Đọc truyện Cẩm Niên – Chương 32: Lộ trình
Editor: Peachy
Khương Cẩm Niên suy đi tính lại, nhẹ nhàng đặt một quân cờ trắng xuống một vị trí trên bàn cờ. Cô không nhìn anh, biểu cảm mong chờ, cực kì quyến rũ. Cô đáp: “Được thôi, em nhận kèo này. Anh tập kêu tiếng mèo từ giờ đi là vừa.”
Phó Thừa Lâm nhìn cô chằm chằm: “Mèo kêu như nào thế, em làm mẫu trước đi.”
Anh nói xong thì hơi do dự.
Khương Cẩm Niên ngồi bên cạnh bàn cờ, đôi chân tuyết trắng chụm lại. Cô mặc một bộ váy công sở, phần eo được siết chặt, chân váy ôm lấy hông tạo thành một kiểu đồng phục với mị lực khó có thể chống cự.
Cô nghiêm túc mở miệng kêu “Meow.”
Phó Thừa Lâm cầm một quân cờ đen đặt vào góc, tay còn lại chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi quần ra quay video. Anh tiếp tục dụ dỗ cô: “Chỉ một tiếng thôi à?”
Khương Cẩm Niên vẫn cúi đầu, không chút nghĩ ngợi tiếp tục ba tiếng: “Meow meow meow.”
Phó Thừa Lâm vì biểu cảm và giọng điệu của cô mà xuất hiện vài suy nghĩ lệch lạc. Anh phát lại video, Khương Cẩm Niên thoáng nhìn về phía điện thoại trong tay anh, chỉ thấy dáng vẻ học tiếng mèo kêu của mình… Cô không nói gì, hơi nâng cằm, ánh mắt như hồ ly quyến rũ anh.
Cô không hề cố ý, nhưng đôi mắt của cô rất đẹp, vừa có chút nũng nịu lại vừa có chút giận hờn, từ góc độ của đàn ông, ánh mắt ấy chẳng khác gì cô đang cố tình câu dẫn anh.
Dẫu tâm tư của cô thế nào đi nữa thì Phó Thừa Lâm vẫn rất thích được cô nhìn chăm chú như thế. Anh luôn cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc mỗi khi ánh mắt của cô dán chặt lên người mình, cho dù có thể là Khương Cẩm Niên đang hờn dỗi thì dáng vẻ của cô khi ấy vẫn cực kì đáng yêu. Anh biết, sự nóng nảy của Khương Cẩm Niên chỉ là vẻ bề ngoài còn thực chất cô lại cực kì mềm mỏng, thiên lương và kiên điện.
Vậy là anh giảm tốc độ chơi cờ lại.
Khương Cẩm Niên có đủ thời gian để suy nghĩ.
Cô tháo bỏ cục diện cờ đang rối rắm, từng bước một vây quanh quân cờ đen.
Khi ván cờ đang trong thời điểm kịch tính nhất, Khương Cẩm Niên lại trượt tay làm rơi một quân cờ trắng xuống chính giữa khu vực tấn công. Phó Thừa Lâm nói cô có thể nhặt cờ lên nhưng Khương Cẩm Niên không chấp nhận, cô phân bua: “Nói thật là em chưa từng đi lại cờ bao giờ, Thua thì thua thôi, cùng lắm thì gọi anh một tiếng chồng ơi.”
Thứ Phó Thừa Lâm muốn không đơn giản chỉ là một câu xưng hô ấy. Anh tính toán theo tư duy chơi cờ của Khương Cẩm Niên, lấy lùi làm tiến, thay đổi chiến lược chơi, cuối cùng không để lộ dấu vết thua cuộc dưới tay cô.
Trên bàn cờ, tình trạng của bên đen rất thảm hại, bừa bộn la liệt.
Phó Thừa Lâm tiếc nuối chốt hạ một câu: “Xem ra anh vẫn chưa học đến nơi đến chốn rồi.”
