Cẩm Niên

Chương 26: Bóng gió


Đọc truyện Cẩm Niên – Chương 26: Bóng gió

Editor: Peachy

Khương Cẩm Niên cho rằng ngữ khí của mình không được dịu dàng cho lắm.

Thế nhưng Phó Thừa Lâm vẫn tỏ ra vô cùng vui vẻ. Bọn họ ngồi dưới thảm nói chuyện rất lau, sau đó còn cùng nhau ăn cơm tối. Khương Cẩm Niên không ăn món chính mà chỉ uống canh, Phó Thừa Lâm lại đem cả cá và tôm đặt trước mặt cô để cô bổ sung protein.

Khương Cẩm Niên nhanh miệng bảo: “Không ăn đâu, không thì lượng calo nạp vào ngày hôm nay sẽ vượt chỉ tiêu mất.”

Phó Thừa Lâm ra chiều suy nghĩ: “Anh biết một vài diễn viên và người dẫn chương trình. Nhìn bọn họ rất giống em, cực kì gầy nhưng vẫn muốn ăn kiêng giảm béo vì lúc lên hình thường bị kéo ngang người tạo cảm giác hơi béo.”

Anh chậm rãi dùng đũa gỡ thịt cá, khuyên một câu: “Em không có nhu cầu ở phương diện đó thì nên ăn chút gì đó phù hợp.”

Khương Cẩm Niên không hề bị dao động, ý chí vững như núi Thái Sơn.

Mặc dù trong lòng cô cũng có chút lo lắng.

Cô khá lo lắng ngực mình sẽ nhỏ lại, không còn là 34D như lúc đầu nữa… Sau đó cô lại bắt đầu nghĩ ngợi, tại sao bản thân lại phải để ý đến tiêu chuẩn “điện nước đầy đủ” như thế?

Khương Cẩm Niên thở dài: “Chuẩn mực thẩm mỹ mà xã hội định ra đã kìm hãm sự phát triển đa dạng của phụ nữ. Thời Đường cho rằng đầy đà một chút mới là đẹp, tới triều đại nhà Tống lại coi trọng eo thon mảnh mai, gót sen ba tấc, môi anh đào nhỏ nhắn… Bây giờ thì sao, một cô gái đẹp là phải có chân dài mông cong, dáng người không đẹp coi như là mất một điểm mạnh. Làm người khó ghê.”

Tư duy của Phó Thừa Lâm rất đặc biệt. Anh tiếp lời: “Không sai, làm người không hề dễ. Trong xã hội hiện đại, muốn tồn tại nhất định phải có mục tiêu hướng tới. Em thử nhìn xem các nhãn hàng lớn marketing thế nào. Bất kể là quảng cáo đồ trang điểm, đồ điện gia dụng hay là quần áo đều là để truyền tải một thông điệp – mua sản phẩm của họ thì cuộc sống sẽ hạnh phúc.”

Khương Cẩm Niên đang gặm bắp ngô, má hơi phồng lên.

Đợi bản thân nhai nuốt xong xuôi cô mới kể: “Ngày trước em rất thích xem quảng cáo của người mẫu nam… kiểu cơ bụng sicula, trẻ trung cường tráng ấy anh biết không? Họ hay quay quảng cáo đồng hồ này, dao cạo râu này, rồi cả nước hoa cho nam nữa. Em hay xem lắm, sau đó lấy đó làm động lực để đốc thúc bản thân tự rèn luyện thân thể.”

Thái độ của cô vừa chân thành vừa thản nhiên, hiển nhiên là không hề có chút phòng bị nào với Phó Thừa Lâm, nghĩ gì nói đấy.

Phó Thừa Lâm bắt sai trọng điểm: “Thật ra anh cũng có cơ bụng.”

Khương Cẩm Niên nghe thế thì hơi shock.

Còn anh đã nâng tay trái lên mở cúc cổ áo đầu tiên. Động tác này của anh có lẽ chỉ là vô tình nhưng Khương Cẩm Niên không kiềm chế được, nghĩ lung tung về phương diện đó. Cô cảm giác Phó Thừa Lâm đang gài bẫy mình.

Cô dứt khoát cúi đầu húp canh, không tiếp tục nhìn anh nữa, ngoài miệng còn bảo: “Có thì sao chứ, đừng có mà khoe khoang. Anh khiêm tốn chút đi.”

Phó Thừa Lâm lại chọc cô: “Bạn học Khương này, ở trước mặt em anh không muốn khiêm tốn.”


