Cấm Kỵ Chi Luyến

Chương 73: Thân mật (hoặc là ghen tỵ)


Đọc truyện Cấm Kỵ Chi Luyến – Chương 73: Thân mật (hoặc là ghen tỵ)

Coi như không tình nguyện, cô cũng không thể không thừa nhận, ở trong ngực anh hai, cô ngủ hết sức ngọt ngào yên bình, không hề có mộng mị.

Mơ hồ, cô cảm thấy có một loại xúc cảm dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước từ từ ở trên da thịt của cô di chuyển, thỉnh thoảng còn lưu luyến đi tới đi lui, loại êm ái lướt qua rồi dừng lại này làm cho cô phát run hết sức, cả người một hồi run rẩy.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy chính là bộ dáng anh hai nằm ở trước ngực cô mút hôn phát ra tiếng chậc chậc, bộ dạng hiện đang rất cố gắng. Trong lòng cô thật thẹn thùng, giơ tay lên kéo cái mền đơn bên cạnh, che kín con thỏ nhỏ trắng noãn, trợn trừng mắt nhìn anh hai trước mặt, “Anh hai, anh làm gì đấy?”

Môi mỏng khêu gợi của anh hai dao động từ bộ ngực đầy đặn đến cái cổ trơn bóng, cả người giống như lâm vào thế giới của riêng mình, không ngừng hôn nhẹ cô, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm như niệm chú :”Rất nhớ em. . . . . . Thật sự rất nhớ em. . . . . . Anh nhịn thật vất vả. . . . . . Một năm này. . . . . .”

Nghe lời nói đứt quãng này, hai má đào của cô chợt ửng đỏ. Trải qua một năm dưới sự huấn luyện của người lưỡng tính như Dương Chi Hồng, những lời nói tán tỉnh rõ ràng như vậy cô sao có thể không phân biệt ra được. Nhưng lý trí nói cho cô biết, không thể mềm lòng, người đàn ông này cái gì cũng không giải thích rõ ràng liền muốn leo lên giường của cô, xem cô là kẻ ngu, không biết tức giận sao?

Đẩy người đàn ông sắc tâm không thay đổi trước mắt ra một cái, cô giả vờ cả giận nói: “Anh hai, anh xem em thành Kiều Hỷ của anh sao?”

Anh hai cứng đờ, dừng lại động tác gặm hôn ở trên cổ cô. Thật lâu mới nằm ở bên cổ cô thật thấp bật cười: “Miên Miên. . . . . . Em đang ở đây ghen sao!” Trong giọng nói đầy tự tin cùng khẳng định làm người ta ghét.

“Không có. . . . . . Em không có. . . . . .” Cô đỏ mặt, vẫn giùng giằng.

Giọng cãi chày cãi cối xen lẫn không khỏi chột dạ của cô, chọc cho anh hai liên tiếp cười to, nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang chu lên của cô, anh hai tà mị liếm liếm khóe miệng, “Gặp được thân thể câu người này, những phụ nữ khác, anh làm sao còn có thể xem vào mắt a. . . . . . Ha ha. . . . . . Bảo bối, để cho anh thân ái, anh thật đói . . . . . .”

Nói xong, một khỏa đầu tóc đen nhánh lại bắt đầu chôn ở trước ngực trắng như tuyết của cô.


Trong lòng lan tràn ngọt ngào mà cô lại không muốn thừa nhận, cả người giống như hòa tan chìm vào trong lọ mật ong, nhưng lí trí trong lòng cô như dây cung còn khẽ run, nhắc nhở cô không thể dưới tình huống chưa biết gì đã bị anh hai đem ăn sạch sành sanh.

“Anh hai, anh không phải là muốn trốn tránh luôn đề tài này chứ, em sẽ tức giận.” Cô nắm đầu tóc đen nồng đậm kia đẩy ra, tự cho là hung ác đối với anh hai kháng nghị.

Anh hai bị đau hơi kêu lên, nâng gương mặt tuấn tú lên, cầm lấy khuôn mặt của cô, cười như không cười, “Nói như vậy, Miên Miên chuẩn bị muốn giải quyết nợ đã lâu với anh hai sao?”

Cô gật đầu một cái, bộ dáng muốn bắt anh nếu không nói cho rõ ràng sẽ không xong với cô.

Anh hai cười cười, nói: “Xem ra, Dương Chi Hồng đem em nuôi đủ lông đủ cánh cứng cáp rồi nhỉ, lại dám cùng anh tính toán sao?” Vừa nói xong, lại ngắt cái mặt đã không còn mấy phân thịt của cô, tà khí cười một tiếng, “Quả bóng nhỏ, anh còn chưa có tìm em tính tính toán toán chuyện em tự mình trốn nhà bỏ đi, em ngược lại dám thẩm vấn anh trước.”

Đây thật là sự thật phơi bày, bị cắn ngược lại một cái, tuyệt đối là vu oan, tuyệt đối là. . . . . .

Cô xoay mặt, “Rõ ràng chính là anh hai, anh định cưới Kiều Hỷ, anh. . . . . .”

“Con mắt nào của em nhìn thấy anh muốn cưới Kiều Hỷ hả?” Anh hai hừ lạnh một tiếng.

Sự thật ở ngay trước mắt, chẳng lẽ còn muốn giải thích a, người đàn ông này. . . . . . Cô lắc đầu một cái, “Anh hai, em đều thấy được anh cùng cô ta cũng đã đính hôn. . . . . .”

“Cho nên, em không nói hai lời liền bỏ nhà đi sao.”


“Anh hai, anh cũng đã có cô ấy, tại sao. . . . . .”

