Bạn đang đọc Cám Dỗ Ngoại Tình – Chương 218
Nhưng Aker không tìm được cách gì hơn là gọi điện thoại cho ông chủ cũ của công ty.
Lúc gọi điện đến thì số điện thoại đã không còn sử dụng nữa, đoán chừng người cũng đã sớm cao chạy xa bay.
Eker đã hết cách, gương mặt u ám đến dọa người, chỉ đành kêu Rayler chuyển một khoản tiền cho ngân hàng để trả trước số tiền lãi và phí quá hạn của khoản nợ cũ, bao nhiêu đó thôi cũng đã là một khoản tiền không hề nhỏ, cộng lại thì tính ra cũng gần hai mươi triệu rồi.
Nghĩ thêm đến khu đất năm tỷ vừa mới đấu thầu được, sắc mặt Aker cũng trắng bệch.
Ngay cả cơm trưa cũng không có tâm trạng ăn, nguyên một ngày trời công ty của Aker như bị mây đen bao phủ.
Ai nấy đều nơm nớp lo sợ, không ai dám bước vào phòng tổng giám đốc.
Không chỉ có vậy, mấy ngày tiếp sau đó, công ty của Aker xảy ra không ít vấn đề lớn có nhỏ có.
Dù không phải là đòn chí mạng nhưng lại khiến cho Aker phiền não không thôi.
Hơn nữa, mấy ngày trước vốn dĩ đã đàm phán xong được một hợp đồng, hai bên đều rất hài lòng, chỉ thiếu chút là chưa ký hợp đồng.
Nhưng đến khi gần ký hợp đồng thì bên đối tác lại đột nhiên dở chứng, thái độ khác hẳn, thẳng thừng từ chối ký kết hợp đồng với Aker.
Một hạng mục đáng lẽ có thể kiếm được không ít tiền lại thất bại, khiến cho sắc mặt của Aker vô cùng khó coi.
Sau chuyện đó không bao lâu thì nghe được tin công ty từ chối ký hợp đồng với anh ta cuối cùng đã ký hợp đồng với tập đoàn Thời thị.
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy! Huống chi Aker biết rất rõ, một công ty đa quốc gia lớn như tập đoàn Thời thị có quá nhiều chọn lựa tốt hơn hẳn công ty đó.
Đột nhiên lựa chọn công ty đó để ký hợp đồng, có lẽ mục đích sau cùng chẳng qua chỉ vì muốn chèn ép công ty của Aker mà thôi!
Sự việc không chỉ có vậy, sau khi xảy ra chuyện trước đó, những người trong giới thương nghiệp ở Diệu Thành đều đồng loạt nói rằng tập đoàn Thời thị có ý loại trừ công ty Lập Phong của Aker!
Những người này ở Diệu Thành vốn dĩ đều ăn theo tập đoàn Thời thị, mọi người lại đều biết thủ đoạn của Thời Ngọc Thao, cho nên rất nể sợ Thời Ngọc Thao.
Advertisement
Bây giờ tập đoàn Thời thị muốn loại trừ một công ty, những người đó đều không có lá gan dám tiếp xúc với Aker xui xẻo, cho nên công ty Lập Phong của Aker đã bị giới thương nghiệp ở Diệu Thành cô lập rất nhanh.
Cũng không có công ty nào dám ký hợp đồng hợp tác với công ty của Aker.
Thế là công ty của Aker bây giờ không những không có khoản thu vào mà còn vì phải liên tục đầu tư tiền vào việc xây dựng khu đất đấu thầu lúc trước, mỗi ngày ngân sách của công ty chỉ có ra chứ không có vào.
Bây giờ Aker đều phải nhờ vào tiền lãi của công ty niêm yết bên Mỹ của mình mới có thể trụ nổi.
Nhưng hiện nay nguồn vốn lưu động trong ngân sách của công ty bên Mỹ cũng không còn dư được bao nhiêu để có thể cho Aker di chuyển nữa.