Anh đặt đũa xuống thẳng thắn: “Anh đang tạo sự chú ý với em đấy.”

Khương Cẩm Niên duỗi tay định đánh anh một cái, nhưng không biết chính xác anh đang ngồi đâu, chỉ theo phản xạ mà quơ tay vào người anh… Cô cố tình không nhìn anh. Vậy mà người tính không bằng trời tính, cô lại chạm vào cổ áo anh, đầu ngón tay duỗi thẳng thân mật chạm vào da thịt anh.

Cô muốn rụt tay lại thì Phó Thừa Lâm đã đè tay cô xuống.

Anh như một vị chủ nhà hào phóng giúp cô hoàn thành ước nguyện bấy lâu nay.

Sự phóng khoáng và cởi mở này chẳng biết vì sao lại kích thích Khương Cẩm Niên. Cô nghĩ thầm, anh đã không sợ thì cô còn sợ cái gì?

Cô xoay người đối diện với anh.

Cúc áo lần lượt được mở ra từng cái một dưới bàn tay của cô. Cô mở lòng bàn tay đè lên trên cơ bụng của anh. Quả nhiên cảm giác chân thực này thỏa mãn hơn nhìn từ trong màn hình nhiều.

Phó Thừa Lâm quần áo xộc xệch để mặc cô ngắm nghía. Cô dè dặt vuốt ve như một chiếc lông vũ mềm mại chậm rãi quét qua vậy mà anh vẫn không nói một câu.

Khương Cẩm Niên không hiểu: “Anh không sợ nhột à?”

Cô kéo ghế lại gần: “Em không có ý gì đâu, chỉ là muốn nghiên cứu một chút thôi.”

Bữa tối hôm nay Phó Thừa Lâm uống nửa chai rượu. Anh mở cái hộp đậy kín bên cạnh bàn lấy ra một viên kẹo bạc hà để ngậm cho tỉnh táo. Anh khẽ khép quần áo lại, ung dung hỏi Khương Cẩm Niên: “Kết quả nghiên cứu thế nào rồi?”

Khương Cẩm Niên trả lời thật lòng: “Bạn học Phó, dáng người của bạn được đấy.”

Anh cười một tiếng, cúi đầu không nói gì mà nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

Bay từ Frankfurt về Bắc Kinh mất mười mấy tiếng nhưng anh không chợp mắt chút nào. Những ngày trước đó cũng thế, công việc chồng chất cộng thêm việc chênh lệch múi giờ khiến giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn bị xáo trộn. Nếu không có Khương Cẩm Niên, có lẽ lúc này anh đang ở trong phòng ngủ bù.

Lúc mới gặp lại cô thì cực kì phấn chấn, bây giờ hôn cũng hôn rồi, chạm cũng đã chạm, còn nói chuyện linh tinh một hồi khiến thần kinh anh được xoa dịu, có chút mệt mỏi. Anh vẫn ôm eo cô, nhìn cô ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực, cảm giác như tất cả mọi thứ như một giấc mơ cực kì không chân thực.

Khương Cẩm Niên nói với anh: “Anh mệt à? Cứ phê bình người ta không chịu ngủ, anh thì có khác gì đâu… Em về nhà trước, anh đi nghỉ sớm đi nhé.”

Anh xốc lại tinh thần, đích thân đưa cô về nhà. Trên đường trở về, tài xế cầm lái còn anh nhắm mắt nghỉ ngơi.

*


Hai giờ chiều ngày hôm sau, Phó Thừa Lâm xuất hiện tại văn phòng công ty tài sản Tĩnh Bắc.

Đêm hôm qua bỗng nhiên có bão, nhiệt độ hạ thấp, trời mưa như trút nước. Đến trưa mưa đã nhỏ hơn nhưng bầu trời vẫn tối sầm, mưa lất phất kèm gió theo gió lớn, người phương Bắc vẫn luôn bảo Giang Nam mưa bụi mịt mờ.

Thế nhưng thể trạng của Phó Thừa Lâm hôm nay không tốt lắm.

Năm mười tám tuổi anh bị thương nặng phải nằm viện, sau khi xuất viện thì để lại di chứng “mỗi khi trời mưa đầu gối sẽ đau nhức”, chữa mãi không khỏi, thuốc thang cũng không có tác dụng, nói cách khác đây là một căn bệnh khó chữa.

Trịnh Cửu Quân biết tình trạng của Phó Thừa Lâm.