Thật giống như lời cô nói ra là chuyện cấm kỵ trong lòng của người đàn ông trước mặt, cặp mắt anh hai bắt đầu tích góp gió bão, rõ ràng là điềm báo sắp sửa nổi giận. Quả không sai, anh hai chống đôi tay ngồi lên, vững vàng đem cô khóa vào trong ngực, đôi mắt thâm thúy không nhúc nhích nhìn cô, con ngươi thật sâu đậm như mực kia giống như nước xoáy màu đen, muốn đem cô nuốt lấy, để cô không thể trốn thoát. Thật lâu, trong miệng anh hai mới nặn ra từng câu từng chữ :”Anh nói lại một lần nữa, cũng là lần cuối cùng. Em —— Nguyễn Miên Miên mới đúng là người phụ nữ của anh, Diệp Hiên Viên anh kiếp này chỉ có duy nhất một người phụ nữ .”

Trong lòng cô thấy thật ngọt, mi mắt không tự chủ khẽ cười, ngoài miệng vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tới một câu, “Chị Hồng có vui mừng khi thấy anh tới đây không?”

Anh hai mắt khép hờ, một bộ dáng thản nhiên lãnh đạm thong dong, “Một người bạn cùng làm ăn mà thôi, em xem cô ta là người qua đường Giáp gì đó cũng được.”

“Nhưng là. . . . . .”

Anh hai cúi đầu lấy môi lưỡi chận không cho cô mở miệng, có chút áo não nói: “Có chuyện gì đợi nói sau đi, để cho anh yêu em trước, anh đã một năm không có đụng em.”

Gương mặt của cô bổng chốc đỏ bừng, người đàn ông này, chưa bao giờ biết che giấu dục vọng của bản thân.

Người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, quả nhiên không sai.

“Quả bóng nhỏ. . . . . .”

“Dạ?”


“Anh phát hiện em gầy đi. . . . . .”

“Ngô. . . . . . Em biết rõ. . . . . . Anh đã nói thật nhiều lần rồi. . . . . .”

“Nhưng là ngực vẫn còn lớn như vậy. . . . . . Hơn nữa so với trước kia còn lớn hơn một vòng. . . . . .”

“. . . . . .”

“Có phải em hay ở sau lưng người khác tự mình vuốt ve qua. . . . . .”

“. . . . . .”

“Em trừng anh sao?”

“Ngô ngô. . . . . .”

“Quả bóng nhỏ. . . . . . Em có hay không nghĩ đến anh liền lên cao triều?”

“. . . . . .”

“Anh chính là nghĩ đến em. . . . . . Nghĩ đến em . . . . . Sẽ cứng rắn . . . . . . Chỉ muốn tiến vào tiểu huyệt mất hồn của em. . . . . . Thật là tươi đẹp nhiều chất lỏng. . . . . . Hương vị ngọt ngào ngon miệng. . . . . .”


“. . . . . . Ngô. . . . . . Anh rốt cuộc có vào hay không a!”

“. . . . . .”

“A. . . . . . Chậm một chút. . . . . .”

“. . . . . .”

Trong lúc nhất thời, bên trong phòng vang lên tiếng rên rỉ gầm nhẹ, người đàn ông kiên đĩnh cùng người con gái mềm mại đáng yêu quấn quít ở chung một chỗ thật chặt, tạo thành bản hòa âm yêu thương, xua tan mùa đông rét lạnh. Môi lưỡi linh hoạt, bàn tay lửa nóng, kiên đĩnh nóng bỏng đốt cháy lý trí cuối cùng của cô, để cho cô chỉ có thể dấn thân vào trong đó, ở giữa từng đợt sóng ái dục như gió chập chờn không thể tự kềm chế.

Ngoài cửa sổ.

Dương Chi Hồng nhìn hai người trên giường đang quấn quít, nghiêng đầu liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Tần Nhật Sơ bên cạnh, giọng mang theo sự đồng tình nói: “Đã bảo sẽ không chống đỡ nổi anh lại không nghe, hiện tại tận mắt chứng kiến cô gái mình yêu thích ở dưới thân người đàn ông khác rên rỉ, cũng không phải là một chuyện mà bất luận kẻ nào cũng có thể thản nhiên tiếp nhận được .”

Tần Nhật Sơ nhìn cả người cô gái nhiễm sắc hồng trên giường, gương mặt nho nhỏ dính vào tình dục thật xinh đẹp, ánh mắt buồn bã, cũng không để ý tới Dương Chi Hồng đang ở bên cạnh vẫn còn lảm nhảm, chống gậy, từng bước từng bước rời đi.

Dương Chi Hồng thở dài một tiếng, cuối cùng liếc nhìn hai người trên giường, sải bước đuổi theo, “Này, anh chờ tôi một chút. . . . . .”

Bên ngoài cửa sổ lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, Diệp Hiên Viên mới dừng lại động tác tà mị cuồng phóng vừa rồi, môi mỏng rõ ràng hơi nâng lên thành một độ cong. Tần Nhật Sơ, cậu bây giờ còn có thể cùng tôi tranh sao?

Bởi vì động tác chợt dừng lại, cô gái phía dưới không hài lòng lắm cong eo lên, trong miệng phát ra tiếng ưm, tựa như thúc giục không tiếng động. Diệp Hiên Viên đem động tác của cô gái xinh đẹp nhìn ở trong mắt, tròng mắt đen buồn bã, phía dưới lại gia tăng động tác thẳng tiến.

Quả bóng nhỏ, em là của anh, ai cũng không thể đoạt đi em.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.