Cẩm Dạ Lai Phủ

Chương 45


Đọc truyện Cẩm Dạ Lai Phủ – Chương 45

Không ngờ lại có cảm giác chột dạ……

Cẩm Dạ mím môi, cũng không hiểu mình làm gì mà phải hết hồn, nói trắng ra
chẳng qua vừa rồi thoáng thân mật một chút với người đàn ông mang thân
phận sư phụ, sau đó sư phụ chân trước vừa mới đi, người nào đó họ Nghiêm đã tới rồi.

Sau đó thì sao?

Sau đó chính là tâm lý vớ vẩn như bị bắt gian tại giường này!

Kỳ quái, rõ ràng người này chẳng qua là trượng phu trên danh nghĩa, được
rồi, có lẽ về thân thể cũng miễn cưỡng xem như trượng phu, nhưng nàng
thực không tất yếu phải để ý đến mặt mũi hắn như vậy chứ, đến tột cùng
mình bị cái quái gì vậy……

“Ta đang hỏi nàng.” Thanh âm không kiên nhẫn tựa như nước lạnh, từ trên đỉnh đầu trút xuống.

Cẩm Dạ không lên tiếng trả lời, chỉ yên lặng đứng dậy, trước tiên đấm đấm
bắp chân sau cú rơi không nhẹ, rồi sau đó vỗ vỗ làn váy, chậm rãi đứng
thẳng, lúc này mới chống lại cặp mắt đẹp hàm chứa hờn giận kia: “Thiếp
thân bị phu quân bắt nạt thảm, không có tâm tình đi ngủ, lòng tràn đầy
oán khí không có chỗ phát tiết, đành trèo lên cây lầm bầm lầu bầu, không được sao?”

“Thú vị, ăn cướp rồi la làng sao?” Nghiêm Tử Trạm
ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Lý do bịa không tồi, nhưng ta
nhìn thấy có bóng người mặc áo hồng lướt qua, còn nghe được giọng nói
đàn ông.” Khi hắn tới phòng nàng tìm người mới phát giác trong phòng
rỗng tuếch, sau đó đi vào sân lại nghe thấy thanh âm nói chuyện với
nhau, cố ý phóng nhẹ bước chân, ai ngờ vẫn bị đối phương cảnh giác bỏ
trốn mất dạng.

Cẩm Dạ khẩu khí thản nhiên: “Chàng nhìn lầm rồi, cũng nghe lầm rồi, đã là đàn ông sao lại mặc áo hồng, quá mâu thuẫn.”

Nghiêm Tử Trạm cười lạnh: “Ta không muốn nhắc lại quá nhiều, nhưng……”

“Chàng rất để ý?” Không biết là nguyên nhân gì, Cẩm Dạ bị ma xui quỷ khiến
thốt ra một câu này, đợi đến sau khi lên tiếng, lại thiếu chút nữa hối
hận thối ruột, đây là vấn đề vớ vẩn gì, thật là mất tự nhiên.

Nghiêm Tử Trạm sửng sốt, hơi hơi nhướn cao mày: “Ta có để ý hay không thì liên quan gì đến nàng.”


Sắc mặt Cẩm Dạ ửng đỏ, cũng may đêm tối là sự ngụy trang tốt nhất, nàng lại đưa lưng về phía ánh trăng, thế này mới thoáng an lòng một ít, bình
tĩnh rồi bắt đầu không nhanh không chậm vòng vèo: “Tất nhiên có liên
quan, chàng là phu quân ta, chuyện ta để ý hy vọng chàng cũng để ý, mà
ta không thèm để ý thì chàng cứ nhắm một con mắt mở một con mắt, quên đi là được.”

“Cho nên chuyện này, nàng bảo ta đừng để ý, kỳ thật là vì trong lòng nàng có quỷ.” Người nào đó đi tới cạnh cây đại thụ, nhất
châm kiến huyết hạ kết luận.

[nhất châm kiến huyết: gãi đúng chỗ ngứa, nói đúng điểm mấu chốt của vấn đề]

Cẩm Dạ không thể nề hà thở dài: “Chẳng qua ta chỉ hỏi chàng có để ý hay không thôi.”

“Ta không thèm để ý.”

“Vậy chàng cũng đừng hỏi.”

“……” Nghiêm Tử Trạm dùng sức nhắm mắt lại, kiên nhẫn rút hết không còn mấy,
gần như là nghiến răng nghiến lợi sửa lại mong muốn ban đầu: “Ta đây để
ý.”

Cẩm Dạ tràn ra tươi cười, ác liệt bổ sung: “Để ý cũng không
thể hỏi.” Nàng nhìn vẻ mặt đối phương âm u như gió thổi mưa giông trước
cơn bão, bỗng nhiên tâm tình tốt lắm, thử thúc dục tất cả chân khí tới
lòng bàn tay, lập tức lưu loát xoay người, chém gãy thân cây tầm tám
gang kia.

Nghiêm Tử Trạm không thể tin lui vài bước, lệ khí giữa trán tan thành mây khói, biểu tình cứng ngắc.

