Đọc truyện Cấm Kỵ Chi Luyến – Chương 21: Cậu bé (2)
Xung quanh là một khoảng trắng xóa, sương mù dày đặc, nhìn quanh bốn phía không thấy một bóng người, cô có chút mờ mịt, chần chừ đứng nguyên tại chỗ.
Đột nhiên dưới chân có cảm giác lạnh buốt, cô cúi đầu nhìn xuống, thấy từng tầng từng tầng bụi nho nhỏ màu trắng trong suốt ngập tràn. Đó chẳng phải là tuyết sao?
Cô thử nhảy nhảy mấy bước về phía trước, dùng sức giẩm trên lóp bụi trắng dày kia, thật mềm mại êm ái, mỗi khi giẫm xuống đều để lại một dấu chân thật sâu, quả nhiên là tuyết ngưng đọng.
Rốt cuộc đây là đâu? Cô thử gọi anh hai mấy tiếng, nhưng không có hồi âm, thỉnh thoảng chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng khe khẽ thổi tới.
Cô tịch như vậy, mênh mông như vậy khiến cô có chút sợ hãi, theo bản năng chạy về phía trước, muốn nhanh chóng thoát khỏi cảm giác khốn khổ này.
“Miên Miên…… Miên Miên……..” Xa xa, dường như có ai gọi tên cô trong tiếng gió xào xạc.
Cô dừng bước lại, nhìn xung quanh: “Ai đấy? Ở đây có ai không?”
Thanh âm kia vẫn không ngừng dừng lại, “Miên Miên….. Miên Miên…… Không được…… Không được……… tới đây……”.
Cô theo hướng thanh âm truyền tới chạy lại.
Trên mặt tuyết trắng noãn, một cô gái đang nằm sấp trên mặt đất, vung tay về phía cô, cất tiếng nói thê lương, “Miên Miên, không được tới, không được nhìn!”
A, đúng là dì nhỏ.
“Dì nhỏ, dì làm sao thế?” Cô nhìn vũng máu đỏ tươi dưới thân dì nhỏ đang không ngừng lan rộng, sợ hãi bước về phía trước mấy bước.
Dì nhỏ dường như rất thống khổ, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, mái tóc dài xõa xuống mặt rối tung, thấy cô đang đi đến, bèn cố hết sức giơ tay lên xua xua, cáu kỉnh quát lên, “Miên Miên ——, không được tới, không được nhìn dì, mau đi khỏi nơi này, đi ngay lập tức!”
“Nhưng ——”
“Không có nhưng nhi gì hết —— đi mau ——”.
Thanh âm đau đến tê tâm liệt phế của dì nhỏ làm cô sợ hãi, cô không thể quan tâm đến bất kỳ cái gì nữa, bỏ mặc tất cả xoay người bỏ chạy, để lại đằng sau gương mặt trắng bệch cùng vũng máu đỏ đang lan trên mặt đất.
Không biết cô đã chạy biết bao lâu nhưng vẫn không ngừng chạy về phía trước, dường như phía sau có cái gì đó vô cùng đáng sợ, cơ hồ cô đã đổ ra toàn bộ sức lực trong người.
Đột nhiên, cô trượt chân, ngã nhào trên mặt đất.
“Đứa bé này sẽ gọi là Miên Miên…….”
Cô giương mắt nhìn lên, không biết từ lúc nào toàn bộ tuyết ngưng đọng đã hoàn toàn biến mất, sương mù dày đặc trước mắt cũng đã từ từ tiêu tán.
Trong hoa viên xinh đẹp, một cô gái xinh xắn nhìn rất quen mắt đang ngồi trên xích đu, khẽ đưa tay vuốt ve cái bụng đã nhô cao, vẻ mặt đầy từ ái.
Đứng phía sau là một thiếu niên cũng xinh đẹp không kém nhưng hơi gầy yếu, đôi mắt chăm chăm nhìn chiếc bụng đang đội lên của cô gái.
“Tại sao lại gọi là Miên Miên?”
Thiếu niên lên tiếng, thanh âm dễ nghe đến mức cô không tưởng tượng được, giống như tiếng tinh linh trên trời vậy.
Cô gái kéo cánh tay của chàng thiếu niên, đặt lên bụng mình, nhẹ nhàng vuốt vuốt mấy cái, cười hỏi: “Em xem em bé có phải thật mềm mại như nước chảy không ngừng sao?”.
Thiếu nên có chút đỏ mặt, gật đầu một cái, nhưng không rụt tay lại.
