Đọc truyện Cẩm Đường Xuân – Chương 150: Phiên Ngoại 1 So Sánh 1
Trần Miễn Chi thuở nhỏ do Hồ Quang Thư dạy vỡ lòng, sáu tuổi đi theo Cố Tới đọc sách, tám tuổi bắt đầu theo Vương Uy tập võ, mười tuổi đã có thể ra vào doanh trại…
Trong mắt người làm đệ đệ như Trần Niệm Thời (Thanh Bình) đó là ác mộng khi bị so sánh!
Ca ca cái gì cũng ưu tú nhất, có một người ca ca dạng này ngay trước mắt, mỗi ngày Trần Niệm Thời đều thấy áp lực như núi cao đè đầu.
Bộ dạng Trần Miễn Chi rất giống Trần Thúc, lại là Kính Bình hầu thế tử, bản thân giống như chúng tinh củng nguyệt, chói sáng lóa mắt.
Lúc mười bốn tuổi, Trần Miễn Chi nói cùng phụ thân, muốn đi biên quan lịch luyện.
Biên quan có chiến trường chân chính.
Nhưng ở Thái Châu, Vương Uy gia gia từ nhỏ đã thương hắn, sẽ chỉ che chở cho hắn khắp nơi, cho nên hắn muốn đến doanh trại chân chính nhìn xem.
Trần Miễn Chi mười bốn tuổi nói chuyện với phụ thân đã có khí độ.
Nói nguyên do, nói lợi và hại, cũng nói lo lắng, từ từ trải rộng ra, trật tự rõ ràng, cũng đã hạ quyết tâm.
Trần Thúc nhìn nhi tử bộ dáng rất giống mình đang ở trước mặt, đột nhiên phát hiện thời gian trôi qua rất nhanh, Sơ Lục đã lớn…
“Nói với nương con chưa?” Trần Thúc từ chối cho ý kiến, chỉ bình tĩnh hỏi hắn trước.
Nâng chén trà trong tay lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng.
Trần Miễn Chi nhìn phụ thân một chút, cũng trầm ổn nói, “Vẫn chưa, con nghĩ đến nói với cha trước, thuyết phục cha, còn chỗ mẫu thân, cha sẽ đi nói.”
Trần Thúc: “…”
[…!Ranh con!]
“Con là Kính Bình hầu thế tử, trông coi Vạn Châu và Thái Châu, vì cái gì nhất định phải vào doanh trại?” Trần Thúc chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống.
Chén trà nằm xuống bàn trà, mặt trà gợn lên sóng nhỏ.
Trần Miễn Chi nhìn gợn sóng trong chén trà của phụ thân một chút, tiếp tục nói, “Bởi vì người khác biết Trần Miễn Chi, do con là Kính Bình hầu thế tử, là nhi tử của Kính Bình hầu Trần Thúc, nhưng con, muốn làm Trần Miễn Chi!”
Tay Trần Thúc vốn đang rót trà cho hắn bỗng nhiên khựng lại, nhưng rất nhanh, lại khôi phục như ban đầu.
Rót cho hắn xong, lại rót cho mình một chén, sau đó mới để bình trà xuống một bên, chậm rãi nói, “Ta cũng muốn làm Trần Thúc, không muốn làm Kính Bình hầu.
Nếu không chúng ta thảo luận xem, con làm Kính Bình hầu trước, sau đó mới nói tiếp, chừng nào thì con mới làm Trần Miễn Chi?”
Trần Miễn Chi: “…”
Trần Miễn Chi bỗng nhiên ý thức được, gừng càng già càng cay, hai câu này của phụ thân đã có thể kéo mình trở về.
Trần Miễn Chi nhìn hắn, “Phụ thân.”
Trần Thúc nâng chén trà lên, lại uống một hớp, nhưng chưa uống cạn, chậm rãi nói, “Con vẫn chưa nói lời thật lòng…”
Trần Miễn Chi liền giật mình, có chút khẩn trương nhìn về phía phụ thân.
Trần Thúc liếc mắt nhìn hắn, nhưng không vạch trần hắn, chỉ hỏi, “Muốn đi thật?”
Trong lòng Trần Miễn Chi khẽ buông lỏng, chắc chắn nói, “Dạ.”
Trần Thúc cười khẽ, “Tự mình quyết định, cho dù bị đánh rụng răng, cho dù gặp muôn vàn khó khăn cũng phải chịu đựng đến cuối cùng, nghĩ kỹ chưa?”
Trần Miễn Chi nghiêm túc, “Cha, con đã nghĩ thông suốt, đây là quyết định của con.”
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Vào đêm, Đường Ngọc mới từ phủ Mậu Chi trở về.
Bây giờ đại hôn của Mậu Chi sắp đến, nàng đi xem còn thiếu gì không, hoặc có gì cần giúp đỡ không.
Tổ mẫu qua đời, Mậu Chi là thân nhân duy nhất còn lại của nàng.
Mậu Chi lớn hơn Sơ Lục mười một tuổi, năm ngoái Sơ Lục tròn mười bốn, Mậu Chi cũng đã hai mươi lăm.
Trước đây Mậu Chi một lòng lo lắng cho chuyện của Vạn Châu phủ, đều thay Trần Thúc bôn tẩu bên ngoài, cũng không nóng nảy, bây giờ mới bận tâm hôn sự của mình.
Đối phương là nữ nhi Phùng thúc.
Cố bá, Hồ bá, Phùng thúc đều là thầy dạy Mậu Chi, Mậu Chi và Phùng thúc vốn thân thiết, bình thường cũng hay qua lại Phùng gia, Phùng thúc rất hài lòng việc hôn sự này.
Bây giờ cuối tháng bảy, đầu tháng tám sẽ thành thân, thời gian trôi qua quá nhanh.
