Cẩm Niên

Chương 14: Bí mật


Đọc truyện Cẩm Niên – Chương 14: Bí mật

Editor: Peachy

Chia tay rồi mà vẫn muốn níu kéo là một hành động cực kì mất mặt.

Kỷ Chu Hành hiểu rõ điều này.

Lúc người yêu cũ muốn quay lại, anh ta tỏ ra rất thờ ơ bạc tình. Mà bây giờ tình thế đảo ngược, chính anh ta lại là người phải nếm trải cảm giác tức giận và nhục nhã.

Khói thuốc đã tắt, tàn tro xám rơi xuống từ cổ áo của anh ta. Có lẽ là là do chiếc áo được làm từ chất liệu cao cấp nên không lộ rõ vết cháy. Phó Thừa Lâm đứng trước mặt anh ta quay người, nhặt tàn thuốc dưới đất lên vất vào thùng rác bên cạnh.

Kỷ Chu Hành đút hai tay vào túi quần. Anh ta vẫn còn giữ được lý trí, dù trong lòng là lửa giận ngùn ngụt nhưng cũng không thể động chân động tay cùng Phó Thừa Lâm. Anh ta lên tiếng: “Đúng lúc không muốn tự lấy ra, cảm ơn đã giúp tôi tắt lửa nhé.”

Anh ta chỉ lên vết tàn trên quần áo: “Tố chất của cậu chắc gì đã cao hơn tôi, giở trò trên chỉ số đòn bẩy [1], lợi dụng khách sạn để rửa tiền. Bên ngoài thì có vẻ chính trực nhưng thực chất lại dơ bẩn và hèn mạt.”

[1] Chỉ số đòn bẩy (Leverage Ratio): Đòn bẩy tài chính là thể hiện mức độ sử dụng vốn vay trong tổng nguồn vốn của doanh nghiệp nhằm tăng tỷ suất lợi nhuận vốn chủ sở hữu hay thu nhập trên 1 cổ phần thường của công ty.

Phó Thừa Lâm nhìn anh ta, trong lời nói ẩn chứa sự giễu cợt: “Vậy là anh chưa từng sử dụng đòn bẩy tài chính, hay là chính anh tận mắt nhìn thấy tôi rửa tiền?”

Kỷ Chu Hành phủi sạch sẽ tàn tro còn lại trên người, dựa vào bậu cửa sổ. Anh ta nhận ra Khương Cẩm Niên từ lâu đã không còn đeo nhẫn cưới nữa. Cô trốn phía sau Phó Thừa Lâm, giống như đang yên lặng đứng ở một chỗ để tránh gió, không hề di chuyển.

Điều đó khiến anh ta nhớ tới lần đầu tiên gặp Khương Cẩm Niên. Ngày hôm đó gió lớn thổi phần phật, mưa to như trút nước, cô ôm tài liệu từ công ty đi ra không may va phải Kỷ Chu Hành. Cô vừa ngồi xổm trên mặt đất nhặt đồ vừa liên tục nói xin lỗi với anh ta, đến khi cô ngẩng đầu lên nhìn, anh ta liền tin đó chính là tình yêu sét đánh.

Sau này anh ta rất hay hôn cô mỗi khi trời mưa. Tiếng mưa tí ta tí tách gõ lên cửa sổ tựa như một kiểu trời đất chứng giám. Anh ta thích nhất để Khương Cẩm Niên ngồi trên đùi mình, sau đó dọc theo eo cô vuốt ve một đường tới xương sườn. Lúc ấy cô đã bắt đầu thẹn thùng, chống cằm trên vai anh ta, khi thì thở dốc, có lúc lại mè nheo.

Y hệt một con mèo nhỏ bị anh ta thuần phục.

Hút thuốc lá là một thói quen của anh ta mà Khương Cẩm Niên lúc mới đầu cực kì ghét bỏ. Nếu như anh ta ở trước mặt cô lấy ra hộp thuốc, cô sẽ chằm chằm nhìn anh ta, yên lặng phồng má, cho tới khi anh ta cười một tiếng, ném cái bật lửa đi mới thôi.