Cô gái lại nói tiếp, “Sơ Nhi, chị không còn nhiều thời gian nữa, về sau chị muốn em hãy giúp chị chăm sóc Miên Miên cho tốt. Không được để cho ai làm tổn thương nó, cũng đừng để số mệnh nó khổ như chị”.
Người thiếu niên nghe xong lời nói thâm sâu của cô gái thì trên mặt bỗng hiện lên vẻ dữ tợn, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn gật đầu một cái, cười thật dịu dàng, “Yên Nhiên, em sẽ thay chị chăm sóc tốt Miên Miên, nhất định là thế!”
Thiếu niên nắm chặt quả đấm, trong ánh mắt là một quyết tâm không thể lay chuyển.
Cô chậm chậm bước lên, muốn biết đây rốt cuộc là nơi nào, lúc này cảnh tượng trước mắt lại chuyển đến một căn phòng lớn.
Trong phòng có một cái giường lớn, cô gái xinh đẹp vừa rồi đang thoi thóp nằm trên giường, giãy giụa cầm lấy tay người bên cạnh, “Vú Lâm…… giúp tôi chăm sóc….. chăm sóc Miên Miên thật tốt……”
Người phụ nữ được gọi là vú Lâm nắm tay cô gái thật chặt, lệ rơi đầy mặt, “Tiểu thư, người yên tâm, tôi biết rồi, tôi sẽ chăm sóc thật tốt Miên Miên tiểu thư!”
Cô gái nghe xong câu đảm bảo này, bình yên nhắm mắt lại, khóe miệng nở một nụ cười, tựa như chúc phúc, lại tựa như được giải thoát.
Trái tim cô đột nhiên đau nhói, giống như bị vật gì đâm nát, đau……
Cô vùng vẫy duỗi tay ra phía trước, “Cứu em, cứu em, anh hai ——”
“Miên Miên, em không sao chứ?” Một âm thanh mơ mơ hồ hồ vang lên bên tai cô, dường như mang theo chút lo âu, sốt ruột.
Cô mở mắt ra, trở trở mình, lại bị cảm giác nhói đau dày vò.
Áo khoác bẩn trên người cô đã được cởi ra, cả người chỉ mặc có một cái áo sơ mi trắng to, cánh tay đã được băng lại, xem ra đã có người giúp cô xử lý qua vết thương.
“Miên Miên, em tỉnh rồi?” Trước mắt hiện ra một gương mặt, cô cảm thấy lông mi thật dài của người đó quét qua quét lại trên mặt, hơi nhột.
Thấy cô lo lắng nhìn lại cách ăn mặc của mình, anh nhìn cô mỉm cười giải thích, “Bác sĩ vừa mới tới, giúp em xem qua vết thương rồi”.
Nhìn gương mặt cô xanh lại, anh tiếp tục nói, “là một bác sĩ nữ, quần áo em vừa bẩn vừa ướt, mà ở chỗ anh không có quần áo phụ nữ, đành lấy quần áo của anh cho em mặc tạm vậy!”
Cô gật gật đầu, thở phào một cái, cô vốn rất ghét có người đàn ông xa lạ đụng chạm vào thân thể mình, mặc dù chuyện này vốn dĩ rất bình thường.
Mở he hé mắt, nhưng vì khoảng cách quá gần, cô không thấy rõ được hình dáng của đối phương.
“Anh…. Anh là ai?” Giọng nói của cô tự nhiên hơi khàn khàn.
Anh ta nghe vậy lui về phía sau một chút, nhìn cô nở nụ cười ấm ấp, “Miên Miên, anh là cậu bé a!”
“Cậu bé?” Cô thấy cách gọi này có chút xa lạ, nhìn người đàn ông trước mặt đang nở nụ cười tràn đầy ấm áp buổi chiều còn đứng trên bục giảng trò chuyện vui vẻ, không biết vì sao lại nghĩ đến người thiếu niên gầy yếu đứng bên cạnh chiếc xích đu trong giấc mộng kia.
Nhìn dáng vẻ suy nghĩ đến khổ sở mà vẫn mờ mờ mịt mịt của cô, anh đi tới chiếc bàn bên cạnh bưng tới một ly sữa nóng hổi, an ủi, “Không sao, Miên Miên, không nhớ ra cũng không sao. Uống chén sữa tươi đi, em hơi bị sốt đấy”.
Cô ngoan ngoãn đưa tay ra đón ly sữa tươi, uống một hớp, nhẹ giọng cảm ơn, “Cảm ơn thầy giáo Tần”.
