Đọc truyện Cảm Lạnh Mùa Hè – Chương 6: Những hồi ức đó đã qua rồi 2
Nói đùa, có ai nhìn thấy tiền mà lại không hành động mau lẹ không?
Tôi nhận lấy cây bút cậu ta đưa cho, ký tên mình vào tờ hợp đồng. Thực ra tôi muốn giữ cậu ta ở lại đây một chút để xua tan cảm giác cô đơn lúc này, nhưng lại không có cách nào mở miệng, có lẽ người này không thích hợp để trò chuyện.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút cảm thấy tiếc quả dưa chuột vừa nãy. Miệng lẩm bẩm tự nhủ phải hết sức tiết kiệm, tiết kiệm. Đầu tiên sẽ không la cà đến quán Mc Donald bỏ ra mười hai nhân dân tệ để mua nước coca đóng trong cốc nhựa, khoan khoái uống hết rồi đặt chiếc cốc rỗng không lên trên mặt bàn, ngắm nhìn như đang thưởng thức một cổ vật.
Tóm lại, lãng phí cũng là phạm tội, tôi đồng ý với chính sách tiết kiệm.
Anh chàng kia đã xuống dưới lầu, đứng bên cạnh chiếc xe máy vừa cũ vừa nát, sau đó cậu ta đội mũ bảo hiểm lên đầu, gạt cần đạp cho xe nổ, đạp đến mấy cái xe mới nổ, xem chừng cái xe này đã đến hồi thanh lý. Nhìn theo bóng dáng cậu ta từ phía sau, tôi lại nhớ tới Y Dương, cũng gầy như thế, cũng cao như thế, đến cả nụ cười của cậu ta cũng giống nụ cười của Y Dương xấu xa. Tôi rất hay như vậy, nên phải cố ghìm những suy nghĩ ấy lại, không cho chúng nổi lên, cố giữ trạng thái cân bằng.
Ở nhà cả ngày trời, cảm thấy đầu óc mụ mẫm, tôi đang tính xuống dưới lầu đi dạo vài vòng trong công viên gần đó. Nhưng chưa kịp ra khỏi cửa đã đụng phải cái người đã mất tăm mất tích mười mấy hôm nay – Tư Mỹ Tuệ.
“Đại đại nhân giá lâm, chẳng hay có việc gì quan trọng vậy ạ?” Tôi nhướng lông mày, nghiêng mắt hỏi cô ấy.
“Được rồi, cậu không phải mỉa mai thế nữa, mau… phải…” Cô ấy vừa thở hổn hển vừa vỗ vỗ vào ngực. Suýt quên chưa nói, cô ấy vừa chạy như bay đến đây. Tốc độ đó có thể sánh ngang tốc độ của quán quân đường chạy marathon.
Mỉa mai? Tôi? Thói mỉa mai và tôi có thể nào gắn liền với nhau? Tôi lắc lắc đầu, có chút không vừa ý.
“Y Thần, tối nay tớ có một buổi chiêu đãi, nói gì thì nói cậu cũng nên đi cùng tớ.” Cô ấy cười hi hi, giọng điệu vô cùng ấm áp nhưng cũng rất khách khí.
Tôi trợn mắt, lấy tay tự chỉ vào mũi mình: “Tớ? Bộ phận kinh doanh các cậu và bộ phận thiết kế bọn tớ nảy sinh quan hệ gì à?” Sau khi hỏi xong, tôi tự cảm thấy mình có chút ngốc nghếch, nghĩ gì mà lại hỏi tên “điểu nhân” đó câu này chứ.
Mỹ Tuệ đặt mông lên sofa, hiện rõ là có chút lo lắng, hai mắt không kìm được hai hàng lệ chảy xuống.
“Một xu quan hệ cũng không có, là bạn bè giúp nhau, cậu đi hay không đi?” Cô ấy hỏi tôi với vẻ mặt đau khổ.
