Đọc truyện Cẩm Niên – Chương 19: Chặng đường phía trước
Editor: Peachy
Khương Cẩm Niên ấn nút tắt, chuyển trở về kênh tài chính và kinh tế.
Giọng nói của nhân vật nam trong CCTV nghiêm túc, đầy cuốn hút đã thành công giải cứu quần chúng khỏi bầu không khí kinh dị.
Bây giờ Phó Thừa Lâm mới ngồi thẳng người, dùng tay trần nhặt cơm và rau rơi trên người. Bộ âu phục hàng hiệu phẳng phiu bị dính dầu mỡ làm màu quần áo loang lổ, lau mãi cũng không khô hoàn toàn, chỉ có thể mặc kệ cho nó tự khô.
Khương Cẩm Niên rút vài tờ giấy ăn giúp anh dọn dẹp bãi chiến trường.
Phó Thừa Lâm chậm rãi khép hai đầu gối, nắm chặt vạt áo. Dáng vẻ mất tự nhiên và khách sáo hiếm thấy này của anh chọc cười Khương Cẩm Niên. Cô trêu chọc hỏi han anh: “Có gì phải sợ chứ? Chỉ là giả thôi.”
Cô hơi nghiêng người nói chuyện với anh.
Mà anh lại rất cao, cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh. Màn hình tivi cách đó vài mét biến đổi không ngừng, chiếu lấp lánh lên sườn mặt cô. Cô chớp mắt trong vô thức, tần suất khoảng chừng 2 giây một lần, hàng mi dài cong vút như đang lững lờ trôi trên dòng nước mang theo một chút vẻ đáng yêu.
Ai mà ngờ được một cô gái như vậy lúc xem phim ma vẻ mặt không đổi sắc chứ?
Phó Thừa Lâm nâng chân lên bắt chéo, tay trái duỗi thẳng, dựa lưng vào ghế sô pha.
Anh kể: “Tôi từng thấy một tu viện bị phong tỏa. Tất cả các cửa sổ đều được che kín bằng vải đen, ống khói bị đóng đinh, cửa chính khóa xích, đằng sau chỉ toàn là sỏi đá… Khung cảnh vô cùng hoang vắng, không có lấy một ngọn cỏ. Đông Tây Nam Bắc, bốn phương tám hướng là bốn cây Thánh giá… Theo lẽ thường, xung quanh tu viện hẳn là phải có những phần mộ và thi hài, thế nhưng ở đó lại không có. Tôi rất tò mò, vậy thì người đã khuất đã đi đâu?”
Anh còn chưa nói xong, toàn thân Khương Cẩm Niên đã nổi da gà.
Cô kéo một tấm chăn lông ngắn trùm lên đùi mình: “Đêm hôm khuya khoắt, chúng ta đổi chủ đề đi.”
Phó Thừa Lâm cười hỏi: “Không phải em không sợ ma quỷ à?”
Khương Cẩm Niên khẽ cắn môi, rất thành thật trả lời: “Vì tôi từng nghiên cứu lĩnh vực điện ảnh truyền hình thế nên tôi biết quá trình dựng phim thế nào. Những phân cảnh giả trân trong TV kể cả máu me be bét cũng không dọa được tôi, cùng lắm là khiến tôi ăn không ngon.”
Phó Thừa Lâm hiểu điều này: “Nhưng những chuyện chân thực mà người khác đã trải qua vẫn khiến em sợ đúng không?”
Anh mắt anh rời khỏi tin tức tài chính và kinh tế, sự chú ý dời lên người Khương Cẩm Niên: “Ngược lại tôi lại không cảm thấy em thực sự sợ hãi. Em là người rất dễ đồng cảm, em đặt mình vào địa vị của người kể chuyện, sau đó bị sự sợ hãi của họ lấn át khiến em hốt hoảng.”
Khương Cẩm Niên giả ngơ không thèm để ý, nghiêng đầu quay qua chỗ khác cà khịa một câu: “Dù sao tôi cũng sẽ không bị dọa tới mức làm rơi cả bát.”
