Đọc truyện Cấm Động Tâm – Chương 120: Trung Thu Thứ Hai
Đảo mắt lại đến Tết Trung Thu.
Năm nay Giang Ngu nghĩ đến thế giới hai người cho nên đã sớm để dì giúp việc cùng trợ lý sinh hoạt nghỉ.
Trong nhà chỉ còn lại có hai người cô ấy và Trình Tô Nhiên, căn nhà vẫn lớn như vậy nhưng nơi nơi đều tràn ngập hơi thở của đối phương, hương vị của gia đình, không bao giờ còn giống như trước đây lạnh băng cô tịch nữa.
Kế hoạch hôm nay của hai người là cùng đi mua nguyên liệu nấu ăn, sau đó tự mình xuống bếp nấu cơm chiều, buổi tối lại đến công viên thả hoa đăng.
“Đi chợ rau đi, buổi sáng nguyên liệu ở đó đều tương đối mới mẻ hơn, thuận tiện lại mua thêm một con gà sống, làm mấy món đặc sản quê nhà của chúng ta.” Giang Ngu đứng ở trước gương to, một bên chỉnh lại cổ áo một bên nói chuyện, đầu ngón tay lơ đãng phất theo vạt áo, lộ ra một đường vết sẹo hơi mờ ở bụng.
“Chợ rau a….” Trình Tô Nhiên từ phía sau ôm lấy cô ấy, thoáng nhìn mạt vết sẹo kia, lòng bàn tay nhẹ nhàng phủ lên, “Vừa bẩn vừa đông, một mình em vào thôi, chị ở bên ngoài chờ có được không?”
Cảm nhận được độ ấm nóng bỏng từ lòng bàn tay, thân mình Giang Ngu hơi cương, nắm lấy cái tay kia, nghiêng đầu cọ cọ mặt cô, đối với gương cười.
“Ý của em là tôi không thích hợp đi chợ mua thức ăn sao?”
“Đúng vậy, chị là tiên nữ.”Trình Tô Nhiên hôn một cái lên tai cô ấy.
Cô thật sự không tưởng tượng được, Giang Ngu dáng người cao gầy 1 mét 8, khí chất siêu mẫu, xuất hiện ở cái nơi mua bán lộn xộn cãi cọ ồn ào sẽ là bộ dáng gì.
Giang Ngu bị chọc đến run cười không ngừng, “Xem ra hôm nay ảo tưởng tốt đẹp của người nào đó phải tan biến rồi.”
“Hửm??”
“Đi thôi, xuất phát.”
“Này, Giang Khả Khả, em nói nghiêm túc…..”
“Nghiêm túc cũng không có hiệu quả.”
“…..”
Trình Tô Nhiên không lay chuyển được cô ấy, bĩu môi, ở trên vành tai của cô ấy cắn một cái, lúc này mới lưu luyến không rời mà buông vết sẹo kia ra, ngược lại nắm lấy tay cô ấy.
Ra cửa, xuống lầu, ngồi trên xe chuyên dụng mà bình thường dì vẫn hay ngồi đi mua thức ăn.
Tới cổng chợ bán thức ăn rồi, Giang Ngu thuần thục đội mũ lên, khóa kỹ xe, nắm lấy tay Trình Tô Nhiên cùng nhau đi vào.
Trong ấn tượng của Trình Tô Nhiên thì chợ rau chính là một nơi “bẩn loạn kém”, cô cũng đã rất nhiều năm rồi không tới đây nữa, cho nên không biết hiện giờ chợ rau sớm đã được quy hoạch bố trí đến sạch sẽ ngăn nắp, trật tự rành mạch.
Phóng nhãn nhìn lại, rộng mở sáng sủa, cô cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Trước mắt là các bác trai bác gái.
“Khoai tây, thịt xông khói, bột mì….” Giang Ngu lấy điện thoại ra xem bản ghi chú, lầm bầm lầu bầu nói thầm mấy nguyên liệu nấu ăn muốn mua, sau đó nhìn quanh bốn phía.
