Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 1


Đọc truyện Cảm Mến Không Sợ Muộn – Chương 1

Nghiêm Thấm Huyên một tay nghe điện thoại tay còn lại đánh tay lái cho xe tiến vào gara ở dưới tầng hầm của khách sạn ở thành phố S.

Đèn của thang máy nhảy đến số 2, đinh một tiếng cửa mở ra, đứng ở cửa là hai người phục vụ, thấy cô đến bọn họ cung kính kính gật đầu, “Nghiêm tiểu thư, Dung tiểu thư và Doãn tiểu thư đang chờ tiểu thư ở sảnh hoa hồng.”

Nghiêm Thấm Huyên gật đầu một cái, trước cửa thang máy phản chiếu lại hình ảnh của cô, tối nay cô mặc bộ đầm màu lục nhạt, tùy ý vén tóc lên, cái cổ thon dài càng làm nổi bật lên khuôn mặt đẹp đẽ.

Trên cổ của cô đeo sợi dây chuyền Bích Hải Kim Sa số lượng có hạn mà Lục Thiêm Lịch đã tặng cho cô một năm trước.

Cô đang đi tới sảnh hoa hồng thì nhận được cuộc điện thoại ngắn gọn của Doãn Bích Giới.

“Chín giờ, bán đảo lầu hai, chỉnh đốn lại trang phục. Nhớ đeo Bích Hải Kim Sa.”

Trong đầu Nghiêm Thấm Huyên mơ hồ có thể đoán được tối nay Doãn Bích Giới phải làm gì, cô đẩy cửa chính của sảnh hoa hồng ra, đập vào mắt là một cảnh tượng hào nhoáng.

Chưa bao giờ sảnh hoa hồng được bố trí tinh xảo thanh nhã đến dienanle;;quyidoon,/ như vậy, tầng thượng của khách sạn đầy rẫy những nhân vật quyền lực và những ngôi sao giải trí nổi tiếng.


Ly rượu sóng sánh, mỹ nhân lộng lẫy.

Sảnh hoa hồng vốn chỉ để chào đón người của chính phủ, hôm nay đã được bố trí tinh xảo để chào đón một gương mặt quan trọng, đó là bộ mặt của thành phố S Dung Tư Hàm.

Dung Gia có địa vị trong giới chính trị, luật pháp và cả giới y học ở thành phố S. Dung Tư Hàm là cố vấn pháp luật của Dung dienanle;;quyidoon,/

Thị, đồng thời cũng là người trong mộng của giới showbiz.

Mà Nghiêm Thấm Huyên và bạn bè lâu năm của mình là Doãn Bích Giới lại tỏ ra có chút khinh thường.

Doãn Bích Giới ngồi ở trên ghế salon cùng với Dung Tử Hàm, cầm ly rượu vừa uống vừa chau mày, giương mắt nhìn thấy Nghiêm Thấm Huyên đi tới, trên mặt cô lộ ra một nụ cười tươi tắn.

Nghiêm Thấm Huyên vừa nhìn thấy nụ cười này, chi biết tối hôm nay nhất định lại có người gặp xui xẻo rồi.

Hai người bọn họ trước kia chuẩn bị làm chuyện xấu ở trường học, Doãn Bích Giới sẽ chỉ vào mặt của Nghiêm Thấm Huyên mà khen lấy khen để: “Cậu nhìn cậu dienanle;;quyidoon,/

cười đi, hôm nay chắc sẽ có người mới bước ra khỏi nhà mà đã gặp xui rồi đó.” Mà với thái độ của Doãn Bích Giới ngày hôm nay, cùng với vẻ mặt của cô ấy lúc đó, giống nhau như đúc.

Dung Tư Hàm vắt hai chân trên ghế sa lon, lười biếng nhìn về phía Nghiêm Thấm Huyên cười cười, nói với cô: “Hôm nay Bích Giới và tôi muốn tặng cô một món quà.”

Doãn Bích Giới ra hiệu bằng mắt cho cô, ngay lập tức Nghiêm Thấm Huyên đã ngầm hiểu được vấn đề. Vừa nhìn, trong lòng cô lập tức rối loạn.

Cách bọn họ không xa ngay bên cạnh quầy bar, có nhiều cô gái đứng ở đó, đều là minh tinh của làng giải trí, mà họ đang vây quanh một cô gái để tranh nhau tán thưởng sợi dây chuyền giống hệt sợi dây chuyền mà cô đang đeo, cô gái được mọi người vây quanh đó có vẻ hả hê, đó chính là người mẫu mới nổi Hồ Tuyết Lâm.

Trong nháy mắt Nghiêm Thấm Huyên rốt cuộc đã hiểu rõ mục đích mà Doãn Bích Giới cho tổ chức party này.


Doãn Bích Giới vừa được biết ngày hôm qua Hồ Tuyết lâm phách lối nói mình đang sở hữu sợi dây chuyền có một không hai Bích Hải Kim Sa trên chương trình truyền hình, thế nên lập tức liên thủ cùng Dung Tư Hàm tổ chức buổi tiệc này.

