Bạn đang đọc Cám Dỗ Ngoại Tình – Chương 232
Một bên khác, Đường Du Nhiên vừa bước tới cửa văn phòng đã gặp Tịch Linh Linh.
Tịch Linh Linh cũng ôm một đống tài liệu trên tay, và đương nhiên cũng trùng hợp là đến đây để tìm Đường Du Nhiên.
“Giám đốc Đường, đây là tài liệu bộ phận kế hoạch vừa gửi tới cần chữ ký xác nhận của cô.” Tịch Linh Linh nhìn Đường Du Nhiên và vội nói.
Đường Du Nhiên gật đầu với Tịch Linh Linh, cô đẩy cửa văn phòng ra, Tịch Linh Linh theo sau Đường Du Nhiên cùng bước vào phòng.
Đường Du Nhiên ngồi xuống ghế làm việc, cô vươn tay lấy tài liệu mà Tịch Linh Linh đưa đến.
Tịch Linh Linh đứng một bên chính vì hành động lấy tài liệu vừa rồi của Đường Du Nhiên mà vô tình liếc mắt thấy trên ngón áp út tay phải của Đường Du Nhiên có một chiếc nhẫn sapphire.
Tịch Linh Linh tròn mắt ngạc nhiên, khi định thần lại, Tịch Linh Linh mới nhớ ra hôm qua là Valentine, giám đốc mình cố tình vắng một buổi chiều hoá ra là để đi chơi Valentine.
Tịch Linh Linh đột nhiên nhìn Đường Du Nhiên bằng ánh mắt hâm mộ, và nói với cô bằng giọng điệu trêu chọc xen lẫn chút ghen tỵ: “U là trời, giám đốc Đường, chiếc nhẫn trên tay cô là của cậu Thời tặng ấy hả? Đừng nói ảnh cầu hôn cô ngay Valentine hôm qua luôn á nha?”
Advertisement
Kể từ lần Đường Du Nhiên bị chặn đường trước cổng công ty, quan hệ giữa cô và Tịch Linh Linh đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều, tuy là quan hệ chủ – tớ, nhưng bình thường khi chỉ có hai người, họ đối xử với nhau giống như bạn bè.
Nhìn ánh mắt ghen tị dí dỏm của Tịch Linh Linh, Đường Du Nhiên ngượng đỏ cả mặt, cô khẽ gật đầu.
Thấy Đường Du Nhiên gật đầu thừa nhận, Tịch Linh Linh càng vui mừng sốt sáng hơn, cô ấy nhìn Đường Du Nhiên với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và thốt lên: “Ố-mài-gót! Giám đốc Đường, cậu Thời tốt với cô dữ nghen! Ôi trời đất ơi, chắc tôi tiểu đường mất thôi, ngọt quá là ngọt! Một người cao ngạo như cậu Thời lại cầu hôn cô đúng vào ngày lễ tình nhân! Ối dồi ôi, siêu siêu cấp ngọt ngào luôn á trời, chục lít mật ong cũng hỏng ngọt bằng hai người! “
Vừa nói xong, Tịch Linh Linh lại đưa tay ôm ngực trông hết sức khoa trương rồi nhìn Đường Du Nhiên và nói tiếp: “Không biết đâu, bắt đền Giám đốc Đường đó! Thấy cô với cậu Thời ngọt ngào ngất ngây như vậy tự nhiên tôi cũng muốn yêu.
Nhưng… Ai cho tôi tình yêu để ngày thơ ngày mộng… Đến giày dép còn có đôi có cặp, sao tôi vẫn ế vậy nè trời, cẩu độc thân đúng là đáng thương quá đi!”
Nhìn bộ dạng dở khóc dở cười của Tịch Linh Linh, Đường Du Nhiên ngượng ngùng đỏ hết cả mặt, cô chụm tay trước môi ho nhẹ, sau đó vội nhìn Tịch Linh Linh: “Rồi rồi, bỏ qua chuyện này đi.
