Bạn đang đọc Cấm Kỵ – Chương 35: Điều Trị Tâm Lý
Khóe mắt của Lục Sở Ngạo không biết từ bao giờ đã đỏ au, tia máu trong mắt cũng dần chằng chịt như một con thú dữ.
Anh ta hung hãn tiến đến chỗ của Chu Ninh Sương, bóp chặt lấy cần cổ đầy những dấu vết hoan ái của cô ta.
“Cô rốt cuộc đã lừa tôi cái gì? Mau nói! Mau nói!”
Chu Ninh Sương bị bóp chặt đến nghẹt thở, hai tay không ngừng đẩy Lục Sở Ngạo ra khỏi người mình.
Cô ta dường như cảm nhận được Tử Thần đang đứng ở ngay trước mặt, thật may rằng khi sắp không thở được nữa, Lục Sở Viêm liền chạy đến kéo cô về bên mình.
“Sở Ngạo, mày điên rồi!”
Lục Sở Ngạo trong mắt cũng không còn chứa nổi người anh khốn kiếp này, anh giơ tay đấm vào má hắn ta, nghiến răng hỏi lại.
“Mau nói! Tại sao lại lừa tôi? Tại sao lại lừa tôi!”
Chu Ninh Sương giữ lấy cổ mình ho không ngớt, cô ta bị ánh mắt như hổ dữ ấy dọa chợn tím mặt, không thể không mở miệng trả lời.
“Chu Linh Vân cô ta… cô ta vì để trả thù Lục gia nên… nên mới lợi dụng anh, tạo thai giả, làm Lục gia mất mặt… Cô ta hại anh bị tai nạn… hại anh mất đi trí nhớ.”
“Vậy tình cảm của chúng ta mà trước kia cô từng nói… đều là giả?” Cả cơ thể Lục Sở Ngạo run lên bần bật, anh siết chặt tay đến mức nổi gân cuồn cuộn lắng nghe câu trả lời.
Chu Ninh Sương chầm chậm muốn gật đầu, nhưng cũng vạn phần lo sợ sẽ bị giết chết ngay khi nhìn vào đôi mắt ấy.
Cô ta ngay lập tức im lặng, cơ thể không điều kiển được mà lắc đầu lia lịa.
Lục Sở Ngạo tức giận đấm mạnh tay xuống sàn nhà đến mức ô đá hoa nứt ra thành nhiều vết, máu tươi cũng nhỏ giọt tanh nồng.
“Nói dối!”
Lục Sở Ngạo đem theo cảm xúc hỗn loạn của mình rời khỏi cái nơi dơ bẩn này, trong đầu anh bất giác nhói lên một cơn đau kinh khủng, nhất là khi nhắc đến cái tên Chu Linh Vân.
Nỗi đau trên cơ thể không còn nằm ở bàn tay đó, mà lại nằm trong lồng ngực nóng ran, quặn thắt như thể ai đang bóp chặt lấy nó.
Lục Sở Ngạo ôm chặt lấy đầu, bị cơn đau giày vò như chết đi sống lại.
Anh không ngừng tự đánh vào đầu mình nhưng vẫn vô dụng, những dòng lệ ấm nóng cứ vô thức thấm đầm hết cả một gương mặt.
Tàn tạ vô cùng.
Anh trở về biệt thự của mình với bộ dạng thất thần, hạ khóe mi vẫn không ngừng rơi nước mắt.
Phó Quân Sơn đã đến đây được một lúc, vừa thấy anh về liền vội chạy ra xem tình hình.
“Sở Ngạo, Sở Ngạo, cậu bị sao vậy?”
Nhìn gương mặt lấm lem toàn nước mắt và tóc tai rối bời, Phó Quân Sơn khó hiểu đỡ Lục Sở Ngạo ngồi xuống ghế.
“Mau nói đi, làm sao lại ra nông nỗi này.”
Anh ta ngước mắt lên nhìn, đôi mắt đỏ như máu dọa cho Phó Quân Quân giật mình trong phút chốc.
“Sau vụ tai nạn đó… tôi… tôi bị mất trí rồi?”
“Sao anh lại nói như vậy?”
“Chu Linh Vân… Chu Linh Vân có quan hệ gì với tôi? Tại sao mỗi khi nhắc tới cô ấy… tôi lại đau lòng đến vậy… như thể trái tim… bị cứa nát…”
Phó Quân Sơn lo lắng vỗ lấy vai anh, cố gắng trấn tĩnh.