Nhưng anh ta vẫn sẽ lén hút thuốc, thế nên cô đi theo học được khiến anh ta cảm thấy rất áy náy, cai thuốc một năm.

Anh ta còn biết Khương Cẩm Niên có một quyển nhật kí chuyên dùng để ghi chép những câu chuyện khiến bản thân vui vẻ.


Tên của anh ta đã từng xuất hiện trên vài trang viết. Hôm được cầu hôn, Khương Cẩm Niên mất ngủ cả đêm, sáng sớm hôm sau, đồng hồ mới điểm 5 giờ đã thấy cô nhắn tin cho anh ta: “Chuyện của chúng mình quá thuận lợi rồi phải không anh? Em vừa xem lại sổ tay, cảm thấy cực kì không chân thực.”

Đúng là không còn chân thực nữa, Kỷ Chu Hành thầm nghĩ.

Anh ta mỉm cười cay đắng, trong lòng chua xót. Thì ra đây chính là cảm giác chua xót, đồ đã mất rồi không thể lấy lại được, cũng không còn lối thoát nào nữa.

Đến hiện tại, lạt mềm buộc chặt, nói lời âu yếm hay buông câu tuyệt tình anh ta cũng đã thử qua.

Thế nhưng tất cả đều thất bại.

Anh ta không có ý định chừa lại mặt mũi cho Phó Thừa Lâm, gọn gàng dứt khoát đâm thẳng vào tử huyệt của anh: “Phó Thừa Lâm, nghe đồn mẹ cậu biển thủ công quỹ [2], bị truy tố tội lửa đảo, ăn không ngồi rồi trong tù đã mấy năm. Gia đình cậu có chút năng lực đè áp tin tức, nhưng sự thật thì đâu thể che đậy được… Sau khi chuyện này gây náo loạn thì cậu chạy sang Mỹ tránh nạn, chưa từng tới thăm mẹ một lần, tôi nên hình dung về cậu thế nào cho phải nhỉ? Vô cùng thoát tục, sáu căn thanh tịnh.”

[2] Biển thủ là hành vi gian dối biến tài sản công thành tài sản riêng.

Phó Thừa Lâm đang định rời đi.

Nhưng câu nói của Kỷ Chu Hành phía sau khiến Phó Thừa Lâm dừng bước.

Trên đời này không có bí mật nào có thể giấu được cả đời, không làm việc trái với lương tâm thì không phải sợ hãi điều gì – đây là những lời mà bố khuyên bảo anh lúc những chuyện ấy xảy ra.

Anh thấy mỉa mai, càng cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

Thậm chí anh còn cho rằng, hay là bây giờ đánh nhau với Kỷ Chu Hành một trận, miệng đấu miệng không đủ sảng khoái, độ kích thích còn kém xa với những trận giông tố trên thị trường chứng khoán. Nhưng anh không thể động thủ trước, làm như vậy chỉ càng chứng tỏ anh bộp chộp nóng nảy, cố chấp và vô văn hóa.

Phó Thừa Lâm bỏ qua chủ đề mẹ anh phải ngồi tù. Anh thấp giọng nói với Kỷ Chu Hành mấy câu, Khương Cẩm Niên cũng không nghe rõ, cô chỉ chứng kiến Kỷ Chu Hành trong nháy mắt bị lửa giận che mờ, những gì xảy ra tiếp theo đã không thể cản được.

Cô lập tức tới can ngăn.

Đàn ông bị kích thích đúng là ác ma.

Cô hận không thể ném bọn họ vào một trường đấu thú, sau đó đứng ngoài nhìn bọn họ bị đối phương đánh cho bầm dập mặt mũi. Thế nhưng bây giờ, bọn họ đều đang ở nơi đông người, bên ngoài hành lang là cửa chính, bên trong tập trung cả trăm đồng nghiệp, chuyện này xảy ra ai gánh cũng không nổi.


