Đọc truyện Cẩm Dạ Lai Phủ – Chương 62
Đây không phải là một ngõ rộng, vì tiến vào ba người, giờ phút này trở nên hơi chật chội, Cẩm Dạ đứng ở cửa ngõ, trước mặt là nha hoàn quần áo xanh nhạt, đuôi lông
mày khóe mắt hàm chứa kinh hoảng chưa kịp rút đi, biểu tình nhìn qua rất là xấu hổ.
“Tiểu thư.” Thử gọi một tiếng, sau khi không được đáp lại Sơ Tình bất an kéo kéo tay áo.
Cẩm Dạ không để ý, khi nói chuyện tầm mắt lướt thẳng qua Sơ Tình, tuy khuôn mặt hàm chứa ý cười, nhưng độ ấm trong đáy mắt lại ngày càng rét lạnh:
“Sở Luật, ta còn đang nghĩ, mấy ngày nay ngươi bỗng dưng an phận thủ
thường, tướng phủ to như vậy, cũng không thấy ngươi cải trang dịch dung
tiến vào…… ai ngờ chuyện có nguyên nhân, hóa ra là vội vàng gặp nha hoàn của ta.”
Nghe vậy trong lòng Sơ Tình căng thẳng, đã biết không
ổn, nàng đi theo tiểu thư đã mười năm, bình thường chỉ cần một ánh mắt
một cái nhếch mày đã có thể hiểu được trong lòng đối phương nghĩ gì, mà
trước mắt đôi con ngươi này lạnh như băng, tươi cười lạnh bạc, đúng là
dấu hiệu trước lúc tức giận. Có vẻ Sơ Tình biết vì sao Cẩm Dạ tức giận,
có điều trước mặt đang trong trạng thái tức giận thực không nên giải
thích, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nại đợi ở một bên, về phủ sẽ cố gắng lý giải cho tiểu thư.
Ai ngờ Cẩm Dạ không cảm kích, liếc nàng một cái rồi nói: “Em đi về trước.”
Sơ Tình theo bản năng tiếp lời: “Tiểu thư, em cùng người……”
“Đủ rồi, em lập tức hồi phủ cho ta, chớ để ta nói lần thứ ba.” Cẩm Dạ hít
một hơi dài, lúc này là tức giận thật sự, nha hoàn mình tín nhiệm nhất
lại gạt mình gặp mặt thân tín của Tống Chính Thanh, mặc dù có thể Sơ
Tình đối với A Sở hoài tâm tư khác, nhưng khó bảo đảm người kia sẽ không dùng chút thủ đoạn để moi móc thông tin trong tướng phủ.
Vừa
nghĩ như vậy, nàng lại không thể ngăn chặn một chút cảm giác phản bội
sinh sôi trong lòng, bóng dáng gầy yếu của nàng đứng thẳng tắp, sắc mặt
dưới ánh trăng càng trở nên trắng bệch.
Thấy thế, Sơ Tình thở dài, lập tức không hề kiên trì nữa, cúi mình chào, xoay người rời đi.
Cẩm Dạ thu hồi tầm mắt, đối mặt với nam tử áo xanh phía trước: “Chột dạ?”
“Đại tiểu thư nghĩ nhiều quá rồi.” Sở Luật cười cười, lại nói: “Chẳng qua
tiểu nhân chỉ nhờ Sơ Tình cô nương gửi lời nhắn thôi, nếu đã gặp được
người, vậy thì không còn gì tốt hơn.” Nói xong, liền lấy ra từ cổ tay áo một phong thư, đưa qua: “Đại nhân nhà ta có một số việc muốn phiền đại
tiểu thư.”
“Hử, chẳng phải Tống đại nhân xưa nay luôn thần thông
quảng đại sao? Sao có thể cần dùng đến phận đàn bà yếu đuối như ta.” Cẩm Dạ tuy tiếp nhận, lại không có ý mở ra, ngược lại có chút đăm chiêu
nhìn chằm chằm Sở Luật.