Nhìn một hồi, sắc mặt ảm đạm ngay từ lúc mới bắt đầu của Nghiêm Thấm Huyên mới cười cười tựa hồ ly.

Cô cũng không phải là người lương thiện, nếu Hồ Tuyết Lâm tự đưa tới cửa cho cô lấy, việc tốt như thế này, đời nào Bích Giới và Tư Hàm lại có thể từ chối được chứ.

“Đi, tối hôm nay chị đây sẽ nói cho cậu biết, cái gì gọi là tài năng chỉnh đốn lại nếp sống của xã hội.” Nghiêm Thấm Huyên nhíu mày với Doãn Bích Giới, khẽ cười, chậm rãi đứng dậy đi tới sau lưng của các cô gái.

Mấy cô gái vốn còn ríu rít với Hồ Tuyết Lâm thì khi nhìn thấy bọn Nghiêm Thấm Huyên đi tới, lập tức vứt bỏ trung tâm Hồ Tuyết Lâm, xoay người hướng tới bên cạnh bọn họ.

Nghiêm Thấm Huyên vòng qua đám con gái kia, đi tới trước mặt Hồ Tuyết Lâm, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng nhìn cô nàng, “Bây giờ Hồ tiểu thư là tân binh nổi tiếng của làng giải trí, cô có muốn uống một ly để chúc mừng không?”

Hồ Tuyết Lâm vừa nhìn thấy Nghiêm Thấm Huyên thì ngay lập tức sắc mặt liền biến đổi, đôi mắt nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ cô ta rồi nhìn đến gương mặt xinh đẹp và cái lông mi giả như muốn rớt xuống kia, vẻ mặt hết trắng rồi lại xanh, cuối cùng vẫn có vẻ cam chịu, miễn cưỡng cười cười, gật đầu một cái.

Nghiêm Thấm Huyên gọi hai ly Kê Vĩ Tửu, đưa một ly cho cô ta, cụng ly cùng với cô. Doãn Bích Giới không hổ danh là đồng bọn chuyên làm việc xấu nhiều năm với cô, bình thường sẽ đều bày ra vẻ mặt dienanle;;quyidoon,/

hiền dịu ấm áp, “Hồ tiểu thư, sợi dây chuyền của cô thật là đẹp. Lục Thiếu cũng thật là chịu chơi nha!”


Nhân sĩ ở thành phố S luôn luôn kiêng kị ba phần đối với tính cách xủa Doãn Bích Giới, huống chi là một nhân vật nhỏ bé như Hồ Tuyết Lâm, hết sức lo sợ vội vàng nói, “Anh ta là người thích khoe khoang sự giàu sang của mình, tôi căn bẳn không muốn anh ta mua sợi dây chuyền đắt như vậy.”

“Cũng đúng, Lục Thiếu lúc ấy cũng tặng cho Thấm Huyên sợi dây chuyền có một không hai trên toàn cầu. A, hình như tên là Bích Hải Kim Sa.” Dung Tư Hàm ở phía sau nghe Doãn Bích Giới nói vậy thì không dienanle;;quyidoon,/

nhịn được cười ra tiếng, xung quanh là mấy nhân vật lão luyện đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, lúc này đã hiểu được tối hôm nay mấy đại nhân vật này muốn dìm chết Hồ Tuyết Lâm, tất cả đều mặt không biến sắc đồng tình xem kịch vui.

“Tuyết Lâm à, xem ra Lục Thiếu thật sự là có dụng tâm đối với cô rồi, cô xem người cũ hay người mới đều tặng đồ giống nhau cả. Lúc ấy tôi còn theo anh ta đi đặt Bích Hải Kim Sa đó nha.” Trên cái cổ thon dài của Nghiêm Thấm Huyên, Bích Hải Kim Sa đính Lam Bảo Thạch ở dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Hồ Tuyết Lâm dù sao vẫn còn trẻ tuổi, thiếu kiên nhẫn, không che giấu được tâm tư trong ánh mắt, trả lời lại một cách mỉa mai, “Nghiêm tiểu thư cô chia tay với anh ta rồi thì nên trả đồ lại cho anh ta đi chứ.”

“Tuyết Lâm, có thể cô không hiểu. Con người của tôi, tuy không phải là lương thiện, nhưng cho tới bây giờ tôi không bao giờ đi cướp đồ của người khác, đồ của tôi thì thì thuộc về tôi, anh ta tặng cho tôi, thì không phải là đồ của tôi sao? Có một số thứ khó làm nhái lắm.” Nghiêm Thấm Huyên càng nói vẻ mặt càng lạnh xuống, nói rõ đạo lý với Hồ Tuyết Lâm.

Đây đều là người thông minh, nghe được lời nói như thế, cũng lập tức sẽ hiểu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.