Khương Cẩm Niên không muốn chạm vào Kỷ Chu Hành, cô chỉ có thể ôm lấy cánh tay Phó Thừa Lâm, từng chút một kéo anh ra, ngoài miệng còn nói: “Lý trí của các anh bị chó gặm hết rồi à?”

Phó Thừa Lâm đáp: “Thật ra đâu có đánh nhau.”

Anh im lặng thở dài.

Vì có sự can thiệp của Khương Cẩm Niên, cả Phó Thừa Lâm lẫn Kỷ Chu Hành để tránh làm tổn thương tới người vô tội, nói là đánh nhau nhưng thực chất chỉ đẩy qua đẩy lại, không ai dùng sức cả. Nếu Khương Cẩm Niên không ở đây, chắc chắn mọi việc sẽ thay đổi thành một cảnh tượng khác.

Khương Cẩm Niên không để ý tới những chi tiết đó, cô kể: “Hồi tôi học cấp ba, trong lớp có hai nam sinh vì tôi mà choảng nhau.”

Phó Thừa Lâm đương nhiên cho rằng đó là: “Tranh giành người yêu à?”

Khương Cẩm Niên lắc đầu: “Một người nói tôi giống con gấu trắng, người còn lại thì bảo tôi nhìn như con lợn sề, hai người bọn họ đều cảm thấy bản thân ví von sinh động hơn, sát thực tế hơn, không ai nhường ai cả, sau đó bọn họ đánh nhau.”

Đáng ra Phó Thừa Lâm nên giận dữ chỉ trích bọn họ.

Nhưng anh không làm vậy.

Anh cười.

Khương Cẩm Niên thì không cười nổi. Từ đầu tới cuối cô không hề quay đầu lại, một ánh mắt cũng không trao cho Kỷ Chu Hành.

*

Trong đại sảnh vẫn huyên náo ồn áo như thế, mọi người đều từ tốn nói chuyện, mỗi người tự xây dựng cho mình một giang sơn.

Khương Cẩm Niên ngồi xuống cạnh La Hạm, La Hạm liền hỏi cô: “Vừa rồi em chạy đi đâu vậy?”

Âm thanh nói chuyện phiếm xung quanh ngày càng nhỏ dần, bây giờ người tổng phụ trách hội nghị đang lên đài phát biểu. Anh ta hi vọng sẽ có càng nhiều phi vụ hợp tác hơn nữav tiến ngành tài chính internet để phát triển mạnh mẽ hơn trong tương lai.


Khương Cẩm Niên một bên nghe người kia thao thao bất tuyệt, một bên nhẹ nhàng trả lời La Hạm: “Người nhà tìm em có việc, em vừa qua hành lang nhận điện thoại…”

La Hạm cười hỏi: “Chị vừa thấy em và Phó Thừa Lâm cùng nhau đi ra, Phó Thừa Lâm cũng là người nhà của em hả?”

Khương Cẩm Niên hết đường chối cãi.

Lúc cô còn đang trầm tư suy nghĩ, La Hạm nói: “Đừng quá tin vào cảm xúc. Trong sinh hoạt thường ngày, chỉ có hiệu quả và lợi ích công việc mới không bạc đãi em.”

La Hạm rất ít khi cùng người khác nói tới vấn đề tình cảm. Chủ yếu là do tất cả các bạn học và bạn bè mà cô ấy quen đều đã lập gia đình, sinh con đẻ cái, chỉ duy nhất mình cô là khác biệt, vẫn một thân một mình.

Theo tiêu chuẩn đánh giá truyền thống, có vẻ cô ấy là một kẻ thật bại, thiếu mất hơi ấm gia đình, bôn ba ở thành phố lớn trở thành một “bà cô chống ề”. Là một kẻ bại trận, cô ấy không có tư cách để chia sẻ kinh nghiệp thế nào là tốt thế nào là xấu, thế nên cô ấy dứt khoát không nói một lời, biết cũng không nói gì.