Gả đến tướng phủ sắp hai tháng, có lẽ là
cố ý quên sự tồn tại của đám người Tống gia, cuộc sống của nàng coi như
thích ý, nhưng giờ phút này bị khách không mời mà đến phá đám, cảm giác
bất an đứng ngồi không yên lại đến. Nàng cắn môi, lời nói của Tống Chính Thanh vào một ngày trước khi nàng xuất giá văng vẳng bên tai –
“Nhớ kỹ, từ đó trở đi, ngươi là Tống Cẩm Dạ, gả cho Nghiêm Tử Trạm sau phải
chặt chẽ giám thị hắn, cho dù là chuyện trong nhà, hay là chuyện quan
trọng trong triều chính…… Ngươi không cần tìm ta, khi tất yếu, ta sẽ
phái người đến gặp ngươi.”
Cho nên, trước mắt nên đến vẫn phải đến.
Cẩm Dạ kinh ngạc đứng tại chỗ, không thể ngăn chặn cảm giác vô lực cùng khó chịu thổi quét toàn bộ thể xác và tinh thần, cho dù nàng có thông minh
hay hiểu rõ lòng người đi chăng nữa, cũng mệt mỏi ứng đối với những thứ
tranh quyền đoạt lợi này, hơn nữa bên kia Cửu Vương gia thường thường
tạo áp lực, nàng có loại xúc động muốn cướp đường mà chạy.
“Đại
tiểu thư?” Thấy vừa gặp mặt đã tinh thần hoảng hốt, Sở Luật không khỏi
ra tiếng nhắc nhở: “Thời gian không còn sớm, tiểu nhân còn phải hồi phủ
đợi mệnh.”
“Ngươi đi trước đi, ta xem xong sẽ viết thư cho Tống đại nhân.” Cẩm Dạ lui vài bước, tránh đường.
“Thật có lỗi, tiểu nhân còn chưa thể đi.” Sở Luật lắc đầu, thản nhiên nói:
“Đại nhân dặn, tiểu nhân phải rời đi sau khi đại tiểu thư xem xong, về
phần bức thư này, tiểu nhân nhất định phải hủy diệt, phòng ngừa bất cứ
điều gì.”
Hay lắm một câu phòng ngừa bất cứ điều gì, Cẩm Dạ không tiếng động cười lạnh trong lòng, lão hồ li này càng ngày càng tinh, chỉ sợ là lo lắng bị Nghiêm Tử Trạm phát hiện dấu vết để lại, nhưng hiển
nhiên nước cờ này ông ta đã đi sai lầm rồi, khôn khéo như Nghiêm đại Tể
tướng, sao lại không biết thân phận chân chính của thê tử mới vào cửa
chứ……
Nói như vậy, nàng thật đúng là bị kẹp ở giữa, trước mặt hai người Tống – Nghiêm đều phải cho rằng mình không biết gì sống cuộc sống bình thường, sau lưng lại phải làm chút chuyện không thể đưa ra ngoài
ánh sáng.
Chần chừ một lúc lâu, liền mở phong thư, trên tờ giấy
trắng chỉ có vài dòng ít ỏi, Cẩm Dạ quét qua một lượt, sau đó không dám
tin rút lui vài bước, cắn răng nói: “Qúa vớ vẩn, ta không làm được.”
Sở Luật mỉm cười: “Đại tiểu thư, đối với người mà nói, đây cũng không phải việc khó.” Dừng một chút, từ trong tay đối phương đoạt giấy viết thư,
chậm rãi vò thành một nắm, đầu ngón tay dùng sức một cái, bột giấy liền
theo khe hở bay lả tả rơi xuống.
“Chẳng lẽ ở trong mắt Tống đại
nhân, Tô Cẩm Dạ ta chỉ xứng làm trộm cướp?” Cẩm Dạ nắm chặt tay, bức thư kia đại ý nàng đã hiểu được, đơn giản là sai nàng sao chép những lời
phê bình chú giải Nghiêm Tử Trạm viết lên tấu chương mỗi ngày, sau đó
lập tức vụng trộm phái người đưa đi Tống phủ. Nàng ít khi hỏi đến chuyện phân tranh trong triều đình, thứ nhất do chuyện không liên quan đến
mình, thứ hai là do nghe nói nơi đó hắc ám xấu xa, không muốn mình bị
cuốn vào trong đó.
