Đọc truyện Cẩm Dạ Lai Phủ – Chương 47
Hôm nay là ngày tốt cảnh đẹp, ban ngày ban mặt Nghê Thường các lại không mở cửa kinh doanh. Hai cánh cửa lớn màu son đóng chặt, chỉ hé ra khe cửa
nhỏ như muỗi mắt, ngẫu nhiên có khách nhân tiến lên hỏi, đều bị quản sự
đứng sau cánh cửa lấy cớ ông chủ có hỉ qua loa tắc trách.
Ông chủ có hỉ? Có gì hỉ? Chẳng qua là bên trong có đánh nhau thôi……
Chưởng quầy Tiểu Hồ Tử sớm thấy nhưng không thể trách, tiểu thư nhà mình chính là như vậy, lúc hưng trí chuyện gì cũng làm ra được, đáng sợ nhất là
yêu võ thành si, vừa gặp phải người biết võ là nhõng nhẽo quyết tâm đòi
luận bàn. Đánh thắng thì không nói, nếu đánh thua, toàn bộ cửa hàng này
sẽ vì thất bại của nàng mà ra đi một nửa.
Sao Biện gia lại có một cô gái dã man như vậy chứ.
Tiểu Hồ Tử lắc đầu, cảm giác bất hạnh sâu sắc, trong lúc chờ đợi nhàn hạ,
một tay ông cầm bàn tính chán đến chết gảy bừa, một tay kia khoác lên bả vai Diêu Thủ Nghĩa, muốn nói mấy câu. Người này lại quay đầu theo bản
năng, vừa mở miệng giọng điệu đã vô cùng lo lắng: “Chưởng quầy, ông phải nghĩ biện pháp đi chứ!”
Tiểu Hồ Tử cảm giác vô cùng tiếc nuối
thở dài: “Các ngươi không may rồi, chọc ai không chọc, cố tình gặp phải
con gái Biện gia kinh thành.” Dừng một chút, dường như ông ta rất thỏa
mãn cảm giác có thể ở sau lưng người khác bàn luận chuyện thị phi như
thế, thấp giọng thao thao bất tuyệt: “Ta thấy chủ tử nhà ông thân kiều
thịt quý, sợ là không chịu nổi vài cú, chậc chậc, thật sự là oan gia ngõ hẹp oan gia ngõ hẹp mà.”
“Qúa làm càn, rõ như ban ngày mà động
thủ đả thương người, nếu thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì, đại nhân nhà
ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!” Diêu Thủ Nghĩa gầm nhẹ, nói xong lại
nhìn vài hộ vệ áo đen bên người, co rúm lại, thật giận…… Mới vừa rồi gần như bị người ta xách ra, còn chưa kịp báo ra danh hào tướng phủ, trước
mắt không biết thiếu phu nhân sẽ bị nha đầu điêu ngoa kia bắt nạt thành
bộ dáng gì nữa.
Càng nghĩ lại càng nóng lòng, bất chấp mọi thứ,
ông một phen túm áo người trước mặt: “Ông có biết hay không, giờ phút
này tiểu thư nhà ông đang đắc tội với ai?”
“Ai ai ai, hộ vệ!”
Tiểu Hồ Tử la to, rồi sau đó dưới sự trợ giúp của người khác thoát khỏi
Diêu Thủ Nghĩa bỗng nhiên thần lực vô cùng, lòng còn sợ hãi thở dốc một
lúc lâu mới tức giận nói: “Mượn một câu của tiểu thư nhà ta, ta không
thích nhất bị người khác uy hiếp, thế lực của Biện gia ở kinh thành mọi
người đều biết, chỉ sợ danh hào ông báo ra chẳng ra cái trò gì, không
cần ở chỗ này mất mặt xấu hổ .”
“Ông đúng là đồ không biết tốt
xấu!” Diêu Thủ Nghĩa tức giận đấm ngực dậm chân, lửa bốc quá mạnh, trong lúc nhất thời không thể phản bác được điều gì. Trên thực tế lấy danh
hào của Nghiêm Tử Trạm, đừng nói là Biện gia, ngay cả hoàng đế lão tử
cũng phải bán thể diện cho hắn, chỉ tiếc Tiểu Hồ Tử này là ếch ngồi đáy
giếng, chỉ biết tự cho là đúng, không nghe lọt tai lời nói của người
khác.
