Quốc đại lục được giao dịch trên thị trường chứng khoán Hồng Kông, giao dịch bằng HKD.
Đêm đó, sau khi Lương Tùng ra về vẫn còn vô số báo cáo vẫn đang chờ xét duyệt. Phó Thừa Lâm chú ý tới một số hạng mục, tăng ca tới muộn.
Anh ngồi một chỗ chăm chú vào màn hình máy tính hồi lâu không tránh được cảm giác nhàm chán. Thế nên lúc chuẩn bị đi ngủ, anh theo thói quen chống đẩy một lúc sau đó lên giường nghịch điện thoại, phát hiện ra Khương Cẩm Niên vẫn đang online.
Cô cũng chưa ngủ.
*
Khương Cẩm Niên đã đọc lại tài liệu một lượt, hoàn thành công tác chuẩn bị cho công việc ngày mai thế nhưng vẫn không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Lí do vì sao ư?
Bởi vì Phó Thừa Lâm tặng cô một đôi giày cao gót.
Lúc cô ngã xuống bể bơi đã đạp rơi đôi giày đang đi xuống nước, trên đường trở về thì đi dép lê mà khách sạn cung cấp miễn phí. Thật ra trong vali của cô vẫn còn một đôi dự bị cao 5 cm nữa. Làm chuyện gì cũng vậy, khi nào cô cũng lên kế hoạch rất tỉ mỉ.
Thế nhưng, có lẽ Phó Thừa Lâm không biết điều này.
Anh gọi dịch vụ phòng, thanh toán trước, mua cho Khương Cẩm Niên một đôi giày mới size giày vừa vặn, kiểu dáng đơn giản, sau đó nhờ nhân viên phục vụ đưa tới phòng cô.
Trên hộp giày không đề giá, Khương Cẩm Niên đành phải quét mã để tra, sau khi đã biết được chính xác, cô ngã xuống giường không dậy nổi.
Cô gửi cho Phó Thừa Lâm một tin nhắn: “Bạn học Phó, tài khoản game của cậu là gì vậy?
Phó Thừa Lâm trả lời: “Tôi bỏ chơi game rồi.” Sau đó nhắn thêm một câu: “Bạn học Khương, cậu không cần nạp tiền cho tôi.”
Anh liếc mắt cũng có thể nhìn thấu Khương Cẩm Niên khiến cô chỉ có thể gửi đi một cái sticker “Ha ha ha ha ha” để giảm bớt tâm tình. Cô thầm nghĩ bản thân chẳng khác gì một đứa ngu, ngón cái đặt trên màn hình không hiểu sao bằng một cách nào đấy lại ấn vào nút video call, cô vội vàng định cúp máy thì Phó Thừa Lâm đã đồng ý cuộc gọi.
Cô thốt lên: “Đệt.”
Giống như bị tiêm một mũi máu gà, một giây trước cô vẫn đang nằm ườn trên giường như con cá ươn còn hiện tại đã kéo cao cổ áo, nghiêm chỉnh ngồi thẳng dậy.
Nhưng cô không nói thêm gì nữa.
Phó Thừa Lâm tổng kết lại: “Thì ra nửa đêm cậu tìm tôi cũng chỉ để nói một câu đm…”
Anh để di động sang một bên, không còn chiếu vào mặt nữa.
Khương Cẩm Niên lập tức thanh minh: “Đây là một từ cảm thán để biểu đạt cảm xúc rất phổ biến, cậu không thể nghĩ sang phương diện đó được.”
Phó Thừa Lâm hỏi lại: “Phương diện nào?”
Anh hạ giọng, nghe vừa xấu xa lại vừa đứng đắn: “Bạn học Khương nếu không ngại thì giải thích một chút xem.”
Khương Cẩm Niên đáp: “Đừng có giả vờ ngây thơ.”
Cô không thể nhìn được phản ứng của anh qua màn hình điện thoại mà chỉ có thể thấy trần nhà màu vàng nhạt, ánh đèn nhưng nước chảy đổ xuống, chiếu sáng tầm nhìn của cả hai người bọn họ. Cô dứt khoát nằm xuống giường, đắp chăn kín mít.
Giọng nói của Phó Thừa Lâm tựa như ở sát bên tai: “Tôi nhớ hồi đó lúc nói chuyện, cậu thường xuyên dùng mấy câu con mẹ nó, đm, chết tiệt, wth, lúc đó tôi rất ngạc nhiên, cậu học từ đâu mấy từ này? Cậu còn là một cô gái…”
Khương Cẩm Niên không ngờ rằng anh vậy mà vẫn nhớ rõ như thế.
Cô chợt cảm thấy xấu hổ, cảm giác như đang đứng ở một buổi xử tử công khai.
Cô giả bộ thờ ơ trả lời: “Tôi xin được đính chính lại, hiện tại tôi là một con cún đội lốt người.” [2]
[2] “Nhân mô cẩu dạng” – một thành ngữ Trung Quốc nghĩa là mặt người thân chó, đây là câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì
Phó Thừa Lâm cười hỏi: “Cậu có biết nhân mô cẩu dạng là một câu châm biếm không thế?”
Khương Cẩm Niên đáp: “Tôi dùng để minh họa bản thân, cực kì chính xác.”