Khương Cẩm Niên đề cao tinh thần thi đấu, thân thiện an ủi anh cực kì dịu dàng: “Bình thường anh bận rộn như vậy, dành thời gian luyện cờ cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Lúc mới bắt đầu em cũng chỉ là gà mờ, năm lớp năm mới tiếp xúc với cờ vây… Cách xuất quân của anh rất vi diệu, là anh tự nghĩ ra à?”
Phó Thừa Lâm đáp lại cô bằng một tiếng mèo kêu.
Anh vòng tay qua vai cô, cố ý kề sát bên tai rồi còn liếm lên tai cô một cái. Âm thanh từ anh vừa thuần khiết vừa phóng đãng. Khương Cẩm Niên run lên cứ như vừa mới bị ai đó rút hết sinh lực, cả cơ thể mềm nhũn, ngừng giãy dụa mà vùi mình vào hõm vai anh, sau đó lại chủ động ngẩng đầu lên hôn anh.
Một tiếng “rầm” cực lớn vang lên, anh đẩy bàn cờ ra khiến các quân cờ dạt ra cực lộn xộn.
Quân đen quân trắng rải rác, trên thảm vẫn sạch sẽ gọn gàng.
Phó Thừa Lâm vừa hôn cô vừa đẩy cô về phía sau. Cô nằm trên sàn nhà, cực kì phối hợp, mặc anh làm càn cứ như bản thân mới thực sự là người thua cuộc, nhưng ngoại trừ hôn cô anh không làm gì nữa.
Đợi cả hai cùng khôi phục sự tỉnh táo, Khương Cẩm Niên đưa lưng về phía anh, khẽ lẩm bẩm: “Em thích anh.”
Anh đáp lại: “Anh cũng thích em.”
Anh còn sử dụng âm điệu cao hơn cô, vang dội hơn cũng thản nhiên và sâu sắc hơn.
Khương Cẩm Niên liền hỏi: “Vì sao lại thích em?”
Tay phải của Phó Thừa Lâm vòng qua người cô. Anh biết đáp án của bản thân cực kì quan trọng, anh đã đặt Khương Cẩm Niên trong lòng thì nhất định phải đường đường chính chính trả lời cô. Nhưng anh vẫn một mực vòng vo, làm như không có gì mà ngụy biện: “Không khác với lí do em thích anh là mấy đâu.”
Khương Cẩm Niên thờ ơ cười: “Em thích tiền của anh. Em thích ở bên cạnh đại gia.”
Phó Thừa Lâm hạ giọng dò hỏi: “Vậy lúc gặp được người nhiều tiền hơn anh thì em sẽ đá anh à?”
Khương Cẩm Niên cuộn tròn: “Đúng vậy, đá bay luôn.” Sau đó lại bảo: “Anh đừng nói chuyện với em nữa, tức muốn cắn ghê.”
Phó Thừa Lâm chẳng biết làm gì. Anh đã bỏ lỡ thời cơ, lúc này có muốn moi tim đào phổi ra trước mặt cô cũng vô dụng. Bỗng dưng anh cảm thấy vừa thất vọng vừa bức bối, chỉ có thể ôm Khương Cẩm Niên thật chặt nhưng lại vô tình dùng nhiều lực siết chặt đến mức cô phải lên tiếng phàn nàn: “Đau em, anh nhẹ nhàng thôi.”
Phó Thừa Lâm xắn tay áo lên, đưa tới bên môi cô: “Muốn cắn anh không?”
Khương Cẩm Niên nâng cổ tay anh lên, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ xấu xa. Cô nhẹ nhàng liếm dọc theo tĩnh mạch của anh rồi đột nhiên lại cắn nhẹ một cái, cứ mút rồi hôn lặp đi lặp lại như vậy. Bình thường ăn kem que thế nào thì bây giờ cô đối xử với tay anh y như vậy, cuối cùng cũng khiến anh khàn khàn cầu xin: “Tha cho anh đi.”
Khương Cẩm Niên buông tay anh ra, ngồi dậy chỉnh trang quần áo, không đổi sắc mặt: “Nếu anh muốn chơi thì em sẽ chơi cùng anh, đến lúc chia tay sẽ không một ai biết.”
