Cầm Đế (Thần Âm)

Chương 331: Sự Bảo hộ của Nữ thần Tự nhiên


Bạn đang đọc Cầm Đế (Thần Âm) – Chương 331: Sự Bảo hộ của Nữ thần Tự nhiên

– Hương Loan, ta sẽ không làm nàng xấu đi. Yên tâm. Ta nhất định sẽ tìm cho nàng một thân thể thích hợp. Cho nàng sống lại, ta sẽ chờ cả đời, đời này nàng là Nữ nhân của ta, vĩnh viễn đều là Nữ nhân của ta.
Hồng quang nóng rực dấy lên trong tay Âm Trúc. Với năng lượng do Nguyên lực chuyển hóa thành vô cùng nóng cháy, trong nháy mắt, thân thể mềm mại của Hương Loan đã hóa thành cát bụi. Nguyên lực hóa thành một màn Hào quang rất lớn, bao phủ tro cốt Hương Loan vào bên trong, ngưng kết thành một hình cầu. Tử năng bị Sinh mệnh năng lượng của Diệp Âm Trúc rửa sạch hoàn toàn, sau đó mới cẩn thận thu vào trong Tu Di Thần Giới. Nguyên lực bay lên, làm khô nước mắt. Trong mắt Diệp Âm Trúc chỉ còn vẻ lạnh lùng. Mặc dù hắn đã trải qua rất nhiều cuộc chiến tranh, nhưng chưa lần nào thảm thiết như hôm nay. Có rất nhiều bằng hữu và thân nhân của mình đã rời bỏ mình trong cuộc chiến tranh này. Khiến hắn thống khổ nhất là, bởi vì là Thống soái, mặc dù trong lòng vô cùng đau đớn mà vẫn phải giữ bình tĩnh chỉ huy Liên quân.
Hít một hơi thật sâu, áp chế thương thế trong cơ thể, Diệp Âm Trúc nhìn về phía Ma Thần Phong Ấn. Tiểu Long Nữ lúc này đã ở bên ngoài Phong ấn, phát động công kích với hai Ma Vương ở bên trong. Ma Thần Phong Ấn là một loại Phong ấn thần kỳ, người bị nhốt vào trong đó sẽ bị hạn chế rất lớn, thân thể và Linh hồn đồng thời bị tập trung, thậm chí ngay cả di động cũng rất khó khăn. Mặc dù Lam Vu Ma Vương Phí Đức Lặc và Tử Nguyệt Ma Vương Nạp Đạt Nhĩ có thực lực kinh người, nhưng gặp phải Ma Thần Phong Ấn do sáu vị Tháp Chủ cùng với Ny Na thi triển, bọn họ dùng hết toàn lực cũng không thể nào xông được ra ngoài. Ma Thần Phong Ấn là một nơi thần kỳ, từ trong ra ngoài không thể thoát khỏi hoặc phát ra công kích. Nhưng từ ngoài lại không bị ảnh hưởng gì.
Lúc này, bị trúng phải từng đạo Âm Dương Trảm Tiểu Long Nữ phát ra, thân thể hai Ma Vương đã đầy vết thương, chỉ có thể dựa vào Tử Năng đỡ đòn, nhìn qua thì đang càng lúc càng suy yếu. Công kích của Tiểu Long Nữ đột nhiên dừng lại, hai tay chụm lại trước ngực từ từ chuyển động, Kim quang theo hình tròn phát ra, hình thành một vòng tròn rất lớn trước người nàng, chuyển động rất nhanh. Tiếng Ông ông nho nhỏ khiến cho sáu Tháp Chủ Pháp Lam bên cạnh nàng hoảng sợ. Hiển nhiên bọn họ cũng cảm nhận được năng lượng mà Tiểu Long Nữ phát ra vô cùng khủng bố.
Vô cực sinh Thái Cực. Thái Cực sinh lưỡng nghi, Âm Dương hợp lực trở về Thái Cực. Sinh mệnh năng lượng của Tiểu Long Nữ đang tiến hành ngưng kết cực hạn, đây là một chiêu mạnh nhất của nàng. Hai Ma Vương bên trong Ma Thần Phong Ấn hiển nhiên cũng cảm thấy uy hiếp từ bên ngoài, trong mắt đều hiện lên vẻ sợ hãi, thân thể hai vị Ma Vương đều sáng rực lên. Tử Năng mênh mông đang thiêu đốt trong cơ thể.
Trên người Lam Vu Ma Vương Phí Đức Lặc cháy lên ngọn lửa màu Lam, còn Tử Nguyệt Ma Vương Nạp Đạt Nhĩ lại là màu Tím. Lúc Diệp Âm Trúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai ngọn lửa rực sáng lên không khỏi thầm kêu một tiếng không ổn. Đột nhiên tăng tốc, bay vào không trung.
Ngọn lửa trên người hai Ma Vương mặc dù có màu sắc khác nhau, nhưng Diệp Âm Trúc lại cảm thấy rất quen thuộc. mặc dù có Ma Thần Phong Ấn ngăn cản, nhưng hắn vẫn có thể rõ ràng năng lượng ẩn chứa trong ngọn lửa đó là cái gì. Lúc trước, Phĩ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn Đại sư từng dựa vào Ngọn lửa như vậy khiến cho bốn Thần Thú tiến hóa, trở thành Vũ khí và Khải Giáp của mình. Thần Long Vương dựa vào Ngọn lửa như vậy đã rót Linh hồn lực cuối cùng vào trong cơ thể mình và Tiểu Long Nữ. Mặc dù Diệp Âm Trúc biết Ma Thần Phong Ấn vô cùng khủng bố. Nhưng hai ngọn lửa đang rực cháy đó, Ma Thần Phong Ấn có thể ngăn cản sao?