Tôi thừa nhận Mỹ Tuệ tuyệt đối không cưỡng bức quyết định của tôi. Vâng, tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, tuyệt đối không có. Nhưng căn cứ vào giọng điệu câu hỏi ấy, tôi có thể không đi được sao?
Nha đầu đó quay sang cười cười với tôi, rồi lập tức kéo tôi chạy đi. Thật không may, tôi không phải một người đàn ông, cũng không cung kính quỳ nhận ân sủng của nha đầu điên này ban xuống. Còn chưa kịp thay quần áo, tôi đã bị cô ấy lôi ra đến cổng.
Thành thật mà nói, tôi không thích những buổi chiêu đãi xã giao như thế này lắm, lại còn phải diễn vai nghiêm trang đạo mạo nữa chứ. Nhưng vì cuộc mưu sinh, chúng ta có lúc phải gạt sang một bên những điều chúng ta thích, chấp nhận cúi đầu làm những điều chúng ta ghét.
Đẩy cửa bước vào, tôi phát hiện hai chúng tôi đến muộn, khách đã ngồi kín quanh bàn tiệc, hai cái ghế mới được mang thêm ra. Tôi gượng gạo nở nụ cười xã giao với từng người không quen biết, nụ cười đó gượng gạo tới mức cứng ngắc.
Tôi gãi gãi đầu, dáng vẻ bối rối kiểu không biết phải làm thế nào. Đối diện với những gương mặt xa lạ trên bàn ăn, tôi đột nhiên chẳng biết nói gì, càng không biết phải xưng hô thế nào.
Đúng rồi, lúc này tập trung ăn uống là tốt nhất.
Mỹ Tuệ ngồi bên cạnh tôi, lễ phép đứng lên nâng chén kính rượu từng người một. Tôi phát hiện, nha đầu này bỗng dưng biến thành con người thành thục lễ nghi. Cung cách giao tiếp, thật khiến cho người ta cảm phục.
Lúc ngồi xuống, cô ấy ghé tai tôi thì thầm một câu: “Lát nữa, thấy tớ chịu không nổi, cậu phải thay tớ biết chưa?”
Tôi đã sớm biết ngay mà, thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí. Nghĩ tới lúc nha đầu đó uống say đã là sáng sớm ngày mai, toàn thân tôi bỗng nổi da gà.
Mỹ Tuệ giống như một tay lão luyện trên thương trường, ăn nói rất trơn tru. Nghe những lời khách sáo đó khiến tôi hận một nỗi trước đó đã quên không đút hai cục bông vào tai. Tôi giống như một thính giả đi nghe nhạc nhưng lại vào nhầm phòng, dáng vẻ rất khổ sở.
Người ngồi quanh bàn tiệc không nhiều cũng không ít, ước chừng khoảng mười một mười hai người.
“Sở trưởng Lưu, ly này kính huynh. Sau này có chuyện gì, xin nhờ được quan tâm, chiếu cố. Tiểu đệ cạn trước rồi, phần huynh xin tùy ý.” Chỉ nghe thấy người đàn ông gày gò ngồi bên trái tôi đứng dậy chúc rượu người đàn ông phúc hậu đó.Sở trưởng? Là sở trưởng của sở nào vậy? Sở cảnh sát hay sở vệ sinh? Lúc này ngoại trừ hai danh từ đó, tôi tuyệt không thể nhớ được bất cứ danh từ nào khác. Đương nhiên từ sở vệ sinh có một số chỗ nghe không được nho nhã cho lắm.
Không lâu sau, các món ăn nhất loạt được mang ra. Nhân viên phục vụ mặc váy đồng phục đỏ, đi lại xiêu xiêu vẹo vẹo. Đương nhiên, mấy chuyện tôi vừa nói không phải là vấn đề quan trọng, tôi chỉ muốn chứng thực có đúng là trên tay cô ấy đang bê một đĩa tôm hùm hay không thôi. Lúc khẳng định mắt tôi không nhìn nhầm, tôi chuyển đĩa tôm hùm đó đến trước mặt mình để tôi không phải mỏi mắt nhìn nó nữa.