Sao có thể dự đoán được Tống Chính Thanh cư
nhiên nghĩ ra ám chiêu bực này, sai nàng lẻn vào thư phòng làm những
chuyện đủ để tai họa mất đầu……
“Đại tiểu thư cũng không cần nghĩ
quá phức tạp, chẳng qua đại nhân chỉ quan tâm quốc sự thôi, mắt thấy
thân thể Nghiêm tướng không khoẻ, e sợ phê duyệt tấu chương ra sai sót,
thế nên mới ra hạ sách này.” Mặt không đỏ tim không đập nói dối xong, Sở Luật không nóng không lạnh tiếp tục nói: “Gần đây thiên hạ thái bình,
có lẽ tấu chương thần tử tham tấu cũng không nhiều lắm, đại nhân nói,
phàm là có liên quan đến cải chế binh vụ chiến sự khoa cử, mong đại tiểu thư lưu ý, còn lại, mặc kệ nó.”
Cẩm Dạ đột nhiên bật cười: “Trở
về chuyển cáo Tống đại nhân, tiểu nữ tử nhát gan khiếp sự, sợ là không
đảm đương được trọng trách này.” Vừa dứt lời. Nàng nhấc chân bước đi,
nhiệm vụ này ở trong mắt nàng, thực tại không thể tưởng tượng, huống chi gần đây Nghiêm Tử Trạm đều ngủ ở thư phòng, nàng sao có thể có khả năng tiếp cận tấu chương.
“Hết cách, nếu đại tiểu thư khó xử thì thôi vậy.” Phía sau truyền đến lời nói đơn giản.
Nghe vậy Cẩm Dạ thu lại bước chân, Tống Chính Thanh hẳn là loại người ngoan
cố không đạt tới mục đích sẽ không từ bỏ, nếu cố ý phái thân tín lại đây truyền lời, sao có thể chấp nhận nàng cự tuyệt……
Quả nhiên, nửa khắc qua một câu trúng đích.
“Có một việc đã quên nói cho đại tiểu thư, Tô lão gia gần đây lại gặp đại
nhân nhà ta, nghe nói hai người trò chuyện với nhau rất vui.”
Cẩm Dạ đột nhiên quay đầu, một bước to túm lấy cổ áo người đàn ông trước mặt, cả giận nói: “Ngươi nói cái gì!”
“Đại tiểu thư nghe rất rõ ràng.” Sở Luật lơ đễnh cười cười: “Đại nhân thấy
sắc mặt Tô lão gia không tốt lắm, riêng đón ông ấy đi biệt viện ngoài
kinh thành ở mấy ngày, điều dưỡng cho khỏe, cũng coi như không làm thất
vọng một phen chân tình của đại tiểu thư với đại nhân.”
Cẩm Dạ
tức giận cả người phát run: “Các ngươi cần gì liên lụy đến cha ta, có gì cứ việc hướng về ta mà đến.” Nàng thật sự đã xem nhẹ Tống Chính Thanh,
hóa ra ông ta đã ti bỉ vượt qua sự tưởng tượng của nàng, mặc dù nương bị đuổi ra Tống gia, tốt xấu cha cũng coi như tỷ phu, họ Tống cũng không
niệm chút tình cũ, lợi dụng cha đến uy hiếp chính mình.
Sở Luật
tránh khỏi tay nàng, phủi phủi cổ áo, không nhanh không chậm nói: “Một
câu cuối cùng, đề nghị mới vừa rồi của đại nhân, tiểu thư có gì bất đồng không?”
Cẩm Dạ cắn chặt môi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay,
mang đến cảm giác đau đớn tận xương, nàng chỉ có thể dùng điều này ngăn
chặn sợ hãi trong nội tâm, chỉ cần vừa nghĩ đến việc phụ thân luôn
thương nàng yêu nàng giờ phút này đang ở nơi nào đó chịu khổ, ngực lại
cảm thấy chua chát khó nhịn.