Mấy cái tài liệu này tôi đọc với ký xong hết rồi đó, cái này cần gấp, cô mau mang xuống bộ phận kế hoạch đi.”
Advertisement
Nói tới công việc, Tịch Linh Linh lập tức trở nên nghiêm túc, cô ấy gật đầu với Đường Du Nhiên sau đó cầm lấy tài liệu rồi quay đi.
Thấy Tịch Linh Linh đã đi, Đường Du Nhiên bất giác cười rồi đưa tay vuốt v3 chiếc nhẫn trên ngón áp út bên phải của mình, những suy nghĩ ngọt ngào chết ruồi lại hiện lên.
Đúng, Thời Ngọc Thao thực sự rất tốt với cô.
Nhớ lại cảnh tượng hôm qua, nụ cười trên môi Đường Du Nhiên lại càng tươi, thật ra cô cũng không biết một người lạnh lùng như Thời Ngọc Thao lại có thể lãng mạn đến vậy!
Nếu để Tịch Linh Linh biết những chuyện lãng mạn mà Thời Ngọc Thao đã làm cho cô hôm qua, chắc cô ấy sẽ hét lên vì phấn khích cho coi.
Tất cả những việc chưa hoàn thành vào chiều qua đã chất đống đến ngày hôm nay, vì vậy Đường Du Nhiên đã bận hết cả buổi sáng.
Cô thậm chí còn không có thời gian để uống một cốc nước, mãi đến giờ nghỉ trưa, Đường Du Nhiên mới có chút thời gian thở dài hiếm hoi.
Đường Du Nhiên đau đầu, mệt mỏi.
Cô đưa tay lên xoa xoa thái dương và khẽ cau mày, cô mệt đến mức không muốn đi đâu.
Tịch Linh Linh gõ cửa rồi bước vào phòng làm việc của Đường Du Nhiên.
Cô ấy vốn muốn rủ Đường Du Nhiên xuống căng tin ăn trưa, nhưng thấy bộ dạng mệt mỏi, cau mày của Đường Du Nhiên, cô ấy bèn nói: “Giám đốc Đường, hay tôi đem cơm trưa lên phòng làm việc cho cô nha, dù sao tôi cũng sẵn chuyến xuống căng tin.”
Đường Du Nhiên quả thực rất mệt, nên rất cảm kích khi nghe lời đề nghị của Tịch Linh Linh, cô gật đầu: “Ờ, vậy phiền cô đem cơm lên giúp tôi nha.”
Tịch Linh Linh xuống đến căng tin, vì lo lắng Đường Du Nhiên bụng đói chưa ăn gì, Tịch Linh Linh cố ăn thật nhanh cho xong rồi lập tức đi lấy đồ ăn trưa cho Đường Du Nhiên.
Tịch Linh Linh không biết Đường Du Nhiên thích ăn món gì, nên cô ấy đã lấy cho Đường Du Nhiên mỗi món một ít, trong đó có cá rán, gà hầm nấm hương, và cả một số rau củ quả như bông cải xanh.
Lấy cơm xong, Tịch Linh Linh vội mang đến phòng giám đốc.
“Giám đốc Đường, tôi mang cơm trưa lên cho cô còn nè.
Cô mau ăn đi cho nóng.
Không biết cô thích món gì, nên tôi lấy đại mỗi thứ một ít.”
Tịch Linh Linh vừa nói vừa vội mở hộp cơm trên tay rồi đưa đến trước mặt Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên còn chưa kịp dời mắt khỏi đống tài liệu, thì cái mũi đã nhanh chóng ngửi thấy mùi cá tanh trước tiên.
Đường Du Nhiên thích ăn hải sản, bình thường ngửi mùi tanh có thấy sao đâu.
Nhưng lần này, khi Đường Du Nhiên vừa ngửi thấy mùi cá tanh nồng, trong bụng lập tức phản ứng mãnh liệt, sắc mặt cô biến đổi, hai má có chút tái nhợt, cô bất giác che miệng, nôn khan.