Cô vừa nhắc tới chuyện này, Phó Thừa Lâm đã xoay người, ngồi xổm trên mặt sàn thu dọn phần thức ăn vương vãi. Anh lấy một cái túi nilon, đem mảnh bát vỡ, đồ ăn và cơm thừa lần lượt bỏ vào, không quên nói với Khương Cẩm Niên: “Thật sự xin lỗi, lần đầu tiên tới nhà làm khách đã làm vỡ bát nhà em, lãng phí một bát thực phẩm.”
Xì, thật là khách sáo.
Khương Cẩm Niên học theo anh, có qua có lại: “Thật sự xin lỗi, lần đầu tiên mời khách lại không tiếp đón cậu chu toàn, cơm nước chuẩn bị không đầy đủ, còn mở phim ma cho cậu xem…”
Cô nói xong thì rời khỏi ghế sô pha, bước một bước sang bên cạnh.
Sàn nhà dính một lớp nước sốt, vừa bóng vừa trơn. Trong lúc vô tình, cô trượt chân, lòng bàn chân mềm nhũn suýt chút nữa thì lập tức ngã nhào, đúng lúc Phó Thừa Lâm cách cô chỉ có nửa thước, anh nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy cô.
Đã hai ngày trôi qua, hô hấp của họ lại một lần nữa giao nhau.
Sắc mặt Khương Cẩm Niên ửng hồng, chỉ cảm thấy giọng nói của anh dịu êm tựa như những con sóng không quy luật thổi tới từ nơi xa xăm, sau đó lại thổi đi về phía chân trời, nhấp nhô chập trùng, đánh vào tiềm thức cô.
Bỗng nhiên cô có chút ảo não và tức giận, không chịu không nhận sự trợ giúp của anh, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay anh. Nhưng anh còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra đã bị Khương Cẩm Niên kéo ngã xuống đất.
Anh thành cái đệm lựng cho cô.
Anh buông một tiếng than khe khẽ.
Dường như còn gọi một tiếng: “Khương Cẩm Niên…”
Khương Cẩm Niên sốt sắng dạng chân bên hông anh hỏi han: “Cậu bị thương à? Cậu đau ở đâu? Là lỗi của tôi, tôi quên mất sàn nhà rất trơn.”
Khương Cẩm Niên đợi anh đáp lại mấy giây thì Hứa Tinh Thần bỗng nhiên mở cửa phòng ngủ.
Vốn dĩ Hứa Tinh Thần thật sự không muốn làm phiền đôi tình nhân nhỏ này, nhưng tiếng động lớn thế kia khiến cô ấy không thể nào bỏ qua được. Cô ấy he hé cửa phòng, non nửa khuôn mặt lộ ra ngoài trộm nhìn tình hình ở phòng khách thì thấy Khương Cẩm Niên đang ngồi trên người Phó Thừa Lâm, ngây người vội nói: “Các cậu cứ tiếp tục đi! Tiếp tục đi!”
Phó Thừa Lâm nâng tay trái, lòng bàn tay hướng lên, mu bàn tay đặt trên trán. Cái tư thế này khiến anh trông có chút trầm mặc và sa sút.
Khương Cẩm Niên cực kì tin rẳng anh là kiểu người sẽ không kêu đau.
Không phải vì anh không biết đau đớn là gì, mà là do anh tương đối cao ngạo và sĩ diện.
Khương Cẩm Niên vội vàng nâng mặt anh, cẩn thận từng li từng tí một tìm kiếm, kiểm tra từ phần gáy đến tận chân tóc, cùng may anh không bị chảy máu, cũng không có vết u đầu nào.
Cô chậm chạp đứng lên, xoay người đưa tay về phía anh, muốn kéo anh dậy.
Phó Thừa Lâm lại bảo: “Có khả năng tôi không bị thương trên đầu mà là ở sau lưng, phần hông và phân đùi, em không định tự mình kiểm tra à?”
Khương Cẩm Niên lạnh lùng trả lời: “Còn nhăn nhở được là tốt rồi, sẽ không có vấn đề gì cả.”