“Hừ, lão gia này, ông mới không biết tốt xấu, học hỏi nha
hoàn bên cạnh ông nhiều một chút, ông xem người ta bình tĩnh cỡ nào, ông động bất động đã phát giận, cẩn thận giảm thọ đấy.” Tiểu Hồ Tử châm
biếm, dáng vẻ cổ rụt chân ngắn thật là kiêu ngạo được ngay.
Nghe
vậy Diêu Thủ Nghĩa nghiêng đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt Sơ Tình, thần
sắc bình tĩnh không gợn sóng, thậm chí còn có chút thả lỏng. Hắn nhăn mi lại, không tự chủ kề sát vào nói: “Cô không lo lắng sao?”
Sơ
Tình phản ứng lại, nghiêm mặt nói: “Tất nhiên là lo lắng, nhưng ta chỉ
là một cô gái, cũng không thể xông vào, chỉ biết ở bên cạnh chờ đợi.”
“Thật không?” Diêu Thủ Nghĩa có chút khó hiểu, như ông thấy, đôi chủ tớ này
tình như tỷ muội, nhưng khi thiếu phu nhân bị nhốt trong Nghê Thường
các, Sơ Tình ngay cả lời nói phản kháng cũng chưa từng nói ra một câu,
nhấc chân cái là ra cửa. Cho dù như thế nào, việc này hoàn hoàn toàn
toàn không giống nha hoàn hồi môn ngày thường che trước che sau trung
thành và tận tâm hộ chủ……
“Diêu quản gia thả lỏng đi, một lúc nữa phỏng chừng cũng sắp đi ra.” Sơ Tình cười cười, nhớ lại tư thế cầm roi
của Biện Lam, lại thấy châm chọc – vũ khí tiểu thư am hiểu nhất là roi,
còn vừa mới khôi phục nội lực, hừ, ai giáo huấn ai còn chưa nhất định
đâu.
Đang nghĩ thế, cánh cửa nhỏ kia “chi nha” một tiếng mở ra.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta nên trở về phủ.” Cẩm Dạ chân thành đi ra
khỏi, vạt áo sạch sẽ, sắc mặt điềm đạm, không nhìn thấy chút dấu vết bị
thương, bị hung hăng bắt nạt.
Biện Lam ở phía sau vội vàng đuổi
theo, tóc tai rơi rụng, có chút chật vật, không ngừng túm lấy tay áo
người phía trước, không cam lòng nói: “Chớ đi mà, lại lần nữa!”
Cẩm Dạ chậm rãi rút tay về, thản nhiên nói: “Bắp thịt cô không chắc, vung
roi cũng không đủ linh hoạt, luyện một thời gian nữa rồi đấu đi.”
“Cô dám xem thường ta?” Biện Lam dậm chân, mặt cười tức giận đỏ ửng.
Cẩm Dạ thở dài: “Nếu ta xem thường cô, sao có thể ở lại Nghê Thường các
cùng cô luận bàn lâu như vậy, cùng là người tập võ, làm gì khó xử đối
phương.”
“……” Biện Lam bỗng nhiên đánh xuống, nhấc chân đạp Tiểu
Hồ Tử biểu tình phong phú: “Đem hộp gấm cất váy mang tới.” Nói xong, lại không được tự nhiên nói: “Không biết khi nào cô rảnh, lần sau, lần sau
lại chỉ điểm chỉ điểm ta, được không?”
Cẩm Dạ cười cười, chưa trả lời.
Thiếu phu nhân biết võ? Diêu Thủ Nghĩa đồng dạng rất ngạc nhiên, có điều như
trước tuân thủ bổn phận không dám truy vấn. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại tiến lên làm hết phận sự nhắc nhở: “Thiếu phu nhân, nếu không nắm chặt
thời gian chỉ sợ sẽ không tới kịp yến hội.”