Thấy Đường Du Nhiên phản ứng mạnh đến sắc mặt tái nhợt, Tịch Linh Linh hốt hoảng hét to, sau đó luống cuống nhìn Đường Du Nhiên: “Giám đốc Đường, cô sao vậy? Khó chịu ở đâu? Có cần tôi gọi bác sĩ đến khám không?”
Đường Du Nhiên che miệng, lắc đầu cùng khuôn mặt tái nhợt.
Sau đó khó khăn lắm mới ngừng nôn khan.
Đường Du Nhiên xua tay với Tịch Linh Linh, khuôn mặt cô trắng bệch: “Linh Linh, mau đem hộp cơm ra chỗ khác đi, tôi ngửi thấy mùi cá tanh trong hợp, bụng mới bắt đầu khó chịu…”
Tịch Linh Linh vội mang hộp cơm đi, và đóng nắp lại, sau đó mới hỏi thăm Đường Du Nhiên: “Giám đốc Đường, cô thấy ổn hơn chưa?”
Không ngửi thấy mùi tanh nữa, cảm giác cuồn cuộn trong bụng Đường Du Nhiên cuối cùng cũng biến mất.
Đường Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, và gật đầu với Tịch Linh Linh: “Không sao, ổn hơn rồi.”
Nghe Đường Du Nhiên nói vậy, Tịch Linh Linh mới dám thở phào.
Sau đó, cô ấy bất giác nhìn hộp cơm đang cầm trên tay, rồi lại nhìn sang Đường Du Nhiên, hai mắt nhất thời hiện lên sự nghi hoặc.
Lúc trước Tịch Linh Linh và Đường Du Nhiên có cùng xuống căng tin ăn trưa.
Tịch Linh Linh còn nhớ rõ ràng là lúc đó đã thấy Đường Du Nhiên ăn cá, thế sao giờ đột nhiên cô lại không chịu được mùi tanh của cá.
Nghĩ đến những hoài nghi đó, Tịch Linh Linh không nhịn được mà hỏi Đường Du Nhiên: “Giám đốc Đường, tôi nhớ lúc trước cô vẫn ăn được cá như thường mà nhỉ? Sao hôm nay tự nhiên lại không chịu được mùi tanh của cá?”
Sắc mặt Đường Du Nhiên vẫn còn tái nhợt, nghe câu hỏi của Tịch Linh Linh, Đường Du Nhiên cũng có chút nghi hoặc, bản thân cô cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ là mấy ngày trước cô vẫn ăn cá như thường kia mà, lúc ngửi thấy mùi tanh cũng đâu có phản ứng gì đâu.
Nghĩ tới, Đường Du Nhiên khẽ cau mày.
Cô nhìn Tịch Linh Linh và nói: “Chắc bữa nay dạ dày tôi không được khoẻ ấy mà…”
“Giám đốc Đường, trước giờ có khi nào dạ dày cô đột nhiên phản ứng vậy không? Nếu có thì tốt nhất là cô mau đến bệnh viện kiểm tra đi.”
Đường Du Nhiên nghe Tịch Linh Linh nói vậy thì lắc đầu: “Chưa, chưa xảy ra bao giờ.”
Đường Du Nhiên khá kỹ lưỡng trong việc ăn uống nên dạ dày cô luôn được duy trì trong trạng thái tốt nhất, bình thường đều chẳng có vấn đề gì cả.
Nghe Đường Du Nhiên nói vậy, Tịch Linh Linh lại càng thêm nghi ngờ, cô ấy cau mày, không biết phải làm thế nào.
Bỗng một ký ức loé lên trong đầu cô ấy, chuyện là cuối tuần trước cô ấy cùng cha mẹ về nhà ông bà nội ăn cơm, cô chị họ đang mang thai hai ba tháng gì đó cũng tình cờ có có mặt.
