Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 40


Đọc truyện Cảm Mến Không Sợ Muộn – Chương 40

Editor: Cẩm Tú

Nghiêm Thấm Huyên vẻ mặt ngây ngốc nhìn cuốn sổ màu đen kia, hoài nghi mình đang ở trong mộng.

Điều này sao có thể? Làm sao có thể?

Đây là người ba từ nhỏ cô luôn kinh sợ cùng kính trọng, là một tay ba đã
dùng đầu óc cần có của một thương nhân để khai sáng Nghiêm thị, trong
mắt cô ba luôn là người cẩn thận tỉ mỉ không bao giờ phạm lỗi.

Phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể tiếp nhận được sự thật kinh hoàng này?

Trần Uyên Sam nhìn Nghiêm Thấm Huyên ở trong lòng anh run rẩy khóc, tiếng
nghẹn ngào vang lên bên tai làm cho anh đau như bị xé rách. “Choang “
một tiếng, ly thủy tinh trong tay anh đã bị bóp nát.

Ngày hôm
nay, cô biết chuyện công ty bị thâm hụt tiền bạc, chính mắt thấy anh ra
lệnh cho thuộc hạ giết người, biết chuyện người ba mình luôn kính trọng
lấy tiền của công ty để đi đánh bạc.

Lòng anh yêu vợ mình nhiều như vậy làm sao có thể chứng kiến được cô chịu khổ sở?

Trần Uyên Sam không để ý tới việc tay đã rớm máu, một tay bế ngang Nghiêm Thấm Huyên lên sải bước vào trong thang máy.

Trong mộng Nghiêm Thấm Huyên cũng không yên ổn, nhíu mày, thỉnh thoảng sẽ vô
tình nắm chặt lưng áo của anh, trong miệng phát ra tiếng rên khe khẽ.

Trần Uyên Sam nằm bên cạnh ôm lấy cô, thỉnh thoảng nắm tay cô thật chặt, vuốt tóc cô, dịu dàng hôn lên trán cô.

“Bảo bối….. Không sao.” Anh nhỏ giọng an ủi cô, nhẹ nhàng mở bàn tay
nhỏ bé đang nắm chặt của cô ra, mười ngón tay đan xen vào nhau, cau mày
đưa tay gạt đi giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt cô.

Anh
từng cho rằng trong cuộc đời mình tuyệt đối sẽ không phát sinh những
chuyện không thể nắm giữ được, thế dienđanlqd nhưng vô pháp dự liệu
(không cách nào biết trước được), toàn bộ rắc rối lại nối đuôi nhau mà
tới.

Mọi việc đã từng luôn luôn được anh nắm giữ trong lòng bàn
tay, theo mọi dự liệu của anh, anh chỉ lạnh lùng ngồi nhìn, chờ cho nó
xảy ra. Mà giờ đây tất cả đã bị phá vỡ, anh không có cách nào khống chế
được những chuyện này xảy ra.


Anh sẽ sợ hãi, anh sẽ hoang mang, anh sẽ không bao giờ biết trước được tương lai của chính mình.

Chữ tình khẽ quấn, cả đời khó thoát.

Anh lẳng lặng ngắm dung nhan khi đang ngủ của cô, vỗ về lưng cô để cô có
thể bình tĩnh lại, chờ đến khi cô chìm sâu vào giấc ngủ, anh giúp cô
chỉnh lại mép chăn, cẩn thận tắt đèn, nhẹ nhàng đi xuống giường, cầm lấy chìa khóa xe đi ra cửa.

****

Màn đêm bao trùm, Lục Thiêm Lịch từ tầng hầm lên, vừa mới bước ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy một người đứng ở trước mặt hắn.

“Thế nào? Vừa mới đến đã cho tôi một quyền hay sao?” Lục Thiêm Lịch nhìn
thấy người nọ thì sững sờ, ngay sau đó lập tức không chút sợ hãi lạnh
lùng nhìn người đối diện.

“Mày vẫn còn tới tìm tao? Tiền của công ty tài chính Nam Bắc kia khá đấy chứ? Vốn định rao bán Nghiêm thị sau
đó lại đổi ý tự mình độc chiếm rồi hả?” Trong giọng nói của hắn hàm chứa một tia trào phúng, lộ ra vẻ lạnh lẽo, “Một tay mày che cả thành phố S
rồi, Nghiêm Thấm Huyên quả thật có mắt chọn mà.”