Trong nháy mắt kia, cô ấy ngửi được dư vị pháo hoa bên trong sinh hoạt bình phàm chất phác nhất, các cô cũng chỉ là một đôi tình lữ bình thường, mỗi ngày đều phải vì củi gạo mắm muối mà suy tư tính toán, cả hai cùng nhau kinh doanh một cửa hàng nhỏ, bình đạm lại vô cùng ấm áp.
“Còn phải mua tôm nữa,” Trình Tô Nhiên nhắc nhở nói, “Em muốn làm ba vị bánh bao nhỏ.”
“Vậy chúng ta chia ra làm hai đường đi?”
“Không tốt, em muốn nhìn chị.”
Phốc.
Giang Ngu buồn cười, duỗi tay vuốt cái mũi cô một cái, “Tôi còn có thể lạc mất nữa sao?”
Trình Tô Nhiên mím môi không nói.
Sự thật chứng minh lo lắng của cô hoàn toàn dư thừa.
Giang Ngu chọn nguyên liệu hay nhặt thịt thập phần thuần thục, chỉ nhìn một cái cũng sẽ nói là thường xuyên đi chợ mua đồ, kinh nghiệm sinh hoạt phong phú, ngẫu nhiên còn biết trả giá.
Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi tay dài màu đen phổ phổ thông thông cùng quần jean, giày đế bằng, cả người không có bất luận trang sức gì, hưu nhàn mộc mạc, nhưng mà thân cao khí chất của cô ấy lại thật sự quá chói mắt, những người tổng hội chỉ gặp thoáng qua cô ấy cũng phải quay đầu lại nhìn.
Như là xông vào một thế giới xa lạ, cùng nơi này hoàn toàn không hợp nhau.
Đi dạo ước chừng nửa giờ, hai người thu hoạch được rất nhiều, cuối cùng đi đến khu bán gia cầm sống, Giang Ngu chọn một con gà trống lớn, trực tiếp dùng bao tải bao lại mang đi.
“Từ từ,” Trình Tô Nhiên ngăn cô ấy lại, “Còn chưa giết thịt mà.”
Quầy hàng bên cạnh bày một cái bàn dài có phục vụ giết gà trả phí.
Giang Ngu xách gà trống lên quơ quơ, “Trở về tự mình giết.”
“?”
Trình Tô Nhiên ngốc ra, “Chị? Giết gà? Có được không?”
Cô nhịn không được tưởng tượng đến bộ dáng Giang Ngu cầm dao giết gà.
Giang Ngu chọn hạ mi, “Yên tâm đi.”
“…..”
Trên đường trở về Giang Ngu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, thay đổi phương hướng của xe, vòng qua hai con phố, đi đến trước cửa một tiệm bánh ngọt trong số rất nhiều tiệm nơi này.
“Làm sao vậy?” Toàn bộ đầu óc Trình Tô Nhiên đều nghĩ đến việc giết gà, lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện, xe dừng lại không phải vị trí ở hầm đỗ xe nhà mình.
Các cô còn ở bên ngoài.
Giang Ngu tháo đai an toàn, cười cười, “Tôi đi mua chút đồ.”
“À, được.”
Trình Tô Nhiên cúi đầu nhìn điện thoại.
Cô đang tìm cách hướng dẫn giết gà, lo lắng Giang Ngu không trị được, hy vọng bản thân lâm thời học bù có thể giúp đỡ được chút việc.
Gà trống bị ném ở ghế phía sau tựa hồ như biết được vận mệnh của mình, ở trong bao tải điện cuồng vỗ cánh phành phạch.
Vài phút sau, Giang Ngu đã trở lại, trong tay cầm một cái túi giấy đưa qua, “Xem đây là cái gì?”
Trình Tô Nhiên nhìn túi sửng sốt.
Bánh donut dâu tay ngọt ngào!
Cô kinh hỉ mà ngẩng đầu lên.
“Hôm qua không phải em nói là không mua được sao? Buổi sáng tới sớm một chút sẽ có.” Giang Ngu thuận tay phất đi mấy sợi tóc rũ xuống bên mái cô.