Trên mặt Tần Nhật Sơ thoáng có một tia chán nản, nhưng chỉ trong một giây, tiếp theo vẫn cười cười đưa tay giúp cô đắp kín chăn lại, “Yên tâm ngủ một giấc đi!”
Ngón tay thon dài của anh muốn xoa xoa đầu cô, theo bản năng cô nghiêng đầu né tránh, bàn tay anh trở nên lúng túng đặt phía trên đầu cô, tiến thoái lưỡng nan.
Cô có chút ngượng ngập, mất tự nhiên gượng cười, “Em…….. chẳng qua là… em không quen…… ha ha……..”.
Anh không miễn cưỡng cô, nhìn cô chăm chú một lúc, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Nhìn thấy anh ra đi ra cửa, cô thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì cô không có thói quen cùng một người xa lạ thân mật như thế, anh ta không phải anh hai cô, không phải người anh quen thuộc yêu kính của cô, anh ta cũng không phải là Triệu Minh, cho dù anh ta có nụ cười thật ấm áp, nhưng không làm cho cô có cảm giác thân thuộc.
Uống nửa ly sữa tươi, dạ dày bỗng kêu lên ọc ọc, cô thở dài, đã béo như vậy mà còn nhanh bị đói, thật là trớ trêu a.
Nghĩ đến đây, cô mới nhớ ra cô còn chưa ăn cơm tối.
Đợi chút, cơm tối, bây giờ là mấy giờ rồi?
Cô ngó ra ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực.
“A………….” nhìn thấy chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh, cô thét chói tai, từ trên giường bật dậy.
Oa, bây giờ đã là mười một giờ đêm rồi, cô chưa về nhà, anh hai chắc là lo lắng muốn chết.
Cố gắng chịu đựng đau đớn ở vết thương, cầm cặp sách bên cạnh lên, cô chạy ra ngoài cửa.
Tần Nhật Sơ từ bên ngoài đi tới, ân cần hỏi, “Miên Miên, làm sao thế?”
Cô chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, có chút sốt ruột nói, “Muộn quá rồi, em phải về nhà”.
Tần Nhật Sơ cầm lấy cặp sách của cô, “Muộn rồi, tối nay em ở đây đi, anh đã gọi điện cho vú Lâm rồi!”
“Vú Lâm?”
“Em quên à, vú Lâm là người mẹ em mang theo khi đi lấy chồng, mà anh là em nhỏ nhất của mẹ em, đương nhiên là biết vú Lâm rồi!”
“Vậy……….” Cô ngần ngừ mở miệng, “Anh thật sự là cậu bé?”
Tần Nhật Sơ gật đầu một cái, “Anh là do ông ngoại em nhận nuôi, mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng trên danh nghĩa em phải gọi anh một tiếng là cậu bé đấy. Lúc em còn nhỏ, anh đã từng bế em”.
“Em……… không có ấn tượng” Cô áy náy nói.
Anh ta khoát tay, “Không sao, là do lúc ấy em còn nhỏ, không nhớ rõ cũng tốt”.
“Dạ?” Cái gì mà không nhớ rõ cũng tốt, cô cảm thấy trong lời nói của anh ta thật có ẩn ý.
“Đúng rồi, em đói chưa? Anh nấu mỳ Ý, em ăn một chút không?”
Vừa nghe đến ăn, cô cái gì cũng không quản nữa lập tức ngoắt ngoắt cái đuôi, vẻ mặt đầy nịnh bợ gật gật đầu.
Thời gian ăn bữa tối muộn, một người thì mãnh liệt nhai nhai chửng thức ăn, một người lại không nguôi nhớ đến những chuyện cũ đã chầm chậm trôi qua.
Nuốt miếng mỳ Ý cuối cùng, cô liếm liếm nước cà chua trên môi, hài lòng dựa vào ghệ ợ một cái, oa oa, thật thoải mái a.
“Đúng rồi…. việc đó… thầy….. cậu…. cậu bé, em chưa về nhà, anh hai có nói gì không?” Tự nhiên lại xuất hiện một người thân cô có chút không quen.
Người đàn ông đối diện cô đang dọn dẹp bát đĩa, “Anh hai? Em đang nói đến Diệp Hiên Viên sao? Anh không nói cho hắn biết!”
“Cái gì ——” Vậy anh ta bảo ai nói!
“Bùm ——” Bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa mạnh mẽ.
Sau đó trong phòng bụi bay mờ mịt, anh hai cô hùng hổ đi vào.