Cẩm Đường Xuân

Chương 13: Tổ Mẫu


Bạn đang đọc Cẩm Đường Xuân – Chương 13: Tổ Mẫu


Qua hết ngày thứ ba, ngựa trong chuồng cũng không tốt lên được bao nhiêu.
Đại phu khám thú y khách điếm mời tới nói là ăn nhầm bã đậu, cũng đã cho ngựa dùng thuốc.

Nhưng chuồng ngựa khách điếm vẫn luôn có người trông coi, người của quan phủ cũng đã tới kiểm tra, lại tìm không thấy dấu vết nào để lại.

Người tới lui trong khách điếm đều là thương nhân vãng lai, ai cũng đều sợ phải ở lại Quy Hồng trấn mòn mỏi chờ đợi nên cũng đều không muốn làm lớn chuyện, lỡ đâu dẫn đến sự cố khác thì sẽ ảnh hưởng đến hành trình ngày mai, do đó cũng không muốn đào sâu tra xét việc này.
Sáng hôm sau, liền lần lượt có người ngồi xe ngựa rời khỏi Quy Hồng trấn.
Triệu Sơ nhìn nhìn ngựa trong chuồng một lát, lại nói qua cùng Đường Ngọc, trước đây hắn cũng từng gặp qua chuyện ngựa bị đau bụng, vì lý do an toàn, vẫn nên cách một ngày mới lên đường thì sẽ ổn thỏa hơn.

Nếu ngựa không khỏe hẳn, trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nằm liệt thì bọn họ cũng chỉ có thể ngủ ngoài chốn hoang dã thôi
“Nghe ngươi.” Đường Ngọc biết tại loại thời điểm này, theo chủ ý của Triệu Sơ thỏa đáng hơn nhiều.
Một đêm này, Triệu Sơ gần như một đêm không ngủ, canh giữ ngựa cả đêm, không có động tĩnh gì khác.

Ngày thứ tư, xa phu rong ruổi xe ngựa chạy trên đường.

Triệu Sơ bắt chéo cánh tay, ôm kiếm trong ngực, ngồi bên ngoài xe ngựa cùng xa phu, đầu dựa vào một bên xe ngựa, ngủ gật một lát.
Quy Hồng trấn đã là nơi tiếp giáp giữa Bình Nam cùng Phương Châu, dần dần ra khỏi Loan thành, đến Thuẫn thành, chính là địa giới của Bình Nam
Từ trung tuần tháng ba rời khỏi kinh thành đến thời điểm trước mắt, không sai biệt lắm suốt ba tháng ròng rã, cuối cùng có thể bình an về lại Bình Nam.

Đường Ngọc chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, càng tới gần Bình Nam, phảng phất như phong cảnh bên ngoài xe ngựa cũng dần dần sống động hơn, là phong cảnh của Bình Nam……
Sau khi ra khỏi Quy Hồng trấn, dường như đoạn đường lại bắt đầu thông thuận.

Đầu tiên là nghỉ ngơi một ngày ở Loan thành, rồi sau đó đến Thuẫn thành, tiến vào địa giới Bình Nam
Trước khi rời khỏi Thuẫn thành, còn kịp tham gia tiết Linh Quang tại nơi này.


Đây là ngày hội cổ xưa ở Bình Nam, từ rất lâu về trước đã lưu truyền tới nay, ở ngày tiết Linh Quang, treo tâm nguyện lên trên Linh Thụ cầu phúc thì sẽ được chúc phúc.

Người Bình Nam đều sẽ không bỏ qua.
Đường Ngọc đặt bút viết hai tờ giấy cầu phúc.

Một tờ là cho tổ mẫu, viết “Thân thể khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi”; một tờ khác là viết cho chính mình, viết “Mọi việc trôi chảy, bình an vui sướng”.
Đường Ngọc nhìn nhìn, đợi đến lúc chữ viết khô mực, mới phân biệt xếp đôi hai tờ giấy cầu phúc, lại dùng tơ hồng cột vào, buộc lên đó tua rua cùng chuông nhỏ, sau đó lại bước lên cầu thang gỗ bên cạnh, treo giấy cầu phúc lên Linh Thụ, sau khi xác nhận sẽ không rơi xuống, Đường Ngọc mới bước lên cầu thang đi xuống dưới, nhường vị trí cho người khác.
Thời điểm Đường Ngọc quay trở lại, thấy Triệu Sơ cũng đang viết giấy cầu phúc, trong ánh mắt dường như có chút do dự, chậm chạp không động bút.
Chờ hắn động bút, Đường Ngọc bị một tiểu nam hài bên kia chạy đến đụng phải một chút, mẫu thân tiểu nam hài vội vàng tiến lên xin lỗi, Đường Ngọc cười nói không có việc gì.

