Cẩm Dạ Lai Phủ

Chương 66


Đọc truyện Cẩm Dạ Lai Phủ – Chương 66

Cẩm Dạ cảm thấy mình chưa từng thoải mái như vậy, tựa như tảng đá đọng lại
trong lòng đã lâu có thể hạ xuống, giờ phút này rốt cục nàng có thể
không còn gánh nặng đứng trước mặt hắn, rút đi tất cả bí mật cùng âm
mưu, hoàn toàn phơi bày tất cả sự thật. Thẳng thắn thành khẩn cõi lòng,
vứt đi băn khoăn, thậm chí nàng có chút bất an, không biết thẳng thắn
như vậy sẽ mang đến hậu quả như thế nào, chỉ có thể cố lấy dũng khí
chống lại tầm mắt người nam tử ấy.

Cùng thời khắc đó, Nghiêm Tử Trạm đang nhìn nàng, trong đôi mắt phượng ngoại trừ dục niệm, còn hàm chứa không rõ ý tứ hàm xúc.

Dường như Cẩm Dạ từ đôi đồng tử tối đen như mực ấy nhìn ra được điều gì, chỉ
cảm thấy ánh mắt hắn dấu dưới hàng mi dài càng ngày càng nóng rực, nàng
bị hắn trừng có chút không được tự nhiên, hơn nữa trước mắt tư thế bọn
họ ái muội triền miên như vậy, không khỏi rụt cổ quay mặt đi, nhỏ giọng
nói: “Ta nói với chàng đều là sự thật……”

“Ừm.” Nghiêm Tử Trạm thản nhiên ứng một câu, lại không mở miệng.

Đối phương đơn giản một chữ như vậy liền chặn họng nàng, Cẩm Dạ trong
khoảnh khắc cũng không biết nên nói tiếp như thế nào, trong lòng nghĩ
cùng lắm thì bồi hắn giết thời gian, nhưng cố tình hắn trên nàng dưới vị trí xấu hổ như thế, ngay cả tay nàng cũng không biết đặt ở đâu mới tốt. Hơn nữa mới vừa rồi qua loa phi kiện áo lót, đai lưng cũng chưa kịp hệ
đã bị hắn áp đến ghế quý phi, nàng gần như có thể đoán được trước ngực
mình tất nhiên là cảnh xuân một mảnh……

“Làm cho ta đứng lên được
chứ? Chúng ta như vậy không có cách nào nói chuyện.” Rối rắm sau một lúc lâu, vẫn là đưa tay đẩy người nào đó. Ai biết ngay sau đó cả người hắn
đều lưu loát áp lên người nàng, Cẩm Dạ nháy mắt liền sửng sốt, bên tai
là hắn truyền đến hô hấp hơi loạn, ấm áp thoang thoảng, mỗi hơi đều trêu chọc đến đầu quả tim.

Nàng không phải cô gái không hiểu chuyện,
đương nhiên nghe được ra hắn rất khó chịu, chỉ cần từ nhiệt độ cơ thể
kinh người kia là có thể biết được đối phương khó chịu cỡ nào, nhưng quả thật nàng còn có rất nhiều chuyện muốn thương lượng với hắn…… Cha mất
tích, tấu chương phê bình chú giải, còn có sau này nên ứng đối với Tống
Chính Thanh như thế nào, đều phải xử lý một phen.

Nhưng mà, nhưng mà như vậy có thể quá tàn nhẫn hay không……


Cẩm Dạ mím môi, phát hiện trên trán hắn đã thấm ra mồ hôi, bàn tay đỡ thắt
lưng nàng dùng lực, bộ dáng vô cùng nhẫn nại. Nàng bỗng nhiên không hiểu sao cảm thấy thông cảm cho người nào đó, cụ thể mãn nguyệt tán có công
hiệu gì đại khái nàng cũng rõ ràng, cố tình người trúng chiêu chỉ có
hắn, nàng có thể mặt không đổi sắc cùng hắn tiếp tục nói chuyện nghiêm
túc, nhưng đối với hắn mà nói, đại khái là sắp không nhịn được đi.

“Nàng thật sự rất biết chọn thời gian.” Quả nhiên, người nào đó bắt đầu oán giận.

“Ta muốn…… ách……” Ấp úng, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, thử xoa
mặt hắn, nàng thực ngốc xoay xoay thân mình, tỏ vẻ ngầm đồng ý.

Nghiêm Tử Trạm kêu rên: “An phận chút, đừng nhúc nhích.” Hắn bên này cấp tốc,
thân mình bị dược tính khống chế sao chống lại được khiêu khích, đàn ông tầm thường sợ là đã sớm hổ đói bắt dê, cũng mệt Nghiêm đại tể tướng
định lực hơn người, ở trước mặt kiều thê ngọc thể ngang dọc cũng có thể
kháng cự tra tấn.