Aker thấy tình hình túng quẩn như vậy, lửa giận ngút trời! Nếu như cứ tiếp tục phát triển theo tình hình này, bản thân Aker có thể đoán được công ty của mình chưa đầy một tháng cũng phải tuyên bố phá sản!
Advertisement
Aker biết rất rõ kẻ đầu xỏ khiến cho mình lâm vào tình cảnh thế này chính là Thời Ngọc Thao! Nhất định là Thời Ngọc Thao đã ở phía sau giở trò!
Cố ý cướp đi hạng mục của anh ta, sau đó ép tất cả các công ty ở Diệu Thành không được hợp tác với mình!
Aker càng nghĩ sắc mặt càng u ám dọa người, giận dữ giơ tay hung hăng đấm một đấm xuống bàn làm việc.
Chớp mắt sau đó, Aker giận dữ đến mức gần như mất đi lý trí, lập tức gọi Rayler đến ngay, giọng nói âm u dặn dò Rayler lập tức tìm cách liên lạc với Thời Ngọc Thao.
Mười phút sau, Rayler gõ cửa đi vào văn phòng của Aker.
Rayler vẫn chưa thể tìm được cách liên hệ riêng với Thời Ngọc Thao, phải mất rất nhiều công sức mới lấy được số điện thoại của Ứng Hạo Vũ, trợ lý đặc biệt của Thời Ngọc Thao
Aker lấy được số điện thoại của Ứng Hạo Vũ lập tức gọi điện ngay.
Điện thoại reo lên một hồi, đúng lúc Aker còn cho rằng điện thoại sắp tự động ngắt kết nối thì mới có người bắt máy.
Giọng nói lịch thiệp của Ứng Hạo Vũ truyền ra từ trong điện thoại: “Xin chào, tôi là Ứng Hạo Vũ, trợ lý của cậu Thời, xin hỏi ai đấy ạ?”
“Tôi là Aker!” AKer lạnh nhạt lên tiếng, đôi mắt hung ác nham hiểm híp lại, ngón tay nắm chặt lại thành nắm đấm, cố gắng đè nén cơn giận ngút trời trong lòng xuống, giọng nói âm trầm trời sinh tiếp tục vang lên: “Tôi có chuyện muốn tìm Thời Ngọc Thao, cậu kêu cậu ta nghe điện thoại đi!”
Ứng Hạo Vũ đích thân phụ trách việc điều tra Aker, cho nên những ân oán giữa Aker và tổng giám đốc của mình, cậu ta là người rõ hơn ai hết.
Nghe thấy giọng nói không mấy thiện cảm của Aker, vẻ mặt Ứng Hạo Vũ cũng lạnh đi vài phần, cậu ta trái lại không ngờ rằng Aker sẽ gọi điện thẳng đến chỗ của mình!
Nghĩ vậy, giọng nói lạnh nhạt của Ứng Hạo Vũ vang lên: “Ngài Aker, anh có chuyện gì có thể nói trước cho tôi biết.”
Nghe giọng của Ứng Hạo Vũ, Aker mỉm cười chế nhạo vẻ khinh thường, tiếp sau đó giọng nói âm trầm lại vang lên: “Cậu là cái thá gì? Chẳng qua chỉ là con chó lẽo đẽo bên cạnh Thời Ngọc Thao thôi! Tôi nói rồi! Tôi muốn tìm Thời Ngọc Thao!”
“Tôi không có tính kiên nhẫn đâu, chọc giận đến tôi thì mọi người ai cũng đừng mong sống tốt!”
Ứng Hạo Vũ vừa nghe thấy những lời nói khó nghe của Aker liền cau có lên, nếu như không phải cậu sợ tên điên Aker này thật sự làm ra chuyện gì đó thì cậu thật sự muốn tắt điện thoại ngay và liền!