“Sao nào, phu quân đại nhân còn muốn hỏi không?” Cẩm Dạ quy củ đưa tay nắm
cùng một chỗ, nháy mắt đã trở về tư thái phục tùng dịu dàng, chậm rãi
nói: “Nếu còn muốn hỏi, ta không ngại gọi hết người hầu trong tướng phủ
ra, dù sao thời gian còn sớm, nhàn rỗi cũng vô sự, để bọn họ nhìn xem
kết quả luận bàn võ nghệ của chúng ta cũng tốt.” Hắc hắc hắc, tư vị uy
hiếp thật sự là quá thích.

Một trận trầm mặc.

Cuối cùng là chút giãy dụa nhỏ nhoi hàm xúc nghẹn khuất đầy hỗn loạn: “Chừng nào thì nàng khôi phục võ công?”


Cẩm Dạ nháy mắt mấy cái: “Vừa vặn là trước khi chàng đến.”

“Trùng hợp như vậy.”

“Đúng thế.”

Nghiêm Tử Trạm hơi hơi quay đầu đi, tình huống trước mắt đã không chỉ xảy ra
một lần, trong sinh mệnh hai mươi ba năm của hắn bị cùng một cô gái lặp
đi lặp lại uy hiếp nhiều lần, tuyệt đối là vô cùng nhục nhã. Rốt cuộc
hắn đã cưới phải một thê tử như thế nào, rốt cuộc là rước thêm một phiền toái vào cửa ……

Kế hoạch vốn là sau khi thành thân sẽ bỏ mặc cái người gọi là Nghiêm gia thiếu phu nhân sang một bên chẳng thèm để ý
quan tâm, cho tới hôm nay nghĩ lại, dĩ nhiên vẫn chưa làm được .

Người này gọi là Tống…… Tống cái gì đó, quả thật là rất khó giải quyết.

Nghĩ thế, Nghiêm Tử Trạm dừng lại, đột nhiên phát hiện mình còn chưa biết
tên của nàng, trong thánh chỉ cũng không viết rõ ràng, tuy rằng lúc
trước nghe Tống Chính Thanh gọi qua một lần vào ngày thành thân, nhưng
không nhớ kỹ. Giờ phút này trong lòng thì nghĩ có biết tên nha đầu kia
hay không cũng chẳng sao cả, ngoài miệng lại vẫn hỏi ra: “Tên đầy đủ của nàng là gì?”

“Răng rắc” — là thanh âm nhánh cây bị dẫm gãy.

Mặt Cẩm Dạ tái rồi, được, được lắm! Thành thân đã ba ngày, hắn cư nhiên còn chưa biết tên của mình, tên đàn ông chém ngàn đao này, nàng hận không
thể treo hắn lên quất một trận, làm cho hắn vừa cầu xin tha thứ vừa kêu
tên của nàng một ngàn lần, đáng giận!

Nghiêm Tử Trạm lui vài bước, nhanh chóng nói: “Thôi vậy, đột nhiên lại không muốn biết nữa.”

Cẩm Dạ từng bước ép sát, tươi cười đầy mặt, thanh âm âm hàn: “Hôm nay nhất
định phải nói cho chàng, nếu không sợ sau này phải ngày ngày lấy nước
mắt rửa mặt. Khuê danh của thiếp thân là Cẩm Dạ, làm phiền phu quân đại
nhân nhớ kỹ.”

Biểu tình Nghiêm Tử Trạm lạnh nhạt: “Ừm.”


Cẩm Dạ cảm thấy đoạn đối thoại này còn tiếp tục thì mình không thể không bị tức chết, vì thế tạm thời muốn trở về phòng nghỉ ngơi, nàng nhanh chóng cúi người, muốn xoay người rời đi.

“Từ từ.”

Nàng làm bộ như không nghe thấy, cố ý bước đi nhanh hơn.

“Cẩm Dạ.” Ngữ điệu tâm không cam lòng không nguyện.

Tim của nàng bỗng nhiên đập loạn, ngày thường giọng nói hắn nghe lãnh liệt, khi nói chuyện cũng mang theo ba phần khinh thường, nhưng khi gọi tên
nàng nghe vào tai lại phá lệ …… dễ nghe. Vì thế vừa thóa mạ chính mình,
vừa chậm rãi xoay người sang chỗ khác: “Phu quân còn có gì phân phó?”

“Đêm mai là dạ yến trong cung, quan viên trên ngũ phẩm đều phải tham dự cùng gia quyến, nàng……” Ánh mắt Nghiêm Tử Trạm đảo qua áo ngoài trắng thuần
của nàng, nhíu mày nói: “Sáng mai ta bảo lão Diêu đưa nàng đi Nghê
Thường các.”