“Tiếu Phan hứa
hẹn cái gì với cậu?” Trần Uyên Sam tựa người vào tường cắt đứt lời của
hắn, lạnh nhạt nói, “Hứa hẹn tiền tiêu vặt cho cậu hay là tính mạng của
cả cậu và tôi?”

Ba chữ tiền tiêu vặt này đã làm cho Lục Thiêm Lịch không thể kiên nhẫn được nữa, xông lên phía trước hung hăng giơ nắm đấm ra.

Trần Uyên Sam không nháy mắt nghiêng người túm lấy, một tay cầm lấy quả đấm của hắn bẻ ngược ra phía sau.

Điều này làm cho cánh tay của Lục Thiêm Lịch như muốn gãy ra, hắn đau đến đỏ cả mắt, khoanh tay tựa vào tường thở hổn hển.

Trần Uyên Sam đi tới bên cạnh từ trên cao nhìn xuống hắn, giọng nói lạnh
lẽo, “Cậu cho rằng Tiếu Phan là học sinh tiểu học sao? Chỉ vì cậu gây ra xích mích giữa tôi và Thấm Huyên sẽ liền bổ sung khoản tiền thiếu hụt
cho cậu? Phải biết nghĩ chứ.”

Lục Thiêm Lịch cắn răng hung hăng
nhìn anh hồi lâu rồi cất tiếng cười to, “Trần Uyên Sam, bên trong nội bộ của mày có gián điệp của Tiếu Phan, lúc nào cũng báo tin tức của mày
cho hắn, hắn sẽ phải coi trọng tao, bên trong nội bộ của mày có mâu
thuẫn như thế thì lấy gì mà đấu với Tiếu Phan?”

Trần Uyên Sam
nghe hắn nói thế sắc mặt vẫn không thay đổi, “Vậy thì sao?” Dừng một
chút, anh rút ra một tờ giấy bỏ vào tay Lục Thiêm Lịch, ý bảo hắn mở ra
xem một chút.


Lục Thiêm Lịch cau mày dùng cánh tay không bị
thương mở tờ giấy ra nhìn, nhất thời cả kinh thất sắc, ngẩng đầu vẻ mặt
không thể tin được nhìn Trần Uyên Sam.

Trần Uyên Sam không nhìn
hắn nữa, quay lưng lại chuẩn bị rời đi, “Khuyên cậu một câu, vĩnh viễn
đừng có dienđanlqd ý đồ dính vào chuyện của tôi nữa, không cần ôm tâm lý may mắn dòm ngó người phụ nữ của tôi, lo mà quản lý công ty của mình
cho tốt đi, đừng để cho cha mẹ cậu bởi vì cậu mà nếm thử cảm giác ở nơi
đầu đường xó chợ.”

Đây là lần cuối cùng anh dễ dàng bỏ qua, bởi
vì trong lòng anh muốn nhận được sự tín nhiệm của cô, vì vậy vẫn không
có ra tay độc ác đuổi giết tận cùng Lục Thiêm Lịch.

Lục Thiêm Lịch nhìn bóng lưng Trần Uyên Sam, chán nản trượt ngã xuống đất, trong mắt không còn chút khởi sắc.

Trên tờ giấy kia là chứng nhận sở hữu cổ phần của Lục thị, mà những cổ phần
trên dang nghĩa này, lại thuộc về một người, Trần Uyên Sam.

Thời
điểm Nghiêm Thấm Huyên nằm viện, Trần Uyên Sam cho dù đã từ bỏ việc muốn phá bỏ Lục thị, nhưng vẫn còn lưu lại một tay. Cho tới hôm nay mới công khai tất cả như là một đòn cảnh cáo, dáng cho hắn một cú đau điếng.

Cả gia tộc đã trở thành một con bài trong tay Trần Uyên Sam, hắn lấy cái
gì mà cùng anh tranh giành đây? Lấy cái gì mà khuyên bảo Nghiêm Thấm
Huyên quay trở về bên cạnh hắn?

“Cô ấy là người phụ nữ, là vợ của tôi, chỉ cần cô ấy nhíu mày một cái không hài lòng, tôi nguyện làm tất cả.”