Thâm Uyên Ma Vương mặc dù sợ chết, nhưng khi biết chắc chắn phải chết. bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội cuối cùng. Giờ phút này, tình huống của Lam Vu Ma Vương và Tử Nguyệt Ma Vương chính là như vậy. Trạng thái của bọn họ đã bị Ma Thần Phong Ấn làm suy yếu đến mức rất thấp. Lại còn bị thương nặng bởi công kích của Tiểu Long Nữ. Nhìn thấy Tiểu Long Nữ đang ngưng tụ năng lượng khổng lồ như vậy, Thâm Uyên Đại quân cũng đã lui lại dưới sự chỉ huy của Hắc Yêu Ma Vương Tát Lâm Na, bọn họ biết, mình đã không còn cơ hội sống sót. Ở trong tình huống như vậy, bọn họ rốt cuộc không hề giấu diếm nữa, sử dụng đến thủ đoạn cuối cùng. Thiêu đốt Linh hồn chi hỏa, bất kể là đối với Sinh mệnh năng lượng của Nhân loại, hay là Tử Năng của Thâm Uyên Ma Vương đều giống nhau. Cùng lúc ngọn lửa màu Lam và Tím đó thiêu đốt, thân thể hai Ma Vương cùng đồng thời khôi phục năng lực hành động.
– Cùng nhau chết đi!!!!
Tiếng hò hét điên cuồng, cùng với Ngọn lửa chợt bùng cháy mãnh liệt chợt bay lên.
Hành động của Diệp Âm Trúc vẫn chậm một bước. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim quang trong tay Tiểu Long Nữ rót vào trong Ma Thần Phong Ấn, nhìn thấy Linh hồn chi hỏa và Tử Năng của hai vị Ma Vương bùng nổ trong nháy mắt, thân thể hắn bị một lực lượng đẩy ra ngoài thật xa, nhưng không thể nào ngăn cản mọi chuyện.
Lam Vu Ma Vương và Tử Nguyệt Ma Vương tự bạo, bất kể là thân thể, Tử Năng hay là Linh hồn, trong nháy mắt phá tan, chết cũng không để lại, bọn họ đã trở về lòng của Tử Năng.
Nhưng một kích trước khi chết của hai gã Thứ Thần Cấp cửu giai đã sinh ra uy lực khủng bố. Hào quang hai màu Lam và Tử trước tiên va chạm với Kim quang mà Tiểu Long Nữ phát ra, ngay sau đó, mở rộng ra xung quanh. Kim quang bị vỡ vụn, do lực bùng nổ khổng lồ đó, thân thể Tiểu Long Nữ bị đánh bay ra ngoài, thân thể mềm mại phun máu trong không trung, hiển nhiên nàng đã bị thương không nhẹ. Nhưng mà nàng còn có thể lui lại, bởi vì nàng không phải là người thi triển Ma Thần Phong Ấn. Nhưng sáu vị Tháp Chủ và Ny Na thi triển Ma Thần Phong Ấn lại không thể lui lại.
Tinh lực của bọn họ đã gắn liền với Ma Thần Phong Ấn, Ma Thần Phong Ấn bị nổ, bọn họ cũng bị công kích.
Sáu vị Tháp Chủ Pháp Lam là Ma pháp sư cường đại nhất của Long Khi Nỗ Tư Đại lục, ở thời khắc nguy cấp này, đã thể hiện ra thực lực thực sự của bọn họ. Hỏa tháp tháp chủ Tang Đức Tư, Phong tháp tháp chủ Đức Văn Khải Tây, Thủy tháp tháp chủ Tây Lập Tư, Thổ tháp tháp chủ Uy Nhĩ Khẳng Tư, thân thể bốn người cùng sáng lên.
Ngọn lửa lại xuất hiện, bay lên không, chính là Linh hồn Thiểm diệu lớn nhất trong đời người. Vào giờ phút này, vẻ mặt bốn vị Tháp Chủ rất bình tĩnh, thậm chí còn nở nụ cười. Bọn họ ngâm xướng cùng một câu Chú ngữ, cũng là câu chú ngữ cuối cùng trong cuộc đời bọn họ.
– Tự Nhiên Nữ Thần Bảo Hộ!
Thủy, Hỏa, Thổ, Phong bốn loại Nguyên tố cơ bản của Đại Tự nhiên. Do bốn vị Tháp Chủ thiêu đốt Linh hồn, ngưng tụ thành một tầng quang mang nhu hòa. Vầng quang mang này thay thế cho Ma Thần Phong Ấn bị vỡ nát, ngăn cản lực nổ mạnh do hai vị Ma Vương sinh ra. Bốn vị Tháp Chủ tiến lên một bước, thay thế vị trí phòng ngự của bảy người. Họ mỉm cười, thân thể của bọn họ cũng hoàn toàn dung hợp vào vầng quang mang kia cùng với Linh hồn chi hỏa.
Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân, Hồn Tháp Tháp Chủ Mạch Khắc Mễ Lan và Ny Na, dưới tác dụng của năng lượng khổng lồ bị đánh bay ra xa. Bốn vị Tháp Chủ Thủy, Hỏa, Thổ, Phong đã thiêu đốt Linh hồn chi hỏa của mình chịu đựng sự phản phệ của Ma Thần Phong Ấn. Để cho đồng bạn cơ hội sống sót. Lựa chọn của bọn họ không thể nghi ngờ là chính xác nhất. Nếu không, chết không chỉ có bốn, mà là tất cả.
Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân phun máu, nước mắt tuôn trào. Bảy vị Tháp Chủ Pháp Lam cùng thống trị Pháp Lam bao năm. Bọn họ chẳng những có được thực lực cường đại, mà còn là những bằng hữu thân thiết. Cái chết của Ám Tháp Tháp Chủ Tư Long, đã khiến bọn họ vô cùng xúc động, nhưng đó là do hắn làm ác. Mà bốn vị Tháp Chủ đồng thời hy sinh, khiến cho hai vị Tháp Chủ còn sống sót vô cùng bi thương.
Năng lượng do hai Ma Vương Thứ Thần Cấp cửu giai thiêu đốt Linh hồn chi hỏa một khi thoát ra, thì như vậy chết không chỉ có bọn họ, còn có những sinh mệnh bên dưới, thậm chí ngay cả Thông đạo cũng rất có thể bị Tử Năng khủng bố phá vỡ. Bốn vị Tháp Chủ hy sinh thân mình vì tất cả những người còn lại. Thất Thải quang mang và Tử Năng hai màu bên trong dần dần nhạt đi. Quang mang tuyệt đẹp đại biểu cho sáu cường giả tuyệt thế đã rơi xuống.

Bốn Ma Vương của Thâm Uyên vị diện đã mất ba. Thắng bại của cuộc Thánh Chiến này không còn gì khác, nhưng mà Liên quân cũng phải trả giá rất đắt cho cuộc chiến tranh này. Nguyên lực tiêu hao, Diệp Âm Trúc bị đẩy lùi chỉ có thể kịp thời dùng Nguyên lực đỡ lấy Ny Na và hai vị Tháp Chủ. Thân thể của Tiểu Long Nữ bị đánh bay xoay một vòng trong không trung rồi hạ xuống mặt đất, mặt xám nghoét như tro tàn, hiển nhiên nàng cũng bị thương không nhẹ.
– Sư huynh.
Nhìn thấy Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân rơi lệ, giọng nói Diệp Âm Trúc không khỏi nghẹn lại.
Áo Bố Lai Ân phất phất tay:
– Đừng tự trách mình, Âm Trúc, bọn họ làm đúng. Vào lúc đó, cũng chỉ có Tự Nhiên Nữ Thần bảo hộ mới có thể ngăn cản sự phản phệ của hai gã Ma Vương trước khi chết. Trước khi đến đây, chúng ta đã có chuẩn bị sẵn sàng hy sinh cho cuộc Thánh Chiến này. Ta cảm thấy tự hào vì bốn lão già này…
Nói xong chữ cuối cùng, thân thể Áo Bố Lai Ân đã ngã vào ngực Hồn Tháp Tháp Chủ Mạch Khắc Mễ Lan. Ở bên trong Ma Thần Phong Ấn, Áo Bố Lai Ân không thể nghi ngờ là người chủ đạo, năng lượng hắn thừa nhận và phát ra cũng là nhiều nhất. Mặc dù lúc này không chết, nhưng đã bị thương nặng, cùng với năng lượng tiêu hao quá nhiều với đả kích vì cái chết của bốn vị Tháp Chủ. Vị Tháp Chủ thủ tịch Pháp Lam này đã không thể chống đỡ được nữa.
Mạch Khắc Mễ Lan nghẹn ngào nói:
– Âm Trúc, những việc còn lại giao cho ngươi. Mấy người chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một lát.
Vừa nói, lão vừa nâng Áo Bố Lai Ân từ từ đi đến một mảnh đất trống bên cạnh.
Hai người nhìn qua đã thêm chút cô đơn. Diệp Âm Trúc thở dài mấy hơi, cố gắng đè nén kích động trong lòng, nhưng trong mắt lại không thể ức chế được vẻ lạnh như băng. Hai tay nắm chặt, rất lâu sau cũng không thả lỏng ra.
– Âm Trúc, Hương Loan… nó..
Ny Na dù sao cũng là cường giả Vũ Kỹ Thứ Thần Cấp lục giai, khả năng chịu đựng của thân thể mạnh hơn các Tháp Chủ nhiều, cho nên bà ta bị thương nhẹ nhất.
Nghe thấy giọng nói của Ny Na, Diệp Âm Trúc nhìn về phía bà ta. Trong lúc nhất thời không biết nên nói gì với Ny Na. Trong mắt Ny Na hiện lên vẻ bi ai, phất tay nói:
– Được rồi, ngươi không cần nói gì cả. Nếu ngươi còn có tình cảm với Hương Loan, như vậy đi, về sau hãy thay nó chiếu cố Duệ Cầm. Mấy năm nay, Duệ Cầm là động lực duy nhất để nó sống.
Hai vị Tháp Chủ đã đi, Ny Na cũng đã đi. Mặc dù bọn họ rời đi không xa, nhưng Diệp Âm Trúc lại cảm giác như đã vĩnh viễn mất đi bọn họ. Móng tay đâm vào lòng bàn tay, từng giọt máu tươi từ trong bàn tay chảy xuống, Diệp Âm Trúc không cảm thấy gì, Thánh Chiến đã kết thúc sao?
Không, đối với hắn thì còn chưa kết thúc.
Trước khi hoàn toàn phá hủy Thâm Uyên sinh vật trong Vị diện này, thì cuộc chiến tranh này vẫn chưa kết thúc. Diệp Âm Trúc cắn lưỡi, trong cơn đau đớn khiến cho tinh thần phấn chấn. Hạ xuống thành tường pháo đài, quan sát tình huống chiến trường.
