Cấm Động Tâm

Chương 112: Bạn Gái


Đọc truyện Cấm Động Tâm – Chương 112: Bạn Gái


Người trong lòng ngực đột nhiên run rẩy, chất lỏng nóng bỏng kề sát da thịt bên cổ.

Trái tim Giang Ngu thắt lại, tựa như bị thiêu đốt, trong lòng càng thêm hoảng loạn.
“Nhiên Nhiên…..”
“Ưm.”
Một tiếng khóc nức nở thoát ra từ trong cổ họng.
Lúc này Bùi Sơ Đồng và Nguyễn Mộ đã ra ngoài chơi, toàn bộ phía đông tầng 3 chỉ còn lại các cô, hành lang trống rỗng, ánh mặt trời từ bên ngoài sân phơi tiến vào, đầu hạ hoa cỏ cây xanh in bóng loang lổ, oi bức yên tĩnh.
“Chúng ta vào phòng có được không?” Giang Ngu sờ sờ tóc cô.
Trình Tô Nhiên gật gật đầu, xoay lưng lại xoa xoa đôi mắt, bước chân nhẹ bẫng mà đi đến sô pha cạnh ban công ngồi xuống, khoanh chân lên, cầm một cái gối ôm che ở trước ngực.
“Đừng ôm cái này,” Giang Ngu dựa gần cô ngồi xuống, cầm cái gối ôm đi, cánh tay dài duỗi ra ôm người vào trong lòng ngực, “Ôm tôi.”
Trình Tô Nhiên ngoan ngoãn tựa vào trong lòng ngực cô ấy.
Trong phòng không có thân ảnh của Văn Nhược Huyền, Giang Ngu cũng đã đoán được đại khái chuyện gì xảy ra, cũng không hỏi, chỉ ôm Trình Tô Nhiên trấn an, chờ cô chủ động nói.
Điều hòa từ từ thổi gió lạnh.
Trình Tô Nhiên hít hít cái mũi, hồi lâu sau mới bình phục lại, rụt rụt vào trong lồng ngực Giang Ngu, “Nhược Huyền đi rồi…..”
“Hửm?”
“Đêm qua….!Đã xảy ra một chuyện.”
Giang Ngu ngừng thở, ôm chặt cô, “Chuyện gì?”
Trình Tô Nhiên có chút do dự, “Em…..”
Đây là việc tư của mình và Văn Nhược Huyền, cô không chắc có nên nói cho Giang Ngu biết hay không, nhưng mà cô lại cảm thấy Giang Ngu hẳn là có quyền được biết, cô cũng không muốn gạt cô ấy.

Sau một lúc lâu rối rắm, cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giang Ngu một cái, cuối cùng vẫn là nói thẳng.
“Em cảm thấy em thật sự rất đê tiện, sao lại có thể đối với cậu ấy như vậy chứ…” Nói xong lại nổi lên giọng mũi, cô đối với chuyện bản thân muốn nghiệm chứng vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Sắc mặt đông lạnh của Giang Ngu cũng chậm rãi hòa hoãn, thở phào một hơi, trong lòng mạc danh cảm thấy vui vẻ.
Lấy thân phận bạn bè yêu thầm một khi bị bại lộ, cho dù có thể tiếp tục làm bạn đi chăng nữa cũng không thể trở về giống như trước kia.

Văn Nhược Huyền, là mối họa lớn trong lòng cô ấy, bốn lạng đẩy ngàn cân hiểu rõ nên rời xa Nhiên Nhiên, đối với cô ấy mà nói đó là chuyện tốt.
Nhưng đối với Nhiên Nhiên mà nói lại là thống khổ.
Cô ấy vui vẻ, vui vẻ khi người gặp họa, nhưng niềm vui còn chưa kịp lan tràn đã không còn sót lại chút gì.

