Bạn đang đọc Cấm Kỵ – Chương 26
Chu Linh Vân thở dài lấy hơi, cô bị nôn như vậy từ mấy hôm trước rồi, tần suất gần đây lại ngày càng tăng.
Dương Mỹ An lo lắng, khuyên nhủ cô.
“Này, cô nôn ói cũng không phải một hai lần đâu đấy, có nên đi khám không?”
“Còn không phải do Sở Ngạo à? Anh ta ngày nào cũng nấu canh bổ, đồ ăn ngon.
Tôi sắp thành heo đến nơi rồi.
Trước đó ăn uống nhiều như vậy tôi cũng hay bị nôn ói, sẽ không sao đâu.”
“Nói mới nhớ…”
Vừa lúc hôm nay trong nhà chỉ có hai người, Chu Linh Vân thoải mái kéo cái bụng bầu giả của mình, ném nó ra một phía thật xa.
Ngày nào cũng phải đeo thứ này thật phiền phức chết mất.
“Haizz, cuối cùng cũng được thở.”
“Cô không sợ Hứa Ngụy về phát hiện à?”
“Anh ta nói có chuyện ở nhà nên muốn về vài hôm, ngày mốt mới về biệt thự.
Thời gian này xem như thoải mái rồi!”
Thấy Chu Linh Vân hai má đã phúng phính lên không ít, Dương Mỹ An khoanh tay cười.
“Lục Sở Ngạo đó chăm sóc cô cũng không tồi nhỉ?”
“Đó là đương nhiên.
Ngày nào anh ta cũng dậy sớm nấu đồ ăn, tối cũng bồi bổ.”
“Linh Vân, thời gian ở bên anh ta lâu như vậy, anh ta đối với cô cũng tốt như vậy, cô…!đã có chút cảm giác nào với anh ta chưa.”
Cô đưa mắt nhìn, lại hỏi.
“Cảm giác? Cảm giác gì?”
Lúc này, Lục Sở Ngạo đã đang trên đường tới biệt thự của Chu Linh Vân.
Bởi vì về gấp quá cho nên cô đã để quên túi sách ở đó, anh đã không ngại mà đem đến tận nhà, thuận tiện lấy cớ ở bên cô nhiều hơn.
“Yêu ấy.
Cô chẳng lẽ không có chút tình cảm gì với anh ta à?”
“Tôi thấy…!anh ta thực sự yêu cô thật lòng.
Mặc dù thân phận của hai người có hơi khó giải thích, nhưng nếu công bố có lẽ mọi người sẽ chấp nhận.”
Chu Linh Vân ngả người ra ghế, cô lắc lắc đầu.
“Sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Tôi không muốn trả lời.”
Lúc này, Lục Sở Ngạo cũng đã tới nơi.
Anh muốn tạo bất ngờ cho nên rón rén đi tới trước cửa nhà.
Thấy cánh cửa không đóng, anh định vào trong nhưng bỗng chốc lại thấy một vật rơi ngay ở bên ngoài cửa.
Lục Sở Ngạo tò mò nhặt nó tên, anh như chết lặng khi nhìn thấy chiếc bụng giả trên tay mình.
Thế rồi, giọng nói của hai người lại vang đến.
“Cô cũng quá đáng thật đó, làm giả cái thai, lừa Lục Sở Ngạo suốt gần một năm trời.
Cô không thấy có chút nào áy náy à?”
Lời nói rõ rành rành ấy như một tia sét lớn đánh thẳng vào tai Lục Sở Ngạo.
Anh hoảng hốt khi nghe được sự thật kinh hoàng kia, đôi chân như bị ghì chặt xuống sàn, cứng đờ không thể cử động.
Chu Linh Vân nghiêm túc trả lời.
“Cô thừa biết tôi làm vậy là muốn trả thù Lục Sở Viêm và Lục gia mà? Bọn họ đối xử với tôi thế nào, đến giờ tôi còn nhớ rõ ràng lắm.”
“Thực ra ban đầu đúng là có chút hả hê, nhưng lâu dần liền thấy bất an lo sợ, thậm chí tôi cũng từng dằn vặt bản thân.
Nhưng mà…!biết sao bây giờ, đâm lao đành theo lao vậy.”
“Thế cái thai giả, cô giải quyết thế nào? Từ đó đến giờ cũng là chín tháng rồi, cô định cứ làm giả như thế mãi sao?”
