Đọc truyện Cấm Kỵ Chi Luyến – Chương 56: Ấm áp
Cô không thể phủ nhận,lời nói ngày đó của Nữu Nữu đã cho cô một kích trí mạng, ngăn trở cô hướng đến anh hai.
Anh hai vẫn không có về nhà ,má Lâm cũng vẫn như cũ vừa than thở vừa vì cô nấu một bàn lớn thức ăn ngon, cô thì sao, vì kì thi cuối kỳ ở trường mà cố gắng phấn đấu, mặc dù cái việc học này không phải chỉ cần cố gắng là có thể lấy được hồi báo lớn lao .
Ngày cứ như vậy chầm chậm đi qua, giống như gió cứ êm sóng cứ lặng.
Sau khi tan học, cô như cũ mang cặp hướng đến trạm xe bus mà đi.
“Miên Miên —” phía sau có người gọi cô.
Cô quay đầu lại, nhìn về phía người đang đi tới, thì ra là Tần Nhật Sơ.
“Cậu nhỏ.”
Tần Nhật Sơ vẫn như cũ cười thật dịu dàng đi tới, “Miên Miên, phải về nhà sao?”
Cô gật đầu một cái, trong lòng lại một hồi cô đơn, bây giờ cái nhà kia coi như là nhà sao? Không có anh hai, giống như tất cả ôn nhu tình cảm đều không có ở đó.
“Đúng rồi, cậu nhỏ có việc gì thế?”
Tần Nhật Sơ mở miệng, “Hôm nay, anh không biết có được vinh hạnh, xin mời tiểu thư xinh đẹp cùng đi ăn tối hay không ?”
Cô có chút khó nói, tuy bây giờ cô cũng không phải là rất ưa thích trở lại cái nhà tịch mịch vắng lạnh đó, nhưng má Lâm đang ở nhà làm một bàn món ăn chờ cô về.
Lắc đầu một cái, cô cự tuyệt nói: “Thật xin lỗi , má Lâm đang ở nhà chờ em !”
Tần Nhật Sơ ngăn cô lại, “Hôm nay má Lâm đi thăm cháu dì ấy rồi, sẽ không trở về .”
Nói đến như vậy rồi, cô lại có thể có lý do nào để cự tuyệt nữa, gật đầu một cái, cô ngồi lên xe Tần Nhật Sơ .
Trên căn bản ,cô không phải rất thích nói chuyện, nhất là cùng người không có tiếng nói chung với mình, cộng thêm gần đây bởi vì chuyện của anh hai trong lòng cô vẫn như có một cái gai, tâm tình xuống thật là thấp, cho nên sau khi lên xe, cô liền tựa vào trên ghế ngồi, nhìn cảnh vật bên ngoài nào đám người, tòa nhà, còn có chiếc xe thật nhanh vút qua cô ở lại phía sau.
Chợt, Tần Nhật Sơ mở miệng hỏi: “Muốn đi đâu ăn?”
Cô không quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Tùy tiện,em không có ý kiến!”
Lại một hồi trầm mặc.
Tần Nhật Sơ còn nói: “Miên Miên, gần đây tâm tình em giống như không tốt. . .”
“Ách. . . Có một chút, chỉ là không có sự tình gì lớn.” chuyện này rõ ràng vậy sao a, cô còn tưởng cô che dấu rất tốt đấy.
Tần Nhật Sơ cười cười, “Miên Miên ,em luôn đem tâm sự đặt ở trên mặt mình, hỉ nộ ái ố đều rất dễ dàng nhìn ra được .”
Cô phản xạ có điều kiện sờ sờ mặt của cô, nghi ngờ nói: “Có sao?”
Tần Nhật Sơ cười vang ra ngoài, “Em xem khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn thành bánh bao của em kìa, còn nói không có chuyện gì! Đúng rồi, anh dẫn em đi chỗ tốt nha!” Nói xong, nhấn ga một cái, nhanh chóng chạy về trước.