Nhưng cô ấy đối với Khương Cẩm Niên không như bình thường, chia sẻ: “Tốt nhất hai người nên có bí mật chung. Trong đại học, trong công tác nên rút ngắn khoảng cách, nếu ở vị trí quá thấp hoặc cách nhau quá xa, khó mà có thể lâu dài được.”

Khuong Cẩm Niên ngồi ngay ngắn, kí ức vừa rồi quay lại, không tự chủ được nhớ tới câu nói của Kỷ Chu Hành: “Phó Thừa Lâm, nghe đồn mẹ cậu biển thủ công quỹ, bị truy tố tội lửa đảo, ăn không ngồi rồi trong tù đã mấy năm.”

Dựa vào phản ứng của Phó Thừa Lâm, những lời này tám chín phần là sự thật.

Tại sao lại như vậy?

Khương Cẩm Niên tin vào lý trí, chối bỏ mọi suy nghĩ chủ quan, ánh mắt vẫn luôn theo sát Phó Thừa Lâm.

Phó Thừa Lâm ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Sau khi người chủ trì rời về phía sau, Phó Thừa Lâm cũng rời khỏi ghế ngồi, đi về phía sau cánh gà. Người bạn của anh hết lòng tạo điều kiện để Phó Thừa Lâm nhanh chóng hợp tác với công ty nên luôn tận dụng hết mức các buổi gặp mặt đã được sắp xếp trước thế này.

Thời gian là vàng là bạc, để không bỏ lỡ mất cơ hội, anh bạn đó nhanh nhẹn giới thiệu: “Vị này là Hoàng tổng ở bộ nghiệp vụ, quản lý Lý, còn có cả nhà đầu tư mới của chúng tôi, cô Diêu Thiên. Hoàng tổng và cậu là bạn cùng trường, hôm nay có phải là kỉ niệm ngày thành lập trường các cậu không?”

Hoàng tổng mặc một bộ âu phục màu trắng gạo, dáng người hơi béo. Ông ta khoảng trên dưới 50 tuổi, mồm miệng khéo léo, thần thái sáng láng. Ông ta kéo một chiếc ghế ra mời Phó Thừa Lâm ngồi xuống, còn gọi một tiếng: “Đàn em Phó, mời ngồi. Tính ra còn là đàn em cùng khoa.”

Phó Thừa Lâm cười nói: “Đàn anh Hoàng khách khí rồi.”

Trong hậu trường vỏn vẹn 20 mét vuông mà chỉ bày một cái bàn. Có thể nhìn ra, trước khi Phó Thừa Lâm xuất hiện, Hoàng tổng đang trò chuyện cùng Diêu Thiên, mà Diêu Thiên đã từng gặp Phó Thừa Lâm một lần trong khách sạn.

Thế nên, cô ta nhìn anh đầy hứng thú, cầm một ly đồ uống lên, ngậm ống mút trong miệng cắn nhè nhẹ.

Phó Thừa Lâm quay đầu, chỉ nói chuyện cùng Hoàng tổng và quản lý Lý. Anh khái quát sơ lược về triển vọng trong tương lai, bày tỏ một số hướng hợp tác, rõ ràng là đã nhìn trúng tuyến khách hàng tiềm năng của công ty Hoảng tổng.

Dựa vào tốc độ phát triển của internet và ngành chuyển phát nhanh của châu Á, việc thanh toán trên các sàn thương mại điện tử sẽ ngày càng phát triển. Đầu tư trực tuyến và quản lý tài sản đầu tư theo đó cũng sẽ trở thành những miếng bánh gato khiến người ta thèm nhỏ dãi. Hơn nữa, chuỗi khách sạn mà gia đình Phó Thừa Lâm đã và đang kinh doanh hơn 30 năm qua cũng cần nâng cao danh tiếng và xúc tiến thị trường. Theo kế hoạch, bọn họ sẽ mở rộng thị trường ở Hong Kong, Đài Loan và Hải Nam.


