Đọc truyện Cấm Huyết Hồng Liên – Chương 21: Ma pháp cấm chế (Hạ)
– Dụng ý trong đó ta không rõ, nhưng biết rằng ma pháp trận này ngoại trừ bảo vệ nhà tổ ra, lại còn bảo vệ một thứ khác nữa…
Môn La trở về với nụ cười mang đầy tà khí như lúc thường, thần thần bí bí nói:
– Dưới nhà tổ, còn có chôn giấu một vật đặc biệt— Hoả Phách Tinh Thạch!
Dịch Vân lại ngây ngẩn cả người! Đêm nay chỉ đơn giản là đi dạo giải sầu, bất quá vô tình đi đến nơi này, vì sao lại đột nhiên nghe nói đến một việc huyền diệu như thế?
Môn La lại liếc nhìn Dịch Vân một cái, tự mình nhớ lại rồi nói tiếp:
– Hoả Phách Tinh Thạch này là một thứ rất tốt a! Ông ngoại ngươi đã dạy cho ngươi, trong cơ thể ma thú đều có ma tinh hạch. Ma thú càng cao cấp, ma tinh hạch đương nhiên lại càng cao cấp, mà ma tinh hạch là có thể dùng để gia tăng ma lực tích luỹ và tu luyện đấu khí.
Hoả Phách Tinh Thạch về cơ bản công dụng cũng giống như ma tinh hạch, nhưng lại tốt hơn! Phải biết rằng, cho dù là ma tinh hạch Hoả thuộc tính tất nhiên cũng có pha lẫn trong đó một vài thứ thuộc tính khác như Phong, Thuỷ, Địa…. không có khả năng hoàn toàn chỉ có một thuộc tính, nhưng Hoả Phách Tinh Thạch thì không giống như vậy!
Nó là tinh thạch có một trăm phần trăm Hoả thuộc tính, nguyên tố rất tinh thuần, nếu là người tu luyện Hoả hệ ma pháp hoặc đấu khí Hoả thuộc tính có thể sử dụng nó phụ trợ cho việc tu luyện, hiệu quả tốt hơn ma tinh hạch gấp mười lần!
Huống chi, Hoả Phách Tinh Thạch còn có tác dụng trong việc luyện khí. Chỉ cần thêm một chút Hoả Phách Tinh Thạch vào một món binh khí, dù là thợ rèn bình thường cũng có thể chế tạo ra được ma pháp binh khí cấp thấp!
Dịch Vân càng nghe càng kinh ngạc, Hoả Phách Tinh Thạch này thật sự thần kỳ như vậy sao? Không những được dùng để tu luyện, lại còn có thể dùng để luyện khí? Nhưng vì sao chưa từng nghe ông ngoại nói qua….Hắn vội vàng truy hỏi.
Môn La buồn cười đáp:
– Trên Khung Võ đại lục không có Hoả Phách Tinh Thạch! Nghe đồn rằng nó là thiên thạch từ trên trời rơi xuống, ở trên đại lục rất ít có, chỉ cần có một viên Hoả Phách Tinh Thạch to bằng nắm tay xuất hiện, sẽ dẫn đến sự tranh giành của các thế lực. Trong lịch sử của đại lục, vì vậy mà số người chết nhiều không kể xiết. Ít người biết luyện khí, nhưng đối với người tu luyện đấu khí Hoả thuộc tính và ma pháp Hoả hệ, giống như thần đan diệu dược, có thể vượt qua được bình cảnh trong tu luyện, ai mà không muốn?
Dịch Vân ngơ ngác nghe một hồi, lại hỏi:
– Nếu như Hoả Phách Tinh Thạch này trân quý như thế, vì sao tổ tiên không mang nó ra sử dụng, ngược lại đem nó chôn xuống đất như thế?
– Không biết được!
Môn La đáp rất kiên quyết:
– Trước hết, Hoả Phách Tinh Thạch này cũng là do tổ tiên đời thứ nhất chôn xuống. Vì sao ông ta lại dụng tâm với nhà tổ này, lại chôn xuống dưới đó một lượng lớn Hoả Phách Tinh Thạch, lại sử dụng ma pháp trận thật lớn để bảo vệ…. Những vấn đề này đều là một câu đố!
Không chỉ là tổ tiên trước thời ta, toàn bộ đều không thể hiểu được vấn đề này, ngay cả những trưởng bối của ta cũng có một vài người bỏ ra cả đời để nghiên cứu vấn đề này, đầu hói gần như không còn tóc, cũng không tìm được chút tăm hơi nào cả. Ta đây cũng không dại dột đến mức bắt chước bọn họ làm một kẻ hói đầu, cho nên ta cũng không suy nghĩ mấy vấn đề này, dù sao chuyện này đối với gia tộc Tư Đạt Đặc chúng ta chỉ có lợi mà không có hại.
Lại là kiệt tác của tổ tiên đời thứ nhất? Dịch Vân không khỏi nổi lên sự quan tâm sâu đậm với vị tổ tiên cách đây cả vạn năm này. Truyện được tại
– Hoả Phách Tinh Thạch này đối với gia tộc Tư Đạt Đặc chúng ta có tác dụng rất lớn lao! Công pháp Phần Kiếp Tử Diễm vốn là đấu khí Hoả thuộc tính chí cương chí dương, phối hợp với hấp thu Hoả nguyên tố tinh khiết nhất mà phụ trợ, như vậy đấu khí tu luyện ra sẽ càng tinh thuần hơn. Đáng tiếc loại tinh thạch này mỗi mười năm chỉ có thể khai thác được một cân, nếu không, gia tộc chúng ta bất luận là về số lượng cường giả hay về phương diện luyện chế ma pháp binh khí khẳng định đều có thể ngạo nghễ trên toàn Khung Võ đại lục.