Cửa hàng này là cửa hàng rất nổi tiếng ở Giang Thành, mỗi ngày đều có bánh ngọt mới ra lò, vừa qua trưa một chút sẽ không còn lại bao nhiêu nữa, Trình Tô Nhiên từng ăn qua bánh donut dâu tây ngọt ngào, vẫn luôn nhớ ở trong lòng, nhớ mãi không quên, ngày hôm qua tâm huyết dâng trào muốn ăn nhưng lại không mua được, về nhà cũng chỉ thuận miệng nói một câu.
Cô ấy liền nhớ kỹ.
Trình Tô Nhiên sửng sờ, tâm đang tốt giống như bị cào một cái, ngứa ngáy, cô mang bao tay lên cầm một cái bánh donut, đưa tới bên miệng Giang Ngu, “A ——“
Giang Ngu rất phối hợp mà há mồm cắn một ngụm.
Xốp xốp mềm mại, hương vị từ quả ngọt thanh.
“Em ăn đi, tôi lái xe.”
“Đừng nhúc nhích….” Trình Tô Nhiên khẩn trương mà nhìn chằm chằm môi cô ấy.
Giang Ngu cả kinh, “Làm sao vậy?”
Bên khóe miệng của cô ấy có dính một ít sốt, nhưng bản thân lại không biết, Trình Tô Nhiên cười giảo hoạt, chậm rãi thò lại gần, cẩn thận mà hôn lấy phiến môi kia, đầu lưỡi đảo qua làn da dính sốt kia, phát ra tiếng tấm tắc hưởng thụ.
Mềm mại ấm áp.
“Ưm —–“
Tức khắc tay chân Giang Ngu cứng đờ.
“Rất ngọt.” Trình Tô Nhiên đúng lúc thối lui, rút một tờ khăn giấy, thay cô ấy lau môi, nghiêm túc mà nói:
“Miệng chị dính sốt dâu tây.”
Giang Ngu bừng tỉnh đại ngộ, cười ra tiếng, ngón trỏ nhẹ nhàng chọc xuống cái trán cô.
……
Về đến nhà hai người bắt đầu bắt tay vào xử lí nguyên liệu nấu ăn.
Giang Ngu mặc vào nguyên một bộ đồ bảo hộ, từ đầu đến lòng bàn chân đều được bao kín mít, sau đó xách theo gà trống bước vào một phòng vệ sinh cách xa phòng ngủ chính nhất, mở cửa sổ ra, chuẩn bị giết gà.
Trình Tô Nhiên vì cô ấy mà bưng tới công cụ cùng nước ấm, dọn theo một cái băng ghế nhỏ ngồi ở cửa xem.
Chỉ thấy gà trống vỗ cánh phành phạch, Giang Ngu duỗi tay lấy nó từ trong bao tải ra, một gậy dứt khoát lưu loát gõ xuống, sau đó lấy thao cùng dao phay mới tinh đến, cắt yết hầu, lấy máu….!Gà trống ở trong tay cô ấy dùng sức giãy giụa vài cái, cuối cùng không còn động đậy nữa, trong lúc nhất thời nhà vệ sinh máu chảy thành sông.
Nước sôi nóng bỏng, rút lông, súc rửa vết máu, mổ bụng lấy nội tạng.
Ngôn Tình Sắc
Liền mạch lưu loát.
Trình Tô Nhiên sợ đến ngây người.
Trong nhà vệ sinh nồng nặc mùi hôi, cách một cái cửa kính còn có thể ngửi được, cô có chút chịu không nổi, xoay người thối lui, đóng lại cửa phòng bên ngoài cùng, lấy bình sịt phòng tới sịt thật nhiều không khí tươi mát mới.
Cô đỡ tường, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, bỗng nhiên có một cổ chua xót dâng lên trong lòng….
Tại sao lại thuần thục như vậy?
Nhất định là khi còn nhỏ đã thường xuyên làm những chuyện này, thế cho nên nhiều năm như vậy đã trôi qua nhưng ký ức vẫn như cũ khắc sâu rõ ràng bên trong đại não —– ở cái tuổi đó thấy máu chắc hẳn là rất sợ hãi.