Ái nhân lâm vào thống khổ, sao cô ấy có thể cao hứng được chứ.
Nghe người trong lòng ngực giọng mũi dày đặc, Giang Ngu đau lòng không thôi, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, “Nhiên Nhiên, đây là sự thật mà em và cô ấy sớm muộn gì cũng phải đối mặt, vô luận ở dưới tình huống như thế nào một khi đã thẳng thắn thì đều giống nhau, không phải hôm nay thì cũng sẽ là ngày mai.

Chân chính thương tổn một người không phải là nói rõ ràng mọi chuyện mà là không minh bạch.”
Nhiên Nhiên đã trưởng thành, nhưng tính tình bên trong xương cốt vẫn không thay đổi, vẫn thiện lương như vậy, mềm mại như vậy, gặp chuyện đều đem trách nhiệm ôm về phía mình.
Cô ấy thích cô có lòng thiện lương cùng mềm mại, cũng đau lòng cô đối xử tệ bạc với bản thân mình, cô ấy muốn vì cô chia sẻ nhiều hơn một vài điều, thay cô nếm trải hết mọi khổ sở.
Nhưng tại đây chuyện này, Giang Ngu biết, bản thân tựa như là “Ký đắc lợi giả”, tình địch cạnh tranh nhau khói thuốc súng rốt cuộc cũng tan đi, cô ấy là “người thắng” không có tư cách cũng không có lập trường nói thêm cái gì, Nhiên Nhiên khổ sở, cô ấy cũng chỉ có thể yên lặng làm bạn trấn an.

Người bạn 5 năm mà cô ấy đã từng thập phần chú ý, giờ phút này cũng trở nên không còn quan trọng nữa, cô ấy cũng cảm thấy nhẹ nhõm trở lại.
“Em biết, sớm muộn gì cũng phải nói rõ ràng…..” Trình Tô Nhiên lẩm bẩm tự nói.
Trong phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ngồi trong chốc lát, mặt trời cũng càng ngày càng lên cao, trên ban công cũng không còn nhìn thấy loang lổ hình bóng nữa.

Giang Ngu hôn hôn trán Trình Tô Nhiên, “Có muốn đi ra ngoài không, giải sầu?”
“Không muốn đi….” Trình Tô Nhiên hạ giọng nói.
“Tôi ở lại với em.”
“…..”
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Ngu, đột nhiên như từ trong mộng tỉnh lại —- cái dạng này của bản thân có phải lại thương tổn Giang Ngu rồi không? Rõ ràng biết Giang Ngu rất để ý quan hệ thân mật giữa cô và Nhược Huyền…..
Cô thực sự là cái gì cũng không làm tốt, cái gì cũng đều làm cho hỏng bét.
Trình Tô Nhiên tức khắc bực bội lại uể oải, lúc này bụng đột nhiên phát ra tiếng “lộc cộc”, cô nhanh chóng theo bậc thang này leo xuống, “Chúng ta đi ăn cơm đi, em đói bụng.”
Giang Ngu nhìn thấu tâm tư của cô, cười nhạt: “Em muốn ăn cái gì? Tôi mua mang về.”
“Chúng ta cùng đi không tốt sao?”
“Bên ngoài rất nóng, hôm nay cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi, buổi tối chúng ta lại đến bờ biển tản bộ.
“Được rồi….” Trình tô Nhiên nhìn bên ngoài cửa sổ nói.
Cô xác thật không quá muốn ra cửa.
Giang ngu rất nhanh đã mua cơm trưa trở về, hai người ngồi trong phòng an tĩnh ăn cơm, Trình Tô Nhiên ăn đến có chút thất thần, tuy rằng là đói bụng nhưng cũng ăn không vô quá nhiều, hai phần ba đã no rồi.

Ăn xong đứng lên đi lại một chút, cảm thấy vẫn muốn một mình ngốc bình tĩnh lại.
Cô còn chưa mở miệng Giang Ngu đã minh bạch ý tứ của cô, chủ động xách theo túi giấy chứa hộp đồ ăn lui ra ngoài.