Phó Thừa Lâm muốn cũng không thể có được sự bình tĩnh thong thả của cô. Anh bắt buộc phải tháo vạt áo sơ mi ra, duy trì một tư thế ngồi kì quái, quay mặt sang một bên, hỏi ngược lại cô: “Trong lòng em anh là loại người đó à?”
Anh buông một câu mơ hồ: “Người khác thế nào anh không rõ, nhưng anh chẳng chơi nổi đâu.”
Phó Thừa Lâm ngồi nguyên tại chỗ thu dọn bàn cờ. Khương Cẩm Niên từ trên cao nhìn xuống, xoay người nhìn anh: “Khiêm tốn quá, anh muốn gì mà chẳng có chứ.”
Phó Thừa Lâm khẽ cười: “Muốn em mà đã có đâu.”
Anh tự giả sử trong tương lai hai người chia tay, Khương Cẩm Niên sẽ không bao giờ quay đầu, thái độ đối xử với anh… sẽ giống y như thái độ cô dành cho Kỷ Chu Hành bây giờ. Cô xinh đẹp như thế, lại còn thông minh giỏi giang, chịu học hỏi tìm tòi, tìm một người đàn ông có gia thế thanh bạch, hiểu chuyện tình yêu, sau lưng không có gì vướng bận không hề khó. Anh ta sẽ cùng Khương Cẩm Niên kết hôn, sinh con, thắm thiết đậm sâu đến tận lúc đầu bạc răng long.
Thế là Phó Thừa Lâm lại quăng hộp cờ mà bản thân vất vả lắm mới thu dọn xong đi.
Các quân cờ đen và cờ trắng một lần nữa lẫn lộn vào nhau.
Khương Cẩm Niên ngồi xổm xuống dọn cờ, Phó Thừa Lâm đổi vai trò thành người phụ giúp. Thỉnh thoảng đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau, tàn cuộc trên mặt đất rất nhanh đã được xử lý gọn gàng. Lúc rời khỏi phòng sưu tầm, cả hai đều trông rất nghiêm chỉnh.
Phó Thừa Lâm đưa Khương Cẩm Niên vào phòng tập thể hình.
Ở góc phòng có rất nhiều tạ, máy tập cơ vai, máy chạy bộ và máy leo núi còn chưa tắt. Khương Cẩm Niên hồi tưởng lại quãng thời gian vận động 6 tiếng một ngày đầy cực khổ, nghịch ngợm bước lên máy chạy bộ.
Máy móc ở đây đều là máy cảm ứng hiện đại, Khương Cẩm Niên vừa mới đứng vững, bánh xích đã chuyển động nhanh nhứ bay, nâng thành một dốc đứng. Cơ bản cô còn chưa kịp thích ứng, đã chuẩn bị sẵn tinh thần ngã sấp mặt thì Phó Thừa Lâm đã bế ngang người cô lên.
Cô như một chú koala treo trên người anh.
Bên ngoài sân vườn biệt thự, côn trung mùa hạ đang hợp xướng trong màn đêm.
Dưới ánh trăng thanh bồi hồi, lá cây và rèm cửa lay động theo gió rì rào. Khương Cẩm Niên nhìn về phía xa xăm, bầu trời rộng và sâu thăm thẳm, xa tít tắt, xa tới vô tận.
Cô thở dài, đầu hàng: “Anh thả em xuống đi.”
Phó Thừa Lâm đáp: “Vội gì chứ, để anh ôm em thêm lúc nữa.”
Anh trực tiếp bế cô về phòng ngủ của mình. Khương Cẩm Niên nằm xuống giường, ôm lấy gối đầu, bàn tay cuộn lại vỗ lên chăn gối được làm từ lông thiên nga của anh, cảm nhận sự mềm mại của chất liệu cao cấp. Lúc cô ngẩng đầu lên đã không thấy Phó Thừa Lâm đâu nữa. Anh tới phòng ngủ dành cho khách, để lại phòng ngủ chính cho cô.
Khương Cẩm Niên buồn bực không thôi.