Làm món ăn đặc sản cái gì chứ, cô một chút cũng không muốn ăn, không nghĩ bởi vì bản thân tò mò thèm ăn mà lại khiến cho Giang Ngu phải làm những việc này, gợi lại những hồi ức không tốt….!Cô ấy ở trong lòng của cô là nên được tất cả yêu thương che chở như trân bảo.
Trình Tô Nhiên lâm vào thật sâu tự trách.
Trong nhà vệ sinh, Giang Ngu xử lí xong gà trống, đem vết máu trên mặt đất và trên người tẩy rửa sạch sẽ, bưng chậu đi ra, cởi quần áo bảo hộ ném vào bên trong, nhanh chóng đóng cửa lại.
Hệ thống gió mới sẽ đem những cái mùi vị đó mang đi.
“Nhiên Nhiên?” Cô ấy thấy Trình Tô Nhiên đang dựa vào cạnh cửa phát ngốc, nghi hoặc mà đi qua.
“Làm sao vậy?”
Trình Tô Nhiên hoảng hốt ngước mắt, đối thượng với ánh mắt quan tâm của cô ấy, tâm tình có chút phức tạp, nhỏ giọng nói: “Món này chỉ ăn hôm nay thôi có được không? Về sau chúng ta đừng ăn nữa…..”
“Tại sao?” Giang Ngu không rõ nguyên do nhưng rất nhanh đã nghĩ tới cái gì, ngữ khí trêu chọc nói: “Không phải là bởi vì ảo tưởng tan biến, bị tôi dọa sợ rồi đó chứ?”
Trình Tô Nhiên dùng sức lắc đầu, “Không phải.”
Giang Ngu nhìn cô, không nói.
“Chị?”
“Chị…..”
Trình Tô Nhiên có điểm hoảng, ôm lấy cô ấy, “Không phải em cảm thấy bộ dáng giết gà của chị đáng sợ….”
“Tôi biết.”
Khóe môi Giang Ngu dạng khai ý cười ôn nhu, khẽ thở dài một tiếng, “Nhiên Nhiên, mọi chuyện trước kia đều đã qua, với tôi mà nói cũng không xem như là bóng ma, hiện tại tôi có em, có nhà của chúng ta, cuộc sống này so với bộ dạng trong tưởng tượng của tôi còn tốt hơn rất nhiều, em không biết đâu…..!Mỗi ngày tôi đều cảm thấy bản thân có bao nhiêu hạnh phúc.”
Cô ấy đã từng muốn cô độc sống hết quãng đời còn lại.
Nhưng vận mệnh lại để cho cô ấy gặp được Nhiên Nhiên.
Có đôi khi cô ấy sẽ nghĩ, có phải nửa đời trước của cô ấy chịu quá nhiều đau khổ đều chỉ vì để nửa đời sau gặp được phân ngọt ngào may mắn này hay không.
“Chị….” Môi Trình Tô Nhiên run lên, “Sao chị lại biết?”
Người này là con giun ở trong bụng của cô sao?
Tươi cười của Giang Ngu càng sâu, dắt lấy tay cô, nhẹ nhàng ấn chỗ nơi đầu tim mình, “Là nó nói cho tôi biết.”
Trình Tô Nhiên cắn môi rũ mắt.
“Tôi nghĩ, nếu đã làm món này thì nên làm đến nơi đến chốn, từ chuẩn bị nguyên liệu cho đến lúc bắt đầu chế biến, tự tay làm lấy, như vậy mới có thành ý a.” Giang Ngu hôn một cái lên trán cô trấn an.
“Vậy….!Em đi nhào bột mì đây….” Trình Tô nhiên xoay người trốn.
……..
Giang Ngu làm một món đặc sản của quê nhà không có tên, chỉ bỏ thêm nguyên liệu nấu ăn vào trong bụng gà đã được lấy sạch nội tạng, có gạo nếp, cà rốt thái nhỏ, đậu hà lan, hạt bắp, nhét đầy bụng gà sau đó lại phết một tầng nước sốt bí chế lên toàn bộ phía bên ngoài của gà, bọc giấy bạc, cho vào lò nướng.
Vì chiếu cố khẩu vị của Trình Tô Nhiên, cô ấy không có rắc thêm ớt bột.