Lúc này, Liên quân bao gồm cả Cầm Đế hào đã truy sát ra ngoài, đang không ngừng tấn công Thâm Uyên Đại quân đang tháo lui.Trên mặt đất, từng thi thể liên tục ngã xuống. Các Ma pháp sư Pháp Lam đuổi theo không ngừng thi triển từng Ma pháp công kích vào trong trận hình tán loạn của quân địch, Thôn phệ sinh mệnh tà ác.
Lực chiến đấu chủ yếu của Pháo đài, cùng với Kỵ binh, đều đã ra ngoài chém giết, còn lại bên trong Pháo đài chỉ còn là Bộ Binh. Chiến sự lúc này Diệp Âm Trúc đã không cần chỉ huy nữa. Hắn lập tức bắt đầu hạ mệnh lệnh, ra lệnh cho Bộ binh của Pháo đài cứu những người bị thương, quét dọn chiến trường. Còn việc thống kê thương vong thì phải đợi cho Đại quân chấm dứt truy kích mới có thể tiến hành.
Liên quân Long Khi Nỗ Tư truy sát gần ba trăm dặm mới kết thúc cuộc truy sát này. Bởi vì Ma pháp sư gia nhập chiến trường, có đả kích rất lớn đối với Thâm Uyên Đại quân. Cao cấp Thâm Uyên sinh vật còn chạy được một phần, nhưng đám Thâm Uyên sinh vật cấp thấp thì lại không chịu nổi Ma pháp công kích, hầu hết đều đã phải bỏ mạng tại chỗ. Cuộc đại chiến này, kéo dài một ngày một đêm của Thâm Uyên sinh vật mới kết thúc. Số lượng thương vong của hai bên đạt đến con số rất kinh người.
Khi Liên quân Long Khi Nỗ Tư mệt mỏi mà thắng lợi nện bước trở về Pháo đài. hống lĩnh các Quân bắt đầu thống kê con số thương vong, sự hưng phấn trong lòng bọn họ đã dần dần biến mất, mà đều là sự bi ai. Qua thống kê, Liên quân Long Khi Nỗ Tư đã mất hơn một nửa. Chiến Sĩ chết trên chiến trường đã vượt quá một trăm năm mươi vạn, người bị thương thì vô số kể. Ngoại trừ Ma pháp sư Quân đoàn coi như tương đối đầy đủ, thì không có một Quân đoàn nào còn đầy đủ hết. Đệ nhất Phó Thống soái Tây Đa Phu, Mễ Lan đế quốc Công chúa Hương Loan, Tháp Chủ Thủy , Hỏa, Thổ, Phong bốn tháp; Bạch Kim Bỉ Mông Vương Ba Nhĩ Mã đã hy sinh. Pháp Lam mười hai Thánh Kỵ Sỹ chỉ còn lại có năm người. Quần chiến đấu Cầm Đế hào Hàng không mẫu hạm, Địa Ngục Ma Long còn lại không đến bốn trăm. Cự Long còn lại không đến ba trăm. Giác Ưng Kỵ Sỹ còn có hơn hai ngàn vẫn còn có lực chiến đấu. Song đầu Kì Mĩ Lạp , Tinh Linh Long cũng bị thương vong hơn một phần ba. Cho dù là cường đại như Bỉ Mông cự thú, thì cũng đã có hơn năm trăm tính mạng đã mất đi trong cuộc chiến tranh này. Ba trăm Chiến Sĩ Tử Thần Long Lang Kỵ sỹ đoàn đã có bốn mươi sáu người chết. Tử Tinh Quân Đoàn cũng bị thương vong một phần ba. Ba Quân đoàn Vương bài là Bạch Hổ, Cự Hùng, Hoàng Kim của Thú Nhân tộc cũng thương vong hơn nửa. Hai trăm Ma Đạo pháo mà Cầm Thành mang đến còn có thể sử dụng không đến một trăm khẩu, còn lại đều bị ăn mòn mất đi tác dụng. Pháo đài Long Khi Nỗ Tư cũng bị thủng lỗ chỗ, không phải thời gian ngắn có thể tiến hành chữa trị được.

Trận đại chiến này, tổn thất còn nhiều hơn Diệp Âm Trúc tính toán. Nhưng, Liên quân cũng đã giành được thắng lợi quyết định thắng lợi trong cuộc đại chiến này. Thâm Uyên Đại quân hoàn toàn bị đánh tan, trong bốn Ma Vương thì có ba chết trận, Hắc Yêu Ma Vương Tát Lâm Na chạy thoát cũng bị thương không nhẹ. Bốn mươi Ma Chủ cũng chỉ còn có hơn mười người có thể chạy thoát. Trong quá trình Cầm Đế hào truy kích, Ma Đạo pháo lại phát uy, khiến cho đám Ma Chủ đã tiêu hao Tử Năng quá nhiều tổn thất nặng nề. Thâm Uyên Không Quân chạy trốn được nhiều nhất là Thiên Quỷ. Hủy diệt và Đại Bàng Giải bị tiêu diệt hoàn toàn. Âm Long Quân Đoàn tổn thất cũng hơn sáu ngàn. Tốc độ phi hành của chúng nó quá chậm, không còn được Phản Ma thuẫn của hủy diệt bảo vệ, trong đợt truy sát này đám Thâm Uyên sinh vật cao cấp đã thương vong nặng nề.