Môn La nói với vẻ tiếc nuối.
– Mỗi mười năm mới được khai thác một cân… Vì sao lại có hạn chế như vậy?
Dịch Vân vừa nghi hoặc, sau đó lập tức giật mình nói:
– Đây là quy định của tổ tiên đời thứ nhất định ra hay sao?
Gật gật đầu, Môn La vỗ Dịch Vân một cái, cười to nói:
– Cuối cùng ngươi cũng thông minh ra! Tuy rằng tổ tiên có định ra quy củ chết tiệt này, nhưng sự hấp dẫn của Hoả Phách Tinh Thạch thật sự quá lớn, trong gia tộc không phải người nào cũng nghiêm chỉnh tuân theo. Lúc trước đến phiên ta khai thác, ta cũng không định làm một đứa con cháu ngỗ nghịch, cho nên chỉ chuẩn bị đúng một cái bao tải to mà thôi, chuẩn bị quơ đúng trăm cân là đủ….
Nghe vậy Dịch Vân cũng phải phì cười.
Đây mới đúng là tác phong của Môn La, nếu như nói hắn nghe theo lời tổ huấn, đối mặt với cả một mỏ Hoả Phách Tinh Thạch, lại chỉ sờ sờ mũi rồi ngoan ngoãn lấy đi đúng một cân, đây mới là quái sự ngàn năm có một.
– Thế nhưng….
Môn La dừng một chút, lộ vẻ chán nản rồi mới nói tiếp:
– Khi ta lấy được một cân, lại tiếp tục khai thác nữa, trước mặt lập tức xuất hiện một luồng lửa đỏ chói mắt, quá đột nhiên, ta không kịp thu thế, cứ như vậy mà gõ một búa vào luồng sáng ấy…. Thoáng chốc chỉ thấy một cỗ kình lực khổng lồ phản lại, toàn thân trên dưới đau đớn kịch liệt, còn ngửi được một mùi thịt nướng thơm phức, căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì, cứ như vậy mà mất đi tri giác….
Nghe có chuyển biến xảy ra đột ngột, Dịch Vân cũng ngẩn người theo.
Môn La từ từ nhắm hai mắt giống như đang nhớ lại, chậm rãi lắc lắc đầu, giận dữ nói:
– Khi ta tỉnh lại, đã là hơn mười ngày sau… Lúc ấy ta nằm trên giường không thể nào nhúc nhích, toàn thân đầy thuốc dán, mỗi một canh giờ đều có người đổ thuốc nước rất khó nuốt vào miệng ta, mỗi ngày thì có Quang Minh pháp sư trị liệu, rốt cục nằm gần một tháng mới có thể khôi phục!
Khi đó ta mới biết, toàn thân ta có hơn bảy thành đã bị nướng chín, ngay cả tạng phủ cũng vậy, nếu không phải là năm ấy ta đã đạt tu vi năm sao Võ Đồ, vả lại tu luyện đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm, đối với lửa có kháng tính rất cao, thì căn bản là không thể nào chống đỡ nổi cho đến khi Quang Minh pháp sư tới chữa trị.
Thấy Môn La tuy thản nhiên kể lại, nhưng lại lộ ra vẻ nghĩ tới vẫn còn sợ hãi, xem ra tao ngộ lần đó cũng quả thật làm cho nỗi khiếp sợ của hắn tồn tại cho đến ngày nay.
Dịch Vân kinh hãi truy vấn:
– Vì sao lại có chuyện như vậy? Cũng chỉ vì ngươi muốn lấy thêm một chút Hoả Phách Tinh Thạch hay sao?
Khoát tay áo, Môn La tức giận nói:
– Nói đến đây ngươi vẫn còn chưa hiểu hay sao? Là bởi vì ma pháp cấm chế! Tổ tiên đời thứ nhất chết tiệt vì đề phòng con cháu ngoan ngoãn như ta, đem lòng hiểm độc thiết lập cấm chế ngay tại mỏ tinh thạch. Chỉ cần khai thác vượt qua một cân Hoả Phách Tinh Thạch, sẽ kích hoạt ma pháp cấm chế bảo vệ, để cho ngươi tự nướng thịt mình mang đi nhắm rượu a!
Trời ơi! Tổ tiên đời thứ nhất này cũng thật là tàn nhẫn! Biết rõ trong đám con cháu sẽ có người không chịu nổi sự hấp dẫn, cho nên mới hạ thủ như vậy, nhưng dù sao làm như thế cũng hơi quá đáng……
Dịch Vân kinh hãi nhớ lại tình huống bi thảm khi trước của Môn La, thoáng nhìn qua Môn La vừa đang nhìn hắn, vừa tự gật đầu với chính mình, làm như đang tính toán gì đó, một lát sau, chỉ nghe hắn nói:
– Hoả Phách Tinh Thạch đối với việc tu luyện đấu khí của ngươi có ích lợi rất lớn, nhưng giới hạn rằng chỉ có nhất tinh Chiến Sĩ trở lên mới có thể hấp thu, tuy rằng bây giờ ngươi chưa cần tới, nhưng nếu đã đến đây, ngươi cứ khai thác trước đi đã, sau này cũng thuận tiện, không cần đến lúc đó lại phải đi một chuyến.
– Cái gì?
Dịch Vân nhất thời chưa phản ứng kịp.
– Chúng ta bây giờ sẽ đi khai thác!
Miệng vừa tuỳ ý nói xong, Môn La xoay người đi ra phía sau lò luyện thiết.