Cẩm Dạ Lai Phủ

Chương 11


Đọc truyện Cẩm Dạ Lai Phủ – Chương 11

“Thần Trì Nguyệt Hằng khấu kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Vén cẩm bào lên quỳ xuống, giây tiếp theo, hắn ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt mập mạp như bánh bao phía trên, nước mắt đầy mặt, hình như còn có chút
ai oán.

“Cửu ca, huynh đã đến rồi.” Tiểu hoàng đế Trì Duẫn Thần
năm nay vừa mới mười tuổi ‘ba’ một tiếng từ trên tháp nhảy xuống, vẻ mặt ủy khuất nhìn Trì Nguyệt Hằng, thấy người này cau mày như có bất mãn,
lại mếu máo nói:“Cửu ca không cần oan uổng ta, ta không đi vào triều sớm là có nguyên nhân ……”

Trì Nguyệt Hằng trầm mặc, khuôn mặt tuấn tú hiện lên hờn giận.

Thấy thế Trì Duẫn Thần nhanh chóng che gương mặt, giả bộ ho nhẹ hai
tiếng:“Trẫm nửa đêm bị ác mộng bừng tỉnh, sau lại khó đi vào giấc ngủ,
canh bốn càng cảm thấy thân mình không khoẻ, truyền Thái y cũng không có chuyển biến tốt.”

“Thật không?” Trì Nguyệt Hằng thản nhiên nói:“ Thái y nào vô dụng như vậy, để ở trong cung lãng phí bổng lộc, không
bằng lôi ra ngoài chém, người đâu –”

Trì Duẫn Thần cấp gọi:“Cửu ca!”

Trì Nguyệt Hằng trợn mi:“Như thế nào?”

“Cửu ca mỗi lần đều khí thế bức người như vậy, thật sự là không thú vị.” Trì Duẫn Thần phẫn nộ tránh ra, đặt mông ngồi vào giường ngọc,“Mới vừa rồi
Nghiêm tướng đến giáo huấn trẫm một chút, nay huynh như là cùng hắn
thông đồng, hắn chân trước vừa mới đi, huynh sau lưng đã tới rồi.”

“Nghiêm tướng đã tới?” Này thì lạ.

“Đúng vậy.” Trì Duẫn Thần mở hai tay ra, khẩu khí thê lương:“Cửu ca huynh xem.”

Trong lòng bàn tay béo mập có vài vết ửng hồng, nhìn ra được lực đạo cũng
không lớn, nhưng đủ để cho tiểu hoàng đế từ bé đã nhung lụa lớn lên đau
một trận chết khiếp.

Sắc mặt Trì Nguyệt Hằng hơi biến:“Vì sao hắn đánh người?”

Trì Duẫn Thần nhỏ giọng hừ hừ:“Còn không phải là cái gì mà quân vương vô tổ chức, đất nước vô kết cấu linh tinh ……”

“Nên đánh!”

Trì Duẫn Thần ảo não, nguyên bản khuôn mặt bánh bao trắng trẻo đều đỏ
bừng:“Mẫu hậu nói, trẫm là ngôi cửu ngũ chí tôn, ai thương tổn trẫm đều
phải bị cực hình!”

“Cho nên, Hoàng Thượng muốn Nghiêm tướng tri
di cửu tộc sao?” Trì Nguyệt Hằng bất đắc dĩ thở dài:“Người là quân hắn
là thần, xét theo mặt ngoài, hắn không nên làm càn, nhưng Nghiêm tướng
lại kiêm chức Thái Phó, kể từ đó hắn chính là sư phụ của người, lão sư
xử phạt đệ tử, cũng không có chỗ nào không ổn.”

Có điều lại nói,
Nghiêm Tử Trạm thật ra ít có khi nào cầm thước trừng phạt hoàng đế, tên
kia rất lười, bình thường là vênh mặt răn dạy hai câu, huống chi con
người thâm sâu không lường được này, thật ra mà nói hắn chưa bao giờ yên tâm giao hoàng đế cho Nghiêm Tử Trạm dạy dỗ…… Nghĩ như thế, càng thêm
cảm thấy kỳ quái, họ Nghiêm hôm nay đến tột cùng uống nhầm thuốc, riêng
vì chuyện lâm triều mà đến chỉ trích hoàng đế……


“Nghiêm tướng không nói gì thêm?”

Trì Duẫn Thần nghĩ nghĩ, lắc đầu nói:“Không có, nhìn qua sắc mặt Nghiêm
tướng rất là không tốt, trẫm vốn đang định tuyên Thái y chẩn trì, ai ngờ hắn ra tay ngoan độc như thế, trẫm tức quá, để mặc hắn tự sinh tự diệt
.”

