Đọc truyện Cám Dỗ Khó Cưỡng – Chương 35: Em Sẽ Hỏi Anh Một Lần Cuối
Dịch Phàm nắm thật chặt bàn tay mềm mại của Yến Thư, lặng lẽ đặt lên đó một nụ, động tác nhẹ nhàng như sợ làm cô tỉnh giấc.
Thiếu nữ nằm trên giường sắc mặt có hơi tái nhợt, từ lúc cãi nhau với anh đến nay cô vẫn luôn không khỏe, bây giờ còn đuối nước, hơi thở mong manh khiến anh không thể chịu nổi.
Tim giống như bị ai giày xéo, chàng vệ sĩ cúi đầu nhìn vị tiểu thư mà mình vẫn luôn bảo vệ, trong lòng khó tránh khỏi tự trách.
Đều tại anh không chăm sóc cô cẩn thận.
Đều tại anh nhu nhược, hèn kém, không có dũng khí nói yêu.
Dù anh thật sự rất muốn, nhưng kể cả khi Yến Thư tỏ tình với anh, anh cũng sẽ từ chối.
Khi anh vẫn còn chưa làm được gì ra hồn, lòng tự tôn của anh không cho phép anh đáp lại sự chân thành của cô.
Nửa đêm hôm ấy, Yến Thư mơ mơ màng màng tỉnh giấc.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là trần nhà xa lạ, mũi thoáng ngửi được mùi thuốc, cô biết, mình nhất định đang ở bệnh viện, còn chưa có chết.
Lòng bàn tay truyền tới hơi ấm, Yến Thư khó khăn nghiêng đầu sang, phát hiện Dịch Phàm đang nắm tay cô và ngủ trong tư thế ngồi tựa lưng vào tường.
Dưới ánh đèn ngủ dìu dịu, ngũ quan của anh mờ nhạt không rõ, nhưng lại khiến tim cô đập nhanh bất thường.
Thiếu nữ không dám nhúc nhích, chỉ lẳng lặng quan sát anh.
Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng lại trên đôi tay to lớn đang nâng niu bàn tay nhỏ của cô.
Giọng của cô lúc ấy nhỏ đến nỗi chỉ mình cô nghe thấy:
“Rõ ràng anh cũng thích em…”
Yến Thư luôn cố gắng tìm đủ mọi cách để tiếp xúc với anh nhiều hơn, không ngại mệt mỏi, bởi cô nghe nói nếu hai người ở cạnh nhau lâu ngày thì sẽ sinh tình.
Cô đoán, có lẽ thật sự đã hiệu nghiệm rồi, nhưng cô vẫn không hiểu được lý do anh từ chối cô.
Yến Thư xuất thân cao quý, được mọi người cưng chiều hết mực, bản thân cô lại chẳng ý thức được điều này.
Bởi vậy, trừ khi Dịch Phàm chính miệng nói ra sự thật, nếu không, cô sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện anh tự ti.
Trong lòng Yến Thư, anh là một người rất xuất sắc.
Cô giữ tư thế nằm nghiêng rất lâu, khi cảm thấy mỏi, cô cẩn thận nhích người, nhưng với sự nhạy bén của Dịch Phàm, anh lập tức tỉnh giấc.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí trong phòng đột ngột thay đổi, Dịch Phàm muốn rụt tay về, lại bị Yến Thư giữ chặt.
Cô mở to đôi mắt long lanh của mình ra:
“Anh Phàm, em sợ lắm, anh nắm tay em thêm một lúc nữa được không?”
Dịch Phàm không đáp, nhưng đã giữ tay cô chặt hơn.
Nhân lúc hai người đang trong trạng thái mùi mẫn, nhân lúc bản thân đang rất yếu ớt, cô khe khẽ nói:
“Em thích anh.”
Thình thịch.
Thình thịch.
Trái tim Dịch Phàm đập điên cuồng sau khi nghe được lời này của cô, lỗ tai anh nghe được tiếng đập thình thình thình rất nhanh.
Yến Thư mím môi, trong giây phút đó, cô không hiểu mình lấy đâu ra can đảm mà nói:
“Trái tim em không phải sắt đá, em cũng có cảm xúc, em biết đau, biết buồn.
Anh nói xem em phải làm thế nào với anh đây?”
Càng nói, giọng cô càng run như thể không kiểm soát được:
“Em… Em không biết phải làm thế nào cả….”
Một giọt nước mắt trong suốt tràn ra khóe mi, nóng hổi.
Yến Thư khóc không thành tiếng:
“Đây sẽ là lần cuối cùng, em sẽ hỏi anh một lần cuối, anh có yêu em không?”
Cô hồi hộp chờ đợi, bao nhiêu tình cảm đều đem ra đặt cược một lần.
Nhưng trước sự kỳ vọng của cô, Dịch Phàm chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Tiểu thư, tôi không dám.”
Không phải “yêu” hay “không yêu”, mà là không dám.
Khoảnh khắc ấy, Yến Thư đã chẳng còn nghe thấy gì nữa, cô chỉ biết, anh từ chối cô rồi.
Lần này, cô chủ động buông tay anh ra.
Khi xúc cảm mềm mại nơi tay biến mất, Dịch Phàm mới hối hận.
Anh nên suy nghĩ kỹ trước khi trả lời, chứ không phải theo thói quen mà nói ra lời trong lòng như vậy!
Yến Thư khép mắt lại, tuy rằng đã cố nhịn xuống, nhưng cô vẫn không kiềm được mà sụt sịt một tiếng.
Cô cắn chặt răng, nói:
“Anh ra ngoài đi.
Sau này, em sẽ không làm phiền anh nữa.”
Sức chịu đựng của ai cũng có giới hạn, giống như một quả bóng, nếu quá căng phồng, nó sẽ vỡ.
Yến Thư nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp, kế tiếp là tiếng đóng cửa rất khẽ.
Cô đột nhiên trở nên mờ mịt, nhưng cũng tốt, sau này không còn vương vấn, không còn phiền não chuyện tình cảm nữa.
Bên ngoài hành lang vắng lặng, Dịch Phàm một mình đứng đó, siết chặt nắm tay.
Anh có xúc động muốn quay đầu vào trong, nói sự thật cho cô biết, nhưng chân anh nặng như treo tạ, không cách nào nhúc nhích nổi.
Một đêm.
Yến Thư đã ôm gối khóc suốt cả đêm, còn Dịch Phàm thì đứng bên ngoài phòng bệnh cả đêm chỉ để nghe cô khóc, so với cô còn khó chịu hơn gấp bội.