Trước khi đi tới cửa, không yên tâm mà công đạo: “Nhiên Nhiên, tôi ở cách vách.”
“Ừm.” Trình Tô Nhiên rầu rĩ gật đầu.
Cả buổi chiều, cô cũng không bước ra cửa nửa bước, gửi tin nhắn Wechat cho Văn Nhược Huyền hỏi đối phương đã hạ cánh chưa, đối phương cũng chỉ đơn giản trả lời “Ừ” một tiếng, trong lòng cô càng thêm khó chịu.
Chạng vạng sau khi từ bãi biển tản bộ trở về, qua loa ăn xong bữa tối, cô vẫn một người ở phòng hai giường.
Giang Ngu dựa vào cô, cái gì cũng không nói.
………
Liên tiếp mấy ngày, Trình Tô Nhiên vẫn như cũ không có tâm tình đi ra ngoài chơi, chỉ sáng sớm và chạng vạng tản bộ vòng quanh phụ cận khu homestay.
Giang Ngu từ đầu đến cuối đều ở cạnh cô.
Mới đầu trong lòng còn có chút ghen tị, nhưng mấy ngày về sau, nhìn bộ dáng Trình Tô Nhiên áy náy tự trách, dù cô có lại nhiều chua xót cũng chỉ còn dư lại đau lòng, dần dần lý giải.

Cô ấy biết Văn Nhược Huyền là người bạn duy nhất trong sinh mệnh mà Nhiên Nhiên nguyện ý thổ lộ tâm tình, cũng biết là Văn Nhược Huyền đã bồi Nhiên Nhiên vượt qua mấy năm nay, hiện tại bản thân cô ấy vô luận như thế nào cũng không thể đền bù phân khuyết thiếu này….
Bùi Sơ Đồng cũng phi thường thức thời không tới quấy rầy các cô, vì thế một đoàn thể du lịch cuối cùng lại biến thành tiểu đội hai người từng nhóm hoạt động.

Giang Ngu cũng không nói cho nàng biết tình huống cụ thể là như thế nào, chỉ nói Văn Nhược Huyền lâm thời có việc nên phải trở về xử lí.

Kỳ nghĩ hữu hạn ở bên trong vô tận u sầu kết thúc.
……..
Hai ngày cuối cùng, Trình Tô Nhiên rốt cuộc cũng bình phục lại.
Tuy rằng cô và Văn Nhược Huyền còn có thể làm bạn, nhưng đại khái rốt cuộc cũng không thể trở lại như trước—- vì cái gì còn phải đi về chứ? Trở về liền ý nghĩa cho việc lại phải đau thêm một lần, lại phải trải qua những ngày dài dòng đê mê tiêu cực, cô có áy náy như thế nào, tự trách như thế nào, cũng sẽ không bởi vì vậy mà yêu Nhược Huyền.
Thứ Nhược Huyền muốn, cô cho không được.
Cô vô pháp thay đổi cái gì.
Sáng sớm ngoài hải đảo sảng khoái hợp lòng người, Trình Tô Nhiên mặc váy ngủ đứng ở trên ban công, ngắm nhìn bờ cát kim hoàng nơi xa, miên bạch bọt sóng, biển rộng xanh thẳm mênh mông.
Trái tim nặng nề nhiều ngày nay cũng dần dần trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng.
Cô tựa hồ như đã quên mất một thứ đồ quan trọng nào đó.
– —– đốc đốc đốc.
Sau lưng vang lên tiếng gõ cửa.
Trình Tô nhiên giật mình một cái, xoay người chạy tới mở cửa.
Trong nháy mắt kia, cô cùng người bên ngoài bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên rốt cuộc cũng nhớ tới bản thân đã quên mất thứ gì.
Giang Ngu….
Cô quên mất Giang Ngu.
“Giang…..”
Môi giật giật, còn chưa kịp nói gì, Giang Ngu đã xách túi giấy trong tay lên, cười tủm tỉm nói: “Mua bữa sáng cho em.”
Mấy ngày nay đều là như thế.
Trình Tô Nhiên hoảng hốt có một loại cảm giác bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dường như bản thân đã mất đi một đoạn “ký ức”, mà giờ phút này đoạn “ký ức” đó lại quay trở về.