“Người từ chỗ nào học được những lời nói loạn thất bát tao như vậy.” Trì Nguyệt Hằng dở khóc dở cười, chẳng qua trong lòng bàn tay
trúng mấy gậy, làm sao xứng được với ra tay ngoan độc.

Trì Duẫn
Thần lắc lắc đôi chân ngắn, rung đùi đắc ý:“Lần trước trẫm phái Thường
Hỉ tìm gánh hát lớn nhất kinh thành đến đây, diễn ‘Hắc Phong trại bắt
yêu’, bên trong có một câu như vậy – Được lắm thằng nhãi này, ra tay
ngoan độc như thế, mệt ta thường ngày đối đãi ngươi không tệ, ngươi lại
vong ân phụ nghĩa!”

“Phốc……” Cung nữ chung quanh cố nén ý cười,
cuối cùng có người không nhịn được cười ra tiếng, người nọ nhanh chóng ý thức được không thích hợp, lập tức dập đầu:“Nô tài đáng chết, nô tài
đáng chết.”

Trì Duẫn Thần chớp mắt:“Nếu Nghiêm tướng ở đây, tất nhiên sẽ đề nghị làm cho trẫm chém đầu nô tài này.”

Nghe vậy cung nữ sợ tới mức ngồi phịch trên đất, ngay cả khóc đều quên .

Trì Duẫn Thần cười ha ha:“Trẫm cũng không phải Nghiêm tướng, ngươi sợ cái gì?”

Lời này Trì Nguyệt Hằng ngược lại nghe thấy mếch lòng, khi nào thì hoàng
gia uy nghiêm lại không hơn được Nghiêm Tử Trạm, hoàng đế tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nhưng hắn lại vạn vạn không thể để cho lời nói nào tổn hại Trì gia lưu lạc bên ngoài, vì thế tâm hung ác:“Người đâu, đem tiện tì
này tha ra ngoài cho ta, rút lưỡi.”

Trì Duẫn Thần kinh ngạc:“Cửu ca, kỳ thật không tất yếu, nàng chẳng qua chỉ sai một lỗi nhỏ……”

Trì Nguyệt Hằng mỉm cười:“Ta trước đó vài ngày từ chỗ Nghiêm tướng học được một chút, Hoàng Thượng cần phải nghe cho tốt, để phòng tránh bỏ qua cho kẻ mang tai hoạ ngầm, thà rằng giết sai một ngàn cũng không thể buông
tha một đứa, đã hiểu chưa?”

Trì Duẫn Thần do dự một lát, chậm rãi gật gật đầu.

“Không thể hoang phế triều chính, bắt đầu từ ngày mai, Hoàng Thượng nên đích
thân tới lâm triều, nếu không, ta định làm cho Nghiêm tướng mỗi ngày đến đây.” Trì Nguyệt Hằng lạnh lạnh nói, vừa lòng nhìn thấy tiểu hoàng đế
dọa trắng sắc mặt, lúc này mới phóng nhẹ tiếng nói: “Lát nữa sai người
đưa chút cao Tây Vực đến, trị thương hữu hiệu.”

“Cửu ca trăm ngàn đừng làm cho Nghiêm tướng lại đây nữa.” Trì Duẫn Thần cầm lấy tay áo hắn không buông, tội nghiệp cầu xin.

Trì Nguyệt Hằng nhíu mày:“Vì sao Hoàng Thượng sợ hãi Nghiêm tướng như vậy?”

Trì Duẫn Thần nhỏ giọng nói:“Trẫm nghe nói Nghiêm tướng mắc chứng đau đầu,
đầu đau tâm tình sẽ không tốt, trẫm cũng chỉ sợ hãi bị lây đến mà thôi…… Tựa như Cửu ca nói , hắn là lão sư của trẫm, trẫm cũng không thể quá
mức bất kính với hắn, Cửu ca huynh nói có phải hay không?”

Trì
Nguyệt Hằng sững lại, thật lâu sau mới thốt ra một câu:“Hoàng Thượng nếu rảnh rỗi liền phái người tìm nguyên nhân Nghiêm tướng đau đầu đi, thần
cáo lui trước.”


Những lời này bổn ý là chọc Trì Duẫn Thần, lại
không nghĩ đến người nghe có lòng, từ nay về sau mỗi ngày túm lấy cung
nữ thái giám hỏi nguyên nhân đau đầu bệnh trạng.

Hôm đó, sắc trời thật đẹp.

Tiểu hoàng đế dẫn theo một mình thái giám Thường Hỉ, dạo vô mục đích trong
ngự hoa viên, buổi trưa ánh nắng thật chói mắt, hai người đi tới chỗ âm u nơi hành lang gấp khúc liền ngừng lại.

“Thường Hỉ.”