Nếu không phải bởi vì các Chiến Sĩ Quân đoàn của Quần chiến đấu Cầm Đế hào Hàng không mẫu hạm quá mệt mỏi, thì thậm chí có thể lưu lại toàn bộ đám Âm Long ở lại chiến trường. Còn về Quân đoàn mặt đất, chạy trốn được nhiều nhất chính là Thứ Xà, chúng nó vẫn ở tít tận phía sau, không phải là chiến đấu ở trên cùng, nên tổn thất ít nhất. Còn các Thâm Uyên sinh vật còn lại bị Ma pháp công kích, đều hoặc là bị tiêu diệt hoàn toàn hoặc là đánh cho tàn phế. Ma Hạt, Ma Ngưu bị tiêu diệt hoàn toàn. Thực Thi Quỷ, Ác Liêm, Ma Chu – đám Thâm Uyên sinh vật cấp thấp có số lượng khổng lồ cũng đã không còn được bao nhiêu. Đám Tăng Ác bình thường và Cao cấp Tăng Ác cũng tổn thất nặng nề. chúng nó cũng gặp vấn đề như Âm Long là tốc độ chạy trốn quá chậm, bị Liên quân Long Khi Nỗ Tư truy sát, tử thương nặng nề.Trải qua trận chiến này, Thâm Uyên Tứ Quốc đã không còn thực lực trực diện đối đầu với Liên quân Long Khi Nỗ Tư, cuộc Thánh Chiến này cũng vì trận chiến này mà quyết định thắng bại.
Diệp Âm Trúc ngồi ngay ngắn ở trên vị trí Thống soái, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, nghe xong báo cáo của các Thống lĩnh thì chỉ trầm tư suy nghĩ, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Nhưng tất cả mọi người đều biết, trận chiến này đã đả kích hắn quá lớn, Tây Đa Phu Nguyên soái, Hương Loan và bốn vị Tháp Chủ đã hy sinh.
– Nguyên soái.
Áo Lợi Duy Lạp nhỏ giọng gọi Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc như bừng tỉnh từ trong suy nghĩ, liếc nhìn hắn, gật đầu nói:
– Mặc dù tổn thất nặng nề. Nhưng cuộc chiến tranh này dù sao chúng ta cũng đã giảnh được thắng lợi. Nhưng bây giờ còn chưa là lúc khao thưởng ba quân. Các vị Phó Thống soái, Thống lĩnh, trở về lập tức tổ chức các Chiến Sĩ của chúng ta, rồi nhờ Ma pháp sư thủy hệ tiến hành tẩy độc. Người bị thương nhanh chóng đưa về Long Khi Nỗ Tư Đại lục. Thống kê những người đã chết, sau khi chiến tranh chấm dứt sẽ trợ cấp cho thân nhân bọn họ. Bọn họ đều là anh hùng của cuộc Thánh Chiến này. Ngoài ra, ra lệnh cho Công tượng sửa lại thành tường Pháo đài, không được lơi lỏng phòng ngự, đề phòng Thâm Uyên sinh vật phản công. Sau khi từ hội nghị kết thúc, Tử, Diệp Hồng Nhạn, Áo Lợi Duy Lạp, An Nhã các ngươi lưu lại một chút, những người khác có thể về.
Các Tướng lĩnh sớm đã mệt mỏi, nhận được mệnh lệnh của Diệp Âm Trúc liền rời khỏi trướng Soái, trở về. Những người khác đã đi rồi, Tử không còn gì phải e ngại, bước đến trước người Diệp Âm Trúc, giữ lấy vai hắn, nói:
– Âm Trúc, ngươi không sao chứ?
Diệp Âm Trúc khẽ lắc đầu, nói:
– Yên tâm đi, ta không sao. Tiểu Long Nữ, Tô Lạp, Hải Dương, các nàng đi xuống nghỉ ngơi trước đi. Ta có việc phải bàn với bọn Tử.
Hai mắt Tô Lạp và Hải Dương đều đỏ, Tô Lạp tiến lên một bước, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Diệp Âm Trúc, mắt đẫm lệ:
– Âm Trúc, đều là thiếp không tốt, không chú ý đến Hương Loan tỷ đã rời đi lúc nào. Nên khiến cho nàng bị Thâm Uyên Ma Vương hãm hại. Chàng theo quân pháp trừng phạt thiếp đi.
Diệp Âm Trúc sững người. Lúc này, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, đi xuống khỏi vị trí Thống soái, nâng Tô Lạp lên, tay còn lại ôm lấy Hải Dương:
– Đừng khóc, việc này không thể trách nàng. Hương Loan tự động rời khỏi Cầm Đế hào. Nàng là thống lĩnh của Cầm Đế hào, khi đó không gì quan trọng hơn chiến tranh. nàng đã làm rất chính xác. Trong cuộc chiến tranh này, nàng chỉ huy Cầm Đế hào rất xuất sắc, đạt được chiến tích huy hoàng trên chiến trường, có công rất lớn.
– Nhưng, thiếp…
Cái chết của Hương Loan khiến cho Tô Lạp rất xúc động. Các nàng đều biết lời mà Hương Loan nói với Diệp Âm Trúc trước khi chết, cũng hiểu tình cảm của Hương Loan đối với Diệp Âm Trúc. Nhưng vào giờ phút này, Hương Loan đã chết, đừng nói là ghen tị, các nàng chỉ còn cảm giác áy náy.
“Hương Loan Tỷ, Tỷ thật ngốc, Tỷ vì sao lại không nói cho Muội biết Tỷ thích Âm Trúc chứ. Vì sao?” Hải Dương khóc không còn nước mắt, Tỷ muội tốt nhất, Gia Gia gần gũi nhất, đều chết trong cuộc chiến tranh này, đả kích với nàng thế nào có thể tưởng tượng được.