Chu Linh Vân quả thực có nghĩ tới chuyện sẽ khiến đứa con giả này biến mất, sau đó thực sự làm lại từ đầu với Lục Sở Ngạo.
Nhưng lâu dần được anh chiều chuộng, cô như ỷ lại vào sự dịu dàng ấy.
Cô sợ một khi mất đi đứa con, Lục Sở Ngạo sẽ không còn ở bên cô, chăm sóc và yêu thương cô như bây giờ.
Cứ mỗi lần suy nghĩ về điều đó, Chu Linh Vân lại tự cho phép mình ích kỷ.
Cứ để mãi như vậy chỉ vì muốn kéo dài hạnh phúc của hiện tại.
Có điều việc gì rồi cũng phải có hồi kết, kể cả trò lừa này cũng vậy.
Nó sẽ được kết thúc sớm thôi.
“Vậy tức là…!cô đã thực sự yêu anh ta rồi?”
“Đừng hỏi nữa mà…” Chu Linh Vân đỏ ngượng mặt, cô cứ lảng tránh câu hỏi ấy nhưng chính những hàng động mập mờ e lệ này lại khiến cho Dương Mỹ An có được câu trả lời của mình.
“Ơ…!toi rồi, túi sách tôi để quên ở chỗ của Lục Sở Ngạo…!Chờ chút, tôi quay lại đó đã.”
Chu Linh Vân vội quay người định rời ra khỏi nhà, nhưng khi vừa ra đến nơi, bóng dáng sừng sững của Lục Sở Ngạo đã xuất hiện ở đó.
Cái bụng xẹp lép, chiếc bầu giả nằm trên tay Lục Sở Ngạo, mọi thứ dường như đều rơi vào im lặng.
Chu Linh Vân như người bị phát hiện tội ác, cả cơ thể cứng đờ, không mở được miệng để giải thích.
Khi này, khóe mắt của Lục Sở Ngạo đã đỏ ửng lên, anh siết chặt lấy chiếc bụng giả trên tay, cuối cùng nước mắt vẫn không kìm nổi mà rơi xuống.
Người con gái anh thương lại lừa dối anh đằng đẵng một năm trời.
“Sở Ngạo…!anh nghe em…”
Lục Sở Ngạo ném mạnh chiếc bụng giải xuống, ánh mắt tràn đầu tủi nhục và căm phẫn nhìn cô.
Tiếng va chạm với mặt đất vốn dĩ không hề lớn, vậy mà nó lại như một tia sét đánh ngang tai Chu Linh Vân.
Cô đưa tay ra với lấy nhưng Lục Sở Ngạo đã không còn đủ bình tĩnh, anh lùi chân lại, sau đó liền bỏ chạy với những cú sốc tinh thần đau đớn.
Trái tim ấy dường như đang thắt chặt lại, rỉ ra từng giọt máu xót xa hòa cùng dòng nước mắt chua chát rơi trên không trung…
“Sở Ngạo, nghe em giải thích, Sở Ngạo…”
***
“Khốn kiếp!”
Lục Sở Ngạo đập mạnh ly rượu xuống đất, gương mặt lạnh lùng mang đầy nét đau khổ.
Anh siết chặt tay như muốn bật máu, kìm nén cơn giận dữ để không gào lên.
Chưa bao giờ Lục Sở Ngạo từng nghĩ Chu Linh Vân sẽ lừa mình.
Đằng đẵng một năm trời, anh luôn đối xử tốt với cô, thậm chí còn cãi lời Liễu Như Ý, xích mích với anh trai để chăm sóc cho cô và đứa bé trong bụng.
Vậy mà cho đến bây giờ, hạnh phúc tưởng chừng đang trọn vẹn nằm trong lòng bàn tay hóa ra lại vụt mất như chưa từng có gì.
Anh bị Chu Linh Vân quay mòng mòng như một món đồ chơi, cô coi anh như một công cụ để trả thù người chồng cũ tệ bạc.
Càng nghĩ đến những lời nói của Chu Linh Vân, Lục Sở Ngạo lại càng đau lòng.
Anh ngồi vật xuống sàn, tựa lưng vào chiếc ghế sofa.
“Tại sao…!tại sao lại lừa anh…”
Khóe môi Lục Sở Ngạo run lên bần bật, trên gương mặt không biết lúc nào đã thấm đẫm nước mắt.