Anh ta gõ cửa tiến vào văn phòng, ho khan một tiếng mới nói: “Hôm nay cậu về nhà nghỉ ngơi đi, điều chỉnh lại chênh lệch múi giờ. Sức khỏe mới là quan trọng, công việc quan trọng đến mấy cũng không phải vội.”

Phó Thừa Lâm nghe thấy giọng anh ta nhưng vẫn không ngẩng đầu.

Giám đốc phòng kiểm soát rủi ro vừa với nộp một bản tài liệu, anh vừa thẩm tra nội dung, vừa gõ bàn phím. Trịnh Cửu Quân cảm thấy cấu tạo não anh rất khác thường, như thể được lắp thêm CPU đa nhân [1] có thể xử lí nhiều việc cùng một lúc. Nói đơn giản một chút chính là IQ vô cực. Thế nên phần lớn những ý kiến mà Phó Thừa Lâm đề xuất Trịnh Cửu Quân đều nghe theo.

[1] CPU đa nhân/CPU đa lõi: là một CPU có nhiều đơn vị vi xử lý được tích hợp và đóng gói trên cùng một nền mạch tích hợp vật lý duy nhất.

Ngược lại, đề xuất của anh ta với Phó Thừa Lâm thì sao?

Về cơ bản Phó Thừa Lâm luôn không phản hồi.

Trịnh Cửu Quân đã quen. Anh ta ngồi xuống một cái ghế bên cạnh: “Mấy hạng mục quản lý tài sản P2P đó anh không hề tham gia. Bạn bè có người lãi, có người lỗ…”

P2P trong tài chính là một hình thức cho vay ngang hàng.

Góp phần vào sự phát triển thịnh vượng của nó không thể không nhắc tới sự hỗ trợ của công nghệ mạng. Trong thời đại kỹ thuật số như hiện tại, người người nhà nhà đều sở hữu smartphone, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt gặp muôn vàn loại hình cho vay trực tuyến.

Bản chất của P2P là một kiểu đầu tư bỏ vốn. Nhà đầu tư đưa tiền, người vay cầm lấy. Khi đến thời hạn, người vay hoàn trả lại khoản đã vay gồm gốc và lãi, nhà đầu tư sẽ nhận được tiền lãi.

Nói cách khác, P2P là một phương thức cho vay đòi nợ trực tuyến của thế kỉ 21.

Hơn nữa, chi phí vận hành P2P khá thấp khi chỉ cần dựa vào phần mềm để cập nhật và quản lý thông tin, không đòi hỏi phải có kiến thức tài chính chuyên ngành cũng như nhà đầu tư không cần rót vốn quá lớn… Nghĩ rộng ra một chút, cả nước có bao nhiêu doanh nghiệp cần vay vốn, bao nhiêu người cần vay tiền và bao nhiêu nhà đầu tư đang tìm kiếm cơ hội kinh doanh?


Điểm thu hút nhất là lợi nhuận bình quân hai năm gần đây của cho vay ngang hàng đạt mức 12%, vượt xa một vài công ty quản lý quỹ đầu tư.

Theo nguồn tin của Trịnh Cửu Quân, gia đình Diêu Thiên đang hợp tác với một tổ chức, lấy danh nghĩa là một doanh nghiệp nhà nước để thành lập một mạng lưới P2P có quy mô. Lợi nhuận ban đầu rất khả quan, các nhà đầu tư còn tự thành lập những nhóm người dùng của riêng mình, rồi giới thiệu cho bạn bè thân thích tạo tính liên kết, độ nhận diện và độ uy tín của doanh nghiệp khá cao.

Tuy Trịnh Cửu Quân không thể hiện ra ngoài nhưng trong lòng cũng tự có tính toán. Anh ta đã đồng ý với trưởng bối, trong vòng một năm tới sẽ cá kiếm kha khá để chứng minh thực lực.

Công ty tài sản Tĩnh Bắc được Phó Thừa Lâm điều hành khiến Trịnh Cửu Quân cảm thấy rất tin tưởng. Nhưng anh ta cũng biết rõ một điều, phương pháp định lượng đầu tư của Phó Thừa Lâm vẫn còn đang ở giai đoạn sơ khai. Kiểu đầu tư này cần phải thu thập một lượng dữ liệu lớn.

