Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 16


Đọc truyện Cảm Mến Không Sợ Muộn – Chương 16

Sáng ngày thứ hai, Nghiêm Thấm Huyên dậy thật sớm, nhanh chóng giải quyết bữa sáng ở trong khách sạn rồi ra ngoài đi dạo quanh thị trấn G.

Thị trấn G yên tĩnh thanh bình hôm nay lại náo nhiệt đến lạ thường, người đến người đi, trên cầu người người chen chúc nhau đứng, trong ngày lễ này những người lái đò sẽ thi đấu giọng hát với nhau, mỗi người lái đò phải mời một người đến dd;lqd giúp đỡ, có thể là người nhà, bạn bè của họ, cũng có thể là một người xa lạ. Hai người phải hợp tác cùng nhau song ca một ca khúc, cuối cùng người xem sẽ bỏ phiếu chọn lựa đội hát hay nhất, phối hợp ăn ý nhất là người chiến thắng.

Không có bất kỳ phần thưởng nào, cũng không có những yếu tố nào khác, thế nhưng những ngày lễ như vậy lại rất được người dân của thị trấn G và những người ở nơi khác hoan nghênh.

Vị trí nơi Nghiêm Thấm Huyên đứng khá là tiện lợi, là khúc quẹo gần chỗ cây cầu, mặc dù không đặc biệt nhìn thấy rõ ràng, nhưng cũng có thể thấy được, hơn nữa xunng quanh chỗ này cũng ít người, nhưng cô thật sự không ngờ được, lại có một người lái đò tới mời cô cùng ca hát.

Người lái đò là một ông cụ lớn tuổi, đội nón cói, hiền lành dễ gần, ông ngẩng đầu lên bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của Nghiêm Thấm Huyên, cười phúc hậu mời cô tham gia trò chơi.

Đồng ý lời mời của ông cụ, Nghiêm Thấm Huyên cùng với ông cụ đi tới nơi đăng ký rút số, may mắn rút được số cuối cùng, trong lòng cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu ngồi xuống thuyền nghiêm túc luyện tập với ông cụ.

Cô và ông cụ quyết định sẽ cùng nhau song ca bài trấn nhỏ nay đã khác. (Không có bài hát này đâu nha các bạn, tác giả tự sáng tác ra thôi)

Đây là một bài hát cũ của Quảng Đông, ông cụ sẽ hát bè cho cô lên nốt cao, ý nghĩa cùng với giai điệu của bài hát này rất khó để thể hiện, càng làm cho cô quyết tâm sẽ không để ông cụ mất thể diện.

Đám người dần dần tụ họp lại nơi này, cô hít vào một hơi thật sâu, đứng lên nơi đầu thuyền, quay người lại đứng đối diện với ông cụ bắt đầu cất tiếng hát.

Trấn nhỏ của em, tràn đầy nét mặt tươi cười của anh.


Ban đêm tại nơi đây, em và anh ôm nhau ngủ.

Vật đổi sao dời, anh ra đi mang theo trái tim nhưng lại không nói một lời.

Hôm nay xa nhau, em và anh dứt khoát chia ly.

. . . . . . . . . . . .

Xung quanh tiếng người huyên náo, tiếng nước chảy. . . . . .Thế nhưng cô không hề để tâm, sau lưng giọng nói hùng hồn của ông cụ dần dần nhỏ lại, làm cho giọng hát du dương êm ái của cô càng them nổi bật.

Nghiêm Thấm Huyên cuối cùng cũng đã hát đến khúc cuối, sống mũi cảm thấy cay cay, cô nghiêng đầu nhìn về phía trước, lại phát hiện cuối cùng con đò đã cập bến, dừng lại trước một người.

Xa xa cô thấy người nọ nở nụ cười nhàn nhạt, bình thản đứng ở nơi đó, chăm chú nhìn cô.

Hôm đó ở thị trấn G, cuối cùng đội của ông cụ với Nghiêm Thấm Huyên dành được số phiếu bầu cao nhất.

Thật ra thì cô vô cùng khâm phục khả năng am hiểu thế sự, nhìn một lần mà đã có thể phân biệt tình sâu ý cạn của ông cụ.

Lúc ông cụ đó lại gần mời cô cùng hát với mình, chỉ mỉm cườinhàn nhạt nói với cô,


“Hôm nay cháu hãy thả lại chuyện xưa qua câu hát, khiến nó ở lại chỗ này, không cần mang theo gánh nặng bên người nữa.”

>>>>>>>>

Nghiêm Thấm Huyên chào tạm biệt với ông cụ, đang đi lên thang đá thì Trần Uyên Sam khẽ khom lưng kéo cô lên nơi anh đứng.

“Sao anh lại tới đây?” Trong lòng co khẽ vui mừng, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, ở thị trấn G yên bình thanh nhã này, thật sự là rất hòa hợp với nhau.

Anh nhìn cô hồi lâu, khẽ thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ chậm rãi nói,

“Nghiêm Thấm Huyên, cô thật sự rất khác người.”

>>>>>

“. . . . . . . . . . . .Anh nhẹ một chút. . . . . . . . . . . .”

Người phụ nữ nằm ở trên giường, mái tóc ngắn đen nhánh bị mồ hôi thấm ướt, dính bết vào cái cổ, trên tấm lưng trắng như tuyết là những vết hôn màu hồng.


