Cẩm Đường Xuân

Chương 48: Số Đo Thôi Mà


Bạn đang đọc Cẩm Đường Xuân – Chương 48: Số Đo Thôi Mà


Mới vừa tảng sáng, Đường Ngọc đã tỉnh, bên cạnh có người nên nàng ngủ không quen.
Đặc biệt là, trước đây còn cách xiêm y, nhưng buổi sáng cả người hắn dán ở phía sau nàng, ôm nàng, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua da thịt truyền đến lẫn nhau, nàng hơi nhúc nhích, hắn đã có thể cảm thấy
“Ngủ thêm một lát nữa đi, tổ mẫu còn chưa có tỉnh.” Hắn không mở mắt, ngữ khí cũng không phải là trạng thái tỉnh ngủ
Nói xong, lại thân mật hôn lên đỉnh đầu nàng, tự nhiên mà làm, cũng không mở mắt, chỉ là người đã có chút tỉnh, tay cứ không thành thật, lại nắm chặt ở chỗ mềm mại.

Hắn ôm cả người nàng vào trong ngực, hàm dưới cũng để ở đỉnh đầu nàng
Âm thanh hắn nói chuyện vừa lười biếng lại mang theo vài phần ủ rũ, sắc mặt Đường Ngọc hơi đỏ hồng, khi móng vuốt hắn lại không thành thật cào lên, Đường Ngọc thật sự nhịn không được, chống tay ngồi dậy, dùng chăn quấn kín trước sau người, lùi ra sau một chút.
Hắn cũng đã tỉnh, chống cằm nằm nghiêng, cười nhìn nàng, “A Ngọc, tối hôm qua đều nhìn thấy hết, cũng đã hôn qua……”
Sắc mặt Đường Ngọc hồng thấu, lại nhớ đến việc tối hôm qua, toàn bộ sắc mặt đều đã biến thành màu đỏ tím.
Đặc biệt là, nhìn đến tay hắn, còn có đôi môi mỏng nhẹ nhấp, Đường Ngọc rất muốn tìm chỗ chui xuống dưới.
Tối hôm qua có rất nhiều thứ, cũng không có rất nhiều thứ……
Nhưng những thứ có đó còn làm người ta mặt đỏ hơn
“Ta…… Ta phải về phòng.” Nàng rũ mi mắt xuống, không cho hắn nhìn thấy liễm diễm trong mắt, tối hôm qua hắn vẫn luôn cố tình “nịnh hót” cùng “lấy lòng”, nàng mơ màng hồ đồ như dạo bước trên mây, cho nên, trên người không coi là đau nhức, chỉ là có chút mệt.
Nhưng nàng nói xong, hắn không có ý muốn cho nàng đi
Đường Ngọc nhìn hắn, hắn vẫn cười, “Đêm nay còn tới chỗ ta không?”
Đầu ngón tay Đường Ngọc hơi khựng.
Hắn thở dài, “Ta đến chỗ nàng cũng được.”
Đường Ngọc bọc chăn trực tiếp xuống từ một mép giường khác, cuối cùng hắn thấy nàng giống như một con thỏ lén lút chuồn ra ngoài, Trần Thúc lại cúi đầu cười cười, rồi sau đó mới chống tay chậm rì rì đứng dậy, đi ra sau bình phong thay y phục
Khi đứng dậy, trên chăn gấm đều là hương hải đường thanh đạm trên người nàng

……
Đường Ngọc trở về phòng, cả người dựa vào sau cửa, khẩn trương thở phì phò, mơ hồ còn có chút hoảng hốt trong đầu
Thời gian còn sớm, Đường Ngọc đi tắm gội rửa mặt.
Ngồi trong thùng tắm, nhớ tới cảnh lung linh bên trong màn gấm tối hôm qua, hắn hôn lưng nàng, cũng hôn bụng nhỏ nàng, nàng còn nhớ độ ấm đôi môi hắn, làm người ái muội lại mê loạn……
Đường Ngọc xuất thần ngồi lau khô tóc trước gương đồng thật lâu, chờ khi đổi xong xiêm y cũng vừa đúng lúc đi nhìn tổ mẫu, nhưng vẫn còn hoảng hốt tựa như trong lòng ẩn giấu tâm sự.
Khi đến phòng tổ mẫu, từ xa đã nhìn thấy Trần Thúc đã có mặt ở đó, y quan đoan chính, không chút cẩu thả, ôn tồn lễ độ trò chuyện cùng tổ mẫu, lại chợt nhớ tới tối hôm qua.