Đường Ngọc gỡ áo ngoài xuống treo lên, lại thấy Trần Thúc ngồi trên cửa sổ.
Trần Thúc chỉ cần suy nghĩ chuyện gì đều thích như thế.
Nhưng nhiều năm rồi không thấy hắn như vậy.
“Trường Doãn?” Đường Ngọc gọi hắn.
Trần Thúc mới phản ứng được mình đang xuất thần, ngay cả Đường Ngọc trở về phòng lúc nào cũng không biết, Đường Ngọc tiến lên, “Suy nghĩ gì nhập thần vậy? Có tâm sự?”
Trần Thúc gật đầu, sau đó đưa tay, “Tới đây.”
Đường Ngọc chống tay hắn, hắn đỡ nàng ngồi lên bệ cửa sổ, hai người sóng vai ngồi tại bệ cửa sổ, nhìn vào sân viện.
Cuối tháng bảy, đã là cuối mùa hè, vào tháng tám thời tiết sẽ chuyển lạnh, cho nên tiếng ve sầu trong sân đều dần dần an tĩnh lại.
“Thế nào?” Đường Ngọc nhìn hắn.
Trần Thúc nói, “Nhi tử trưởng thành rồi, có suy nghĩ của mình.”
Đường Ngọc ngoài ý muốn, “Sơ Lục?”
Trần Thúc gật đầu.
Đường Ngọc cười hỏi, “Sơ Lục sao vậy, đến nỗi chàng lại phải leo lên bệ cửa sổ ngồi?”
Lần trước khi leo lên bệ cửa sổ ngồi, là lúc vẫn còn đang đắn đo, cần xưng thần với Triệu Văn Vực hay không…
Cho nên Đường Ngọc cảm thấy lần này không giống bình thường.
Sơ Lục và Trần Thúc là phụ tử, bộ dáng hai người giống nhau, nhưng tính tình Sơ Lục hoàn toàn không giống phụ thân.
Trần Thúc tao nhã hàm súc, Trần Miễn Chi thì lại góc cạnh rõ ràng.
Trần Thúc nói, “Miễn Chi lớn rồi, mặc dù trong miệng không nói, nhưng đã tính toán cho sau này…”
Đường Ngọc cười, “Sơ Lục lớn hơn Thanh Bình, cũng ổn thỏa hơn.
Tính tình của con mặc dù không giống chàng, nhưng thuở nhỏ cũng mưa dầm thấm đất, làm việc biết suy nghĩ, cũng lo chu toàn, sẽ còn phòng ngừa chu đáo…”
Trần Thúc thở dài, “Hôm nay con nói với ta muốn đến doanh trại lịch luyện, muốn đi biên quan, không biết đi bao lâu đây.”
“Lịch luyện ở doanh trại, biên quan?” Đường Ngọc ngoài ý muốn, “Đang êm đẹp, sao chợt nghĩ tới?”
Trần Thúc nói, “Hai ngày trước, sinh thần Tứ Hải và Thanh Bình, Trần Phong nói cho ta biết, Thanh Bình lén uống rượu, ôm Sơ Lục không chịu buông tay, hôm nay, Sơ Lục đến nói với ta, con muốn đến doanh trại…”
Như vậy, Đường Ngọc cũng không ngoài ý muốn.
Trần Thúc tiếp tục nói, “Con nó nói, người khác biết Trần Miễn Chi, do con là Kính Bình hầu thế tử, là nhi tử của Kính Bình hầu Trần Thúc, nhưng con muốn làm Trần Miễn Chi!”
Đường Ngọc thở dài, “Con là muốn dành vị trí Kính Bình hầu thế tử cho Thanh Bình làm…”
Hiểu con không ai bằng mẹ.
Đường Ngọc biết mặc dù Sơ Lục vẫn luôn biểu hiện không thích Thanh Bình, nhưng kỳ thật rất quan tâm Thanh Bình.
Sơ Lục xuất chúng mọi mặt, kỳ thật Thanh Bình cũng không kém, nhưng Sơ Lục vượt trên Thanh Bình một bậc, Thanh Bình chăm chỉ cố gắng đều có, nhưng vẫn không vượt qua được ca ca của mình.
Nhất là cửa hôn sự cùng thiên gia này, càng khiến trong lòng Thanh Bình tự ti.
Thanh Bình từ nhỏ đã nhìn Sơ Lục từ xa, đuổi theo Sơ Lục, cho nên thích đi theo Sơ Lục…
Sơ Lục rất ít đáp lại, nhưng kỳ thật đáy lòng đều hiểu.
Trần Thúc nói khẽ, “Để con đi thôi, để con làm Trần Miễn Chi như con muốn, không có gì không tốt?”
Đường Ngọc nhìn hắn, “Chàng bỏ được sao?”
Trần Thúc nhìn nàng, biết đã bị Đường Ngọc nhìn thấu, cũng đáp, “Có bỏ được hay không, hài tử đều phải lớn lên, chúng ta có thể đi cùng chúng được bao xa? Sơ Lục là vậy, Tứ Hải là vậy, Thanh Bình cũng như vậy…!Để bọn chúng đi tôi luyện cánh chim, ta với nàng, trông coi bọn chúng là được…”
Đường Ngọc tựa vào đầu vai hắn, ấm giọng nói, “Đến lúc đó, chàng đừng lén khóc nhớ nhi tử đó…”
Trần Thúc có chút tự ái và buồn cười, “Sao lại thế…”
Đường Ngọc không vạch trần hắn.
Ban đầu ở chỗ Uy thúc, hắn thấy Sơ Lục đang xử lý vết thương, một mực cắn răng nhịn đau, không có lên tiếng.
Nhìn Sơ Lục từ xa, hốc mắt Trần Thúc từ từ đỏ lên….