Quả nhiên Phó Thừa Lâm ngồi dậy. Tay phải anh vịn đầu gối, tay trái nhét vào túi áo. Anh hơi cúi đầu muốn nói gì đó thì phát hiện ra Khương Cẩm Niên đã quay về phòng ngủ. Cô lấy ra một cái áo vest mới tinh.
Cô giải thích: “Đêm hôm đó ở trên sân thượng của khách sạn, cậu cởi áo cho tôi mượn. Tôi đã mang đi giặt rồi, vừa hay hôm nay trả lại cho cậu.”
Cô chào tạm biệt anh: “Quý ngài Phó, tôi tiễn cậu xuống dưới.”
*
Ngày hôm sau đi làm, Phó Thừa Lâm mặc bộ đồ mà tối qua Khương Cẩm Niên đưa cho anh.
Hôm nay anh có chút khác so với bình thường, tay trái không đeo đồng hồ. Không phải là anh không muốn đeo, mà là do cổ tay bị sưng. Anh ngồi trong văn phòng xoa dầu hồng hoa khiến cả căn phong tràn ngập thứ mùi này.
Lúc cộng sự của anh đẩy cửa bước vào bị sặc đến mức phàn nàn một câu: “Cái mùi gì vậy?”
Vị cộng sự này trên là Trịnh Cửu Quân, vừa mới 28 tuổi, cao ráo đẹp trai, gia thế vững chãi, bậc cha chú đều là những nhân vật tầm cỡ, vì vậy mà anh ta ngẫu nhiên được người trong ngành gọi là “Trịnh Thiếu”.
Trịnh Cửu Quân và Phó Thừa Lâm đã quen biết 5 năm. Trịnh Cửu Quân có quan hệ và tầm nhìn, Phó Thừa Lâm có tư duy và kinh nghiệm, hai người họ nhất phách tức hợp [1] cùng nhau thành lập “công ty tài sản Tĩnh Bắc”, chủ yếu tham gia vào các vụ đầu tư mạo hiểm và kí kết hợp tác kinh doanh cùng nhiều nhà tổ chức.
[1] Nhất phách tức hợp: Vỗ tay cùng một nhịp
Gần đây Trịnh Cửu Quân có để ý tới một hạng mục P2P [2], đã xem qua phương án thiết kế mấy lần mới tìm tới Phó Thừa Lâm bàn bạc.
[2] P2P (trong lĩnh vực tài chính): P2P Lending – Peer-to-peer Lending hay còn gọi là “cho vay ngang hàng”, là một giải pháp tài chính mới dựa trên sự chia sẻ về quyền sử dụng vốn, cho phép bên vay và người cho vay kết nối trực tiếp với nhau, không cần thông qua một tổ chức tài chính trung gian nào khác.
Vì anh ta thạo tin nên nghe thấy bạn bè bảo dạo này Phó Thừa Lâm đang cầm cưa một người đẹp làm chuyên viên nghiên cứu thị trường trong một công ty quản lý quỹ đầu tư, mấy ngày nay lặn mất tăm là để tận hưởng tình yêu, đêm đêm ở bên Ôn Nhu hương [3].
[3] Ôn Nhu hương: Làng ôn hòa mềm mại. Phi Yến ngoại truyện chép: Hôm vua đến với Triệu Phi Yến, chung quanh nàng không đâu là không ấm áp êm ái, vua hết sức vui thích mới bảo rằng: “Tuổi ta đã già và đây là làng của ta đây”.
Trịnh Cửu Quân buồn bực ho khan một tiếng, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu đang say cô bé nào bên công ty quản lý quỹ đầu tư à?”
Phó Thừa Lâm bỏ dầu hồng hoa xuống, hỏi ngược lại: “Anh nghe tin ở đâu đấy?”
Trịnh Cửu Quân không trả lời, chỉ bảo: “Không có lửa làm sao có khói.”