Bữa trưa hôm đó, bà nội cô ấy cũng nấu món cá, kết quả là cá vừa lên mâm thì cô ấy đã thấy chị họ che miệng nôn khan.
Sau đó, qua thăm hỏi Tịch Linh Linh mới biết hoá ra là chị họ bị ốm nghén, một số người mới mang thai đều sẽ có phản ứng như vậy.
Tịch Linh Linh nhớ lại phản ứng của chị họ khi ốm nghén, rồi lại liên tưởng đến phản ứng vừa rồi của Đường Du Nhiên.
Nhất thời ánh mắt Tịch Linh Linh chuyển sang phía Đường Du Nhiên, sâu trong đôi mắt cô ấy là sự kinh ngạc, cô ấy nâng tone giọng và nói: “Giám đốc Đường… Tình trạng của cô bây giờ chắc không phải là đang mang thai đâu ha…”
Ngay khi Tịch Linh Linh vừa dứt lời, Đường Du Nhiên đã sợ hãi đến run tay mà làm rơi cốc nước xuống đất, “bốp” chiếc cốc bể tan tành.
Đường Du Nhiên thực sự rất sợ, đôi mắt cô trợn tròn lộ ra vẻ không thể tin được mà nhìn chằm chằm Tịch Linh Linh, cô hốt hoảng đến nổi nói chuyện lắp ba lắp bắp: “Cô… Cô nói bậy bạ gì đó… Sao có thể mang thai được chứ…”
Khi cô và Thời Ngọc Thao ân ái vẫn luôn thường dùng các biện pháp an toàn, chỉ có một vài lần là không dùng, nhưng cũng chỉ là một vài lần thôi mà, sao có thể trùng hợp mang thai như vậy được chứ!
Nghe Đường Du Nhiên nói thế, Tịch Linh Linh không nhịn được mà lại nói: “Nhưng giám đốc Đường à… Cái kiểu nôn của cô lúc nãy giống hệt như kiểu ốm nghén của chị họ tôi, lúc chị ấy ngửi thấy mùi cá tanh cũng nôn khan muốn ói giống y như vậy, chị ấy mang thai được hai – ba tháng rồi… “
Đang nói, Tịch Linh Linh bỗng ngắt lời, nhưng rồi lại không nhịn được mà nói: “Huống hồ cô với cậu Thời còn đang ở chung…” Tịch Linh Linh nhỏ giọng: “Như vậy rất dễ mang thai…”
Bởi vì ngày nào Thời Ngọc Thao cũng đích thân đưa đón Đường Du Nhiên đi làm, nên Tịch Linh Linh mới biết chắc rằng Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đang sống chung.
Đường Du Nhiên nghe Tịch Linh Linh nói vậy thì mặt đỏ bừng bừng, nhất thời không biết nên nói gì, thì lại nghe thấy Tịch Linh Linh nói tiếp: “Giám đốc Đường, tôi thấy hay là cô đến bệnh viện kiểm tra đi cho chắc.”
Đường Du Nhiên gật đầu, cô ngượng ngùng nói: “Mấy ngày nay bận tối mặt có thời gian đâu, để cuối tuần rồi đi.”
Tịch Linh Linh nghe xong mới cảm thấy an tâm.
Cô ấy liếc nhìn hộp cơm đang cầm trên tay, Đường Du Nhiên vừa ngửi thấy đã muốn ói nên chắc không ăn nổi hộp cơm này rồi.
Tịch Linh Linh chợt nhớ bữa nay căng tin vẫn còn món cháo kê bổ dưỡng, cô ấy nhìn Đường Du Nhiên và nói: “Giám đốc Đường, tôi nhớ dưới căng tin còn có cháo kê, không thì tôi đi lấy cho cô nha.”
Mặc dù lúc này bụng Đường Du Nhiên vẫn còn khó chịu nhưng cô thực sự rất đói, nghe Tịch Linh Linh nói vậy, cô bèn gật đầu cảm ơn..