– Không cần nói nữa, Ta đã mất Hương Loan, không muốn các nàng bị tổn thương gì nữa.
Mắt Diệp Âm Trúc cũng đỏ lên, hắn rốt cuộc không thể nào làm mình bình tĩnh được nữa. Nếu không phải bởi vì mọi chuyện còn chưa kết thúc, có lẽ hắn sẽ ôm hai thê tử của mình mà khóc.

– Các nàng đi đi. Ta sẽ về sau.
Hải Dương và Tô Lạp đi rồi. Tiểu Long Nữ cũng theo lệnh của Diệp Âm Trúc mà lui xuống nghỉ ngơi. Thu liễm cảm xúc, Diệp Âm Trúc nhìn về phía ba huynh đệ tốt của mình và An Nhã.Năm người được xưng Cầm Thành Ngũ Đế nhìn nhau, bọn họ đều rất khó nhìn thấy vẻ vui mừng vì thắng lợi, chỉ nhìn thấy sự bi thương dành cho các Chiến Sĩ đã hy sinh.
– Âm Trúc, đừng suy nghĩ nhiều. Mặc dù cuộc chiến này khiến chúng ta tổn thất nặng nề. Nhưng đó là nghĩa cử vì con cháu của chúng ta mai sau. Chờ sau khi chúng ta hủy diệt căn nguyên của Thâm Uyên vị diện, thì Đại lục về sau sẽ không còn phải lo lắng Thâm Uyên vị diện xâm nhập nữa. Đây là nguyện vọng của Thần Long Vương, đồng thời cũng là nguyện vọng của bốn vị Tháp Chủ đã hy sinh. Ngươi là Thống soái của Liên quân, nhất định phải phấn chấn lên, hoàn thành các công việc còn lại.
Diệp Âm Trúc gật đầu, nhìn Tử nói:
– Đúng thế. Cuộc chiến tranh này còn lâu mới kết thúc. Còn có rất nhiều chuyện chúng ta cần phải hoàn thành. Ta lưu các ngươi lại, chính là vì cuộc chiến tiếp theo. Theo kế hoạch, chúng ta sau khi đánh lui đợt công kích mãnh liệt nhất của Thâm Uyên Đại quân, chỉnh đốn ba ngày. Ba ngày sau, chúng ta sẽ phát động tổng tấn công.
– Hắc Yêu Ma Vương Tát Lâm Na đã bỏ chạy. Ả ta nhất định sẽ trở về Đế Lĩnh Hắc Yêu Quốc thu thập tàn quân. Cho nên, trạm thứ nhất của chúng ta chính là Đế Lĩnh Hắc Yêu Quốc. Đánh tan đám tàn quân do Tát Lâm Na chỉ huy, đồng thời hủy diệt Thâm Uyên của Hắc Yêu Quốc. Sau đó sẽ hủy diệt ba Thâm Uyên còn lại của Thâm Uyên vị diện. Khi đó, cuộc Thánh Chiến này mới kết thúc thực sự. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần tiến hành quét dọn Thâm Uyên vị diện, giết chết đám Thâm Uyên sinh vật chạy trốn, là có thể hoàn toàn diệt trừ sinh vật tà ác ở Vị diện này.
Tử nói:
– Ba ngày sau, ngươi chuẩn bị mang mấy Quân đoàn tiến đến Hắc Yêu Quốc? Ba ngày thời gian, chỉ sợ không đủ để các Quân đoàn của Đại quân chỉnh đốn lại.
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
– Ta đã suy nghĩ, hầu hết thủ lĩnh quân địch đã bị chúng ta giải quyết, tái chiến thì chúng ta bị ngăn cản sẽ giảm đi nhiều. Ba ngày sau, ta chỉ mang theo tinh nhuệ Quân đoàn đi tới Đế Lĩnh Hắc Yêu Quốc, tiến hành tiêu diệt. Tử, ngươi và Cách Lạp Tây Tư, Minh, Thiểm, Lôi cùng ta xuất chinh. Còn Long Sư Nặc Vân và hai vị Bạch Kim Bỉ Mông Vương lưu lại chỉ huy Đại quân Thú Nhân tộc sửa chữa Pháo đài. Hồng Nhạn, ngươi và Tử Thần Long Lang Kỵ sỹ đoàn đi cùng với ta. Áo Lợi Duy Lạp Đại ca, phiền ngươi chọn lựa một trăm Ma pháp sư các hệ có thực lực trên Tử Cấp, và chỉ huy bọn họ. An Nhã Tỷ tỷ, Tinh Linh Long và Song đầu Kì Mĩ Lạp còn phải cùng tác chiến với ta. Lần này chúng ta sẽ không cần Cự Long tham chiến. Mặc dù ta không có ấn tượng gì với Long Tộc. Nhưng trong trận chiến hôm nay, Long Tộc có tác dụng rất quan trọng. Cả Chủng tộc cũng chỉ còn lại có một ít Tộc nhân, nên sẽ không để bọn họ tham chiến. Địa Ngục Ma Long Quân đoàn ta sẽ dùng Vong Linh Ma pháp chữa trị cho chúng nó, cũng có thể chiến đấu với chúng ta. Giác Ưng Kỵ Sỹ đoàn cũng đi theo tác chiến. Các ngươi có ý kiến gì không?
Bốn người trước mặt cùng lắc đầu, tỏ vẻ đồng ý với mệnh lệnh của Diệp Âm Trúc.
