Cám Dỗ Khó Cưỡng

Chương 53: Kích Cỡ Này Là Bình Thường


Đọc truyện Cám Dỗ Khó Cưỡng – Chương 53: Kích Cỡ Này Là Bình Thường


Đầu óc Yến Thư ầm vang một tiếng như nổ tung, cô không biết phải đặt tay thế nào, để im thì ngượng mà thu về thì kỳ, kết quả là chỉ đành cứng đờ người.

Cách một lớp vải mỏng của quần lót, cô thậm chí cảm nhận được thứ đó đang căng cứng và giật giật hai cái.

Máu nóng dồn hết xuống thân dưới, Dịch Phàm khó chịu thở gấp một chút.
Anh hôn liên tiếp lên tai, gò má và môi Yến Thư.

Từng cái hôn rơi xuống đều như đang nhẹ nhàng thăm dò, phản ứng của cô từ ban đầu hơi trúc trắc dần trở nên mượt mà hơn.

Cô thở nhè nhẹ để điều chỉnh tâm tình của mình, bàn tay hơi chần chừ rồi nhắm mắt mò vào trong.
Chạm vào thứ mà cô chưa từng chạm trước đây, thứ gì đó nóng nóng ấm ấm, còn có chất dịch ươn ướt.

Nó vừa cảm nhận được cô liền nhúc nhích một cái như đang chào hỏi, làm cô ngượng đỏ mặt.

Dịch Phàm gần như mất đi lý trí, anh đưa một tay xuống, giúp cô nắm chặt hạ thân của mình rồi dùng chất giọng trầm đục ra lệnh:
“Bé ngoan, em có thể sờ nó.”
Hai tai Yến Thư ửng hồng, nghe anh nói ra mấy câu xấu hổ ấy, cô cũng mạnh dạn sờ, nhưng thật sự không biết phải sờ như thế nào.

Phim đen thì cô chưa xem bao giờ nhưng tiểu thuyết có cảnh nóng cô tất nhiên đọc qua, ngẫm lại, cô cứ thử làm theo lời bên trong nói, nhẹ nhàng vuốt ve.
Dịch Phàm hôn lên mặt cô một cái như để khen thưởng, nhưng tình cảnh lúc này không được ổn lắm, bởi vì quần vẫn còn nguyên vẹn chưa cởi, mà thứ đó của Dịch Phàm có kích thước tương đối to nên khi phồng lên thì cảm giác bức bối chật chội kinh khủng.

Anh đưa tay kéo khóa quần, giải phóng cho cậu bé đáng thương đang tìm lối ra bên trong.
Gần như là phản xạ có điều kiện, Yến Thư đang bị anh đè dưới thân cũng cố nhìn xuống xem thứ kia rốt cuộc như thế nào.

Trông không những không đáng sợ, còn có vẻ đáng yêu, thân dài dài, mập mạp, đầu còn tròn xoe.
Quan sát biểu cảm đầy thích thú của Yến Thư, Dịch Phàm đột nhiên thấy mình vừa làm ra một chuyện hết sức ngu ngốc.

Chỉ là bây giờ tên đã lên dây, đạn đã lên nòng, anh cần giải quyết trước khi mắc thêm căn bệnh sinh lý vì nhịn quá nhiều.
Dịch Phàm nắm tay Yến Thư, một lần nữa đặt tay cô lên thân dưới ý bảo cô mau giúp anh.

Thấy người yêu khó chịu, cô cũng làm liều vuốt ve.

Tay của cô được chăm sóc kỹ càng, thường ngày cũng không làm gì nhiều nên rất mềm mại, Dịch Phàm như muốn phát điên.

Anh vuốt ve đầu tóc cô, chậm rãi dạy cô cách âu yếm hạ thân của mình.
Dần dà, Yến Thư cũng học được cách làm thế nào cho anh thoải mái.

Trong phòng ngủ của thiếu nữ vang lên âm thanh ma sát rất nhỏ kèm theo giọng nói trầm ấm của người đàn ông, anh từ tốn dạy dỗ, cô ngoan ngoãn nghe lời.

Không biết qua bao lâu, khi tay Yến Thư đã mỏi nhừ không muốn động nữa, Dịch Phàm mới nắm tay cô để tiếp tục vuốt thêm mấy phút.
Cuối cùng, anh nhanh tay rút khăn giấy bên cạnh giường bao quanh thứ kia, cơ thể hơi run lên rất khẽ.
Yến Thư lúc này chỉ biết nằm im tại chỗ không động đậy, hai tay gần như mất cảm giác.

Bấy giờ cô mới ý thức được cái thứ kia dài dài mập mập chưa chắc đã đáng yêu, lúc lên giường chắc chắn rất đáng sợ!
“Em nghĩ gì vậy?” Dịch Phàm đột nhiên lên tiếng hỏi.
Lúc này anh đã dọn dẹp sơ qua, cũng ăn mặc chỉnh tề lại như cũ.

Vừa quay đầu đã thấy cô bạn gái nhỏ đang mơ màng nhìn giữa không trung, trông vẻ mặt vô cùng tức cười, giống như rơi vào bể khổ vậy.
Yến Thư thành thật trả lời:
“Em đang nghĩ của anh hình như có hơi to…”
“Không to, kích cỡ này là bình thường.” Người nào đó nói dối không chớp mắt.
Bọn họ đột nhiên chuyển sang nói chuyện mười tám cộng, mà Yến Thư cũng dần quen, không còn xấu hổ muốn trốn chạy nữa, chỉ hơi ngượng ngùng mở miệng:
“Nhưng mà sẽ đau, em tìm hiểu rồi, càng to càng đau.”
“Ai nói với em vậy?” Dịch Phàm nhíu mày.
“Trên mạng.”.


Truyện Mạt Thế
Vừa dứt lời, Yến Thư liền bị ăn một cái búng tay vào trán, cô ôm đầu nhìn anh đầy nghi hoặc thì nghe anh nói:
“Sau này không được lên mạng xem linh tinh nữa.”
“Trên mạng nhiều thông tin hữu ích mà.”
Dịch Phàm sờ sờ tóc cô, yêu thương nói:
“Đau hay không, thử thì biết.”
“Khi nào thì chúng ta thử?” Yến Thư lại hỏi.
“Chờ em lớn.”
“Em mười tám rồi mà…”
“Còn rất nhỏ.” Dịch Phàm xoa nắn tay cô.
Tầm này vừa hay đủ tuổi đi tù đó, anh còn chê cô chưa lớn hay sao? Con gái thời hiện đại cởi mở hơn nhiều so với trước đây, hơn nữa cô có lòng tin cả đời này cô chỉ yêu mình Dịch Phàm, cũng tin rằng anh sẽ ở cạnh cô vĩnh viễn.
Yến Thư không biết rằng, sau ngày hôm nay, tất cả những mộng tưởng tốt đẹp này đều sẽ bị phá hủy….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.