Cô nhìn Giang Ngu, hàng mi dài run rẩy, “Giang Ngu….”
“Ừm?”
Cô quét mắt nhìn túi giấy, tiếp nhận tới, một cái tay khác giữ chặt tay Giang Ngu, “Chị vào đi.”
Giang Ngu không rõ nguyên do mà theo vào.
Nháy mắt kia khi cửa đóng lại, một đôi cánh tay mảnh khảnh câu lấy eo cô.
“Nhiên Nhiên…..”
“Thực xin lỗi,” Trình Tô Nhiên nhỏ giọng nói, chôn mặt ở bên lỗ tai cô ấy cọ cọ, “Hai ngày nay tâm tình em không tốt lắm, em…..” Cô bỏ mặc Giang Ngu ở một bên, tại sao cô có thể quên mất người quan trọng như vậy chứ.
Cô chỉ có cô ấy.
Giang Ngu ngạc nhiên, đôi tay cũng ôm chặt lấy cô, “Không sao, Nhiên Nhiên, đừng nói xin lỗi.” Lại cúi đầu hôn mặt cô, “Em không có lỗi với tôi, là tôi ngược lại lo sẽ quấy rầy đến em.”
“Nhưng mà, chị không để ý chứ?”
“Để ý cái gì?”
“Em suy nghĩ chuyện liên quan đến người khác….” Trình Tô Nhiên thấp thỏm nói.
Giang Ngu cười nhẹ hai tiếng, ngón tay thon dài xuyên qua làn tóc của cô, gợi lên một sợi quấn quanh vài vòng, “Đó không phải người khác, là bằng hữu của em, cũng chính là bằng hữu của tôi, tại sao tôi lại phải để ý chứ?”
“…..”

“Đương nhiên, còn có một mặt nguyên nhân khác.”
“Nguyên nhân gì?” Trình Tô Nhiên ngẩng đầu lên.
Giang Ngu chăm chú nhìn cô thật sâu, đáy mắt khai nhộn nhạo ý cười ôn nhu, “Bởi vì tôi yêu em.” Nói xong, đôi tay lại ôm lấy mặt cô, ở trên đôi môi mềm mại của cô mổ một cái, “Yêu một người liền sẽ lý giải người đó.”
Cả người Trình Tô Nhiên mềm đến hóa thành nước, tần suất chấn động của ngực cũng càng lúc càng kịch liệt….
Đây là thật sao?
Giang Khả Khả nói yêu cô.
“Thật sự sao?” Cô nhanh chóng chớp chớp mắt, sợ bản thân nếu không tranh đua nước mắt sẽ rơi xuống.
Giang Ngu lại hôn hôn môi cô, “Thật sự.”
“Nếu không ăn bữa sáng nữa sẽ lạnh mất đó.”
“Ò.” Trình tô Nhiên quay mặt đi.
Người này cũng không đợi cô hồi ức lại dư vị, thúc giục cái gì mà thúc giục chứ, thật là, trễ chút nữa ăn cũng có sao đâu.

Cô đơn giản không thèm để ý tới Giang Ngu nữa.
Giang Ngu chú ý tới biểu cảm nhỏ của cô, không khỏi mím môi cười trộm, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Cô ấy cho rằng hôm nay Trình Tô Nhiên sẽ tiếp tục ngốc ở trong phòng, lại không nghĩ rằng sau khi ăn xong bữa sáng, cô lại chủ động yêu cầu cùng ra ngoài chơi.