Lúc thành phẩm ra lò, mùi hương bay lượn cả phòng bếp, Trình Tô Nhiên thèm đến nước dãi chảy ròng.
Ba vị bánh bao nhỏ của cô cũng đã xong.
Tôm bóc vỏ, gạch cua, thịt bầm.
Giang Ngu thật vất vả mới giảm được hai kg, cuối cùng lại không thể chống lại “Dụ hoặc” của ái nhân, ăn đến không còn một mảnh, ngay cả nước canh cũng không buông tha.
Mà Trình Tô Nhiên ăn xong cả một con gà cũng đã no căng đến nỗi đi không được, hai người ngồi ở cạnh bàn ăn thật lâu mới đứng dậy, quyết định buổi chiều ra ngoài đi dạo tiêu hóa.
Vừa nghĩ sắp ra ngoài Giang Ngu liền tắm rửa một cái.
Mới vừa tắm xong cô ấy liền nhận được điện thoại của trợ lý.
Trợ lý nói, Mina đã bị bắt ở hải quan.
Nghe được tin tức này, tảng đá lớn trong lòng Giang Ngu rốt cuộc cũng rơi xuống, cây gai đâm sâu vào trong huyết nhục rốt cuộc cũng bị trừ tận gốc, tức khắc cả người cũng trở nên nhẹ nhàng, giống như sống sót sau tai nạn.
Đều đã kết thúc.
Những ngày về sau vô luận là phát sinh chuyện gì, đều không còn là cô ấy một mình đối mặt nữa.
…..
Một vòng trăng tròn treo trên bầu trời đêm.
Công viên Ngọc Hồ vẫn như cũ tổ chức hoạt động thả đèn, vừa mới qua 8 giờ tối, bãi đỗ xe đã đầy, công viên người đến người đi, tốp năm tốp ba, dìu già dắt trẻ.
Dãy hành lang hai bên sườn được treo đầy đèn lồng thỏ ngọc, tràn ngập ánh sáng ấm áp nhu hòa, chiếu sáng lên mấy tờ giấy câu đố này đến mấy tờ giấy câu đố khác.
Các cô một đường đoán qua, đoán đoán, không hẹn lại cùng nhớ tới ngày này rất nhiều năm về trước.
[ có tin tưởng bản thân mình không? ]
[ không tin lắm.
]
[ tôi tin em.
]
Nguyên lai đây là Tết Trung Thu thứ hai mà các cô cùng nhau vượt qua.
“Nhiên Nhiên/ chị…..” Hai người đồng thời mở miệng.
Rồi sau đó đều sửng sốt, phá lên cười, lại trăm miệng một lời: “Em/ chị nói trước đi.”
Giang Ngu: “Em nói trước đi.”
Trình Tô Nhiên: “Không, chị nói trước đi.”
“……”
Ánh đèn ấm áp sấn đến khuôn mặt Giang Ngu càng thêm nhu hòa, đáy mắt là ngọn lửa nóng cháy, cô ấy lẳng lặng chăm chú nhìn Trình Tô Nhiên, tựa hồ như muốn nói lại thôi, rồi sau đó ánh mắt chuyển đến bên hồ, “Chúng ta đi thả hoa đăng đi.”
Trình Tô Nhiên đột nhiên không kịp phòng bị, cho rằng cô ấy có lời khác muốn nói với mình, nhất thời có chút mất mát, theo hướng tầm mắt cô ấy vọng nhìn, “Được.”
Lời vọt tới bên miệng lại nuốt trở về.
Mặt hồ phản chiếu cái bóng ngọn đèn đình hóng gió, những hoa đăng lớn lớn bé bé trôi nổi trên mặt nước, năm nay đã làm thêm rất nhiều hoa đăng hình bánh trung thu, Giang Ngu nhìn cũng không thèm nhìn, vẫn giống như năm trước mua một cái hoa đăng hình thỏ ngọc.
Hai người ở ven bờ tìm một nơi ít người, ngồi xổm trên mặt đất, lấy giấy bút ra bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
“Vậy vẽ hai con thỏ thế nào?”