Tay anh ta lướt trên một chồng báo cáo, tròng mắt nhìn chằm chằm vào tay trái của Phó Thừa Lâm. Úi, ngã kiểu gì ác vậy, sưng một mảng lớn. Mà lạ thật, hôm qua Phó Thừa Lâm vẫn bình thường, buổi tối chạy đi đâu mà để bị thương thế này?
Trịnh Cửu Quân có chút suy tư, sau đó phỏng đoán: “Phó Thừa Lâm, cô bé nhà cậu có vẻ không dễ theo đuổi nhỉ.”
Phó Thừa Lâm không chút gợn sóng đáp: “Theo không kịp thì thôi.”
Trịnh Cửu Quân cảm thấy hứng thủ, không nhịn được mà tìm hiểu thực hư: “Cô ấy không phải chân ái của cậu à?”
Phó Thừa Lâm không rõ tâm tình trầm giọng đáp: “Cuộc đời này làm gì có chân ái.”
Trịnh Cửu Quân hỏi: “Vậy thì có cái gì? Lợi ích và tình dục?”
Phó Thừa Lâm đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, từ chối cho ý kiến: “Những lời này đừng có hỏi em. Đáp án của em, anh không muốn nghe đâu.”
Trịnh Cửu Quân ngửa cổ về phía sau, nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế: “Không đùa với cậu nữa, Thừa Lâm, anh nghiêm túc này, hạng mục P2P kia, cậu rảnh thì nghiên cứu một chút. Theo những gì anh biết, nhà họ Diêu cũng đầu tư vào đấy… Duyên hải một vùng trước hết phải vùng dậy.”
Phó Thừa Lâm lại nói: “Công ty của chúng ta mới thành lập được một năm rưỡi, có rất nhiều chuyện không thể vội vàng được.”
Phó Thừa Lâm nói chuyện rất có nguyên tắc. Trước mặt Trịnh Cửu Quân, anh luôn cố gắng không vòng vo dông dài hết sức có thể, chính vì vậy Trịnh Cửu Quân vẫn cho rằng anh là một người đàn ông phóng khoáng thẳng thắn lại chân thành.
Trịnh Cửu Quân cũng không giấu gì anh, thành thật nói: “Ông nội không ủng hộ anh làm công việc này. Thế hệ của bọn họ hành quân đánh trận, cảm thấy tài chính không phải một công thương nghiệp, không tạo nên giá trị… Anh và ông cụ tranh cãi, ông cụ bảo chỉ cần trong năm nay có thể kiếm được chừng này sẽ không quản anh nữa.”
Phó Thừa Lâm xoay cây bút máy trong tay, gõ đầu bút lên bàn làm việc, hỏi: “Kiếm được chừng này trong miệng ông cụ là thế nào?”
Trịnh Cửu Quân dùng ngón tay biểu thị số lượng.
Anh ta vốn cho rằng Phó Thừa Lâm sẽ lập tức lên kế hoạch, nhưng không ngờ Phó Thừa Lâm không nhanh không chậm trả lời một câu: “Chúng ta là người chứ không phải cái máy in tiền. Nhiệm vụ này quá khó… Ngay cả em cũng phải suy nghĩ.”
Trịnh Cửu Quân tạm thời bỏ qua chuyện công việc, hỏi ngược lại: “Đúng rồi, Thừa Lâm, cô bé cậu thích bên công ty quản lý quỹ đầu tư kia tên là gì vậy? Để anh giúp cậu duyệt xem?”
Đúng lúc này chuông máy bàn trong văn phòng Phó Thừa Lâm vang lên. Anh lập tức cầm ống nghe lên, khoát tay áo về phía Trịnh Cửu Quân. Trịnh Cửu Quân hiểu ý, không ở trong văn phòng của Phó Thừa Lâm thêm nữa.
Thế nhưng Trịnh Cửu Quân đã muốn biết chuyện gì thì sẽ luôn có cách để biết.
Anh ta xuống lầu, tìm tài xế của Phó Thừa Lâm. Tài xế nói cho anh ta, cô gái kia tên là Khương Cẩm Niên, đúng là cực kì xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn, nói chuyện cũng dễ nghe, thánh thót như chim hoàng oanh.