Áo Lợi Duy Lạp nói:
– Vậy còn Áo Bố Lai Ân Đại sư và Mạch Khắc Mễ Lan Đại sư? Có nên để bọn họ cùng tham chiến không? Nếu có Ma pháp của hai vị Đại sư hỗ trợ. Chúng ta càng dễ đối phó với cuộc chiến này hơn. Huống chi, Ma pháp sư Pháp Lam cũng chỉ Dưới sự chỉ huy của bọn họ mới phát huy được thực lực mạnh nhất.
Diệp Âm Trúc thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
– Không cần. Nếu bốn vị Tháp Chủ không hy sinh, ta nhất định sẽ đi mời bọn họ đi cùng. Nhưng Pháp Lam tổn thất nặng nề như vậy, chỉ còn hai vị Đại sư. Trong lòng bọn họ đau đớn đến mức nào có thể tưởng tượng được, để cho bọn họ ở lại Pháo đài đi.
– Không, để chúng ta cùng đi đi.
Giọng nói già nua hơi khàn khàn từ bên ngoài truyền vào. Năm người Diệp Âm Trúc ngẩng đầu lên, thì thấy hai vị Đại sư Áo Bố Lai Ân và Mạch Khắc Mễ Lan đã từ bên ngoài đi vào. Nhìn vẻ mặt bọn họ đã khôi phục bình thường, nhưng vẻ bi thương trong mắt vẫn không thể nào che dấu được.
– Hai vị Sư huynh, các người đều đã bị thương, nên nghỉ ngơi cho tốt mới phải.
Diệp Âm Trúc vội vàng đi đến nghênh đón.
Áo Bố Lai Ân lắc đầu nói:
– Tiêu diệt Thâm Uyên sinh vật, người Pháp Lam không thể đứng ngoài. Mấy lão già chúng ta còn chưa yếu như vậy. Thừa lúc có thể phát huy tác dụng, trận chiến này chúng ta nhất định phải tham gia. Nếu không, chúng ta sao có thể xứng với bốn người Tang Thác Tư đã chết chứ. Chỉ sợ bọn họ dưới đất cũng sẽ cười chúng ta. Ba ngày, ta nghĩ cũng đủ để chúng ta khôi phục Ma lực. Chỉ đáng tiếc là, bốn người bọn họ đã đi, nếu không, chúng ta còn có thể tiếp tục thi triển Ma Thần Phong Ấn.
– Tốt lắm, hai vị Đại sư, việc này cũng không cần phải thông báo với Ny Na Nãi Nãi. Cái chết của Hương Loan đã đả kích người rất lớn, để cho người ở lại trong pháo đài nghỉ ngơi đi.
Hai vị Đại sư cùng gật đầu.
Cầm Đế hào đang khôi phục năng lượng ở trong Pháo đài Long Khi Nỗ Tư. Cả Pháo đài không hề vì chiến tranh kết thúc mà dừng lại. Các Công tượng đang sửa lại tường thành, các Chiến Sĩ ba ngày sau xuất chinh trong Mễ Lan thành của Diệp Âm Trúc đang tận dụng thời gian khôi phục thực lực.

Những người bị thương được đưa về Long Khi Nỗ Tư Đại lục. Chiến Sĩ các Quân đoàn được chia về theo các Quốc gia, tất cả đều đang được tiến hành không một sai sót.
Sau hội nghị Diệp Âm Trúc đã bố trí xong tất cả, liền bế quan trong phòng mình, không ai được gặp. Mỗi ngày chỉ do Tô Lạp mang thức ăn vào phòng, Phu Thê ba người ở trong phòng nghỉ ngơi.
Vào lúc này, đã không còn ai quấy rầy Diệp Âm Trúc nữa. trên chiến trường hắn bị thương không nhẹ. Cuộc chiến này đã thắng lợi, Diệp Âm Trúc là Thống soái có thể nói là công lao lớn nhất. Chẳng những giết chết Ám Ảnh Ma Vương, đánh lui Hắc Yêu Ma Vương. Mà dựa theo kế hoạch và sự lãnh đạo của hắn, Liên quân Long Khi Nỗ Tư mới có thể phát huy ra lực chiến đấu mạnh nhất, hoàn toàn đánh bại kẻ địch.
Nếu như nói, trước khi Thánh Chiến bắt đầu, Tướng lĩnh các Quốc gia còn có chút bất mãn với việc Diệp Âm Trúc trở thành Thống soái của Liên quân. Nhưng mà bây giờ tất cả các vị Tướng lĩnh đều khâm phục Cầm Đế Đại nhân. Bọn họ đều hiểu được rằng, nếu cuộc Thánh Chiến này không có Diệp Âm Trúc, thì có lẽ kết quả đã khác.
Thời gian ba ngày trôi đi rất nhanh. Bên trong Pháo đài sửa sang chưa đầy ba ngày đã chấm dứt. Tất cả đều được tiến hành hoàn hảo. Nhưng vào đêm ngày thứ ba, Cầm Đế hào Hàng không mẫu hạm có chiến lực mạnh nhất của Liên quân lặng lẽ bay lên, rời khỏi Pháo đài, biết được mục đích của nó, chỉ có vài người mà thôi.
Thể tích của Cầm Đế hào quá khổng lồ, chứa một ngàn năm trăm Bỉ Mông cự thú cùng với Tử Thần Long Lang Kỵ sỹ đoàn, và Ma pháp sư của Pháp Lam vẫn không hề chật chội.
Ma Tinh thạch Phong Hệ cường đại bố trí bên trong Cầm Đế hào, khiến cho nó có thể giữ được tốc độ cao, dưới sự hộ vệ của Song đầu Kì Mĩ Lạp , Tinh Linh Long, Địa Ngục Ma Long và Giác Ưng Kỵ Sỹ, rất nhanh bay về phía Thâm Uyên Đế Lĩnh.