Đây là. . . cô nhìn đèn đuốc sáng trưng trước mặt, đây là, đây là vòng xoay ngựa gỗ.
Có chút hưng phấn cô chạy lên trước, nhìn những chú ngựa gỗ xinh đẹp nối nhau thành một vòng , trong lòng một mảnh hoài niệm,cô không nhớ rõ lần trước chơi cái này là lúc nào. Chỉ nhớ mang máng dì nhỏ rất thích dẫn cô tới chơi vòng xoay ngựa gỗ ,âm nhạc nhẹ nhõm vui sướng ,ngựa gỗ chậm chạp vui vẻ .
Rất nhiều người thích mượn Yun-night Speed (muội o bik đây là trò gì nữa muội đoán là tàu lượn siêu tốc o bik đúng o nên để vậy lun ) bay lên trời cao kích thích để phát tiết tâm tình bị đè nén của bản thân, nhưng mà cô cùng dì nhỏ lại rất thích loại xoay tròn hơi chậm chạp lại buông lỏng này của ngựa gỗ, ngồi lên vòng xoay ngựa gỗ, tâm tình cũng sẽ biến thật tốt .
Qua nhiều năm rồi, qua nhiều năm không có ngồi lên vòng xoay ngựa gỗ rồi, cô xoay người, nâng lên một nụ cười thoải mái, kéo Tần Nhật Sơ nhẹ nhàng ôm lấy, chân thành nói: “Cám ơn anh, cậu nhỏ, thật cám ơn anh!”
Gương mặt tuấn tú của Tần Nhật Sơ nổi lên một mảnh đỏ ửng khả nghi , “Miên Miên vui vẻ là được rồi, đúng rồi, Miên Miên đói bụng không, anh đi mua chút ăn cho em!”
Một mình cô leo lên ngựa gỗ, say mê cuồng nhiệt hô to một tiếng, “Ô a, thật sự là quá tốt!”
Tần Nhật Sơ rất nhanh mua đồ quay trở lại, cô vừa nhận lấy vừa nhìn, không khỏi hô to một tiếng nữa, “Oa, là khoai nướng, oa, còn nóng hổi!” Cô cảm thấy trong hơi nóng tản ra hương vị ngọt ngào của khoai nướng, thỏa mãn thở ra một hơi, quả nhiên mùa đông giá rét cần chính là khoai nướng mỹ vị như vậy a.
Ngẩng đầu nhìn thấy trên mặt Tần Nhật Sơ khẽ thấm mồ hôi, lòng cô mềm nhũn, “cậu nhỏ, cậu đã chạy tới sao?” Cho nên này khoai nướng mới vẫn nóng hổi trong đêm đông rét lạnh như vậy .
Tần Nhật Sơ cười cười, gật một cái nhìn cô cóng đến đỏ bừng lỗ mũi, “Đứa ngốc, khoai nướng sẽ phải nóng ăn mới ngon a!” Nói xong, cắn một miếng thật to khoai nướng trong tay, cười như một đứa nhỏ nghịch ngợm bình thường.
Cô bị không khí nhẹ nhõm vui vẻ này lây nhiễm, cũng từ từ buông xuống tất cả trong khoảng thời gian này , bao gồm cả nặng nề trong lòng, thật lòng hưởng thụ buổi tối tốt đẹp này.
“Này, cậu nhỏ, ” cô cắn một miếng khoai lang, cảm giác ấm nóng từ từ trợt xuống cổ họng của cô làm tan chảy dạ dày lạnh như băng của mình , cô vỗ ngực, liên tiếp hô to, “Thật là nóng, thật là nóng!”
Tần Nhật Sơ nhìn bộ dạng tức cười của cô, không nhịn được lớn tiếng bật cười, “Người ta nói dục tốc bất đạt, em là nóng lòng ăn không hết khoai lang nóng!”