Đường Ngọc không cẩn thận, ống tay áo quét mạnh, quăng ngã bình hoa bên cạnh
Nghe được âm thanh, Trần Thúc cùng lão thái thái đều dời mắt qua, Trần Thúc đứng dậy trước đi lên, “Sao vậy?”
“Quét trúng bình hoa.” Đường Ngọc nhạt giọng.
“Có làm tay bị thương không?” Hắn khẩn trương nhìn tay nàng.
Đường Ngọc nhìn hắn.
Mới vừa rồi bình hoa bị quăng ngã vỡ ra, nàng theo bản năng ngồi xổm xuống nhìn, xác thật tay đã chạm vào mảnh vỡ bình hoa, nhưng không có cảm giác gì.

Trần Thúc cầm tay nàng lên nhìn nhìn, thấy chỗ ngón trỏ đã bị trầy rách một đường
“Vết thương nhỏ thôi.” Nàng thấy hắn nhíu mày.
“Đi nghỉ ngơi đi, để ta.” Hắn nhìn nàng.
Nàng nhớ tới tối hôm qua hắn cũng ôn hoà hiền hậu
Hắn gần như lập tức lại nói, “Vết thương này cũng không phải nhỏ, cần phải bôi thuốc vào”
Đường Ngọc nói được.

Trần Thúc thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất, Đường Ngọc đến chỗ tổ mẫu
Lão thái thái cũng vừa lúc tiến lên, “Không có việc gì chứ, Ngọc nhi?”
Đường Ngọc lắc đầu, “Không có việc gì, mới vừa rồi con không cẩn thận đụng phải bình hoa, bị trầy chút xíu thôi.”
Lão thái thái thở dài, “Tính tình con cẩn thận, hôm nay dường như có chút hoảng hốt.”
Đường Ngọc dừng một chút, chột dạ rũ rũ mắt, “Tổ mẫu có thể thấy, con cao hứng.”
Lão thái thái dắt nàng đến bên cạnh, trước đây Trần Lỗi đã lấy ít thuốc thường dùng để trong phòng bà, lão thái thái đi lấy tới, bôi vào đầu ngón tay bị trầy da của nàng, lại nói về nàng, “Vừa rồi Trường Doãn mới nói cùng ta……”
Đường Ngọc chuyển mắt nhìn về phía tổ mẫu, trong lòng khẩn trương, “Hắn, nói cái gì?”
Lão thái thái cười nói, “Còn có thể là việc gì, nói với ta chuyện sính lễ, đứa nhỏ Trường Doãn này sốt ruột rồi.”
Sắc mặt Đường Ngọc lại bỗng nhiên đỏ.
Lão thái thái lại nói, “Con và hắn vốn đã có hôn ước, tổ mẫu còn nghĩ, chuyến này đến Vạn Châu có phải là làm hôn sự cho hai đứa các con hay không.