Đôi bên cùng có lợi, không có lí do gì Hoàng tổng lại không đáp ứng.

Nhưng hết lần này tới lần khác, ông ta lập lờ nước đôi, dùng đôi ba câu để chuyển chủ đề.

Phó Thừa Lâm phát hiện ra có điểm không đúng, không muốn lãng phí thời gian nữa nên dự tính quay trở về chỗ ngồi của mình. Nhưng sau khi rời khỏi hậu trường, anh lại nhớ ra chưa chào tạm biệt với người bạn kia, đành đứng chờ anh bạn đó xuất hiện ở ngoài cửa, đúng lúc nghe được đoạn đối thoại của Diêu Thiên và Hoàng tổng.

Diêu Thiên phàn nàn: “Phó Thừa Lâm còn chưa tán gẫu được mấy câu mà đã rời đi rồi…”

Hoàng tổng bảo: “Đợi chút nữa tôi gọi tiểu Ngô tới. Tiểu Ngô và Phó Thừa Lâm là bạn học, cậu ta có phương thức liên lạc.”

Giọng điệu của Diêu Thiên lập tức thay đổi: “Anh không có phương thức liên lạc của Phó Thừa Lâm sao? Trong tương lai không định hợp tác với anh ấy à?”

Hoàng tổng bật cười: “Một vài nguyên nhân xuất phát từ những câu chuyện cũ.”

Diêu Thiên lại hỏi: “Nguyên nhân gì vậy? Em cũng không phải người ngoài.”

Trong phòng yên lặng chừng 3 giây.

Phó Thừa Lâm đã đoán được kết quả.

Anh vẫn đứng yên lặng ngoài cửa, tựa như đang kiểm chứng suy đoán của mình. Anh nghe thấy “đàn anh Hoàng” kia lên tiếng thở dài: “Cô ở Quảng Châu tới nên không nắm được tình hình bên này. Mẹ cậu ta vốn là một chuyên viên thẩm định bảo hiểm, sau này lại giấu giếm người trong nhà đam mê cờ bạc, biển thủ công quỹ, lập ra các quỹ bất hợp pháp, chuyên lừa đảo tài chính. Lửa đảo đã quen thói, nhưng cũng may, đều lừa người xa lạ chứ không phải người quan, chỉ là những người bình thường… Mô hình Ponzi [3] đã ra đời từ 100 năm trước, bây giờ chỉ là bình mới rượu cũ nhưng hàng năm vẫn có không ít người bị lừa…”

[3] Mô hình Ponzi: Mô hình Ponzi là hình thức vay tiền của người này để trả nợ người khác. Kẻ đi vay đưa ra cam kết trả lợi tức cao cho người cho vay và quảng cáo với họ về những tấm gương đã từng nhận được lợi tức cao trước đây để hấp dẫn người cho vay.

Cuối cùng, Hoàng tổng chậm rãi nói: “Chúng ta đang làm một hệ thống công khai, những tác động tiêu cực thế này có không nên dây dưa vào.”

Diêu Thiên cười khẽ tiếp lời: “Ôi, tư tưởng nhà bọn họ đen tối thật đấy. Sau này em ra ngoài cũng sẽ không đến khách sạn Sơn Vân của nhà họ Phó nữa.”

Hết chương 14

Spoil: Một vài chuyện đau lòng trong quá khứ và cảnh chụt chụt chụt, hí hí =))

Từ editor:

Mình rất cảm kích và trân trọng mỗi một bình luận mà các bạn để lại, nhưng lại chưa trả lời ngay không phải vì mình lemon question dog, mà là để tiện làm dấu cho việc beta vì mình não cá vàng lắm. Cảm ơn các bạn đã tích cực để lại bình luận, sửa lỗi chính tả và lỗi dùng từ cho mình. Hi vọng trong chương này và các chương tới các bạn vẫn sẽ đồng hành và giúp đỡ mình như vậy. Mình xin nhận mọi góp ý thiện chí của mọi người ạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.