“Đại tiểu thư, nếu người không đáp ứng, tiểu nhân thật sự phải đi về.”
“Sở Luật!” Cẩm Dạ bỗng nhiên bám tay áo hắn, thấp giọng nói: “Nói cho ta
biết, cha ta ở đâu?” Ngữ điệu của nàng hơi run, mơ hồ mang theo khẩn cầu cùng nghẹn ngào, đó là cảm xúc bi thương không thể che dấu.
Sở
Luật hiếm khi trầm mặc, thật lâu sau tránh đi ánh mắt của nàng, chậm rãi nói: “Thật xin lỗi, tiểu nhân chỉ phụng mệnh làm việc.”
Cẩm Dạ
trợn to mắt: “Phụng mệnh làm việc? Sở Luật, ngươi ở Tống gia mặc dù chỉ
ngắn ngủn nửa năm, nhưng cha ta cho tới bây giờ chưa từng bạc đãi ngươi, thậm chí, ngay cả khi lên kinh cũng chỉ dẫn theo một mình ngươi, điều
này đủ để chứng minh ông tín nhiệm ngươi cỡ nào. Nhưng ngươi thì sao,
rốt cuộc ngươi đang làm những gì!”
“……” Dùng sức nhắm chặt mắt,
Sở Luật dưới hai ba câu nói của nàng gần như tan rã, chỉ có thể cúi đầu
nói: “Ta đáp ứng với người, ta sẽ dùng hết khả năng giữ cho Tô lão gia
bình an vô sự, nhưng đồng dạng, mỗi đêm trước hừng đông người phải đem
tình báo thu được dùng thư gửi ra, nếu không, đại nhân giận dữ, sợ sẽ đả thương người vô tội.”
Cẩm Dạ cười khổ lắc đầu: “Khi nào ông ta sẽ thả cha ta?”
“Tiểu nhân không biết.” Trên mặt Sở Luật lướt qua không đành lòng, sau một
lúc lâu lại nói: “Đại tiểu thư vẫn nên đem chuyện đại nhân sai phái làm
tốt, đến lúc đó có lẽ ông ấy sẽ cho người biết tung tích của Tô lão
gia.”
“Biết tung tích thì như thế nào? Cha ta không phải tù phạm, chẳng lẽ ngươi muốn cha con chúng ta gặp lại còn phải giống như thăm tù sao……” Cẩm Dạ nhỏ giọng nói, đến cuối cùng không thể chịu được nữa,
thình lình nhổ xuống cây trâm trên đầu đặt lên gáy đối phương: “Ngươi
dẫn ta đi tìm cha ta, ngay bây giờ!”
Sở Luật không trốn, mắt cũng không nâng một chút: “Đại tiểu thư làm gì, người nên rõ ràng, tu vi võ
công của ta cao hơn, chớ lãng phí thời gian lúc này làm những chuyện ngu muội.”
“Có phải lãng phí thời gian hay không, thử qua mới biết
được.” Cẩm Dạ lại tới gần vài phần, mũi nhọn cây trâm kia cuối cùng đâm
rách da, máu đỏ sẫm bắt đầu rơi xuống.
“…… Tội gì.” Sở Luật nhíu
mày, ngay sau đó nhanh chóng túm lấy cổ tay nàng, phản thủ đẩy một cái,
đã đẩy nàng ra ngoài, cứ việc khống chế lực đạo rất nhẹ, nhưng dừng trên người nàng, vẫn không khỏi chịu chút da thịt khổ.
Cẩm Dạ mặt xám mày tro ngã xuống đất, đầu gối chưa khỏi hẳn lại lần nữa cọ xước da,
cát đá ma sát trên da non, thống khổ cỡ nào, nàng lại như không cảm giác được, trong mắt tràn đầy tơ máu, dữ tợn có chút đáng sợ: “Ngươi hãy
nghe cho kỹ, cuối cùng có một ngày, ta muốn Tống Chính Thanh trả hết nợ
cho Tô gia.” Bỏ lại câu nói này, nàng dùng cả tay lẫn chân đứng lên,
khập khiễng đi ra ngoài ngõ.