Các bạn cứ bàn chuyện làm ăn của các bạn đi, đừng để ý đến tôi làm gì, bà cô đây sẽ không khách khí đâu.
Tôi sử dụng tốc độ sấm chớp, gắp một nhát ba con tôm vào bát. Số tôi đúng là sung sướng về đường ăn uống!
Y Dương, anh thật đen đủi, ai bảo anh lại chia tay bà cô đây. Giả sử chúng ta vẫn còn yêu nhau, bà cô đây nhất định sẽ vứt bỏ liêm sỉ lấy phần về cho nhà ngươi tha hồ tận hưởng.
Vậy là tôi vừa nghe bọn họ chúc tụng nhau vừa bóc tôm ăn, thi thoảng còn nổi hứng quay sang Mỹ Tuệ nha đầu đó nâng ly. Tóm lại, tôi yên tâm ăn uống là do không biết có người để ý tới mình.
Không lâu sau, mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tôi liếc qua màn hình, là Hứa Y Nam. Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, hôm nay là sinh nhật Hàn Cần Hiên, thầm nghĩ, thôi xong rồi, tôi đã hứa với anh ấy là sẽ về tham dự sinh nhật vợ anh ấy. Nhưng bây giờ không còn kịp đến nữa rồi. Chuông điện thoại vẫn réo rắt vang lên không ngừng, tiếng cười nói chúc tụng trên bàn tiệc át cả tiếng chuông điện thoại, lúc này chẳng có ai quan tâm là điện thoại của ai nữa. Đã sai rồi chỉ còn biết tiếp tục sai thôi, tôi đơn giản chỉ là tháo pin điện thoại ra.
Sau khi ngồi xuống tôi mới phát hiện đĩa bên cạnh tôi đựng đầy vỏ tôm, từng đống từng đống một, giống như một ngọn đồi nhỏ. Tôi không biết liêm sỉ, cúi đầu, lặng lẽ gạt đống vỏ tôm xuống đất.
Đây không gọi là không có tố chất, mà gọi là không có triển vọng. Lẽ nào Hứa Y Thần tôi thông minh tuyệt đỉnh lại không biết là xén lông cừu không thể chỉ xén một con. Hoặc là trong mắt mọi người tôi giống như là một con mèo lười biếng, tham ăn, làm một con mèo có gì không tốt đâu. Cũng giống như cái vòng tay đó, thế giới này đâu thể thiếu mèo được.
Đột nhiên tôi có cảm giác lúc này Hứa Y Nam nhất định đang nguyền rủa tôi. Lúc định thần lại, vừa hay thấy Mỹ Tuệ nâng ly, cô ấy không uống nhiều, xem ra vẫn còn rất tỉnh táo. Tôi rất ngưỡng mộ tửu lượng của cô ấy, tốt đến kinh người. Sau khi kết thúc “công việc” ăn uống, khách khứa “nhà ai người ấy về, mẹ ai người ấy tìm”. Đương nhiên, nhà tôi, có một mình tôi thôi.
Tư Mỹ Tuệ, cậu hại chết tớ rồi!
Về đến nhà tôi mang hộp phấn Oupolai (Tên một hãng mỹ phẩm nổi tiếng của Trung Quốc) treo lên cánh cửa chống trộm, ngày mai phải dậy sớm mang đi tặng mới được, tránh để lâu lại quên mất.
Sau khi mở nguồn máy điện thoại, tôi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, điện thoại đã rung ù ù và báo: “Bạn có tin nhắn mới, mời đọc tin.”
Điện thoại báo có chín cuộc gọi nhỡ của Hứa Y Nam, cuối cùng là một tin nhắn ngắn mới gửi: “Nha đầu thối, gặp sẽ tính sổ.”
