Cẩm Dạ Lai Phủ

Chương 34


Đọc truyện Cẩm Dạ Lai Phủ – Chương 34

Khi Trì Nguyệt Hằng đi vào Nguyệt Tẩm điện, Trì Nhược Thần còn đang trong
giấc mộng, tay nhỏ béo mập gắt gao túm một góc màn, áo ngủvì tư thế nằm
bất nhã mà lật đến ngực, lộ ra cái bụng phình to, tiểu thái giám hầu cận cúi đầu quỳ gối bên cạnh, nhẹ nhàng lay quạt.

“Hoàng Thượng, thần có việc cầu kiến.” Giọng nam trầm thấp có chút dễ nghe.

Sau một lúc lâu, không truyền đến tiếng đáp lại, tiểu hoàng đế lật mình, miệng than thở hai câu, ngủ say sưa như trước.

Trì Nguyệt Hằng nhăn mi lại, đang suy nghĩ có nên kéo đối phương một phen hay không.

“Vương gia.” Thường Hỉ hơi hơi ngẩng đầu, không dám nhìn thẳng hắn, chỉ phải
cúi hạ người:“Hoàng Thượng hôm qua đi tiệc vui của Nghiêm tướng, chơi
đến giờ tý mới hồi cung.”

Trì Nguyệt Hằng híp mắt, mặt không chút thay đổi nói:“Cho nên ngươi đây là đang báo cho bổn vương gia không nên tìm đến Hoàng Thượng?”

“Nô tài không dám.” Thường Hỉ nhanh chóng tiếp lời: “Là nô tài lắm miệng, Vương gia chớ trách.”

Trì Nguyệt Hằng hừ lạnh một tiếng:“Ngươi đi ra ngoài đi.”

Thường Hỉ ngẩn ra:“Nhưng Hoàng Thượng lát nữa thức dậy không có nô tài……”

“Đi ra ngoài!” Trì Nguyệt Hằng không nể mặt, cẩu nô tài này thực to gan,
tiến cung cũng được một thời gian rồi, trước đây đều là bộ dáng nhu
thuận khiêm tốn, nhưng vài năm nay ỷ vào sự sủng ái của hoàng đế càng
trở nên kiêu ngạo, thường thường ra cung một mình, nghe nói còn có quan
hệ với Tống Chính Thanh.

Tai hoạ ngầm như vậy, xem ra nên trừ bỏ.

Thường Hỉ vụng trộm liếc mắt người đàn ông trước mặt một cái, thấy người này
mặt mũi âm trầm có vẻ giận, lập tức cũng không dám tiếp tục ngỗ nghịch
đối phương, nhanh chóng cúi thân mình gập thắt lưng lui ra ngoài: “Nô
tài ở ngoài điện, Vương gia có gì phân phó thì gọi nô tài.”

“Rượu ngon, rượu ngon……” Trên giường truyền đến tiếng nỉ non mơ hồ không rõ,
quả cầu thịt kia lăn lăn hai vòng, sau đó tự đẩy mình vào hiểm cảnh, non nửa thân mình đều treo ở giữa không trung.

Trì Nguyệt Hằng mỉm cười, vẫn chưa có ý tỉnh lại đối phương.

Một lát sau, thanh âm vật nặng rơi xuống đất vang lên.

Trì Nhược Thần còn buồn ngủ bò người dậy, một tay ôm cái mông, thất kinh:
“Sao mông trẫm lại đau như vậy, Thường Hỉ, Thường Hỉ……” Bỗng nhiên dừng
lại, hắn nhìn chằm chằm vào người nào đó vẻ mặt thần thanh khí sảng, lập tức quay đầu nhìn long sàng trống rỗng, tức giận nói: “Cửu ca thật đáng giận, thấy trẫm ngã xuống cũng không đến đỡ một phen.”

“Hoàng Thượng, thần vừa mới tiến vào.” Trì Nguyệt Hằng không nóng không lạnh nói.

“Cửu ca nói dối cũng không đỏ mặt, thôi vậy, trẫm không so đo với huynh.”
Trì Nhược Thần khoát tay, kéo bộ đồ ngủ áo rách quần manh, vừa ngáp vừa
nói: “Chẳng phải còn chưa đến thời gian lâm triều sao, trẫm cũng không
muộn, sáng sớm Cửu ca tới đây quấy nhiễu giấc ngủ của người khác, đến

tột cùng ý muốn như thế nào.”