“Được a, bất quá…..” Trình Tô Nhiên nghĩ nghĩ, “Không được đem em vẽ thành con thỏ lùn, muốn cao như chị!”
Giang Ngu phụt một tiếng bật cười.
“Mạnh mẽ trường cao, vĩnh bất phiên thân.”
*Đại khái có nghĩa là: cao lớn mạnh mẽ, vĩnh viễn không thể lật (còn lật gì thì mình hiểu với nhau nha)
“Chị nói ai vĩnh bất phiên thân?” Trình Tô Nhiên trừng mắt, giả vờ bộ dáng sắp tức giận.
Giang Ngu vội vàng dỗ dành cô: “Nói tôi, bản thân tôi, vĩnh bất phiên thân.”
Trình Tô Nhiên đắc ý mà nhướng nhướng mày.
Cô lấy điện thoại ra, mở đèn pin chiếu vào trên giấy, Giang Ngu dùng điện thoại của mình làm đệm, liền nghiêm túc dùng phần ánh sáng này vẽ vẽ, không bao lâu, hai con thỏ cao bằng nhau sôi nổi trên giấy.
Lỗ tai thật dài, răng cửa lớn lớn.
“Này cũng tạm được rồi.” Trình Tô Nhiên cực kỳ vừa lòng.
Trong tay hai con thỏ, ở giữa hợp lại hình trái tim, Giang Ngu suy nghĩ một lát lại động bút, ở bên cạnh viết xuống một câu chúc phúc: Nhân gian yên hỏa, tuế nguyệt trường tồn.
*Nhân gian yên hỏa, tuế nguyệt trường tồn: Khói lửa nhân gian, năm tháng dài lâu.
Sau đó cô ấy đem giấy bút đưa cho Trình Tô Nhiên, “Tới em.”
Chữ viết nhuệ khí cứng cáp, Trình Tô Nhiên mặc niệm lại những lời này một lần, ngẩng đầu lên, ở bên trong con ngươi bị ánh sáng nhiễm lượng kia nhìn thấy thân ảnh của mình, tâm năng nề nhảy lên một cái.
Sau khi đối diện thật lâu cô rũ mắt xuống, viết thêm trên giấy một câu nữa: Nhân hải cô hồng, thanh trần triêu mộ.
*Nhân hải cô hồng, thanh trần triêu mộ: Cô đơn bên trong biển người rộng lớn, tinh mơ sớm tối cạnh nhau.
Ký thác ước nguyện tốt đẹp để dòng nước cuốn theo hoa đăng trôi đi.
Trôi rồi lại trôi…..
Càng trôi càng xa.
Giữa hoảng hốt, Trình Tô Nhiên cũng nhớ tới lúc này năm trước, cô ngồi xổm ở cạnh bờ ngắm hoa đăng, kia hoa đăng con thỏ tựa như mệnh trung chú định trôi tới trước mặt cô, nói cho cô biết, có một người cũng đang ở đây.
“Chị…..”
“Hửm?”
“Em muốn hỏi chị một chuyện, rất lâu rồi.” Cô quay mặt lại, hai mắt có chút thất thần.
Giang Ngu cùng cô đối diện, tựa hồ như biết cô muốn hỏi cái gì, môi giật giật, cơ hồ khống chế không được liền muốn nói ra, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
“Chuyện gì?”
“Tết Trung Thu 6 năm trước, chị vì muốn bồi em cho nên mới trở lại khách sạn sao?”
“Đúng vậy.”
Giang Ngu đáp không chút do dự.
Cô ấy biết cô muốn hỏi chuyện này.
Là một ngày mà các cô cùng nhớ tới, cùng một chuyện, cùng một khúc mắt.
Trong phúc chốc đôi mắt Trình Tô Nhiên đỏ lên.
Giang Ngu hít sâu một hơi, ở bên trong bóng tối không một ai thấy được ôm lấy cô, lặng lẽ hôn hôn mặt cô, “Tôi biết, là tôi động tâm trước.”
Lời vừa nói ra, bả vai không nhẹ không nặng mà bị đấm một cái.
Có một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống bắn tung tóe nơi cổ.
– ———
Editor:
( ̄ε ̄ʃƪ).