Anh chưa thể dứt được tình cảm với Chu Linh Vân, anh lại càng không thể hận cô…
Lục Sở Ngạo yêu cô thế nào, bản thân anh luôn rõ.
Còn Chu Linh Vân, anh luôn muốn hỏi rốt cuộc trong thời gian ấy cô có chút cảm giác gì với anh hay không? Cho dù là một giây phút thoáng qua, hay từ đầu tới cuối mục đích vốn dĩ chỉ có trả thù?
Tiếng nhạc ở bên ngoài xập xình vang lên đầy náo nhiệt, không khí tưng bừng hoàn toàn trái ngược với tâm trạng hiện tại của Lục Sở Ngạo.
Anh ôm lấy mặt khóc òa lên như một đứa trẻ, cảm xúc lúc này không thể kìm lại được.
Từng chai rượu lớn cứ thế bị Lục Sở Ngạo nốc cạn, anh uống như không có điểm dừng, uống để quên sạch đi những tổn thương mà anh đang phải chịu.
Men rượu cay nồng xâm lấn toàn bộ đầu óc, ấy vậy mà vẫn không khiến cho Lục Sở Ngạo quên đi được hình bóng người con gái ấy.
Có lẽ càng uống, sự đau khổ tột cùng lại càng đậm sâu thêm.
Lục Sở Ngạo lê thân người nặng trĩu đứng dậy, cả gương mặt đỏ bừng lên vì say sỉn.
Anh đi đứng không vững, loạng choạng rời khỏi nơi này.
Qua đám đông ồn ào, một người phụ nữ xinh đẹp liền tiến đến đỡ lấy anh, giọng nói ngọt ngào như mật rót vào tai.
“Soái ca, cần tôi giúp đỡ chứ? Tôi thấy anh có vẻ không ổn cho lắm.”
Lục Sở Ngạo không một chút quan tâm đến cô ta, anh dùng lực đẩy ra khỏi mình, thế nhưng người phụ nữ trơ trẽn này vẫn cứ ôm lấy anh, còn cố ý lôi kéo.
“Anh say rồi, để tôi đưa anh về phòng nghỉ ngơi…”
Lục Sở Ngạo nhíu chặt mày, anh quay người lại bóp chặt lấy cổ cô ta, ánh mắt như con dao sắc lẹm dần hiện lên sau ánh đèn mờ ảo, dọa cho người phụ nữ ấy tím mặt, hô hấp khó khăn không nói lên lời.
“Nếu muốn sống thì mau cút đi!”
Anh mạnh tay đẩy cô ta ra một phía, bản thân tiếp tục loạng choạng rời khỏi đây.
Ngồi trên xe, đầu óc Lục Sở Ngạo đau như búa bổ, men rượu làm anh không thể tỉnh táo nhưng vẫn đạp mạnh ga trở về.
Đoạn đường buổi đêm vắng lặng không một bóng người, chiếc xe Bentley lao nhanh vút vút như muốn xé toạc màn đêm đen tuyền.
Lục Sở Ngạo tay nắm chặt vô lăng, tâm trí của anh như trống rỗng vô định, chỉ quanh quẩn cái tên Chu Linh Vân.
Ngoài trời lúc này bỗng dưng đổ một trận mưa dữ dội, gió lớn quần quật thổi vào các hàng cây ven đường khiến cho chúng lung lay không ngớt, tưởng chừng có thể đổ bất cứ lúc nào.
Tầm nhìn trước mặt bị cơn mưa rào cản lại, Lục Sở Ngạo lại không kịp giảm tốc độ, ngược lại còn bị hướng gió xuôi đẩy cho chiếc xe càng phóng nhanh hơn.
Phía trước mặt bỗng dưng có tiếng kêu răng rắc, bóng đen từ trên cao dần dần đổ xuống giữa đường, Lục Sở Ngạo đột ngột thắng xe để tránh vật cản, thế nhưng ngay khi thân cây to lớn đổ rạp xuống, chiếc xe đã không kịp giảm tốc mà đâm thẳng vào nó.
Một tiếng rầm thật lớn vang lên trong màn đêm lạnh giá, cửa kính ô tô vỡ tan thành nhiều mảnh, vương lên trên đó là một dải máu tanh nồng….