Bởi vậy tổ công tác của Phó Thừa Lâm có đến phân nửa là các tiến sĩ tốt nghiệp từ các trường đại học hàng đầu, ngang tàng trên thị trường giao dịch chứng khoán, ai nấy đều tỏ ra đầy tham vọng.

Phó Thừa Lâm đã im lặng một lúc lâu. Trịnh Cửu Quân không chịu thua kém, lại nhắc tới tình hình P2P một lần nữa: “Chúng ta có tài nguyên phong phú, phần mềm có, nhân sự cũng có nốt… Kể cả nếu chúng ta không tự làm được thì vẫn có thể thuê các công ty khác. Chỉ cần là cho vay trực tuyến đã hốt được một mớ tiền rồi. Vậy còn chần chừ gì mà không làm hả người anh em?”

Âm thanh gõ bàn phím dừng lại.

Phó Thừa Lâm mở ngăn kéo lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Nếu anh vẫn khăng khăng muốn làm thì chúng ta tuyệt giao đi.”

Làn khói mờ ảo nhẹ nhàng bay lửng lơ trong gian phòng kín.

Trịnh Cửu Quân cực ngạc nhiên trước phản ứng của Phó Thừa Lâm, rồi lại bị mùi khói làm sặc hắt hơi một cái.

Anh ta suy đi tính lại, mượn trải nghiệm của người khác, động chi dĩ tình hiểu chi dĩ lý [2]: “Nền tảng dịch vụ tài chính thương mại điện tử không phải là đã từ chối lời mời hợp tác của chúng ta à? Ông tổng giám đốc họ Hoàng đó, có đúng là họ Hoàng không nhỉ? Mặc dù ông ta là sư huynh của cậu nhưng thái độ rất khách sáo, chúng ta muốn ký hợp đồng với ông ta nhưng ông ta một mực từ chối. May mà còn có P2P… Cho vay ngang hàng có thể giúp chúng ta có chỗ đứng, lấy ví dụ như nhà Diêu Thiên ấy, bọn họ đang làm rất khấm khá còn gì.”

[2] Động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý: dùng đạo lý để người ta hiểu, dùng tình cảm để khiến người ta cảm động

Nhắc tới hai chữ Diêu Thiên, khẩu khí của Trịnh Cửu Quân chựng lại.

Vì sự kiện trong phòng bao hôm đó mà mọi người ồn ào mất vui. Phó Thừa Lâm đã chấm dứt mọi mối quan hệ với Diêu Thiên cho dù thật ra bọn họ cũng chẳng gặp nhau được mấy lần.

Những chuyện xảy ra hôm đó Trịnh Cửu Quân không muốn nhớ lại. Anh ta vẫn coi Phó Thừa Lâm là bạn bè cho dù chỉ cần một hạng mục P2P cũng có thể làm lung lay tình cảm của bọn họ.

Phó Thừa Lâm không hút thuốc nữa. Anh đứng dậy tới mở cửa sổ cho thông gió.

Ngoài trời mây mù dày đặc, trong tầm mắt chỉ toàn mây đen. Anh nói: “Quản lý tài sản P2P có ưu điểm của nó. Anh có thể tránh được các thủ tục cứng nhắc, cải thiện chính sách nghịch chu kì, huy động được vốn,… Thế nhưng việc giám sát thị trường không đảm bảo. Để tôi lấy một ví dụ, nếu người vay không trả tiền thì phải làm sao? Khi một mắt xích tài chính đã đứt, anh đã nghĩ đến việc làm thế nào để bứt ra chưa? Tất cả các dịch vụ quản lý tài sản đều an toàn cho đến khi gặp vấn đề.”

Trịnh Cửu Quân nghe anh nói vậy trầm tư một hồi.

Anh ta thầm nghĩ: Có phải nguyên lý vận hành của P2P khiến Phó Thừa Lâm nhớ đến mẹ mình không?

Đến bây giờ người phụ nữ đó vẫn đang ngồi trong tù.

Lâm vào cảnh tù ngục mãi mãi là một viết nhơ đạo đức.


Chẳng trách Phó Thừa Lâm lại phản ứng kịch liệt như vậy.

Trịnh Cửu Quân đã thông suốt, lập tức ném bỏ suy nghĩ xây dựng một đế chế P2P mới ra khỏi đầu. Diêu Thiên tìm anh ta làm bên hợp tác thứ ba cũng bị anh ta lạnh nhạt từ chối: “Công ty chúng tôi không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Chúng tôi không làm được, xin lỗi cô Diêu.”