Bóng dáng của Trần Uyên Sam rất nhanh biến mất ở sau cánh cửa, Lục Thiêm
Lịch ngơ ngẩn nhìn tờ giấy rơi trên mặt đất, mặt cắt không còn giọt máu.

Bi thương đến chết tâm, từ đó, như là người lạ, không còn quay đầu lại nữa.

****

Thời điểm Trần Uyên Sam đến phòng bệnh của Nghiêm Khải, Vi Diệp đang ngồi
nói chuyện với Nghiêm Khải, sức khỏe Nghiêm Khải đã có chút khôi phục,
dựa đầu vào gối ngồi yên lặng.

Nghiêm Khải thấy Trần Uyên Sam tới, gật đầu với anh, “Cậu đã đến rồi.”

“Ba, mẹ.” Trần Uyên Sam đặt vài thứ vừa mới mua xuống một bên, ngồi xuống bên cạnh Vi Diệp.


“Về nhà nghỉ ngơi đi.” Nghiêm Khải chống người ngồi dậy, “Huyên Huyên đâu
rồi? Buổi chiều mới tới được một lúc không chào hỏi gì đã đi rồi, không
biết đi đâu.”

Vi Diệp vẫn là bộ dạng không để ý như cũ, khi nghe
Trần Uyên Sam nói thế thì vẻ mặt có chút thay đổi, dùng ánh mắt dò hỏi
nhìn Trần Uyên Sam.

“Thân thể cô ấy có chút không thoải mái, con
đã đưa cô ấy về nhà rồi.” Trần Uyên Sam dừng một chút, ánh mắt thâm trầm nhìn Nghiêm Khải, “Ba, con có chút chuyện muốn nói với ba.”

Nghiêm Khải nghe anh nói thế, vẻ mặt khẽ thay đổi, ho khan một tiếng rồi cầm
ly nước bên cạnh lên uống dienđanlqd một ngụm. Vi Diệp thản nhiên đứng
dậy, thờ ơcười cười với bọn họ, “Hai người cứ nói chuyện đi, cháu ra
ngoài chờ.”

*****

Vi diệp đang đứng dưới lầu của bệnh viện hút thuốc lá thì bỗng nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc bước xuống từ xe taxi ở trước cổng bệnh viện, chậm rãi bước vào.

Lúc tiến đến
gần Vi Diệp mới phát hiện sắc mặt tái nhợt của Nghiêm Thấm Huyên, đôi
môi còn hơi bầm tím, vẻ mặt cà lơ phất phơ liền lập tức thay đổi rồi,
dụi điếu thuốc xuống rồi lập tức nắm lấy tay của cô, “Có chuyện gì vậy?”

“Buông ra, tôi tới tìm ba.” Cô nhẹ nhành phất tay Vi Diệp ra, thân thể có chút run rẩy.

“Cậu bị sao vậy hả? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không hả?” Vi
Diệp cau mày nhìn cô, nghĩ đến bầu không khí kì lạ giữa Nghiêm Khải và
Trần Uyên Sam lúc nãy, lại định dấu hắn sao, “Trần Uyên Sam?”

“Không phải.” Cô tựa người vào cột đèn đường, ngước gương mặt tái nhợt nhìn
hắn, trầm mặc một hồi, cười khổ nhẹ giọng nói ra, “Vi Diệp, chi nhánh
Nam Bắc của Nghiêm thị không thể hoạt động được nữa, phải đóng cửa.”

Vi diệp ngẩn người, trong lòng khiếp sợ, trong đầu suy nghĩ thật nhanh, “Nguyên nhân.”

Cô lắc đầu một cái, không trả lời lời hắn, ý định lách người qua hắn để bước vào thang máy.

“Bởi vì tôi không phải là người nhà của cậu, cậu cảm thấy tôi không giúp
được cậu, cho nên cậu không muốn nói cho tôi biết, đúng không?” Vi Diệp
nhìn bóng lưng trầm mặc của cô, nghiêm mặt, trong giọng nói hàm chứa sự
tức giận, “Nghiêm Thấm Huyên, tôi quen cậu đã 25 năm, tôi đã sớm coi bác trai bác gái như ba mẹ mình, nếu như Nghiêm gia xảy ra chuyện, tôi bằng bất cứ giá nào sẽ giúp một tay, chẳng lẽ cậu không biết sao?”