Nhìn bóng dáng mẫu thân tiểu nam hài dẫn hắn đi, Đường Ngọc bỗng nhiên nhớ tới “Tiểu hầu tử” khi còn nhỏ
Trong kinh phát sinh binh biến, tân đế đăng cơ, thiên hạ đổi chủ trong một sớm.

Tấn Vương trước đây bởi vì đang bị phạt kiểm điểm ở hành cung ngoại ô kinh thành nên tránh được một kiếp, tung tích không rõ, nhưng hẳn là người thân trong nhà đã không còn ai
Đường Ngọc nhớ tới một năm kia khi Thái Hậu tổ chức cung yến, hắn cười khanh khách nhìn nàng nói, “Ta muốn ăn chuối, đi lấy nha ~”
Phảng phất đều là chuyện rất lâu về trước, nhưng hiện giờ, ký ức lại tựa như đã dừng lại vào thời khắc ấy
Đường Ngọc chuyển mắt nhìn nhìn Triệu Sơ, Triệu Sơ còn đang cúi đầu viết giấy cầu phúc, Đường Ngọc lại nhìn án kỷ trước người một chút, lần nữa tiến lên cầm lấy một tờ giấy cầu phúc, chậm rãi đặt bút viết, “Tiểu hầu tử, khổ tận cam lai.”
Đường Ngọc viết xong, treo bút lên, rồi sau đó, mới bước lên cầu thang, tận lực treo nó vào chỗ sâu nhất ở Linh Thụ cầu phúc.
—— tiểu hầu tử, nhất định phải khổ tận cam lai đó……
Thời điểm Đường Ngọc từ trên cầu thang bước xuống dưới, Triệu Sơ cũng vừa lúc đang ở một nơi khác của Linh Thụ treo xong giấy cầu phúc
“Linh nghiệm không?” Khi rời đi, Triệu Sơ đột nhiên hỏi.
Trong mắt Đường Ngọc, Triệu Sơ là một hiệp khách giang hồ rất có cá tính, Đường Ngọc nhẹ giọng nói, “Thành tâm sẽ linh.”
Triệu Sơ cũng nở một nụ cười hiếm thấy.
Dừng chân tại Thuẫn thành một ngày, lại xuất phát, ước chừng năm sáu ngày rốt cuộc đến Miểu thành.
Mười hai năm, nàng rốt cuộc cũng đã trở về
Vào Miểu thành, xe ngựa chậm rãi dừng lại tại nơi cách cửa thành không xa, Đường Ngọc vén mành lên, dẫm chân bước xuống xe ngựa.

Trước đây đã giao ước cùng Triệu Sơ, hắn đưa nàng vào thành, khế ước coi như đạt thành.

Bây giờ, Triệu Sơ cùng nàng từ biệt, “Liền đến đây thôi.”
“Có tính toán gì không?” Một đường đi cùng nhau, cũng coi như cùng chung hoạn nạn, hai người cũng là bằng hữu, Đường Ngọc hỏi Triệu Sơ.
Triệu Sơ đáp, “Vừa lúc trước đây chưa từng đến Bình Nam, nhân dịp dạo chơi khắp nơi, khả năng sẽ không ở lại Bình Nam lâu lắm, hai ngày sau sẽ rời đi.”
Đường Ngọc biết được phần lớn giang hồ hiệp khách đều như thế, không có chỗ ở cố định, bốn biển là nhà.
Đường Ngọc tiến lên, đưa khế ước cùng tiền thuê còn lại cho hắn.
Triệu Sơ tiếp nhận, “Sau này còn gặp lại, Đường Ngọc.”
“Sau này còn gặp lại, Triệu Sơ, nhà ta ở trong ngõ Vân Lai, nếu ngươi ở Miểu thành muốn hỗ trợ gì, có thể đến ngõ Vân Lai tìm ta.” Đường Ngọc cũng từ biệt hắn
Đi trên đường phố Miểu thành, Đường Ngọc không kịp nhận ra.
Nơi này là Miểu thành trong trí nhớ, lại dường như có khác biệt rất lớn so với Miểu thành trong trí nhớ
Trẻ con vui đùa ầm ĩ chạy xẹt qua người nàng, nàng nghiêng người tránh đi, chung quanh đều là tiếng trẻ con cười vui; bên đường có lão ông bán bánh chiên, đánh vào bột “Bạch bạch bạch bạch”, giống như đoạn nhạc êm tai nhất; một bên kiệu phu đang khiêng kiệu, mỗi lần thét to “Nhường một chút, nhường một chút”, là mỗi lần mồ hôi chảy thẳng xuống, len lỏi qua giữa đường phố……
Đường Ngọc giống như nhìn không đủ, một đôi mắt cũng đều không đủ dùng.
Một đường từ cửa thành đi về ngõ Vân Lai, phảng phất hết thảy đều mới mẻ, xa lạ, rồi lại mang theo vài phần quen thuộc, là nơi nàng sinh sống khi còn bé, có ký ức tiếc nuối nhất nàng giấu sâu tận đáy lòng
Đường Ngọc bước chân càng nhẹ nhàng.
Khi sắp đến ngõ Vân Lai, có bà lão gọi nàng, “Đường Ngọc?”
Đường Ngọc dừng bước.
“Thật là Đường Ngọc!” Bà lão chống quải trượng tiến lên, “Đã lớn như vậy rồi!”
Đường Ngọc nhất thời không nhận ra đối phương.
“Ta là Hồ bà bà a.” Bà lão thở dài.
“Hồ bà bà?” Đường Ngọc kinh hỉ.
Hồ bà bà là hàng xóm trước đây, cũng là người nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, một dạo trước trong thư Lâm thẩm gửi cho nàng có nói, Hồ bà bà chuyển nhà, dọn tới nơi cách ngõ Vân Lai hai ba con phố, Đường Ngọc không ngờ lại gặp được Hồ bà bà ở chỗ này
“Mau về nhà đi thôi, tổ mẫu con nhiều ngày nay vẫn luôn trông ngóng con về đó.” Hồ bà bà không giữ nàng lại lâu
“Hồ bà bà, mấy hôm sau con lại tới tìm bà.”