Kết quả đứa nhỏ này gấp gáp, nói đi Vạn Châu lâu lắm, lại sắp lập tức vào cuối năm, sợ không nên, nếu lại chờ nữa, lại phải chờ qua năm sau, nên muốn nhân dịp còn ở Đào thành làm cho xong hôn sự này.”
Đào thành…… Nơi này còn không phải là Đào thành sao?
Đường Ngọc sửng sốt, hắn muốn thành thân ở chỗ này? Đường Ngọc ngoài ý muốn.
Lão thái thái nói, “Tổ mẫu già rồi, rất nhiều chuyện cũng lực bất tòng tâm, hôn sự các con, hai đứa các con thương lượng với nhau thì được rồi, còn việc ở nơi nào, khi nào, đều không quan trọng, quan trọng là các con đều đồng ý, tổ mẫu có thể thanh thản ổn định nhìn các con thành thân là được.”
Đường Ngọc không khỏi chuyển mắt nhìn về phía chỗ Trần Thúc.
Hắn còn đang thu dọn bình hoa mới vừa bị đánh vỡ
Lão thái thái lại nhẹ giọng nói, “Trường Doãn còn nói với ta, Vạn Châu người nhiều, chưa chắc con muốn thành thân với hắn ở Vạn Châu, con muốn tổ chức đơn giản chút, nơi này có ta, mợ con và Mậu Chi, hắn cảm thấy cũng đủ……”
Đường Ngọc hơi giật mình, nàng chưa bao giờ nói với hắn điều này, hắn làm sao mà biết được?

Trước mặt tổ mẫu, Đường Ngọc hơi thu thu ánh mắt.
Trước buổi trưa, Dương thị cùng Mậu Chi cũng tới viện
Mậu Chi rất thích tới nơi này, trước đây ở Tệ Châu thành, kỳ thật chỉ có hai người Dương thị cùng Mậu Chi, nhưng nơi này có tổ mẫu, tỷ tỷ, tỷ phu, Mậu Chi đều thích, ước gì mỗi ngày đều ở chỗ này.
Vừa lúc đôi mắt lão thái thái có thể nhìn thấy, Dương thị cùng Mậu Chi lại mới tới Đào thành, Trần Thúc dẫn mấy người đi dạo trong Đào thành
Trần Thúc ở đây, dường như mọi việc đều được an bài thỏa đáng.
Lúc buổi trưa, ăn cơm tại một tửu lâu trong thành, Trần Lỗi tới, “Hầu gia, có việc.”
Trần Thúc đứng dậy, cùng Trần Lỗi đi ra xa một chút
Trần Lỗi chắp tay dâng mật tin lên, Trần Thúc tiếp nhận, mở ra nhìn nhìn, là nét chữ Trần Phong
Trần Thúc nhíu mày lại, đại ca nói năm sau cùng gia quyến nhập kinh……
Đại ca sao lại biết được Đường Ngọc?
Trần Thúc chợt nghĩ đến Ngụy Chiêu Đình.
Bọn họ ở Mạo thành đã gặp được Ngụy Chiêu Đình, lúc ấy hắn đã cho Trần Nguyên dẫn Đường Ngọc rời đi, nhưng Ngụy Chiêu Đình là người tâm tư kín đáo như vậy, khi thấy Đường Ngọc và hắn ở một chỗ, đồ đạc đều do hắn xách theo, ánh mắt hắn nhìn Đường Ngọc lại bất đồng, hẳn là Ngụy Chiêu Đình đã đoán được.
Khi ở Mạo thành, Ngụy Chiêu Đình bị hắn cho ăn bế môn canh (đóng cửa không tiếp), cho nên cố ý nhắc tới Đường Ngọc trước mặt đại ca.

Lúc này đây, Ngụy Chiêu Đình hẳn là vẫn còn chưa về đến kinh thành, là gửi thư về kinh trước
Thư mật của Trần Phong đến trước, không hơn một tháng sau, Vạn Châu sẽ nhận được thánh chỉ.
Đại ca vẫn không yên tâm Vạn Châu, muốn biết Vạn Châu cùng ai liên hôn, tự mình hỏi đến, vô luận hắn và A Ngọc có thành thân hay không, người đại ca muốn gặp chính là A Ngọc.