Nghiêm Thấm Huyên dừng lại, thoáng xoay người lại nhìn hắn, trong giọng nói
mang theo một tia mệt mỏi, “Vi Diệp, tôi không có ý tứ khách khí với
cậu, nhưng chuyện này cậu không cần dính vào, tránh cho rước họa vào
thân.”

“Bởi vì tôi không phải là Trần Uyên Sam.” Vi Diệp cười
khổ, đi tới sau lưng cô, quay người cô lại, đôi mắt dienđanlqd đào hoa

ẩn chứa vẻ thâm tình nhìn cô, “Thật ra thì chỉ vì tôi không phải anh ta, thế nên tôi không thể giúp cậu ngăn cản những sóng gió kia, có đúng hay không.”

Ngừng lại một chút, hắn nói rành mạch từng chữ từng câu, “Cậu trở thành người phụ nữ của tôi, không được sao?”

Nghiêm Thấm Huyên há mồm trợn mắt nhìn người ở trước mặt cô luôn nói chuyện
nửa đùa nửa thật hai mươi mấy năm may, ngày ngày luôn chửi mắng so kè
với cô, thế nhưng bây giờ hắn lại dùng ánh mắt sâu sắc như vậy nhìn cô,
không còn là lạnh nhạt, không còn là đùa giỡn nữa.

Tình cảm chìm trong xương tủy, từ bốn phương tám hướng tuôn trào trong cô.

“Cậu không cần trêu chọc tôi để làm tôi vui vẻ, cái trò đùa này không buồn
cười tí nào.” Hồi lâu, cô cười khan hai tiếng, nhíu nhíu mày, hất tay
của hắn ra, “Tôi đi lên trước.”

Vi Diệp không nhúc nhích nhìn cô biến mất ở trong thang máy, hồi lâu nện một quyền vào bức tường bên cạnh.

*****

Sau khi Vi Diệp rời đi, không khí trong phòng lập tức có chút kỳ quái,
Nghiêm Khải để ly nước xuống liếc nhìn Trần Uyên Sam, ngay sau đó lập
tức đổi hướng quay ra ngoài cửa sổ.

“Ba, con hi vọng ba đồng ý bán công ty tài chính đi.” Trần Uyên Sam trầm mặc một hồi, nhìn Nghiêm Khải điềm đạm nói.

“Cậu nói cái gì?!” Nghiêm Khải nghe xong lời này cả kinh thất sắc, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, “Cậu lại muốn tôi bán công ty của Nghiêm thị? Tại sao?”

Vẻ mặt Trần Uyên Sam không đổi, đón lấy ánh mắt của Nghiêm Khải, chỉ nói hai chữ, “Thâm hụt.”

Nghiêm Khải nghe hai chữ đó, lập tức căng thẳng, nhìn anh, một câu cũng nói không nên lời, khuôn mặt dần dần đỏ lên.

“Ba, năm trước con đã phái người đi điều tra, tình huống vô cùng bất lợi,
nhưng bản thân nội bộ công ty lại không có trở ngại, hơn nữa còn danh
tiếng của Nghiêm thị, thu dienđanlqd nhỏ lại phạm vi, thông qua đấu thầu chuyển nhượng với giá thấp là lựa chọn tốt nhất rồi, nếu để cho người
khác điều tra ra được sổ sách bị thâm hụt, đến lúc đó tuyệt đối chuyện
không phải chỉ có thế này.”

“Con sẽ chuẩn bị, nếu như ba đồng ý,
hành động càng nhan càng tốt.” Trần Uyên Sam dựa người vào thành ghế,
mắt nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi trần thuật.

Theo lời của anh sắc mặt của Nghiêm Khải càng ngày càng khó coi, cuối cùng khẽ run rẩy nhắm hai mắt lại.

“Cậu đã biết từ rất sớm, cuối cùng những khoản nợ kia đều là do cậu trả hết đúng không……”

Trần Uyên Sam thu hồi ánh mắt nhìn Nghiêm Khải, khuôn mặt luôn luôn nghiêm
túc cứng nhắc giờ phút này lại trở nên già nua, kinh sợ, giống như cây
cốihéo úa đi, trong một đêm tóc đã bạc trắng đi một nửa.

“Ba, vì
mẹ, vì Thấm Huyên, vì Nghiêm thị, sau khi ra khỏi viện, ba đừng đi nữa.” Anh cân nhắc câu chữ, cuối cùng vẫn không nói hai từ “Đánh bạc” ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.