Hồ bà bà cười cười.
Miểu thành kỳ thật không lớn, từ nhỏ Đường Ngọc đã lớn lên ở Miểu thành, càng tới gần ngõ Vân Lai, nàng càng nhận ra nhiều nơi hơn, chờ đến khi Đường Ngọc trở về trước cửa viện, thời gian cũng đã gần đến hoàng hôn.
Hàng rào nơi cửa viện cùng với hình ảnh trong ký ức của nàng cơ hồ không thay đổi, vẫn là bộ dáng trước đây, khi đó, tổ mẫu thường xuyên nằm trên ghế ngủ gật ở sân viện
Trong mắt Đường Ngọc dâng lên hơi nước, nàng đã trở về……
Nàng rốt cuộc đã trở về!
Đường Ngọc đẩy hàng rào một bên cửa nhỏ ra, chuông gió trên cửa nhẹ nhàng lắc lắc, phát ra âm thanh thanh thúy
Trên ghế nằm trong sân, tổ mẫu của Đường Ngọc nghe được động tĩnh, chống tay đứng dậy, hơi nhíu nhíu mày, hướng ra cửa run giọng hỏi, “Ngọc nhi?”
Đường Ngọc nhìn thân ảnh quen thuộc thân thương trước mặt, hai mắt rơi lệ, nghẹn ngào nói, “Tổ mẫu, con trở về rồi.”
Nghe được tiếng Đường Ngọc, cả người lão thái thái kích động run lên, khi bước chân từ trên ghế nằm xuống dưới, suýt nữa té ngã.
Đường Ngọc lau lau nước mắt, tiến lên đỡ bà, bây giờ mới biết vì sao mới vừa rồi bà lại dùng ngữ điệu nghi hoặc hỏi nàng, hai mắt tổ mẫu dường như bị bao phủ bởi một tầng lụa trắng, gần như đã không còn nhìn thấy nữa
Đáy lòng Đường Ngọc chua xót, tiến lên đỡ bà.
“Trở về thì tốt rồi, trở về thì tốt rồi!” Lão thái thái nói năng cũng có chút lộn xộn, bởi vì nhìn không rõ mặt nàng nên không khỏi duỗi tay lên sờ mặt nàng, Đường Ngọc không nhúc nhích, lẳng lặng chờ.
Đường Ngọc sợ bà lo lắng, mặc dù hốc mắt đỏ hồng, nhưng cũng chưa khóc ra thành tiếng, mặc dù vậy nhưng lão thái thái vẫn có thể biết được
Trong sân viện nổi gió, Đường Ngọc dìu bà trở về phòng.
……
Đường Ngọc đã lâu không ở bên cạnh chăm sóc tổ mẫu, đôi mắt tổ mẫu không tiện, nàng múc nước tắm rửa cho tổ mẫu
Ban đêm ngày mùa hè, trong phòng cũng không lạnh, nàng vừa chậm rãi tắm rửa cho tổ mẫu, vừa chậm rãi kể chuyện trong cung cho tổ mẫu nghe.