Trì Nguyệt Hằng cúi gập thắt lưng,
ôm tiểu hoàng đế tròn vo kia lên ghế quý phi, cười đến cổ quái: “Hoàng
Thượng, đêm hôm qua có tận hứng hay không?”

Trì Nhược Thần mềm
nhũn nằm úp sấp dựa vào lưng ghế, thở dài: “Cũng không phải trẫm nạp
phi, có gì mà tận hứng.” Vừa dứt lời đã bị người ta tặng cho một cái
búng trán, hắn ôm đầu giả bộ giận dữ: “Trì Nguyệt Hằng, trẫm là ngôi cửu ngũ chí tôn, huynh lặp đi lặp lại nhiều lần tra tấn trẫm, cẩn thận
trẫm……”

“Hoàng Thượng định như thế nào?” Trì Nguyệt Hằng nhéo
khuôn mặt bánh bao kia một phen, cười to: “Nếu muốn tru di cửu tộc, xin
đừng tính cả mình vào đó.”

Trì Nhược Thần vươn cổ, nghi hoặc:
“Sao Cửu ca lại vui vẻ như thế, không quá giống bình thường.” Ngày
thường ở trong cung vĩnh viễn đều là tư thái nghiêm cẩn, cẩn thận tỉ mỉ, cùng dáng vẻ bất cần đời trước mắt một trời một vực.

“Ta đang
vui vẻ thay Nghiêm tướng, cưới được thê tử môn đăng hộ đối.” Trì Nguyệt
Hằng dựa ở cạnh bàn, ra vẻ chân thành nói: “Đây ít nhiều cũng nhờ Hoàng
Thượng.”

Trì Nhược Thần sờ sờ đầu, có chút tự đắc nói: “Vậy thì
có là gì, nếu huynh thích trẫm cũng chỉ cho huynh một cô, chẳng phải
Tống phủ còn một thiên kim nữa sao?” Cửu ca so với Nghiêm tướng còn lớn
hơn hai tuổi, cũng đã đến thời điểm lập gia đình .

Nghe vậy Trì Nguyệt Hằng kinh hãi: “Không nhọc Hoàng Thượng lo lắng, thần sớm đã có người trong lòng.”

“Ai?”

“……” Lừa gạt ngươi.

Trì Nhược Thần nhảy khỏi ghế quý phi, kéo tay áo hắn ngửa đầu nói: “Cửu ca, mẫu hậu nói đợi đến ngày đại hôn của trẫm, tất có thể nhìn thấy đàn bà
của huynh đầy khắp cả sảnh đường.”

Qủa là một khó khăn lớn.

Trì Nguyệt Hằng yên lặng lau mồ hôi lạnh một phen, ngay sau đó lại thay
khuôn mặt tươi cười: “Nào, nói với ta, trong tiệc vui có xảy ra chuyện
gì thú vị hay không?” Tỷ như Nghiêm tướng nổi giận lật bàn, hoặc là
trong lúc động phòng cô dâu ra tay quá nặng, tùy tiện cái gì cũng được.

“Trẫm…… trẫm không nhớ rõ.” Tiểu hoàng đế chỉ nhìn trời.

Trì Nguyệt Hằng nhíu mày truy vấn: “Sao có thể không nhớ rõ? Chẳng phải
Hoàng Thượng đích thân tới tiệc cưới của Nghiêm tướng sao.”

Trì

Nhược Thần sửng sốt, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Hình như trẫm
uống rượu, chỉ nhớ rõ trước khi ngủ bị cung nữ đút không ít thuốc tỉnh
rượu, những chuyện lúc trước không có nửa phần ấn tượng.” Nói xong, hắn
cọ cọ lui hai bước, sau khi phát giác tươi cười của đối phương dần dần
trở nên lạnh bạc, lại thấp giọng nói: “Cửu ca đừng nóng giận, chuyện
trẫm uống rượu …… huynh đừng nói cho mẫu hậu.”

Khóe miệng Trì Nguyệt Hằng run rẩy: “Ta không giận vì việc này.”