Diêu Thiên đang nằm massage trong một thẩm mỹ viện.

Nhân viên massage là một người đàn ông trẻ tầm 23, 24 tuổi, cánh tay khỏe khoắn, rất có lực. Bàn tay người đàn ông này vừa ướt át vừa thô ráp, xoa bóp một đường dọc trên lưng Diêu Thiên, khiến cô ta thoải mái tới từng lỗ chân lông.

Cô ta phát ra tiếng rên rỉ nhẹ, cười tươi nói chuyện điện thoại: “Anh Cửu, hiện tại có hàng chục triệu người tham gia P2P trên khắp cả nước với mức đầu tư trung bình là 2 vạn tệ. Những người can đảm đều đang kiếm tiền ở đó, kẻ nhát gan lại bỏ lỡ cơ hội, đi qua thôn này rồi thì không còn cửa hàng đó nữa đâu.”

Thái độ của Trịnh Cửu Quân vẫn trước sau như một: “Tôi cũng chẳng phải người dạn dĩ. Tôi không có mắt đánh giá thị trường P2P, không có mũi khoan kim cương thì sao có thể ôm đồ sứ mà sống [3]?”

[3] Câu gốc là câu tục ngữ “Không có khoan kim cương, thì đừng mong ôm nghề gốm sứ.”

Diêu Thiên xoay người nằm ngửa, thả lỏng cơ thể, khuôn mặt hướng lên trên. Cô ta dùng mắt ra hiệu cho nhân viên massage tiếp tục xoa dịu sự mệt mỏi cho mình. Người đàn ông do dự vài giây nhưng chỉ có thể làm theo.

Diêu Thiên thỏa mãn hít một hơi rồi hỏi: “Anh Cửu, anh nghe lời Phó Thừa Lâm hay là chủ ý của bản thân vậy?”

Trịnh Cửu Quân vẫn chưa tam ca. Anh ta ngồi trong phòng làm việc nhớ lại những lời đàm tiếu đã nghe được trước đây. Người ta bảo Trịnh Cửu Quân chỉ là một sếp phó trên danh nghĩa, còn thực tế là anh ta đang hầu hạ Thái tử đọc sách, là chân sai vặt của Phó Thừa Lâm.

Anh ta nghe rất nhiều lời như vậy nhưng không quá để ý.

Bây giờ Diêu Thiên lại gợi ra, trong lòng Trịnh Cửu Quân đã có câu trả lời nhưng ngoài miệng lại là những lời không khách sáo: “Cô đoán xem? Muốn nói gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo với tôi, cùng đừng coi người khác là đồ ngu mà trêu đùa.”

Diêu Thiên khép chặt hai chân, ngửa cổ lên cao.

Trong bầu không khí được bao phủ bởi tinh dầu hoa hồng thơm máy, cô ta như ngã vào một mộng cảnh thêu hoa. Bất giác ngữ khí cô ta mềm mại: “Đùa ai chứ đâu thể đùa anh được, anh Cửu. Nếu em không chắc chắn thì đã không ra tay. Nền tảng này là do bố em gây dựng, người dùng đều ở Thượng Hải, Chiết Giang, Quảng Đông. Vốn tư nhân dồi dào nên không có trở ngại gì. Đành rằng anh không dám làm một mình, nhưng đến việc hùn vốn cũng không dám à?”

Trịnh Cửu Quân bốn lạng bạt ngàn cân, cãi cọ qua lại với cô ta. Diêu Thiên phát hiện ra anh ta không hề đùa, vẫn liên tục gọi anh ta một tiếng anh. Đến lúc vỗ về anh ta xong xuôi mới cúp điện thoại, mắng mỏ: “Đàn ông gì mà chẳng vững vàng gì cả.”

Nam nhân viên massage luôn tay không ngừng tiếp lời: “Gần đây chuyện làm ăn của cô Diêu không thuận lợi à?”

Diêu Thiêm liếm môi, nhướn mày trả lời: “Cứ coi là không thuận thì cũng đủ để bao nuôi cậu.” Cô ta cuộn góc áo của người đàn ông, thấy rõ bảng nhân sự của anh ra: “Nhân viên số 26, mỗi ngày cậu phục vụ bao nhiêu khách?”

Cậu ta ngượng ngùng đáp: “Mười người.”

Diêu Thiên thương hại: “Ít hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều đấy.”

Hết chương 26

Spoil: “Lần này em sẽ không đánh cược với anh nữa, em tin anh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.