Bên kia không nói gì, cô lại tiếp tục: “Hơn nữa, tôi thường xuyên cảm thấy mệt như cún.”
Gối đầu cùng đệm giường đều vô cùng thoải mái, cô đắm chìm trong sự êm ái đó, nửa mơ nửa tỉnh, thả lỏng, nói cũng nhiều hơn: “Từ nhỏ tôi đã sống rất mệt mỏi, thế nhưng than thở cũng chẳng để làm gì, ai mà chẳng có nỗi niềm riêng, ai mà chẳng gặp khó khăn. Hôm nay tôi sẽ giải thích cho cậu, tôi thô lỗ thế này là học từ đâu…”
Cô ngáp một cái, chậm rãi kể: “Nhà tôi ở phía nam thành phố, hàng xóm xung quanh là mấy tiệm tạp hóa, quán đồ ăn, cửa hàng thực phẩm, tất cả các cửa hàng đều chen chúc ở một chỗ, quần áo thì phơi trên cột điện. Không gian sinh hoạt quá nhỏ nên rất dễ nảy sinh mâu thuẫn, tôi nghe người lớn cãi nhau thành quen, tận đến khi tôi cũng trở thành người lớn.”
Phó Thừa Lâm cầm lấy điện thoại đặt trên đầu giường: “Cậu chưa từng kể cho tôi nghe về tuổi thơ của cậu, hôm nay là lần đầu tiên.”
Khương Cẩm Niên khẽ cười: “Thời điểm tôi mười tám, mười chín tuổi thực sự rất hư vinh.”
Phó Thừa Lâm không đồng ý: “Tôi đâu thấy vậy.”
Khương Cẩm Niên vẫn khăng khăng: “Lúc lên đại học, tôi cực kì sợ người khác phát hiện ra mình rất nghèo, thế nhưng nhà trường lại công bố danh sách sinh viên có hoàn cảnh khó khăn. Tôi đã nghĩ cậu sẽ coi thường tôi, nhưng sự thật ngược lại. Tiền thưởng sau mỗi cuộc thi cậu đều đưa hết cho tôi, còn giúp tôi tranh học bổng du học…”
Trong đêm tối nhạt nhòa, cô hít sâu một hơi, nắm chặt ga giường: “Tôi không hiểu vì sao cậu lại đối xử tốt với mình như vậy. Cậu luôn khích lệ tôi, ủng hộ tôi, cho tôi niềm tin,… Cậu có biết, những năm tháng đó, để đuổi kịp cậu tôi suýt thì mệt muốn chết.”
Cô để điện thoại dựng đứng, kẹp vào khe hở của hai chiếc gối đầu. Cứ như vậy, mỗi khi Phó Thừa Lâm lên tiếng sẽ giống như anh đang ở bên tai cô nói chuyện, cô cũng không cần tốn sức cầm lấy điện thoại.
Phó Thừa Lâm liếc nhìn màn hình một cái, vừa hay nhìn thấy gò má cô. Anh như đang suy tư nhìn cô chằm chằm một lúc, khi cô còn chưa kịp phòng bị anh đã cất lời: “Ngoại trừ suýt nữa khiến cậu mệt muốn chết, tôi còn để lại trong cậu chút ấn tượng tích cực.”
Kim đồng hồ treo trên tường chỉ ba giờ sáng, bản thân anh nhận thức được không còn sớm nữa, liền bảo: “Đi ngủ trước đã, ngủ ngon.”
Khương Cẩm Niên thuận thế tiếp lời: “Ừm, còn một chuyện nữa, đôi giày cao gót tối nay cậu đưa cho, tôi không thể nhận được.”
Phó Thừa Lâm lại nói: “Nếu như là điện thoại hay máy tính, cậu trả lại cho tôi cũng được, tôi có thể dùng tới. Nhưng là giày cao gót thì chỉ có thể ném đi, cậu có thấy lãng phí không?”
Quả thật có một chút.
Khương Cẩm Niên nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Cô nằm trên giường trở mình, tắt đèn trong phòng, cả người đều mệt mỏi hỗn độn chìm vào giấc ngủ, nhưng dường như tâm trí còn đang chìm đắm ở thực tế, vẫn suy nghĩ về anh.
Anh cũng buồn ngủ, tiếng nói dần dần nhỏ lại: “Cậu cứ coi như là tôi… bày tỏ nỗi lòng.”
Bày tỏ nỗi lòng.
Bốn chữ này khiến Khương Cẩm Niên lập tức tỉnh táo trong thoáng chốc.
Cô trả lời: “Được rồi, ngủ ngon.”
Nói xong, cô cúp máy, kết thúc cuộc trò chuyện video dài dằng dặc này. Sau đó cô lên mạng search, “Bày tỏ nỗi lòng” được giải thích là để biểu thị tâm ý, chỉ một kiểu từ chối khách sáo.
Cô không nhịn được thở dài.
Hết chương 9
Spoil: Hai anh chị đùa nhau trong phòng tổng thống.
Đề cử các bạn nghe bài “Bày tỏ” của Tiết Chi Khiêm ft. Lưu Tích Quân, tên của bài hát cũng chính là bốn chữ bên trên mà anh nói với chị đó ạ. Mình đã đính kèm bản vietsub của bài hát trên phần media rồi đó.