“Xin chờ một lát!” Ứng Hạo Vũ lạnh nhạt nói xong vội cầm điện thoại đến gõ cửa phòng tổng giám đốc của Thời Ngọc Thao.
Lúc này Thời Ngọc Thao đang xem tài liệu, Ứng Hạo Vũ đi đến bên cạnh Thời Ngọc Thao, đè thấp giọng xuống mấy phần, kính cẩn nói với Thời Ngọc Thao: “Cậu Thao, Aker gọi điện thoại đến, nói là có việc muốn nói với anh.”
Thời Ngọc Thao nghe Ứng Hạo Vũ nói, ánh mắt chạm vào chiếc điện thoại mà Ứng Hạo Vũ đang cầm trong tay phải.
Thời Ngọc Thao nhếch môi lên vẻ như đã nằm trong dự tính, anh đã đoán được Aker sẽ gọi điện cho mình.
Nhưng lại không đoán ra Aker sẽ gọi điện tìm mình sớm như vậy.
Vẫn có chút sớm hơn dự định của anh, Aker này thật là quá mất kiên nhẫn rồi!
Thời Ngọc Thao nhẹ gật đầu với Ứng Hạo Vũ, cậu ta lập tức biết ý, kính cẩn chuyển điện thoại sang cho Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao nhận điện thoại, lên tiếng trước: “Ngài Aker, tìm tôi có việc gì không?”
Thời Ngọc Thao vừa dứt lời, giọng nói tức tối của Aker từ trong điện thoại đã vang lên: “Thời Ngọc Thao! Tôi thật không ngờ! Cậu đường đường là tổng giám đốc của một công ty đa quốc gia mà lại đi cướp hạng mục hợp tác của công ty chúng tôi! Còn liên kết với những người khác xa lánh tôi! Thời Ngọc Thao, cậu có còn liêm sỉ không hả?”
Thời Ngọc Thao nghe giọng điệu sặc mùi gây hấn của Aker, chẳng những không tức giận mà ngược lại còn mỉm cười, giọng nói có chút lạnh nhạt, bình thản nói từng chữ một: “Ngài Aker, tôi chẳng qua là đang có qua có lại một chút mà thôi.”
“Buổi đấu giá khu đất ở ngoại ô phía bắc lần trước, anh cướp đất của tôi, cũng phải mấy tỷ.
Bây giờ tôi cướp một bản hợp đồng cỏn con của anh thì có xá là gì đâu chứ!”
“Huống chi, tôi không hề liên kết với những người khác để xa lánh anh, tôi đâu có rãnh như vậy, cũng không có tẻ nhạt đến vậy.
Phải làm thế nào chẳng qua là cách nghĩ của những người đó, ngài Aker thay vì đi tìm tôi thì chi bằng trực tiếp đi tìm những người đã xa lánh anh đi!”
Aker nghe những lời Thời Ngọc Thao nói, lửa giận trong lòng càng thêm cháy mạnh hơn.
Đặc biệt là lúc nghe Thời Ngọc Thao nhắc đến chuyện khu đất ở ngoại ô phía bắc, Aker nghĩ đến là muốn gi3t chết Thời Ngọc Thao ngay!
Nhưng những lời Thời Ngọc Thao vừa nói có lý lẽ có căn cứ, Aker nhất thời thể tìm được lời lẽ nào để phản bác lại.
Cuộc gọi này của anh ta gọi cho Thời Ngọc Thao chẳng khác nào là tự mình đi rước nhục!
Vẻ mặt Aker u ám đến dọa người, hung hăng cắn chặt bờ môi, suýt chút nữa hàm răng cũng bị anh ta nghiến đến nát vụn.
Giây tiếp theo, giọng nói lạnh lẽo của Thời Ngọc Thao lại vang lên bên tai, rõ ràng đến từng câu từng chữ: “Aker, anh đấu không lại tôi đâu, bỏ cuộc đi nhân lúc còn kịp.