Lúc này ước chừng qua canh ba, người đi đường rất thưa thớt, đầu đêm thu hơi lạnh, nàng lắc la lắc lư đi
trên đường cái, suy nghĩ duy nhất trong đầu là đi thăm Tô phủ ở ngoại ô. Bất đắc dĩ túi tiền trên người sớm đưa cho thanh niên quán tranh, nàng
không thuê được xe ngựa, cũng không muốn trở về tướng phủ để người ta
nhìn thấy cảnh chật vật này, chỉ có thể nhịn đau đi bộ.
Thật vất
vả đi tới cửa thành, trời lại nổi mưa to, thị vệ thấy nàng lẻ loi một
mình, bị thương còn tinh thần hoảng hốt, không khỏi sinh ra vài phần
thương hại, vì thế thay nàng gọi xe ngựa, có lòng tốt hộ tống nàng tới
Tô phủ.
Cẩm Dạ cảm tạ người tốt, thất tha thất thểu đẩy ra cửa
lớn Tô gia, vào cửa chỉ thấy bồn hoa hai bên bị đẩy ngã trên mặt đất,
bình hoa dập nát, lại đi vào trong, đó là hành lang dài đi thông chủ
viện, nàng kinh hồn táng đảm nhìn vết cào trên cột trụ son đỏ ven đường, ước chừng là dấu vết giãy dụa lưu lại.
Cha chỉ thuê bốn năm nha
hoàn cộng thêm một đầu bếp nữ, căn bản không hề có sức chống cự, ngay cả nam đinh duy nhất, cũng là một tên khất cái què chân đáng thương không
tìm được việc sống tạm, tự bảo vệ mình cũng là một vấn đề, càng chớ nói
đến chuyện bảo vệ chủ nhân.
Cẩm Dạ lau giọt mưa tích lạc trên
mặt, đi lại chung quanh sau rốt cục xác định trong nhà không có một bóng người, chỉ để lại cảnh tượng hỗn độn cô độc. Nàng chỉ cảm thấy bầu
không khí trống vắng thê lương này cùng cảm giác sợ hãi vô chừng sắp đem nàng bức điên, từ khi sinh ra đến bây giờ, ngoại trừ một lần mẫu thân
qua đời khi còn nhỏ, chưa có thời khắc nào nàng sợ hãi như vậy.
Cha ở đâu, đến tột cùng cha ở nơi nào……
Một đường đi thẳng, một đường té ngã, cùng với sấm chớp đì đùng, mưa gió
mãnh liệt, ngay trong thời tiết như vậy nàng một mình trở về tướng phủ.
Có lẽ vì mây đen dầy đặc, trận mưa này che hết ánh sáng hừng đồn, khi Cẩm
Dạ bước lên thềm đá, còn vô ý thức nhìn bầu trời xa xa, ai ngờ thình
lình bị cửa vấp một cái……
Vốn tưởng rằng sẽ ngã mặt mũi bầm dập,
nhưng đợi nửa khắc, đau đớn như mong đợi không xuất hiện, ngược lại có
đôi bàn tay thay nàng ổn định thân hình. Cẩm Dạ ngẩng đầu, vừa lúc nhìn
thấy Nghiêm Tử Trạm nhanh chóng rụt tay về, dáng vẻ lui ra phía xa, cặp
mắt xinh đẹp quen thuộc kia giống như vài ngày trước đó, mang theo rét
lạnh cùng xa cách.
Nhất thời cái mũi đau xót, áp lực nhiều ngày
qua hơn nữa cha bị người ta bắt đi, cảm giác khủng hoảng đánh bại bức
tường phòng vệ trong tim, thật sự không cầm được nước mắt, nàng nâng hai tay che mặt, cứ như vậy bất lực đứng dưới mưa bật khóc.