“Có nô tài.” Thiếu niên vóc dáng thấp cúi đầu, cung kính nói:“Hoàng Thượng có gì phân phó?”

Trì Duẫn Thần thở dài:“Hôm qua trẫm không đọc được binh pháp, lại bị Nghiêm tướng nhéo bím tóc, trẫm thấy sắc mặt hắn càng ngày càng trắng bệch,
chắc là chịu đủ đau khổ.”

Thường Hỉ nhỏ giọng phụ họa:“Hoàng Thượng yêu thần như con, quả thật là vận may của đất nước.”

“Trẫm làm sao sinh ra được đứa con lớn như Nghiêm tướng vậy.” Trì Duẫn Thần
trợn mắt xem thường, một lát lại vươn thắt lưng:“Mệt nhọc rồi, vẫn nên
sớm về tẩm điện đi.”

Đang muốn rời đi, xa xa bỗng nhiên truyền
đến tiếng bước chân, cùng với tiếng hai người đàn ông nói chuyện với
nhau từ xa tới gần.

“Lão phu thật sự là hay đau đầu, mỗi đêm đều suy nghĩ việc này, càng nghĩ càng thấy đau đầu.”

“Phương Thái y không cần quá quan tâm, lệnh lang tuấn tú lịch sự, lại như thế nào……”

[Lệnh lang: con trai của người trong câu chuyện]

Nói đến đây, im bặt dừng lại, hai người trừng to mắt thấy góc chỗ kia một
chút vàng nhạt, đồng loạt quỳ trên mặt đất:“Lão thần khấu kiến Hoàng
Thượng.”

Trì Duẫn Thần hưng trí:“Phương Thái y, ngươi đau đầu vì chuyện gì, nói trẫm nghe một chút.”

Phương Thái y lau một phen mồ hôi lạnh, thấp giọng nói:“Lão thần không dám,
việc vặt này sao có thể quấy nhiễu hưng trí Hoàng Thượng dạo chơi.”

Trì Duẫn Thần không kiên nhẫn, Thường Hỉ một bên tiếp tục nói:“Hoàng Thượng cho ông nói, ông liền thành thành thật thật trả lời, còn dám có điều
giấu diếm, cẩn thận phạt ông tội khi quân.”

“Lão thần đáng chết,
lão thần đáng chết.” Phương Thái y sợ hãi, vội vàng mở miệng nói:“Thật
không dám dấu diếm, trong nhà lão thần có một đứa con, đã qua tuổi
trưởng thành, lại còn chưa cưới vợ, miệng vẫn luôn nói muốn kết hôn với
cô gái tuyệt sắc nhất trong thiên hạ, nhưng trên đời này nào có tiểu mỹ
nhân, mỗi khi lão thần nghĩ đến chuyện Phương gia từ đó tuyệt hậu, liền
thống khổ, tự giác thấy xin lỗi liệt tổ liệt tông.”


Trì Duẫn Thần nghiêng đầu suy nghĩ một lát lại nói:“Nói vậy ngươi đau đầu vì con ngươi chưa cưới vợ sinh con?”

Phương Thái y sửng sốt sau một lúc lâu nói:“Vâng.”

Trì Duẫn Thần đột nhiên vỗ tay, quay đầu nói:“Thường Hỉ, Nghiêm tướng có thê thất hay chưa?”

Thường Hỉ rụt đầu, chi tiết nói:“Chưa từng nghe nói……” Dừng một chút lại bổ
sung:“Nô tài tiến cung gần tám năm, chưa bao giờ nghe nói Nghiêm tướng
có người trong lòng, nhưng lại có nhiều thiên kim tiểu thư, đều ngầm
vụng trộm hỏi thăm Nghiêm tướng.”

“Như vậy à……” Trì Duẫn Thần
cười mặt mày loan loan, vắt tay sau lưng ra vẻ lão thành nhìn phong cảnh ngoài đình, cứ việc giờ phút này mặt trời chói chang oi bức khó nhịn,
hắn lại cảm thấy giống như đặt mình trong đêm thu gió lạnh phất phơ,
ngay cả mệt nhọc trong lòng đều theo tâm tình tốt đẹp trôi đi mất.

Liên tục nửa tháng dùng thuốc bổ như nhung dê tuyết liên hiệu quả rõ rệt,
biểu tình của Cẩm Dạ đã từ điềm đạm ban đầu chuyển thành nay căm thù đến tận xương tuỷ không chút nào che dấu, nhất là tình huống phòng trong
không có người ngoài –

Bàn tay mềm giương lên, bát dược kia mắt thấy sẽ tặng cho nhành lan bên cửa sổ.

“Tiểu thư.” Sơ Tình hợp thời mở miệng.