Trì Nhược Thần trợn to mắt: “Đó là……” Bả vai bị đè lại, hắn chống lại ánh
mắt vô cùng đau đớn của người nào đó, không khỏi sửng sốt: “Làm sao
vậy?”

“Ta giận người bỏ qua khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời Nghiêm tướng.” Ngữ điệu phẫn nộ.

“Cửu ca đang tiếc nuối mình không đi sao?” Trì Nhược Thần nghiêng đầu, thật
cẩn thận mở miệng: “Lại nói, trẫm thấy huynh ba ngày hai lần chạy tới
Tướng phủ, còn tưởng rằng Cửu ca và Nghiêm tướng cảm tình sâu đậm, sao
biết được ngay cả ngày vui của hắn huynh cũng vắng mặt.”

Trì Nguyệt Hằng thốt ra: “Ta cũng rất muốn đi chứ!” Nếu không phải sợ bị tên kia ám toán, hắn đã sớm chuẩn bị hậu lễ tới cửa.

Lúc này, Thường Hỉ bỗng nhiên nhắc nhở ở ngoài điện: “Hoàng Thượng, nên dùng đồ ăn sáng, lập tức lâm triều.”

“Truyền đi.” Trì Nhược Thần bĩu môi, xoay người nói: “Cửu ca, hôm nay Nghiêm
tướng sẽ xuất hiện, huynh đã không đi, như vậy về tình hình cụ thể huynh tự mình hỏi hắn cũng được.”

Trì Nguyệt Hằng cương một chút,
thẳng gối quỳ cáo từ: “Thần đột nhiên nhớ ra còn có việc cần xử lý, về
vương phủ trước, Hoàng Thượng không cần nhắc tới tin tức thần hồi kinh
với Nghiêm tướng, thần sẽ tự mình đăng môn bái phỏng.” Vừa dứt lời, hắn
vội vàng đứng dậy rời đi.

Còn lại Trì Nhược Thần một mình ngơ
ngác nhìn bóng dáng này phiền muộn: “Cửu ca đối với Nghiêm tướng thật
đúng là vừa kính sợ vừa quan tâm.”

Giọng nữ ngâm tụng kinh phật
quanh quẩn trong từ đường cách đó không xa, phối hợp với tiết tấu gõ mõ, cảm giác đoan trang túc mục thản nhiên sinh ra.

Cẩm Dạ ở ngoài
phòng, đối mặt với cánh cửa đóng chặt kia đã nửa canh giờ, lâu đến mức
bắp đùi của nàng tê dại, tay cầm ly trà bắt đầu run run, gần như sắp rơi xuống cạnh cửa.

“Thiếu phu nhân, ở lâu vô ích.” Diêu Thủ Nghĩa
thử nói: “Diệu cô đi vào lâu như vậy cũng không đi ra, lão nô đoán là
phu nhân không chịu gặp chúng ta, không bằng vẫn nên đi thôi.”

Khớp hàm Cẩm Dạ cắn thật chặt, nữ chủ nhân Nghiêm gia thật là có giá, coi

như nàng được chứng kiến, cũng vậy thôi, lần này đến thỉnh an vốn xuất
phát từ đạo lý, là đối phương cứng rắn quyết tâm sập cửa vào mặt nàng,
vậy không trách nàng được.

Nhét làn tóc rối ra sau tai, nàng thản nhiên mở miệng: “Diêu quản gia, vậy theo ý ông đi.”

Hai người đang muốn rời đi, trùng hợp là cánh cửa kia lại mở, Diệu cô nhô
đầu ra trầm giọng nói: “Phu nhân xong rồi, thiếu phu nhân vào đi.”

Cẩm Dạ mân môi không nói một câu.

Diêu Thủ Nghĩa thúc giục: “Thiếu phu nhân, mau đi đi, lão nô ở bên ngoài chờ ngài.”

Sao có thể trùng hợp như vậy, thật đúng là coi nàng như khỉ để đùa giỡn
sao? Cẩm Dạ là người thông minh, lập tức hồi thần, đối phương sớm rõ ý
đồ của nàng, cố ý để nàng chờ, xem có thể kiên nhẫn bao lâu, nói vậy lúc trước cạnh cửa từ đầu tới đuôi có lẽ đều đang giám thị nàng .