Cẩm Dạ gật đầu, thấy
Tiểu Hồ Tử bưng hòm ra, liền làm cho Sơ Tình tiếp nhận, sau đó phúc thân cáo từ: “Biện tiểu thư, hôm nay nhất thời có chút đường đột mong cô chớ trách……”
“Vậy cô còn đến nữa không? Mỗi đầu tháng ta đều ở tầng
cao nhất trong Nghê Thường các chờ cô, quyết định như vậy.” Biện Lam vội vã nói xong, dường như sợ đối phương đổi ý, đột nhiên lại nghĩ tới cái
gì, chân thành nói: “Cô muốn tham gia yến hội thật không? Ta đem trang
sức của ta cho cô mượn, đảm bảo cô xinh đẹp vô song.” Vừa dứt lời, lại
hấp tấp chạy tới cạnh thềm đá, ngửa đầu gọi: “Bách Lý Nguyệt, Bách Lý
Nguyệt, còn không mau lăn xuống dưới cho ta!”
Không lâu, cửa sổ
trong tiểu lâu đối diện chậm rãi bị người ta đẩy ra, một thanh âm từ từ
lên tiếng, bóng dáng chậm rãi biến mất tại cửa sổ.
Cẩm Dạ đợi một lúc lâu, cổ vươn dài, còn chưa thấy người nọ từ bên kia đi ra, nghĩ nơi hắn ở cũng không phải quá cao, xuống cầu thang chẳng qua cũng chỉ trong nháy mắt, sao lại lề mề như thế……
“Cô chờ một chút, tiểu tử kia
là như vậy, chậm như con rùa.” Biện Lam tập mãi thành thói quen, nhún
vai, nhướn mày nói: “Ta đi đưa hắn lại đây.”
Bàn tay Cẩm Dạ giơ
lên dừng giữa không trung, vốn định nhắc nhở đối phương mình không cần
trang sức này, nhưng Biện gia tiểu thư quay đi như gió, tính cách cố
chấp tự quyết định thật đúng là làm cho người ta đau đầu.
“Thiếu phu nhân, sợ là không kịp rồi.” Diêu Thủ Nghĩa gấp đến độ chảy mồ hôi.
Sơ Tình mím môi: “Nếu muốn vào cung, kiểu tóc cùng trang dung đều phải tiêu tốn hồi lâu, thời gian thật là hơi gấp.”
Cẩm Dạ nhìn chằm chằm chiếc hòm kia nửa khắc, hạ quyết định: “Một khi đã
như vậy, vậy chuẩn bị ở Nghê Thường các đi, quần áo đầy đủ, trang sức
cũng có, lát nữa hồi phủ trực tiếp lên xe ngựa tiến cung là được rồi.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Hai người còn lại không hẹn mà cùng gật đầu.
Người đàn ông gọi Bách Lý Nguyệt này thực ra ngoài dự đoán, thanh âm nói
chuyện âm nhu gần như có thể vắt ra nước, làm việc quá chậm, thân hình
cao gầy hơi còng lưng, còn đôi tay dị thường mảnh khảnh.
Thẳng thắn mà nói, thoạt nhìn hắn càng giống một thư sinh……
“Vì sao phải bảo bọn họ ra ngoài?” Cẩm Dạ híp mắt, mặc hắn thoa mân côi lộ lên mặt mình.
Bách Lý Nguyệt cười nhã nhặn: “Ở trong mắt ta, hoá trang giống như vẽ tranh, họa sĩ không muốn bị người khác quấy rầy, ta cũng thế.” Khi nói chuyện, hắn lại tinh tế họa mi cho nàng: “Tiểu thư là vật liệu sống tốt nhất,
khi chưa son phấn giống như giấy trắng, đợi đến hóa trang xong sợ là
kinh diễm mọi người .”
Cẩm Dạ nháy mắt mấy cái: “Nịnh hót ta?”
“Chính cô xem thì biết.” Bách Lý Nguyệt thối lui, dịch gương đồng ra phía trước.