“Cậu bình tĩnh lại đã.
Vừa rồi đã chịu phải đả kích gì mà thành ra nông nỗi này?”
“Tôi bị mất trí… tôi bị mất trí rồi… Đến bệnh viện, tôi muốn điều trị tâm lý, mau lên…”
Lục Sở Ngạo đứng bật dậy đi trong lảo đảo, cuối cùng tầm nhìn phía trước như hẹp lại, anh dần dần ngã nhào xuống đất.
“Sở Ngạo! Sở Ngạo!”
…***…
Tít tít tít…
“Tên biến thái này, tôi là chị dâu của anh, anh muốn loạn luân, muốn đối đầu với anh trai mình à?”
“Da mặt tôi dày lắm, chỉ cần em nói một câu đồng ý.”
[…]
“Tôi có thai rồi.”
“Em yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cái thai này.”
[…]
“Sở Ngạo, không ngờ anh nấu ăn lại ngon như vậy đấy!”
“Em thích à, vậy ngày nào tôi cũng sẽ đến nhà nấu cơm cho em ăn.
“Thôi, đi đi lại lại phiền hà chết đi được.
Biệt thự của anh cách chỗ tôi cũng không gần đâu.”
“Vậy thì… tôi dọn ra ở với em luôn, như vậy mỗi ngày tôi đều được nấu ăn cho em.”
[…]
“Cô cũng quá đáng thật đó, làm giả cái thai, lừa Lục Sở Ngạo suốt gần một năm trời.
Cô không thấy có chút nào áy náy à?”
“Cô thừa biết tôi làm vậy là muốn trả thù Lục Sở Viêm và Lục gia mà? Bọn họ đối xử với tôi thế nào, đến giờ tôi còn nhớ rõ ràng lắm.”
[…]
Âm thanh của người con gái ấy cứ vô thức vang lên trong tai của Lục Sở Ngạo, từng đợt ký ức như lướt qua đại não khiến anh lúc nhớ lúc quên.
Cơn đau lại nhói lên làm Lục Sở Ngạo đột ngột tỉnh dậy.
Lúc này anh mới bình tĩnh nhìn lại mọi thứ xung quanh, nơi này đây có lẽ là bệnh viện riêng, bên cạnh còn có một thiết bị gì đó rất lạ.
Cú sốc mà anh vừa gặp phải quá lớn, tưởng rằng có thể khiến anh trở nên điên dại.
Phó Quân Sơn đi vào trong phòng cùng với một vị bác sĩ khác, anh ta điềm tĩnh nói.
“Tỉnh rồi sao? Giới thiệu với cậu, đây là chuyên gia tâm lý người Mỹ, tên là Jason William.”
Nói muốn điều trị tâm lý liền có chuyên gia tâm lý đến, Phó Quân Sơn làm việc cũng thật nhanh nhạy.
“Xin chào, tôi là Jason William, hân hạnh.”
Lục Sở Ngạo cũng gượng người dậy, bắt tay với ông ta.
“Lục Sở Ngạo.”
“Tình trạng sức khỏe của anh ổn chứ? Chúng ta sẽ bắt đầu điều trị tâm lý ngay bây giờ.
Nếu thấy không được ổn sẽ rời lịch sang lần sau?”
“Tôi ổn, chúng ta bắt đầu được rồi.”
Lục Sở Ngạo rời khỏi giường bệnh, ngồi lên chiếc ghế chứa đầy các thiết bị kỳ lạ.
Trên đầu anh gắn khoảng sáu chiếc dây cảm ứng thần kinh, hai tay cố định chặt trên thành ghế.
“Thả lỏng một chút đi.
Chứng mất trí nhớ tạm thời của anh bác sĩ đã nói qua, chính là do một cú sốc nào đó khiến một phần ký ức ấy mất đi.
Tôi sẽ cố gắng giúp anh tìm lại nó.”
Ông ta khởi động cỗ máy hiện đại của mình, sóng âm truyền dẫn từ các dây cảm ứng tác động lên thần kinh xung quanh vùng thái dương, tạo nên một cảm giác mơ hồ rất khó tả, đưa Lục Sở Ngạo như chìm vào giấc mộng nhưng anh vẫn ý thức được mọi thứ xung quanh.
“Hãy nhớ lại tên người ấy, nhớ thật kỹ trong đầu, nhớ lại những ấn tượng về người ấy… Anh thấy gì?”
Những dòng ký ức như những mảnh thủy tinh nát vụn cứ bay lơ lửng không chịu hợp lại thành một.