Cô trải rộng chăn bông, phát hiện ra ở góc giường có vài bộ váy ngủ mới tinh, tất cả đều là size của cô, có vẻ là hàng đặt may thủ công. Tâm trạng cô càng phức tạp hơn, khó mà diễn tả bằng lời nên lại quyết định tìm Phó Thừa Lâm trò chuyện.
Gian phòng của Phó Thừa Lâm vẫn đang sáng đèn.
Anh ngồi trước điện thoại, phát lại đoạn video vừa mới quay. Khương Cẩm Niên đứng ở cửa phòng nghe thấy âm thanh “meow meow meow” không ngừng của bản thân. Cô nhìn lén qua khe cửa, dưới ánh đèn, bóng lưng của Phó Thừa Lâm cực kì cô đơn.
Bi thương của ai cũng không thể khiến cô vui vẻ, cảm thấy hả hê lại càng không.
Đau buồn không phải suối nguồn của sự hạnh phúc.
Cô dùng những lời độc địa khó nghe để chối bỏ cảm giác lo được lo mất nhưng lại không bù đắp được sự khó xử và áy náy, thấp thỏm không yên sau đó.
Cô liều mạng làm việc nhưng vẫn không có được điều mà tận sâu trong lòng mong muốn. Mà sau khi ở bên Phó Thừa Lâm, cô càng không thể ngăn được bản thân thôi nhớ lại những cảm xúc mãnh liệt năm ấy. Cô biết hiện tại mình đã rơi vào một câu chuyện tình yêu không có chút hi vọng nào.
Khương Cẩm Niên không vào nữa.
Cô quay trở về phòng ngủ chính.
Phó Thừa Lâm vẫn lẻ loi dưới ánh đèn.
*
Ba ngày sau, Phó Thừa Lâm lên máy bay tới Hong Kong công tác.
Thời gian bay là 4h05″. Như thường lệ, Phó Thừa Lâm ngồi ở khoang hạng nhất, vị trí gần đầu. Thế nhưng trong quá trình bay, thư kí Lưu có chuyện muốn bàn bạc, mang theo tài liệu tới tìm anh.
Laptop của Phó Thừa Lâm đặt ở một bên, vẫn chưa đóng lại.
Thư kí Lưu nghe thấy một tiếng mèo kêu “meow meow” rất câu hồn, dường như mới phát ra từ trong laptop của Phó Thừa Lâm. Thư kí Lưu còn chưa load xong, Phó Thừa Lâm đã đóng laptop lại, hỏi anh ta: “Có chuyện gì à?”
Thư kí Lưu báo cáo: “Đây là một phần tài liệu sáng nay mới nhận được… Là bản tóm tắt thông tin niêm yết của khách sạn Sơn Vân. Trong đây có ghi rõ xếp hạng và đánh giá rủi ro, anh có muốn xem qua không ạ?”
Phó Thừa Lâm nhận lấy tài liệu, lật vài tờ.
Bọn họ đã ấn định kế hoạch lên sàn niêm yết Hong Kong, bố trí đầy đủ môi giới, luật sư, kế toán đồng thời tổ chức các cuộc điều tra nội bộ đã được phê duyệt.
Phó Thừa Lâm đang chờ đợi báo cáo kiểm kê tài chính của công ty và ý kiến pháp lý. Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì báo cáo tài chính sẽ không có vấn đề gì.
Bố anh thích sự thăng tiến như trong hệ thống công sở, ông anh thì đã dần dần từ bỏ chuyện cầm quyền thế là chuyện nhỏ chuyện lớn gì trong khách sạn Sơn Vân cũng phải qua tay Phó Thừa Lâm xử lý và phê duyệt. Phần lớn thời gian anh hoàn toàn có thể đảm nhiêm, biểu hiện cực kì xuất sắc, nhưng ngẫu nhiên sẽ có vài đôi lần trong năm, anh cũng cảm thấy mệt mỏi, lực bất tòng tâm.
Hết chương 32
Từ editor: Dạo này bộn bề nhiều thứ, mặc dù đã nói lời này nhiều lần nhưng vẫn mong các bạn thông cảm cho mình ạ.