Giang Ngu nhanh chóng gọi cho Bùi Sơ Đồng còn chưa đi xa, đuổi theo đôi vợ chồng son các nàng, bốn người cùng nhau đi thuyền ra biển ngắm cảnh.
Giang Ngu mang theo một cái máy
ảnh, bốn người phân biệt chụp một tấm ảnh đơn độc, lại chụp ảnh đôi, cuối cùng nhờ thuyền trưởng hỗ trợ chụp một tấm ảnh chung.
Cô ấy ở phía sau mặt trái của bức ảnh mà bản thân và Trình Tô Nhiên chụp chung vẽ hai con thỏ.
Trong đó có một con cao hơn con kia nửa cái đầu.
“Đến cái này cũng muốn vẽ em thấp hơn sao?” Trình Tô Nhiên dở khóc dở cười mà nhìn con thỏ.
Giang Ngu nằm ở trước bàn, ngòi bút trong tay tạm dừng một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu, đứng lên, duỗi tay khoa tay múa chân ở trên đỉnh đầu cô, “Em vốn dĩ đã thấp hơn so với tôi a.”
“Chị….”
“Hửm?”
Trình Tô Nhiên biết cô ấy ăn mềm không ăn cứng, liền vứt mặt mũi xuống, ôm cánh tay cô ấy nhỏ giọng làm nũng: “Vẽ em cao hơn một chút có được không? Hai con thỏ cao bằng nhau trông sẽ đẹp hơn.”
“Sao tôi có thể vi phạm sự thật khách quan được chứ?” Giang Ngu buông tay.
Trình Tô Nhiên: “….”
Giang Ngu cười sờ sờ tóc cô, ngồi xuống, tiếp tục vẽ xong con thỏ.
Ở phía dưới cô ấy còn ghi thêm một hàng chữ:
[ Nhiên Nhiên nắm Khả Khả.

]
Thuyền ngừng lại ở trên mặt biển, có chút lay động, chữ nhỏ thoáng chút ngoằng ngoèo nhưng cũng không ảnh hưởng đến mỹ quan.

Trình Tô Nhiên nhìn chữ viết phiêu dật nhuệ khí kia, tiểu tính tình cũng lập tức tan thành mây khói, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Cô dựa gần Giang Ngu ngồi xuống, mềm như bông tựa vào bả vai cô ấy, “Tại sao lại không phải là Khả Khả nắm Nhiên Nhiên?”
Hương thơm diên vỹ thanh đạm sâu kín chui vào trong khoang mũi.
“Bởi vì….” Giang Ngu gác bút xuống, quay đầu nhìn cô, con ngươi thâm thúy hàm chứa đưa đẩy nhu tình, “Tôi sợ tôi đi lạc, không tìm được em, cho nên muốn em nắm lấy tôi.”
Trình Tô Nhiên lẳng lặng cùng cô ấy đối diện, tâm đột nhiên nhảy lên, linh hồn phảng phất như bị đôi mắt đen láy kia hút vào.
“Kia…..!Vạn nhất người đi lạc là em thì sao?”
“Sẽ không.”