Lục Sở Ngạo có cố thì cũng chỉ nghe thấy được giọng nói văng vẳng của Chu Linh Vân bên tai, hệt như giấc mơ ban nãy.
Anh siết chặt tay cũng với những ký ức lạ lẫm bủa vây xung quanh, nhịp tim tăng lên không ngừng.
Ba hồi tít vang lên từng đợt, bác sĩ ngay lập tức đã tắt thiết bị.
“Cảm xúc đã đạt tới ngưỡng cao như vậy, anh có nhớ ra chút gì không?”
Lục Sở Ngạo từ từ mở mắt dậy, anh chỉ cảm nhận được đau đớn, được sự hồi hộp và một vài những khung cảnh lạ lẫm gì đó, vẫn chưa có chút ấn tượng nào.
“Vẫn chưa, mọi thứ đều rất mờ nhạt…”
“Chúng ta sẽ thử lại một lần nữa.”
Lục Sở Ngạo thở dài, anh cố gắng giữ chặt tay vào thàng ghế, gật đầu.
Đã hơn nửa tiếng trôi qua, ngoại trừ những âm thanh chỉ số liên tục kêu lên thì chẳng có bất cứ biến đổi gì khác.
Lục Sở Ngạo không thể nhớ ra được một chút gì về Chu Linh Vân, chỉ có thể đoán rằng cô chính là điểm quan trọng nhất trong lòng anh.
“Lại một lần nữa.”
Jason Wiliam vuốt mồ hôi thở dài, ông chưa bao giờ thấy người nào kiên trì như Lục Sở Ngạo.
Mỗi lần thực hiện trị liệu là một lần đau nhức dữ dội, vậy mà anh vẫn muốn tiếp tục.
Nói không hoa lệ thì chính là ngoan cố.
Bởi từ đầu tới giờ, Lục Sở Ngạo vẫn không không nghĩ ra được chuyện gì khác.
“Lục tiên sinh, nếu như đã không được chúng ta đừng miễn cưỡng.
Từ từ, điều trị lâu dài nhất định sẽ có hiệu quả.
Bây giờ anh nên dưỡng sức trước, đã điều trị không ít lần rồi.”
“Ông ấy nói đúng, đừng miễn cưỡng nữa, nó càng khiến cho anh trở nên gấp gáp mà suy giảm tinh thần.”
Lục Sở Ngạo rốt cuộc cũng đồng ý nghỉ ngơi.
Anh vẫn là không nhớ ra gì nhiều, vỏn vẹn những ký ức nhỏ nhặt không xác định.
Phương pháp này không ổn.
Có lẽ Lục Sở Ngạo cần gặp trực tiếp Chu Linh Vân.
Cô nhất định sẽ cho anh một câu trả lời.
Sau khi Phó Quân Sơn rời đi, Lục Sở Ngạo đã lén rời khỏi bệnh viện rồi tìm tới biệt thự của Chu gia.
Đứng trước căn biệt thự lớn này, cảm giác quen thuộc dần ùa tới.
Hình như anh đã từng ở nơi này, hơn nữa còn rất vui.
Lục Sở Ngạo vừa định bước chân vào cổng thì một người đàn ông khác đã đi ra chặn đường, gương mặt này thực sự lạ lẫm.
Lục Sở Ngạo không quen biết anh ta, nhưng anh ta hình như lại quen biết anh.
“Anh đến tìm Linh Vân?”
“Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.
Anh là ai?”
Trình Thiếu Khanh xỏ tay vào túi quần, anh nhướng mày nhìn Lục Sở Ngạo, không có chút ý định để anh vào nhà.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là Linh Vân sẽ không gặp anh.”
“Anh là ai mà dám thay cô ấy quyết định?”
Lục Sở Ngại cũng bất mãn hỏi.
“Dù sao cũng là người thân thiết với cô ấy hơn anh.
Mà… Lục thiếu cũng sớm trở về đi, Chu gia không tiếp họ Lục.”
Trình Thiếu Khanh nhếch miệng cười sau đó đóng chặt cổng lại, mặc cho Lục Sở Ngạo bên ngoài không ngớt gọi.
“Đứng lại! Anh với Linh Vân rốt cuộc có quan hệ gì?”
Anh qua quay nửa người nhìn, trả lời với giọng điệu như thách thức.
“Anh thực sự muốn biết à?”
“…”
“Tôi là thanh mai trúc mã của Linh Vân, Trình Thiếu Khanh.”.