Cô bĩu bĩu môi, xem thường, “Đúng rồi, cậu nhỏ , làm sao hôm nay anh lại dẫn em tới nơi này?”
Tần Nhật Sơ ngẩng đầu lên, liếc nhìn ánh sao rực rỡ trên bầu trời đêm, đáp một câu lạc đề, “Hôm nay sao không thật đẹp, khí trời ngày mai sẽ tốt hơn!”
Quay đầu, Tần Nhật Sơ cười cười thật sâu, “Hôm nay là sinh nhật của anh.”
“À?” Cô bị Tần Nhật Sơ bỏ làm bất ngờ, “Cậu nhỏ. . . Cái đó em không biết cũng không có chuẩn bị gì , vậy sinh nhật vui vẻ, cậu nhỏ!”
“Không sao, đối với anh mà nói, Miên Miên nguyện ý ở cùng với anh như vậy là đủ rồi, đúng rồi, chung quanh đây có một chợ đêm, rất náo nhiệt , muốn đi xem một chút hay không !”
“Chợ đêm? Đó là địa phương gì vậy?”
“Đi thôi, ” Tần Nhật Sơ kéo cô, hướng màn đêm đi tới.
Nhìn đường phố cực kỳ náo nhiệt này, mỗi gian hàng tỏa hơi nóng hổi ,khí nóng bay lên, ở trong ngày đông rét lạnh có vẻ cực kỳ ấm áp.
Cô ngạc nhiên nhìn những thứ trong quán nhỏ nho nhỏ nhưng có mùi rất thơm xông vào mũi , đông chạy một chút, tây đi dạo một chút, thỉnh thoảng còn hiếu kỳ hỏi Tần Nhật Sơ ở sau lung , “Cậu nhỏ, đây là cái gì? Đúng đúng, còn có cái đó, cái đó là cái gì?”
Tần Nhật Sơ đều vui vẻ giải thích rõ ràng , mặt mày đều là cưng chìu cùng dịu dàng.
Cắn một xâu mực nướng cay,cô đột nhiên có chút ngạc nhiên hỏi Tần Nhật Sơ bên cạnh, “Đúng rồi, cậu nhỏ,em rất ngạc nhiên, làm sao anh lại biết nhiều món ngon như vậy,em đều chưa bao giờ ăn qua cả?”
“Trước kia lúc nhỏ, ông ngoại rất bận rộn, không có thời gian cùng chúng ta, sau đó anh cùng Thù Bối rất nghịch, buổi tối luôn len lén từ cái lỗ chó trong vườn hoa bò ra ngoài, từ từ liền tìm thấy chợ đêm này .” Dừng một chút, mặt Tần Nhật Sơ lạc trong sương khói như ẩn như hiện, chỉ có an1nh nhìn trong cặp mắt đen nhánh , xuyên thấu qua sương mù thật mỏng, nhìn về nơi xa .
Cách thật lâu sau, Tần Nhật Sơ nhẹ nhàng cười cười, “Khi đó, Yên Nhiên luôn canh giữ ở bên kia vườn hoa, cho đến khi chúng ta trở lại, mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng trách mắng chúng ta không nghe lời, nhưng mà anh cũng biết chị ấy chỉ nói là nói, đối với anh cùng Thù Bối, chị ấy vĩnh viễn đều thương yêu cùng dung túng như thế.”
Thanh âm dễ nghe sâu kín của Tần Nhật Sơ truyền đến, giọng nói dịu dàng thật tốt giống như đang kể một câu chuyện xưa đẹp đẽ.
Chợt ở bên trong, cô rất hiếu kỳ, Tần Nhật Sơ với mẹ cùng dì nhỏ rốt cuộc là tình cảm như thế nào a, mới có thể làm cho anh ta khi nhắc tới những chuyện này mang một vẻ mặt hạnh phúc cùng an bình đến thế.