Giang Ngu duỗi tay vuốt vuốt cái mũi cô, tươi cười lại có chút chua xót, “Không cho em có cơ hội này.”
Trình Tô Nhiên cắn môi, má lúm đồng tiền nhỏ thẹn thùng mà hãm sâu xuống.
Dưới ánh mắt chăm chú nhìn của Giang Ngu đỏ mặt lên.
Bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, cô quay đầu, ánh mắt quét về phía túi xách của mình, giả vờ như không có việc gì mà lấy điện thoại ra, nói: “Em muốn chụp một tấm.”
Đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm xuống nhưng màn hình lại không có phản ứng.
Hửm?
Lại đè đè nút nguồn.
Một mảnh đen nhánh.
“Làm sao vậy?” Giang Ngu lưu luyến đem ánh mắt dời khỏi mặt cô.
Trình Tô Nhiên vẫn ấn nút nguồn không bỏ, nhưng như cũ vẫn không phản ứng, nhíu mày lẩm bẩm: “Tối hôm qua hình như em quên sạc điện…..”
“Mượn điện thoại của chị dùng một chút.” Cô duỗi tay về phía Giang Ngu.
Giang Ngu cầm lấy điện thoại đang đặt trên bàn, đưa tới trước mặt cô, ở nháy mắt kia khi cô sắp nhận lấy lại rụt trở về, lộ ra một nụ cười giảo hoạt: “Không được, điện thoại của tôi chỉ có bạn gái mới có thể dùng.”
“…..” Trình Tô Nhiên ngốc.
Có ý gì?
Cô không thể dùng sao?
Nhìn bộ dáng cô mờ mịt lại có chút ủy khuất, Giang Ngu cật lực nhịn cười, nội tâm âm thầm thở dài.
Người này thật ngốc a.
“Cho nên em có muốn dùng hay không?” Cô chớp chớp mắt, lẩm bẩm nói: “Nhưng chị nói chỉ có bạn gái mới có thể…..” Nói được một nửa cổ họng liền nghẹn lại, nhìn bộ dáng Giang Ngu không nhịn được buồn cười, cô tức khắc phản ứng lại, “Chị—–“
“Ha ha ha ha.”
“Được a, chị chơi em? Chị ưm…..”
Giang Ngu hôn lên môi cô.
Lời còn lại tất cả đều bao phủ bên trong nụ hôn nhiệt liệt là lâu dài này.
Giữa môi răng quấn quanh hơi thở sốt ruột cấp bách, khi thì ôn nhu như nước, khi thì nhiệt liệt như lửa, tình ý miên man, Trình Tô Nhiên nơi nào chịu được trêu đùa như vậy, không bao lâu đã đầu hàng, mềm mại mài chôn sâu trong vòng tay của Giang Ngu.
Khoang thuyền nhẹ nhàng lắc lư tựa như biển sâu mông lung.
“Khả Khả, các cậu muốn câu….” Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Bùi Sơ Đồng cao hứng phấn chấn chạy vào, một từ “cá” cuối cùng còn chưa nói xong.
Giây tiếp theo đã sửng sốt xấu hổ.
Hình như nàng…..
Quấy rầy rồi.
Cổ họng Trình Tô nhiên phát ra một tiếng nức nở, kinh hoảng thất thố mà đẩy Giang Ngu ra, mí mắt cũng không dám nâng, đỏ mặt quay lưng lại, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Giang Ngu chậm rì rì thẳng lưng, dường như cũng không để bụng, ném cho Bùi Sơ Đồng một ánh mắt “chạy nhanh đi”.
“Khụ, ngại quá, hai người tiếp tục đi….” Bùi Sơ Đồng nhanh chóng lui ra ngoài.
Trong khoang thuyền yên tĩnh vài giây.
Trình Tô Nhiên đưa lưng về phía Giang Ngu, không ngừng dùng mu bàn tay che lại khuôn mặt đang nóng bỏng của mình, nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, mới quay đầu lại, xấu hổ buồn bực mà trừng mắt liếc nhìn cô ấy một cái.
“Nhiên Nhiên…..” Giang Ngu duỗi tay kéo người ôm vào trong lồng ngực.
Trình Tô Nhiên làm bộ giãy giụa hai cái, “Không được nhúc nhích!”
Nhìn cô mặt hồng tâm hoảng, bộ dáng thở hổn hển không đều, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu mê người, tâm Giang Ngu cũng ngứa ngáy khó nhịn, đôi tay lại nâng mặt cô lên hôn hôn “Tôi chưa bao giờ chơi em, hiện tại, về sau, cả đời, em đều là bạn gái của tôi.”
Giọng nói cố tình ép đến rất thấp, nhưng mỗi chữ nói ra đều trầm ổn hữu lực.
Cô ấy nghiêm túc mà nhìn cô.
Hai tròng mắt Trình Tô Nhiên thất tiêu trong giây lát, tâm kịch liệt run rẩy, trên môi còn sót lại vệt nước trong suốt.
“Lại gọi một tiếng chị có được không?”
“Chị…..”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.