Đại khái là hiểu sai ý, nghĩ nàng bắt đầu từ
chối, hắn khẽ cắn môi, khởi động thân mình rời đi, lập tức nhanh chóng
vượt qua bình phong đi tới cửa, đối với Tích Kì trung thành và tận tâm
canh giữ ở đầu kia lưu loát để lại một đoạn nói: “Đi tới vài biệt viện
của Tống Chính Thanh tìm tung tích cha Cẩm Dạ, dung mạo không cần ta
miêu tả, lần trước đã tới tướng phủ…… lúc tất yếu có thể tìm Lộng Nguyệt hỗ trợ.” Nói xong, lại giống như phát tiết đạp cạnh cửa, lưu lại Tích
Kì thực vô tội ngơ ngác sững sờ tại chỗ.

Cẩm Dạ kinh ngạc nhìn
hắn quần áo không chỉnh đi ra ngoài, sau đó vẻ mặt nghẹn khuất ngồi trở
lại sau bàn học, nàng chậm rãi ngồi thẳng thân mình, nghĩ nghĩ rồi hé ra miệng cười sáng lạn: “Cám ơn.”

Nghiêm Tử Trạm hừ hừ, sắc mặt vẫn không thể nào đẹp mặt: “Còn muốn nói gì nữa?”

“Cái gì?” Cẩm Dạ không quá hiểu được ý tứ của hắn.

Nghiêm Tử Trạm dùng sức nhắm chặt mắt: “Nàng bảo có chính sự muốn nói, vậy thì một tiếng trống làm tinh thần hăng hái nói xong đi, kế tiếp chúng ta
còn bề bộn nhiều việc.” Khí thế nghiêng trời lệch đất, tay chân cùng sử
dụng.


Mặt Cẩm Dạ từ đêm nay bắt đầu chưa bao giờ khôi phục sắc
mặt bình thường, luôn là mây đỏ phủ đầy, ngoại trừ kiến thức được sức tự chủ cường đại của đối phương, nàng còn sâu sắc lĩnh ngộ được chân lý
đàn ông đều là sói, mặc dù trong trẻo lạnh lùng đạm mạc như Nghiêm Tử
Trạm, cũng như thế.

“Chuyện tấu chương, ta còn chưa nghĩ ra biện pháp.”

“Lát nữa ta sẽ dạy cho nàng, ngoại trừ điều này thì sao?”

“Còn có Tống Chính Thanh……”

“Việc này cần bàn bạc kỹ hơn, không thể vội, còn gì khác sao?”

Cẩm Dạ gian nan lắc lắc đầu, cho dù còn có chút tai hoạ ngầm muốn nói cũng
bị hắn nói hai ba câu chặn lại, cho dù như thế nào tạm thời hắn đã thay
nàng giải quyết vấn đề quan trọng nhất, có Tích Kì thân thủ bất phàm
cùng Lộng Nguyệt tin tức linh thông, nàng có thể thoáng an tâm.

“Phu quân đại nhân, thiếp thật không biết nên hồi báo chàng như thế nào.”
Ngữ điệu vừa chuyển, nàng treo lên nụ cười ngọt ngào, dáng đi thướt tha
về hướng hắn. Bàn chân trắng noãn nhỏ xinh không hài miệt, dẫm nát sàn
nhà hắc mã não phá lệ nổi bật.

Nghiêm Tử Trạm nhếch mi: “Nàng lại định làm trò gì?”

Cẩm Dạ to gan ngồi trên đầu gối hắn, bàn tay mềm bò lên sau gáy hắn, sau đó ác ý ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Có phải nhẫn rất vất vả hay
không?”

“Cũng tạm.” Ngoài miệng nói như vậy, tay đã không chịu khống chế luồn vào vạt áo trong của nàng.

Cẩm Dạ dừng một chút, nhanh chóng không còn cốt khí hóa thành một bãi nước, sao còn thấy được hình tượng yêu nữ mị hoặc cường thế nửa khắc trước,
chỉ có thể cúi đầu rên rỉ.

Nghiêm Tử Trạm ôm lấy nàng, làm cho

nàng nằm trên bàn học rộng thùng thình, gập thắt lưng tinh tế hôn môi,
ngẫu nhiên mang theo vài phần thô lỗ cắn cắn, khoe khoang tài giỏi làm
cho nàng thở dốc sau đó mới hóa thành dịu dàng liếm duyện…… sủng ái qua
xương quai xanh độ cong duyên dáng, xuống chút nữa, dùng mọi cách đùa
đỉnh hồng mai mềm mại kia.

“A……” Cẩm Dạ trợn to mắt, tuy rằng đã
không phải lần đầu tiên, cảm giác này vẫn mãnh liệt đáng sợ, túm chặt
cạnh bàn, nàng cắn môi không cho mình kêu ra tiếng.

Nghiêm Tử Trạm cúi đầu cho nàng một nụ hôn dài, hàm hồ nói: “Bên ngoài không có người, không cần chịu đựng.”

Cẩm Dạ vẫn có chút kêu không nổi, chần chừ nửa khắc mới kéo đầu hắn xuống
chủ động vươn lên hôn hắn, thẹn thùng vươn đầu lưỡi miêu tả bạc môi
duyên dáng của hắn, sau khi được hắn nhiệt tình đáp lại mới theo bản
năng tách hai chân ra bò lên thắt lưng hắn.