Tôi vội vàng bấm phím soạn tin nhắn lại: “Anh trai yêu quý, oan cho em.” Soạn xong, ngập ngừng một hồi rồi lại không gửi, sau đó tắt máy.
Tục ngữ dạy rất đúng, giải thích phải đợi thời cơ. Tôi sợ dùng cách này sẽ khiến Hứa Y Nam, tên đó thẹn quá hóa giận, có thể làm tôi không có cơ hội nhìn thấy ánh dương ngày mai. Xem chừng tên tiểu tử này thật sự đang rất giận.
Được rồi, kệ anh ấy. Việc ngày mai để ngày mai giải quyết, tạm thời dẹp nó qua một bên để ngủ cho ngon cái đã. Nghĩ vậy rồi tôi úp mặt xuống gối, ngủ một mạch đến sáng hôm sau.
Gần trưa, lúc tôi về nhà, là về nhà mẹ tôi, lúc lấy chìa khóa từ túi xách ra để mở cửa tôi mới phát hiện mình quên mang chìa khóa. Tôi đành ấn chuông cửa, người ra mở cửa là chị dâu Hàn Cần Hiên.
Chị ấy tươi cười mở cửa cho tôi, sau đó còn chạy đi lấy cho tôi một cốc coca, thật là người tốt. Sinh nhật chị ấy tôi không đến dự mà còn có thể tươi cười đón tiếp tôi nồng hậu như thế này, thật là tốt tính. Có lẽ chị ấy vốn cũng không hy vọng tôi sẽ đến.
“Hàn Cần Hiên, anh em đâu?” Bất luận thế nào tôi cũng phải tìm đến “kẻ địch” trước tiên. Chị dâu vừa lau sàn nhà vừa chỉ tay vào phòng trong.
Tôi đưa tặng chị ấy quà sinh nhật, quan sát dáng vẻ tươi cười của chị ấy. Lúc này Hứa Y Nam cũng từ trong nhà đi ra. Mặt anh ấy còn ngắn hơn cả mặt con lừa. “Giỏi lắm, Hứa Y Thần, em nói xem, hôm qua vì sao không đến?” Anh ấy như là quản ngục ngồi xuống cạnh tôi, nhổ miếng dưa chuột đang nhai trong miệng ra, đưa đến trước miệng tôi, thật sự là kinh chết đi được. Tôi không thèm quan tâm đến mấy hành động biến thái của anh ấy, lẳng lặng ngả đầu ra sau sofa. Tôi nhớ đến một câu nói trong tiểu phẩm, đều là người một nhà, nhường nhịn nhau một chút có gì là ghê gớm.
“Hôm qua em có người bạn bị viêm ruột thừa cấp tính phải cấp cứu.” Tôi vội vàng giải thích lý do, nói trôi chảy không hề vấp váp, Hứa Y Thần bây giờ nói dối không còn biết đỏ mặt nữa.
Đang nói đến đây thì bố tôi về. Kể từ khi vị nhân sĩ không chuyên này say mê cái quỹ gì đó, gặp ông ở nhà còn khó hơn gặp lãnh đạo cấp cao.
Tôi từ sofa bật dậy, chạy đến trước mặt ông: “Thế nào rồi bố, có kiếm được không ạ?” Thấy tôi tích cực hưởng ứng chính sách quốc gia như vậy, bố tôi liền cười ha ha.
“Nha đầu này biết quan tâm tới bố từ khi nào thế? Từ nhỏ tới lớn, có bao giờ thấy con hỏi bố những chuyện bên ngoài, không liên quan tới con đâu.” Ông nhặt tờ báo lá cải lên cuộn tròn lại.
Tôi quay sang ông làm mặt hề, rồi rời đi một cách có hiểu biết. Hứa Y Nam, giống như kẹo cao su dính chặt lấy người tôi, hỏi đó hỏi đây.