Cẩm Dạ thoáng liếc mắt một cái, cũng nhanh chóng quay đầu đi.
“Như thế nào, khó coi?” Hắn lấy một cây ngọc trâm hải đường, cắm nghiêng vào búi tóc, thấp giọng nói: “Có phải bị dọa hay không, ta thay rất nhiều
cô gái hóa trang, nhưng phản ứng của các nàng cũng không giống cô, phần
lớn là mừng như điên vui không tự kìm hãm được.”
Cẩm Dạ bật cười: “Ừm, có lẽ là bị dọa, thoạt nhìn như biến thành mặt người khác.”
“Tướng công cô nhìn thấy cô thế này nhất định sẽ càng yêu thương cô hơn.” Bách Lý Nguyệt mỉm cười, nhẹ nhẹ vỗ bả vai nàng: “Được rồi, tiểu mỹ nhân,
nên đi thịnh yến của cô rồi.”
Ngữ khí hơi lỗ mãng, lại không chán ghét, có lẽ có liên quan với diện mạo vô hại của hắn. Cẩm Dạ tạm thời
buông đề phòng, đứng dậy cúi người: “Tạ Bách Lý Nguyệt sư phó.”
“Ta đi ra ngoài trước, cô mặc váy vào đi.” Hắn cẩn thận đóng cửa lại.
Khi Cẩm Dạ thay xong quần áo, Sơ Tình cùng Diêu Thủ Nghĩa đã chờ không kịp, có điều, trong nháy mắt khi nhìn thấy nàng, lại cảm thấy tất cả chờ đợi đều đáng giá .
Sơ Tình kinh ngạc nói không ra lời, còn suy nghĩ trong đầu Diêu Thủ Nghĩa là — nhanh, nhanh đi cho thiếu gia nhìn xem!.
Thư phòng tướng phủ, sắc mặt Nghiêm Tử Trạm rõ ràng viết bốn chữ “sinh ra
chớ gần”, nha hoàn bên cạnh đang cầm mực bút tay chân run run, chiếc
nghiên mực cùng bàn ngọc tiếp xúc thanh âm lạch cạch càng thêm rõ ràng.
Hắn đứng bật lên, mắt sắc lãnh liệt: “Cút đi.”
“Vâng vâng, thiếu gia.” Nha hoàn chỉ kém không khóc ra, nhanh chóng chạy đi,
mũi chân còn chưa dính vào cửa lại bị gọi trở về, nàng không dám thở
mạnh, cúi đầu không nhúc nhích.
Nghiêm Tử Trạm không kiên nhẫn gõ bàn: “Thiếu phu nhân về chưa?”
Nha hoàn đáp: “Bẩm thiếu gia, còn chưa về.” Nàng ta cẩn thận ngẩng đầu liếc mắt chủ tử một cái, phát giác hình như càng thêm tức giận, chỉ phải to
gan nói: “Hẳn là cũng sắp về.”
Nghiêm Tử Trạm xoa mi tâm, đi nhanh ra thư phòng.
Thật giận, nha đầu kia thật đúng là không quên lúc nào cũng khắc khắc gây
phiền toái cho hắn, rõ ràng dặn thời gian quá hạn, còn lỗ mãng lưu luyến bên ngoài không về, hôm nay thái hậu cũng tham dự, người đàn bà này khó hầu hạ, nếu bỏ lỡ thời gian dự tiệc, lại bị bà ta bắt lấy nhược điểm,
nếu thật sự như vậy, có thể phiền toái ……
“Thiếu gia, thiếu phu nhân đã trở lại!” Bên ngoài có người cao giọng kêu.
Nghiêm Tử Trạm nhanh chóng đi vào phòng, khi xuyên qua còn đường nhỏ trải đầy
hắc huyền thạch, hắn gặp thoáng qua một cô gái áo hồng, bởi vì nóng vội, hắn cũng không chú ý nhiều như vậy, có điều cảm thấy mùi trên người có
chút quen thuộc. Đợi đến khi đi được vài bước xa, lại cảm thấy có chút
không ổn, thế này mới kinh ngạc quay đầu lại: “Nàng……”