Tô Lạp vẫn ngồi ở trên Bàn điều khiển chính, là người chỉ huy Cầm Đế hào. Hải Dương dường như đã khôi phục đôi chút, cùng với các Thiếu nữ Tinh linh Tộc ở trong Khoách Âm thương, tập trung tinh thần đề phòng.
Bên cạnh Diệp Âm Trúc, Tiểu Long Nữ, Tử, Áo Lợi Duy Lạp, Diệp Hồng Nhạn, Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân, Hồn Tháp Tháp Chủ Mạch Khắc Mễ Lan đều đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần. An Nhã thì ở bên ngoài phụ trách chỉ huy nhóm Không Quân của Tinh linh Tộc. Cuộc chiến tranh này, Tinh linh Tộc có trợ giúp rất lớn đối với Liên quân.
Trong đội Không Quân này, còn có thêm hai Quân đoàn khổng lồ không hề xuất kích trong cuộc chiến vừa rồi. Là hai Quốc gia Lôi Điểu và Sư Thứu của Thú Nhân tộc, do Tử lúc trước điều động đến.
Cuộc Thánh Chiến lúc trước không sử dụng đến chúng nó, đây là do mệnh lệnh của Diệp Âm Trúc. Với thực lực của Lôi Điểu và Sư Thứu, chỉ mạnh hơn đám Thiên Quỷ một chút mà thôi. Đối mặt với mấy trăm vạn Thiên Quỷ thì chúng nó chỉ có thể trở thành vật hy sinh. Hao tổn như vậy Diệp Âm Trúc không hề muốn thấy, cho nên Không Quân mà Liên quân khi đó đã phái ra đều là mạnh nhất.
Nhưng bây giờ thì khác, Lôi Điểu và Sư Thứu Quân đoàn cũng có hơn hai mươi vạn, Phi hành Thú tộc trong cuộc chinh phạt cự ly xa xôi thế này, hiển nhiên có thể tăng cường thực lực của bộ đội đặc chủng.
Cầm Đế hào phi hành lúc này không nhanh. Đương nhiên từng này không thể so sánh với tốc độ thiết kế của nó. Cầm Đế hào mặc dù có thể phi hành rất nhanh, nhưng Không Quân bảo vệ nó lại không làm được như vậy.
Diệp Âm Trúc mở bản đồ trong tay ra mà quan sát. Với tốc độ phi hành như bây giờ, sáu ngày nữa mới đến được Đế Lĩnh Hắc Yêu Quốc. May là tốc độ của Quần chiến đấu Cầm Đế hào Hàng không mẫu hạm không chậm chạp giống như đám Âm Long vậy. Diệp Âm Trúc thậm chí có thể khẳng định. Khi Quân đội của mình đến được Lãnh địa Hắc Yêu Quốc, thì Hắc Yêu Ma Vương Tát Lâm Na có lẽ đã về đến nơi đó, nhưng hầu hết Thâm Uyên sinh vật thủ hạ của nàng không kịp trở về.
Hắn không cần phải lo lắng Tát Lâm Na sẽ trốn sang Đế Lĩnh của một Quốc gia khác. Điều này căn bản không có ý nghĩa gì. Trụ cột của Thâm Uyên vị diện chính là bốn Thâm Uyên đó. Bốn Thâm Uyên này đều là mục tiêu mà Liên quân phải hủy diệt. Nếu hắn là Hắc Yêu Ma Vương Tát Lâm Na, nhất định sẽ bảo vệ Đế Lĩnh của mình, mà sẽ không lựa chọn các Quốc gia khác. Diệp Âm Trúc nắm chắc tám mươi phần trăm, Tát Lâm Na sẽ ở trong Đế Lĩnh này. Nhưng nàng ta khẳng định không thể tưởng được, mình nhanh như vậy đã đến Lãnh địa của nàng ta.
Bởi vì không gian bên trong Cầm Đế hào rất khổng lồ, vì giữ tốc độ phi hành, Diệp Âm Trúc ra lệnh cho Không Quân bên ngoài luân phiên tiến vào trong Cầm Đế hào nghỉ ngơi. Cứ hai canh giờ đổi một lần. Cứ như vậy, Đại quân vẫn duy trì tiến về phía trước, mà không cần phải hạ xuống bên dưới để nghỉ ngơi.
An Nhã lần này không những tự mình theo Đại quân xuất chinh, còn mang theo một trăm Tự Nhiên Pháp Sư. Có bọn họ thi triển Tự Nhiên Chúc Phúc, thì cho dù là Lôi Điểu và Sưu Thứu yếu nhất cũng có thể liên tục bay một thời gian dài ở trong hoàn cảnh Thâm Uyên vị diện.
– Âm Trúc, phát hiện bên dưới có Thâm Uyên sinh vật, chúng ta có nên công kích không?
Giọng nói của Tô Lạp vang lên trong tai Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc lập tức đi đến bên cạnh nàng, thông qua hệ thống quan sát thấy.
Quả nhiên đúng như lời Tô Lạp nói. Bên dưới mặt đất, đang có không ít Thâm Uyên sinh vật đang tiến về nơi giống như bọn họ. Trong đám Thâm Uyên sinh vật này Chủng tộc gì cũng có, rất nhiều trên người đều có vết thương, hiển nhiên đúng là đám bại binh trong trận chiến ba ngày trước đó. Vừa lúc bị Quần Cầm Đế Cầm Đế hào Hàng không mẫu hạm đuổi kịp.
——————————–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.