Nếu như anh đồng ý với tôi trở về Mỹ ngay bây giờ, đảm bảo cả đời cũng không trở về Diệu Thành nữa, tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ có thể quay về Mỹ sống cuộc đời bình yên.”
Những lời này của Thời Ngọc Thao thật sự đều là những lời nói từ tận đáy lòng, anh không muốn quả bom hẹn giờ Aker ở lại Diệu Thành chút nào cả, nói không chừng một lúc nào đó anh ta sẽ đột nhiên phát nổ, lỡ như làm tổn thương đến Đường Du Nhiên cùng mẹ của anh thì phải làm sao!
Cho nên lúc trước Thời Ngọc Thao cố tình chèn ép Aker chẳng qua là muốn cho Aker biết khó mà lui, mau chóng từ bỏ nhân lúc còn kịp.
Huống chi bây giờ Aker đã chìm trong cảnh khốn cùng, hiện tại trừ phi Aker nghe lời đề nghị của anh rời khỏi Diệu Thành ra thì đã không còn cách nào tốt hơn nữa.
Thời Ngọc Thao vừa dứt lời, giọng nói kiên định hung ác của Aker lập tức vang lên trong điện thoại: “Thời Ngọc Thao, mày đừng có nằm mơ! Mày cho rằng chỉ dựa vào chút chuyện hiện tại mà muốn tao chấp nhận thua cuộc sao?”
“Tao nói cho mày biết, tuyệt đối không thể nào!”
“Thời Ngọc Thao, chuyện còn chưa đến cuối cùng, đừng có nói chắc ăn như vậy, mày cứ từ từ mà chờ đi, tao sẽ sống chết tới cùng với mày!”
Aker vừa dứt lời, lập tức hung hăng ngắt máy trong cơn tức giận.
Aker bỗng đứng phắt dậy, bước nhanh đi đến trước cửa sổ, âm thầm hít thở thật sâu mấy hơi liền, như vậy mới có thể kìm hãm được tâm trạng nóng nảy trong lòng mình.
Bình tĩnh, bây giờ anh ta cần phải bình tĩnh!
Bình tĩnh được rồi, Aker nghĩ đến chuyện của công ty mình, đôi mày chau lại, vẻ mặt khó coi dọa người.
Bây giờ trong lòng Aker biết rất rõ, công ty ở Diệu Thành của mình đã nguy ngập lắm rồi!
Dù là con rồng mạnh mẽ cũng không thể áp chế được bọn rắn độc, quyền thế của Thời Ngọc Thao ở Diệu Thành thật sự quá lớn, toàn bộ thế lực của Aker đều ở Mỹ, không hề có chút nền móng nào ở Diệu Thành, cho nên nếu cứ liều mạng thì Aker thật sự không thể nào liều bằng Thời Ngọc Thao!
Nghĩ đến đây, đôi mắt nham hiểm của Aker hiện lên vẻ nguy hiểm, cho nên bây giờ nhiệm vụ cấp bách nhất của Aker chính là phải tìm được một trợ thủ ở Diệu Thành!
Một người trợ thủ có thể cùng anh ta đối đầu với Thời Ngọc Thao!
Nghĩ vậy, Aker vẫn giữ vẻ mặt âm trầm gọi Rayler đến giao phó: “Lập tức đi điều tra xem ở Diệu Thành này có ai không hợp với Thời Ngọc Thao không!”
“Dạ, ông chủ!” Rayler lập tức kính cẩn đáp lời, vội vàng lê đôi chân khập khiễng còn chưa khỏi hẳn của mình rời khỏi phòng làm việc của Aker.
Aker nhìn theo bóng lưng rời khỏi của Rayler, trong mắt xẹt qua vẻ hiểm độc.
Cây to đón gió, huống chi Thời Ngọc Thao làm việc bá đạo lại không kiêng nể ai, Aker không tin Thời Ngọc Thao thậm chí không có lấy một kẻ thù nào ở Diệu Thành!
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè!.