“Học được thực mau.” Nghiêm Tử Trạm thở phì phò, ánh mắt cũng thay đổi.

Cẩm Dạ đã trở nên mờ mịt, cả người như bị một đoàn lửa nóng vây quanh, thân thể bị dần dần hòa tan, là cảm giác nhanh tới đỉnh lại ẩn ẩn khát vọng, mãi đến khi hắn thình lình động thân tiến vào, nàng mới bị cảm giác
mừng như điên nuốt trọn, há mồm hung hăng cắn bờ vai của hắn, mượn điều
này để phát tiết quá nhiều cảm xúc.

Nghiêm Tử Trạm ăn đau, cầm lấy thắt lưng nàng va chạm càng thêm mạnh mẽ.

Cẩm Dạ bất lực mặc hắn ta cần ta cứ lấy, trải qua thời gian lại bị kích
thích sâu sắc theo nhau mà đến biến thành không biết làm sao, cúi đầu
khóc cầu xin tha thứ: “Dừng lại được chứ…… Đủ……” Những lời này vốn là
lời nói vô tâm, ai biết được hắn thế nhưng thật sự ngừng lại, đầu giúc
đến cần cổ nàng không có động tác nữa.

Bên tai truyền đến tiếng
nói trừ bỏ hô hấp ồ ồ còn có chút than nhẹ thống khổ, Cẩm Dạ thanh tỉnh, ý thức được không thích hợp, nâng tay tới bên hông, khi vươn đến trước
mắt lại nhìn thấy đầu ngón tay lây dính máu.

Đầu gối của nàng đã
kết vảy, sẽ không đổ máu nữa, máu này ngoại trừ hắn, không còn người thứ hai. Đột nhiên nghĩ tới trước đó vài ngày Biện Lam tới cửa gây sự, Cẩm
Dạ bừng tỉnh đại ngộ, kinh hoảng nói: “Ông trời, vết thương của chàng
còn chưa khỏi!”

“Nói bậy, sớm tốt lắm.” Nghiêm Tử Trạm cố chấp phủ nhận.


Cẩm Dạ đẩy đẩy hắn: “Chính chàng nhìn xem, trên tay ta là gì? Chàng thật
đúng là không muốn sống nữa……” Điên rồi, hắn tuyệt đối điên rồi, lúc ấy
nhìn thấy miệng vết thương ghê người nứt ra cũng không quá để ý. Nàng
cứng lại hô hấp, rốt cuộc bất chấp cái khác từ dưới thân hắn giãy ra:
“Đi bôi thuốc!”

Nghiêm Tử Trạm vẫn nằm trên bàn, đầu cũng không
nâng lên nửa phần, chính là theo thanh âm nàng giữ chặt tay nàng, mang
theo một chút làm nũng nói: “Ta không cần.”

Cẩm Dạ dở khóc dở cười: “Chàng sẽ trở thành tể tướng đầu tiên bởi vì túng dục mà đổ máu chí tử.”

“Đối với đàn ông mà nói, dừng lại giữa đường mới có thể chết.” Hắn khởi động thân mình, dùng sức đem nàng kéo đến bên người: “Nghe lời, chúng ta
tiếp tục.”

Cẩm Dạ há hốc mồm, hắn đối chuyện này thật đúng là
chấp nhất, đại khái là vì đả kích đến lòng tự trọng đàn ông đi, nghĩ như vậy, không hiểu sao ý cười nảy lên trong lòng, nàng nghẹn cười quay đầu đi: “Bôi thuốc xong rồi nói sau.”

Nghiêm Tử Trạm còn muốn nói gì đó, sau khi nhìn thấy biểu tình của nàng, liền rất là tức giận: “Nàng cười cái gì!”

Cẩm Dạ rốt cuộc không khống chế được, vừa chạy tới nội thất lấy thuốc cao
cùng băng gạc, vừa ôm bụng kiêu ngạo cười to. Có điều chuyện kế tiếp
chứng minh thực tế, loại hành vi này của nàng thật sự đâm bị thương tự
tôn nam tính yếu ớt của người nào đó, ngay cả bôi thuốc mỡ cho hắn, hắn
cũng mọi cách không phối hợp.

Đến sau lại, nàng cũng giận, vung băng gạc, làm bộ muốn đi: “Họ Nghiêm, rốt cuộc chàng muốn thế nào!”

Nghiêm Tử Trạm nhìn nàng nửa khắc, bỗng nhiên mỉm cười: “Ta nghĩ…… nếu không chúng ta thử cái khác xem.”

“Thử xem cái gì?” Cẩm Dạ không rõ.

“Thử một loại tư thế sẽ không làm cho miệng vết thương vỡ ra, nàng sẽ thích .”

……

……

Thời điểm kế tiếp, Cẩm Dạ chân chính cảm nhận được cảm giác vừa thay người băng bó vừa chảy mồ hôi như mưa……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.