Căn phòng yên lặng chỉ có tiếng thở dốc của đôi nam nữ cùng với tiếng nước chảy mị hoặc, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ soi sáng cảnh tượng ở trên giường, tấm lưng vững dd;lqd chãi của người đàn ông đang quỳ gối trước lưng của người phụ nữ, hắn bắt được hông của cô, ở trong cơ thể cô luận động.

Người đàn ông kia khuôn mặt rất nam tính và anh tuấn, bờ môi mỏng khẽ mím lại, ánh mắt nhìn tư thế dụ hoặc của người phụ nữ đang nằm trên giường kia, càng không thể kiềm chế được nữa, càng ngày càng mãnh liệt.

Cô bị âm thanh kết hợp của hai người làm cho xấu hổ, đôi tay vòng ra sau eo hắn, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt nhẹ nhàng sờ soạng.

“Đan Cảnh Xuyên. . . . . . . . . Không cần. . . . . . . . . . . .Em. . . . . . . . A” Lời nói của cô bị đứt quãng, nơi đó lại bị vật nóng rực của hắn ma sát, làm cho cô không thoải mái, quả thực là muốn mạng người.

“Em cái gì? Hả?” Đan Cảnh Xuyên bất chợt ngừng lại, cắn lên vành tai xinh xắn của cô, mập mờ hỏi cô, “Muốn hay là không muốn? Nói cho Thượng tá anh nghe. Hả?”

Trong lòng cô đang đấu tranh dữ dội, định lấy chân đạp tấm lưng của người đàn ông kia thì lại nghe thấy điện thoại di động của hắn đặt ở đầu giường đột nhiên rung lên.

Đan Cảnh Xuyên nhíu mày nhìn cái điện thoại đang rung kia.

Hai giờ rưỡi sáng, người nào mà lại gọi điện vào giờ này, nếu như không phải là bắt được Trùm Ma Túy hay cái gì đó tương tự thì mấy thằng nhóc kia có vẻ không muốn sống nữa.

“Nghe điện thoại. . . . . .” Cố Linh Lan cố gắng chống người dậy lấy điện thoại, lại không biết cô vừa khẽ động một cái, vật nóng rực kia đã trượt một nửa ra khỏi cơ thể cô, cô hít vào một hơi, vừa định nói chuyện, lại bị cánh tay của người ở phía sau ôm thật chặt, bọn họ một lần nữa lại trầm luân.

Đan Cảnh Xuyên chìm trong dục vọng, mạnh mẽ luận động trong cơ thể cô, thả điện thoại di động lên trên giường, hắn khẽ liếc một cái, cau mày ấn nút nhận điện, vẫn không có ngừng động tác.

Trần Uyên Sam thấy hắn rốt cuộc cũng nhận điện thoại, định nói thì lại nghe thấy tiếng rên khe khẽ cùng với tiếng thở dốc ở đầu dây bên kia, anh không nhịn được cười khẽ, nói với người ở bên kia

“Thật sự xin lỗi đã quấy rầy “công việc” của cậu, tôi có việc cần nhờ cậu giúp.” Anh nghe thấy bên tai là tiếng thở gấp, cầm chìa khóa xe đi lòng vòng xung quanh, dùng hết sức kiềm chế tiếng cười.


“Xin lỗi?” Đan Cảnh Xuyên một tay cầm điện thoại di động một tay vỗ về người phụ nữ đang nằm ở phía dưới, “Hai giờ rưỡi sáng gọi điện thoại, cho dù cậu muốn chết tôi cũng sẽ không tới giúp cậu.”

“Giúp tôi tìm người.” Anh nhanh chóng cắt ngang lời hắn, mặc kệ hắn có nghe hay không, thu hồi lại ánh mắt, “Người của tôi sẽ gửi tài liệu qua điện thoại cho cậu, ngày mai tôi muốn nghe được kết quả.”

Bên kia im lặng mấy giây không có động tĩnh, đôi tai của Trần Uyên Sam vẫn chăm chú nghe không hề bỏ sót một tiếng động nào.

Lúc này Đan Cảnh Xuyên đã đi xuống giường, một tay ôm lấy người phụ nữ đã bất tỉnh đi vào phòng vệ sinh, xanh mặt nói, “Trần Uyên Sam cậu thật sự, mấy ngày không gặp, vẫn bỉ ổi như vậy.”

“Đan Cảnh Xuyên, cậu thật sự phải để cho mấy đứa trẻ dạy cậu hiểu thế nào là tri ân báo đáp, lúc ấy tôi dd;lqd nhớ người kia muốn lật đổ S thị, ở Nhật tôi đã giúp cậu tìm được người, thế nào? Sắp thành chú rể rồi thì muốn qua cầu rút ván* hả?”

*Ám chỉ những người vô ơn, bội nghĩa

Đan Cảnh Xuyên im lặng một lúc, liếc mắt, “Nam hay nữ?”

“Nữ, cậu nên biết người đó, tiểu thư của Nghiêm gia.”

Đan Cảnh Xuyên nhẹ nhàng đặt Cố Linh Lan vào trong bồn tắm, chỉnh cho nước ấm, nghe được cái tên đó thì con ngươi khẽ đảo, “Trần Uyên Sam, trước khác nay khác, hôm nay là tôi thì ngày mai sẽ là cậu.”

Trần Uyên Sam cười nhạt cúp điện thoại, trong long thừa biết nếu tên kia mà đã đồng ý thì sẽ xong nhanh thôi, với thế lực của cục phó cục cảnh sát thành phố S, còn có thể không tìm được sao.

>>>>>>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.