Đọc truyện Cám Dỗ Khó Cưỡng – Chương 58: Địa Ngục Trần Gian
Một ngày trôi qua, Nam Cung gia vẫn chưa tìm được tung tích của Dịch Phàm.
Bà Doãn nhận được tin từ anh trai xong liền gọi con trai đến phòng nói chuyện, vừa khoe mẻ vừa cười bảo:
“Giờ thì thằng nhóc kia sẽ bị đám tù nhân đánh đến chết, sẽ không ai nghi ngờ chúng ta đâu.”
Patrick nghe mẹ mình nói vậy nhưng hắn không hề vui:
“Mẹ làm vậy có phải hơi quá không?”
Dù hắn cực kỳ hận Dịch Phàm, nhưng tam quan hắn ngay thẳng, cũng chỉ muốn dạy cho tên đó một bài học nhớ đời mà thôi, không đến mức trở thành kẻ sát nhân chứ!
Bà Doãn nhìn con trai có lớn mà không có khôn liền tức giận mắng:
“Con nghĩ mẹ vì ai hả? Quá cái gì mà quá?”
Đến lúc này, bà quyết định cho Patrick biết chuyện, vừa hừ lạnh vừa nói:
“Mẹ không ngại cho con biết, thằng nhóc đó là con riêng của ba con, chính là anh trai của con! Nếu ba của con biết nó còn sống thì mọi tài sản hiện có của ông ấy chắc chắn sẽ phải chia đôi, chia cho thằng con hoang khốn kiếp ấy!”
Từng câu từng chữ của bà đều như một cục tạ đập vào ngực Patrick, hắn hít thở khó khăn, cứ nghĩ là mình nghe nhầm rồi, muốn vuốt lỗ tai để nghe cho rõ hơn.
Nhưng mẹ hắn lại trực tiếp đả kích hắn:
“Con nghĩ tại sao mẹ lại về nước? Mẹ về là vì xử lý thằng nhóc đó thay con!”
“Mẹ nói gì?” Patrick không tin nổi.
“Anh trai của con?”
“Đúng vậy.
Sau khi mẹ gả vào nhà họ Doãn thì ba con đã mang một đứa con riêng là Dịch Phàm về, khi đó nó mới một tuổi nên chưa biết gì, cứ nghĩ mẹ là mẹ của nó.”.
Ngôn Tình Sắc
Bà Doãn ngồi vắt chéo chân trên sofa, đang lúc quan trọng thì điện thoại đột nhiên reo lên, bà nhìn màn hình, sau đó đưa ngón trỏ lên ra hiệu cho con trai giữ im lặng.
Nhấc máy, bà ngọt ngào nói:
“Tôi nghe đây, sao hôm nay ông gọi sớm vậy?”
“Nói cho tôi biết, bà về nước làm gì?” Giọng của Doãn Thế Văn mang theo sự lạnh lùng.
Thấy chồng tỏ thái độ bề trên, bà cáu gắt:
“Về thăm con trai không được hả?”
“Thăm con trai nào?”
Câu hỏi đột ngột của Doãn Thế Văn giáng một đòn cực mạnh vào tâm lí của bà Doãn, bà bắt đầu hơi chột dạ:
“Ông có mấy thằng con trai mà nói thế?”
Ở một nơi nào đó, Doãn Thế Văn đang nhìn chằm chằm vào những tài liệu mà mình lấy được, đáy mắt đều là sự điên cuồng, ông hạ giọng, hỏi:
“Tôi cho bà một cơ hội cuối cùng, bà về làm gì?”
Khi ông nói ra lời này, đồng nghĩa với việc ông đã biết được mục đích của bà.
Bà Doãn không dám đối mặt với ông, cũng không biết mình lúc này bị lộ hay chưa, vì vậy chỉ còn cách gọi Patrick một tiếng, giả vờ nói chuyện, sau đó thì ngắt máy.
Patrick đến giờ vẫn luôn ngồi đối diện mẹ mình, sắc mặt vô cùng kém.
Hắn không tin, đến giờ vẫn không tin những gì vừa nghe là thật, còn hỏi lại:
“Sao có thể chứ?”
Từ những gì mẹ vừa nói với ba, mẹ phát hiện ra sự tồn tại của Dịch Phàm, vậy ba đương nhiên cũng phát hiện ra rồi, rằng mẹ về nước để thủ tiêu anh ta.
Bà Doãn mặc kệ con trai, sau khi tắt điện thoại, bà lo lắng chồng sẽ cản trở mình, vì vậy gọi điện thoại hối thúc:
“Mau gọi người xử lý thằng nhóc kia đi, ai giết được nó, tôi sẽ bỏ tiền lo cho gia đình của người đó suốt đời.”
“Tôi biết rồi, cứ yên tâm, trong vòng mấy ngày tạm giam này, thằng nhóc ấy sẽ hiểu được thế nào là địa ngục trần gian.”
…
Rầm.
Dịch Phàm bị đạp văng vào cánh cửa sắt nặng nề, âm thanh va chạm cực lớn nhưng mấy tên quản ngục chẳng thèm quan tâm.
Mỗi ngày bên trong đều xảy ra hàng loạt vụ va chạm, ban đầu họ còn nhắc nhở một chút, về sau quen dần thì thôi.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Dịch Phàm hiện lên vẻ lạnh lùng tàn ác, khi anh ngẩng đầu lên, một nắm đấm cực lớn đã tiến đến gần sát tới mũi anh.
Anh phản xạ cực nhanh nghiêng đầu qua, nắm tay của người nọ liền đánh thẳng lên song sắt.
Bốp.
“Aaaaaa!”
Một tiếng hét thảm vang lên, tên tù nhân mang áo số 572 tự làm đau chính mình rồi kêu rên ầm ĩ.
Hắn còn chưa kịp xoa xoa vết thương thì đã cảm giác được mặt bị va đập, so với hắn, Dịch Phàm còn nhanh hiểm và hung ác hơn, anh gồng lực đấm vào chính giữa mặt tên tù nhân không biết tốt xấu này, trực tiếp đấm hắn bất tỉnh.
Một đòn, bất tỉnh.
Trong phòng nhốt hơn mười tù nhân, lúc này đều đang nhìn Dịch Phàm với ánh mắt dữ tợn.
Tên tù nhân số 572 kia nằm dài dưới chân anh chẳng khác gì tấm thảm, anh đưa chân giẫm lên hắn ta, lau hai cái..