Ông ngoại A Ngọc từng là trưởng sử Vạn Châu, thân phận như vậy, còn có quan hệ này, đại ca hẳn sẽ bớt lo.
Trần Thúc xé thư mật, trầm giọng nói, “Cho người thông báo với thái nãi nãi một tiếng, năm sau ta và A Ngọc sẽ đi một chuyến đến chỗ thái nãi nãi.”
“Vâng” Trần Lỗi làm theo.
……
Chờ Trần Thúc trở về, Đường Ngọc phát hiện sắc mặt hắn rõ ràng không bằng trước đây.

Nhưng trước mặt tổ mẫu cùng mợ, còn có Mậu Chi, Trần Thúc lại nặn ra một nụ cười, làm như không có việc gì
Đường Ngọc nhìn nhìn hắn, không có lên tiếng.
Trước hoàng hôn, không sai biệt lắm đã dạo xong Đào thành, Đào thành không lớn, nhưng đồ Mậu Chi mua lại đầy cả bao lớn bao nhỏ, là người vui vẻ nhất, lại hẹn cùng Trần Thúc, ngày mai tới viện cùng nhau làm thủ công, Trần Thúc thở dài, khó mà làm được, ta cùng tỷ đệ ngày mai có việc.
Đường Ngọc nhìn hắn, sao nàng không biết ngày mai có chuyện gì.
Hắn tiến đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói, “Ban đêm nói.”
Đường Ngọc nghe thấy mấy chữ “Ban đêm nói”, lỗ tai nóng lên theo.
Viện cách không xa, xe ngựa đưa mợ và Mậu Chi trở về viện trước, sau đó lại trở về viện của bọn họ nghỉ ngơi, lão thái thái biết Trần Thúc muốn làm hôn sự ở Đào thành, cho nên cũng không cố ý hỏi việc đi Vạn Châu
Hôm nay mệt mỏi, Đường Ngọc tắm rửa cho tổ mẫu
Bà cháu hai người nói đến chuyện hôm nay nhìn thấy nghe thấy ở Đào thành, lão thái thái rất vui vẻ thoải mái.
Nàng ở trong cung, cữu cữu lại mất, đã lâu rồi không thấy tổ mẫu cao hứng như vậy.

Hiện giờ tổ mẫu mở miệng ngậm miệng đều là Trường Doãn, nàng dường như cũng đã quen, tổ mẫu cao hứng thì sao cũng được……
Đường Ngọc lại nói chuyện với tổ mẫu một lát, tổ mẫu hôm nay cũng mệt mỏi, rất nhanh đã nhắm mắt ngủ, Đường Ngọc đứng dậy, dém góc chăn cho bà, lại nhìn nhìn than ấm trong phòng, còn có cửa sổ, lúc này mới ra ngoài đóng cửa phòng tổ mẫu lại
Hôm nay đi dạo trong thành một ngày, nàng cũng mệt mỏi một ngày.
Tổ mẫu cần có người dìu đi, ít nhiều cũng có Trần Thúc chia sẻ, cho nên mọi việc cũng đều thuận lợi.
Chờ khi về lại phòng, thấy ánh đèn trong phòng sáng lên, cũng nghe thấy âm thanh Đường Đường cùng tiếng Trần Thúc nói chuyện, Đường Ngọc sửng sốt, hắn thật sự…… đến chỗ nàng?
Lông mi Đường Ngọc run rẩy, hắn không phải thật sự muốn ở lại không đi rồi chứ?
Khi nàng đang chần chờ thì cửa phòng mở ra, Trần Thúc nhìn nhìn nàng, Đường Ngọc ngây ngốc, Trần Thúc ấm giọng cười nói, “Bóng người đứng ngoài phòng lâu như vậy, sao lại nhìn không ra?”
Đường Ngọc mới kịp phản ứng lại
Cùng hắn đi vào, Trần Thúc đóng cửa, Đường Ngọc lại cảm thấy có người cũng không chỉ giọng khách át giọng chủ, mà là tu hú chiếm tổ.
Trần Thúc đột ngột đến ôm lấy nàng, Đường Ngọc kinh hãi, hắn sẽ không lại muốn…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.