Mười hai năm rất dài, nhưng trong miệng Đường Ngọc chỉ như bóng câu qua khe cửa, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Xong chuyện, lại hỏi về đôi mắt tổ mẫu
Lão thái thái thở dài, “Ta đã bảo Lâm thẩm con đừng nói cho con biết, sợ con lo lắng.”
Đường Ngọc bỗng nhiên hiểu được lời Lâm thẩm viết trên thư, vì sao Lâm thẩm nói thân thể tổ mẫu cứ mỗi năm qua đi lại không bằng năm trước, lại muốn nàng trở về sớm một chút.

Thân thể tổ mẫu kỳ thật còn tính là khoẻ mạnh, chỉ có điều đôi mắt mang bệnh tật, gần như đã nhìn không thấy.
Đường Ngọc không biết một mình tổ mẫu sao có thể sinh sống đến bây giờ được.
Nàng trở về thì tốt rồi!
Đường Ngọc chà lưng cho tổ mẫu
“Ngọc nhi, ủy khuất cho con” Lão thái thái bỗng nhiên cảm thán.
Đường Ngọc giật mình, ôn thanh nói, “Sao ủy khuất được ạ, một chút cũng không ủy khuất, con về nhà mình mà, con còn muốn ăn bánh hoa quế tổ mẫu làm nữa.”
Lão thái thái cười nói, “Ban ngày còn có thể thấy rõ một chút, ngày mai làm cho con ăn ngay.”

Đường Ngọc gật đầu, vừa múc nước cho bà, vừa nói, “Tổ mẫu, hết thảy đều sẽ tốt lên thôi.”
Tổ mẫu duỗi tay vỗ vỗ tay nàng.
Lại trễ một chút, Đường Ngọc gội đầu cho tổ mẫu
Trong lúc lau khô tóc lại nghe lão thái thái thở dài, “Mấy năm nay, ít nhiều cũng nhờ Lâm thẩm con chiếu cố ta.”
Đường Ngọc đáp, “Ngày mai con sẽ đi cảm ơn Lâm thẩm thật tốt.”
Lão thái thái lại nói, “Lâm thẩm con ah, có một đứa cháu trai, trước đây vẫn luôn chậm chạp chưa làm mai, tuổi tác cũng tầm tầm với con ……”
Trong mắt Đường Ngọc ngưng trệ, tiếp tục mặc y phục vào cho bà
“Tổ mẫu muốn để con gặp người ta một chút, xem có thích hợp hay không.” Lão thái thái ngóng trông nàng trả lời
Đường Ngọc nhẹ giọng nói, “Con muốn ở nhà với tổ mẫu nhiều hơn chút nữa mà”
Tổ mẫu cười nói, “Con còn có thể ở cạnh ta hoài sao? Phải có lúc gả đi thôi con”
Đường Ngọc không lại phản bác mong đợi của tổ mẫu, vi diệu xoay chuyển đề tài, “Đúng rồi tổ mẫu, lúc con vừa mới về nhà, thấy phủ đệ đối diện có người canh gác, nhưng bên ngoài dường như vẫn còn đang dọn đồ, là nhà mới chuyển đến sao?”
Lão thái thái quả thực đã bị nàng chuyển sang đề tài khác, “Con nói đến chỗ này làm ta mới nghĩ tới, phủ đệ đối diện đã lâu vẫn luôn bỏ trống, trước đó vài ngày mới có người dọn vào.

Tiểu tử người ta rất tốt, đã tới thăm ta vài lần, còn tặng cho ta không ít đồ, cũng cho người quét tước trong nhà giùm ta.”
Đường Ngọc không khỏi chuyển mắt nhìn nhìn phía đối diện.
Phủ đệ đối diện thực rộng lớn, ban đêm đèn đuốc sáng trưng, người chuyển đến hẳn là gia đình giàu có.

Từ lời tổ mẫu nghe ra, cũng là nhà hiền lành
Đường Ngọc lại nghe tổ mẫu nói, “Hình như ban ngày hắn rất bận, phần lớn là lúc hoàng hôn mới hồi phủ, thuận đường tới nơi này gặp ta, trò chuyện một chút, bây giờ là giờ nào rồi con?”
Đường Ngọc nhìn nhìn một bên, “Giờ đóng cửa ạ.”
“Vậy hắn cũng nên tới rồi đấy.” Lão thái thái vừa dứt lời, liền nghe bên ngoài hàng rào viện có tiếng gõ cửa
“Tổ mẫu, để con đi cho.” Đường Ngọc đứng dậy.
Tổ mẫu gật đầu.
Bởi vì biết được là hàng xóm đối diện nên Đường Ngọc không hỏi nhiều, mở cửa ra, đập vào mắt lại là một gương mặt cũng không tính là xa lạ.
“Là ngươi?” Đường Ngọc ngoài ý muốn.
Trần Thúc phảng phất cũng ngoài ý muốn, “Sao ngươi ở đây?”
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Thúc: Kinh không ngoài kinh hỉ, ý không ngoài ý muốn…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.