“Thiếu phu nhân.” Diệu cô hờn giận: “Nếu ngài chưa tỉnh ngủ, vậy thì trở về ngủ thêm đi.”

Cẩm Dạ nắm chặt bàn tay, nghẹn lửa giận đang dấy lên, lễ phép cười nói:
“Sao có thể, chỉ là hơi kích động thôi, đêm qua không thấy được diện mạo của lão phu nhân, hôm nay có phúc, cho nên không khỏi ngây ngốc, thỉnh
thứ lỗi.”

Diệu cô nhếch cằm, dẫn đường.

Trong từ đường thờ phụng bài vị tổ tông Nghiêm gia, lư hương khói trắng lượn lờ, từ đường
trống trải không có quá nhiều bài trí, một loạt nến đỏ thắp sáng, Nghiêm gia lão phu nhân Tiền Khả Tâm ngồi trên bồ đòan, tóc dài búi thành viên kế sau đầu, không thấy vật trang sức gì cả, mặc váy áo giản dị màu xanh thẫm, tay phải đeo vòng tay ngọc bích, tay trái cầm một chuỗi phật
châu, gần như cả người cùng bầu không khí yên tĩnh quanh mình hòa thành
một thể.

Cẩm Dạ chỉ liếc mắt một cái liền kinh diễm, khuynh quốc
khuynh thành không gì hơn cái này, nô bộc từ trên xuống dưới trong
Nghiêm phủ gọi bà một tiếng lão phu nhân sợ là hoàn toàn làm cho bà già
đi. Người phụ nữ này, nếu nhìn theo vẻ bề ngoài, chẳng qua chỉ trên dưới ba mươi tuổi, mà ngũ quan của Nghiêm Tử Trạm lại hoàn toàn di truyền từ bà, khác nhau ở chỗ giữa mi người sau hơn chút oai hùng khí khái.

Đánh giá một lát, nàng không hề làm càn nữa, đi tới trước mặt, an phận quỳ
xuống, bưng ly trà nói: “Mẹ, con dâu tới thỉnh an người.”

Mắt Tiền Khả Tâm không nâng nửa phần, lạnh lùng nói: “Cô không cần đến từ đường.”

Cẩm Dạ cười miễn cưỡng: “Hôm qua con dâu mới vào cửa, sao có thể lỗ mãng,
mời mẹ uống xong ly trà này, hơi lạnh một chút, mong mẹ không lấy làm
phiền lòng.”

Tiền Khả Tâm vẫn không vươn tay ra nhận, nhưng Diệu
cô lại nhận lấy đặt trên chiếc bàn thấp bên cạnh, xoay người tiến đến
bên tai chủ tử nhà mình nhẹ giọng nói: “Phu nhân, người nhìn ánh mắt nha đầu kia mà xem, có phải cực kỳ giống người đó hay không.”

Cẩm Dạ mím môi, không rõ.

Tiền Khả Tâm hơi ngẩng đầu, sau đó, đột nhiên đứng thẳng thân mình, kinh hãi: “Cô……”

Cẩm Dạ kinh ngạc: “Mẹ, con dâu có làm sai chỗ nào hay không.”

Tiền Khả Tâm hít một hơi thật sâu : “Tống Uyển Như là gì của cô?”

Cẩm Dạ nhếch mày, sau một lúc lâu đáp: “Là mẹ con.”

“Tống Uyển Như là mẹ cô?” Tiền Khả Tâm đột nhiên cười to, dương tay gặt phắt
ly trà trên bàn, hung tợn nói: “Con gái của tiện nhân, cũng xứng bước

vào cửa lớn Nghiêm gia ta.”

Nước trà hắt cả người Cẩm Dạ, mặc dù
không đến mức bỏng, vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhưng giờ phút này
làm nàng phẫn nộ chính là hai chữ “tiện nhân” trong miệng đối phương, mẹ nàng là người con gái thông minh như vậy, sao có thể bị người ta nhục
mạ bằng hai chữ này…… Rốt cuộc không nhịn được tức giận, nàng vỗ một
chưởng lên bàn, năm ngón tay ghim sâu ở giữa, cắn răng nói từng chữ một: “Không được vũ nhục mẹ ta.”