Tôi vội vội vàng vàng thu dọn mấy cái túi trên bàn uống nước, dùng tốc độ của vận động viên chạy đường dài chạy về nhà. Hứa Y Nam, tên đó chịu thiệt thòi rồi, còn chưa kịp hỏi câu nữa, tôi đã đánh bài chuồn.
Nhắc tới Hứa Y Nam, anh chàng đó hồi nhỏ là một cậu chàng rất ngoan. Hàng ngày từ sáng sớm mẹ mang gửi anh ấy nhà trẻ, đặt anh ấy ở đâu thì cho tới tối khi mẹ đến đón về, anh ấy vẫn ở nguyên chỗ đó. Nhưng anh ấy cũng rất yêu thương tôi, có đồ ăn ngon luôn chia cho tôi một nửa, có đồ chơi đẹp, đợi tôi chơi chán, bỏ đi, anh ấy mới chơi lại. Sau khi lấy chị dâu, anh ấy không còn như thế nữa. Anh ấy tốt với chị dâu hơn tôi, ai bảo chị dâu mới là người bên anh ấy cả đời cơ chứ.
Tôi còn đang mải nghĩ thì di động đã đổ chuông, là Hàn Cần Hiên gọi đến, tôi đợi hết một hồi chuông mới nhấc máy.
“Y Thần, cám ơn em.” Tôi có chút bối rối như “hòa thượng trượng hai không với tới đầu” (Thời cổ đại, người thường chỉ cao khoảng tám thước, giơ tay lên không quá được một trượng mà Kim Cương hòa thượng cao một trượng hai cho nên người thường không thể chạm tới đầu ngài. Ý cả câu muốn chỉ những việc làm mình không đạt được). “Cảm ơn em cái gì chứ?” Lẽ nào lúc tiễn tôi ra cửa chị ấy nhặt được tiền? Nếu thế người phát hiện ra trước phải là tôi chứ. Tôi có chút nghi ngờ, tính là phải hỏi cho rõ.
“Món quà sinh nhật ấy.” Cuối cùng chị ấy cũng nói rõ ra khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tốn mất nửa tháng lương của tôi, có thể nào không làm chị thích thú không, nếu không phải là Hứa Y Nam cứ bám riết lấy tôi, tôi cũng không đi. Kết quả, cơm chả được một miếng mà mất của tôi mấy trăm nhân dân tệ, làm tôi tiếc đứt ruột. Đúng rồi, có đi có lại, tôi sẽ đợi xem đến sinh nhật tôi Hàn Cần Hiên chị sẽ tặng tôi cái gì. Quà tặng giá trị thế, chị cứ giữ đi.
“Có thời gian thì em nhớ về nhà thường xuyên nhé, mẹ nhắc em luôn đấy.” Điện thoại vọng đến tiếng Hứa Y Nam gọi chị ấy, tôi cười thầm trong bụng rồi gác máy.
Về đến công ty tôi phải giở quyển lịch bàn đến n lần mới phát hiện, muốn đợi đến sinh nhật tôi thật cũng không dễ, ít nhất cũng cần đợi mười tháng bảy ngày nữa.
Nhìn vào con số chỉ ngày hôm nay trên quyển lịch, tim tôi tê tái. Hôm nay là ngày ba mươi tháng sáu, tháng sáu đã qua đi như vậy đấy. Y Dương anh có nhớ không? Chúng ta đã chia tay tròn một tháng rồi!
Còn nhớ ngày đầu tiên của tháng sáu, anh tặng tôi một cây kẹo mút vị chanh, cho đến giờ tôi vẫn giữ, luôn để nó trong ngăn kéo bàn.
Y Dương, em vẫn nhớ anh, tháng sáu này đối với em mà nói, thực sự rất khó khăn!
Giữ lại giọt nước mắt không người thương hại, tôi bắt đầu làm việc. Tháng sáu này, mãi mãi tôi không thể nào quên!