Cẩm Dạ sửng sốt, không biết tại sao lại nghĩ đến câu nói vui đùa của Bùi Diệc Hàn trước khi rời đi — tướng công ngươi cư
nhiên buông tha mỹ nữ ngược lại cưới một cô gái bình thường như ngươi……
Cảm xúc khó chịu thoáng dâng lên, nàng còn chưa từng oán thầm vẻ bề
ngoài của mình, mặc dù không coi là mỹ nhân, nhưng tốt xấu khi còn bé
cũng được láng giềng tán tụng là thanh tú dịu dàng, hắn dựa vào cái gì
mà ghét bỏ nàng!

“Thật có lỗi, làm cho chàng mất mặt.” Nàng nghiêm mặt, lạnh lùng nói.

“Tự mình hiểu lấy là tốt, có điều……” Nghiêm Tử Trạm chỉ chỉ quần áo của
nàng, mặt không chút thay đổi nói: “Ta thấy quần áo của nàng quá đơn
giản, không thích hợp với cung yến, đi Nghê Thường các chọn là được, chớ để người ta nói Nghiêm gia ta bạc đãi nàng.”

Nghe vậy khóe miệng Cẩm Dạ hơi hơi dương lên: “Không sợ ta xài hết bổng lộc của chàng sao?”

Nghiêm Tử Trạm cười nhạo: “Nếu chỉ tốn vài bộ quần áo có thể làm cho nàng quốc sắc thiên hương, cớ sao lại không làm.” Nói xong rồi rời đi.

Miệng cũng thật độc…… Cẩm Dạ căm giận đi theo phía sau hắn, không ngừng dùng
ngôn ngữ rủa thầm. Vì thế đêm nay, người hầu ở gần khúc quanh hành lang
không thể ngủ yên, bên tai đều là thanh âm đấu võ mồm của thiếu gia cùng thiếu phu nhân nhà mình –

“Chàng chê ta có phải hay không!”

“Ghét bỏ nàng thì thế nào?”

“Ta thật sự sẽ không nhịn được mà động võ……”

“…… Ta vào thư phòng .”

“Đứng lại!”


.

.

Một đêm ngủ yên, khi tỉnh lại tinh thần sảng khoái, Cẩm Dạ đoán có lẽ do
tối hôm qua thắng Nghiêm Tử Trạm, sáng sớm tâm tình mới có thể tốt như
vậy. Đi lại nhẹ nhàng, nàng không chờ nha hoàn tới hầu hạ đã rửa mặt
xong, tùy ý khoác một chiếc áo ngoài, ghé vào cửa sổ ngắm phong cảnh.

Sơ Tình đẩy cửa mà vào: “Thiếu phu nhân, dậy sớm như vậy?”

Cẩm Dạ quay đầu, khẽ cười nói: “Hôm nay em cùng ta ra ngoài đi.”

“Đi đâu?” Sơ Tình tò mò.

Cẩm Dạ nháy mắt mấy cái: “Hiếm khi Nghiêm Tử Trạm cho ta tiền mua quần áo,
lại còn là Nghê Thường các vang danh kinh thành, hừ, em cũng không cần
khách khí, hung hăng mua vài bộ cho ta.”

Khi nói chuyện, Sơ Tình
thay tiểu thư nhà mình sửa sang lại dung nhan, thật cẩn thận thay nàng
cài chiếc trâm cuối cùng, bên ngoài Diêu Thủ Nghĩa thúc dục: “Thiếu phu
nhân, thiếu gia phân phó, trước buổi trưa người phải trở về phủ, cho nên chúng ta phải nhanh chóng xuất phát thôi.”

“Xong ngay đây.” Cẩm Dạ đi ra khỏi cửa, quay đầu bĩu môi, ý bảo Sơ Tình đuổi kịp.

Ba người ra tướng phủ, Diêu Thủ Nghĩa đánh xe ngựa, Cẩm Dạ cùng Sơ Tình
ngồi trong xe. Đúng phiên chợ, người bán hàng rong trải rộng đầu đường,
hơn nữa người đi đường qua lại nhốn nháo, mặt đường có vẻ hơi chật chội. Thật vất vả mới đi vào đường chính, đã có thể thấy được tấm biển của
Nghê Thường các, nhưng xe ngựa cũng không thể đi về phía trước một bước.

Cẩm Dạ nhảy xuống xe, nói với Diêu Thủ Nghĩa: “Diêu quản gia, ông đi an trí xe ngựa, ta đi vào trước, lát nữa ông theo vào sau.”

“Được.” Diêu Thủ Nghĩa lau mồ hôi trên trán, sau đó phấn đấu đi lên trong đám người như nước chảy.

Cẩm Dạ nhấc làn váy, cùng Sơ Tình đi vào nơi kỳ diệu đủ để làm con gái khắp kinh thành điên cuồng, mới vào cửa chợt nghe thấy giọng nữ không tính
là xa lạ –

“Còn có mẫu mới nào không, mang ra đây cho ta.”

Cẩm Dạ dừng cước bộ một chút, rồi tự nhiên hào phóng tiêu sái đi tới trước
mặt cô gái đang đưa lưng về phía nàng, mỉm cười nói: “Tống tiểu thư, à
không đúng, nên gọi cô là đường muội mới phải…… Đã lâu không gặp, gần
đây có khỏe không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.