“Mẹ cô quyến rũ chính em trai ruột
của mình, sau đó còn bỏ trốn cùng đứa ở, cô thử nói xem, bà ta có xứng
đáng với chữ tiện này hay không?” Giờ phút này khuôn mặt Tiền Khả Tâm dữ tợn, không thể tìm thấy dù chỉ là nửa phần xinh đẹp.

Gió to sóng lớn ập tới, ngược lại Cẩm Dạ quên mở miệng phản bác, trong đầu quanh
quẩn đều là lời nói của Tiền Khả Tâm, quyến rũ đệ đệ của mình? Tống
Chính Thanh? Mẹ và Tống Chính Thanh, không thể nào, không thể nào ……

Tiền Khả Tâm từng bước ép sát: “Năm đó chuyện gièm pha này truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, nếu cô không tin, có thể đi hỏi cậu cô.”

“Nói bậy.” Cẩm Dạ vươn tay đẩy một cái, bất đắc dĩ bị Diệu cô ngăn lại, nàng lui một bước, cố gắng bình tĩnh: “Mẹ ta là người như thế nào, ta rõ hơn ai hết, hôm nay ta kính bà là trưởng bối, bỏ qua đi, nếu để cho ta nghe được lời nói như thế một lần nữa, chớ trách ta ra tay vô tình.” Một
cước dẫm nát mảnh nhỏ trên đất, nàng đạp cửa mà đi.

Bên ngoài là Diêu Thủ Nghĩa đang lẳng lặng chờ đợi, thấy nàng đi ra, liền tiến lên nói: “Thiếu phu nhân, sao rồi?”

Khuôn mặt Cẩm Dạ xanh mét, đi thẳng về phía trước: “Ta muốn ra ngoài một chuyến.”

Diêu Thủ Nghĩa đi theo phía sau nàng, ước chừng cũng ý thức được cuộc nói
chuyện không khoái trá cho lắm, nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu tâm tình thiếu
phu nhân không tốt, vậy lão nô đi chuẩn bị xe ngựa, có điều kỳ thật hôm
nay là ngày lại mặt, ngài không đợi thiếu gia cùng đi Tống phủ sao?”

Tống phủ? Đi Tống phủ, Tô gia mới là nhà mẹ đẻ của nàng.

Vừa lúc, thừa dịp người nào đó không có ở đây, nàng có thể về nhà phát
giận, thuận đường…… cũng hỏi thăm những lời gièm pha trong miệng người
phụ nữ kia rốt cuộc ra sao.

Vừa nghĩ tới, Cẩm Dạ dừng bước chân:
“Chỉ sợ phu quân bận chính sự, không có thời gian theo giúp ta, như vậy
đi, làm phiền Diêu quản gia chuẩn bị một chút, mình ta trở về là được.”

Diêu Thủ Nghĩa gật đầu, nhanh chóng gọi người ta chuẩn bị xe ngựa.

Cẩm Dạ đang túm làn váy bước lên xe, lại nghe thấy Sơ Tình thở dài: “Tiểu
thư, sợ là người không đi được.” Nhìn về phía sau, một chiếc xe ngựa màu đen xa hoa chậm rãi đứng ở trước mặt.

Cửa xe mở ra, Nghiêm Tử
Trạm vén vạt áo tiêu sái bước xuống, khóe môi hàm chứa nụ cười yếu ớt đủ để cho nhật nguyệt thất sắc, trong mắt đẹp lại tràn đầy chế ngạo: “Muốn chạy?”

Cẩm Dạ sửng sốt, miễn cưỡng nói: “Phu quân nói đùa, chẳng qua thiếp thân muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến mà thôi.”

Diêu Thủ Nghĩa vỗ tay: “Thiếu gia, vừa lúc ngài đã tới, hôm nay là ngày lại
mặt của thiếu phu nhân, muốn cùng phu quân về nhà mẹ đẻ, người xem……”

Nghiêm Tử Trạm cười ác ý: “Là vậy sao, ta sẽ cùng nàng.”

“Cái gì?!” Cẩm Dạ kinh hoảng, thiếu chút nữa dẫm lên váy mình, vì sao hôm nay những chuyện đáng giận đều tụ tập cùng một chỗ ……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.