Trịnh Cửu Quân lại hỏi, gia đình cô Khương làm gì? Tài xế không trả lời nổi, ấp a ấp úng một hồi mới tiết lộ cô sống ở một tiểu khu phổ thông. Còn kể, buổi tối hôm qua Phó Thừa Lâm đứng ở hành lang đợi cô mấy tiếng đồng hồ, lúc quay về xe, trên người anh dính đầy dầu mỡ, đầu tóc rối mù, tay trái bị trật nhưng vẫn giả bộ như không có chuyện gì mà đút tay vào túi.
Trong lòng Trịnh Cửu Quân nghi ngờ cô nàng họ Khương này là một cô gái nhà nghèo, ỷ bản thân có nhan sắc mà đùa giỡn tình cảm, đi câu rùa vàng.
Anh ta rất nhanh tìm được địa chỉ nơi làm việc của Khương Cẩm Niên, đồng thời còn điều tra ra được, hơn nửa năm nay biểu hiện trong công việc của cô rất xuất sắc, sắp được thăng chức trở thành trợ lý giám đốc quỹ.
Tại một số công ty quản lý quỹ đầu tư, quá trình đề bạt thăng chức vẫn còn vô cùng cứng nhắc và nghiêm ngặt, tuân theo đúng trình tự bắt đầu từ chuyên viên nghiên cứu đến trợ lý giám đốc quỹ rồi mới tới giám đốc quản lý quỹ đầu tư.
Khương Cẩm Niên không phải là chuyên viên nghiên cứu làm việc dưới trướng La Hạm lâu nhất, nhưng cô chắc chắn là nhân viên được đề bạt nhanh nhất. Lúc nhận được quyết định chính thức từ công ty, tâm trạng cô tựa như nắng gắt tháng 7, chói chang rực rỡ, tỏa ánh sáng chói lòa.
La Hạm cười tươi chúc mừng cô: “Ngay từ ngày đầu tiên em gia nhập công ty chị đã rất coi trọng em, biểu hiện của em không tệ. Báo cáo hôm trước em gửi cho chị, chị đã nghiên cứu kỹ lưỡng, cổ phiếu của “Mua sắm Tứ Bình” xứng đáng được xem trọng. Về việc em không đề cao Long Thất Võng, chị có một số ý kiến phản bác. Chị dự định sẽ tiếp tục theo dõi trong một tháng tới, tình hình cụ thể thế nào thì để sáng ngày mai chúng ta sẽ bàn bạc lại.”
Khương Cẩm Niên không ngừng vâng dạ, liên tục cảm ơn cô ấy đã khen ngợi.
La Hạm gật đầu nói tiếp: “Đêm nay chị phải tăng ca. Có một buổi xã giao, chắc là phải làm phiền em thay chị tham dự rồi… Sở dĩ không tìm người khác mà tìm em là vì đối phương không chỉ có tổng thanh tra đầu tư mà còn có người bên công ty tài sản Tĩnh Bắc… Dù sao em cũng khá quen thuộc, em có rảnh không?”
Công ty tài sản Tĩnh Bắc trên danh nghĩa là công ty của Phó Thừa Lâm.
Vốn dĩ Khương Cẩm Niên muốn từ chối. Nhưng hôm nay cô mới thăng chức, nếu như cứ một mực thoái thác cũng không phải là chuyện sáng suốt. Cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đáp ứng.
Hết chương 19
Từ editor: Tuần trước tớ có chút chuyện cá nhân, thành thật xin lỗi mọi người. Tớ quyết định sẽ set pass sau khi tác giả giải oan cho nam chính, còn có thành công hay không là phụ thuộc vào cảm nhận mỗi người =))
Spoil: “”Đừng chạm vào tôi,” Cô nói, “Bữa cơm hôm nay là do anh mời, Diêu Thiên là do anh gọi tới, người báo sai giờ hẹn cho La Hạm để tôi tới trước 1 tiếng đồng hồ cũng là anh… bây giờ còn dội rượu đầy người tôi. Tôi đã trêu chọc gì anh? Anh có bệnh à?””