Bị bắt được, Cẩm Dạ không chút nào ngoài ý muốn, vẫn bảo trì mỉm cười:“Mới vừa rồi thấy em xoay người sửa sang lại đệm chăn, sao lập tức lại xoay
người lại .”

“Đi theo tiểu thư bên người lâu như vậy, sao em lại
không biết trong lòng tiểu thư nghĩ gì.” Sơ Tình đến gần, không phân
trần lấy chén thuốc trong tay nàng đặt trên bàn,“Lát nữa lại uống, chớ
lãng phí.”

“Uống không trôi, cũng không muốn uống.” Nói xong,
nàng chậm rãi đóng cửa sổ, tùy tay lấy quạt tròn nhẹ nhàng lay động ,“Sơ Tình, vết thương của ta đã tốt rồi, em không cần căng thẳng như vậy,
lại càng không cần mỗi ngày nhìn ta chằm chằm uống thuốc.” Vốn là người
tập võ, chỉ chịu chút vết thương ngoài da, hơn nữa mấy ngày qua dược
thiện chưa bao giờ gián đoạn, không dám nói khỏi hẳn, nhưng ít ra cũng
nên khôi phục bảy tám phần.

Chỉ tiếc Sơ Tình hiển nhiên không
nghĩ như vậy, mi tâm nhíu lại, lần nữa thử mở miệng khuyên bảo:“Vạn nhất miệng vết thương lại vỡ ra làm sao bây giờ……”

Cẩm Dạ nhanh chóng đánh gãy, khẽ cười nói:“Đến lúc đó lại uống thuốc cũng kịp.”

Sơ Tình lắc đầu, nhìn tươi cười bất hảo không hợp với diện mạo dịu dàng
của đối phương, trong lòng biết nhiều lời vô ích, cũng chỉ có thể yên
lặng hành động.

Cẩm Dạ mềm nhũn nằm úp sấp về giường, thấp giọng nói:“Em không cần vội, lại đây ta có việc hỏi em.”

Sơ Tình thở dài:“Người không thể an phận nghỉ ngơi hai ngày sao? Cả ngày nghi thần nghi quỷ, sớm muộn gì nghẹn ra tâm bệnh.”

“Nghi thần nghi quỷ?” Cẩm Dạ không cho là đúng trợn mi, ngày ấy đầu tháng
sáng sớm nàng phái Sơ Tình đi theo dõi A Sở, nào biết đâu rằng tiểu tử
này hẹn một tiểu mỹ nhân như tiên gặp mặt trong quán trà. Vốn nàng còn
tưởng rằng hắn lén lút đi gặp người trong lòng, nhưng Sơ Tình lại nói
chính mắt thấy nàng kia khí chất không tầm thường, theo thân phận A Sở
mà nói là vạn vạn không xứng, càng cổ quái là, nàng kia cuối cùng vào
một phủ đệ xa hoa treo tấm biển ‘Tống phủ’.

Tống phủ, nàng sớm
hỏi thăm, họ Tống trong kinh thành có được nhà cửa như vậy, trừ bỏ nội
các thủ phụ Tống gia, không còn người thứ hai.


Thực trùng hợp, không phải sao?

Mị mắt, nàng bắt đầu tiếc nuối vì sao ngày ấy không tự mình theo dõi A Sở, nói không chừng còn có thể nhìn thấy mỹ mạo tiên nữ đó, cũng đương
trường vạch trần thân phận A Sở…… Chậc chậc, vừa nghĩ đến liền cảm thấy
nhiệt huyết sôi trào.

“Tiểu thư, hay là người có tâm sự gì gạt em?” Sơ Tình bất an, mặt cười trầm vài phần.

Cẩm Dạ cười mà không nói.

Cùng thời gian, tiếng đập cửa vang lên, Sơ Tình vừa vội vàng đi mở cửa, vừa
không quên quay đầu nháy mắt, ý bảo đối phương đắp đệm chăn.

Cửa phòng mở ra, Tô Khởi Vượng ló đầu vào, cố ý đè thấp giọng:“Cẩm Dạ tỉnh ngủ chưa?”

Sơ Tình gật đầu tránh đường, đáp:“Bẩm lão gia, tiểu thư đã sớm dậy.”

Tô Khởi Vượng vui vẻ ra mặt, vội vàng vào nhà, ngồi cạnh giường nói:“Con gái ngoan, tòa nhà mới này con ở có hài lòng không?”

Cẩm Dạ tựa vào đầu giường, dịu dàng nói:“Rất tốt.” Nói xong, nàng hơi hơi
ngồi thẳng thân mình, bỗng nhiên cảm thấy hôm nay phụ thân thoạt nhìn có chút không giống, ống tay áo màu đỏ sậm thêu kim tuyến, cực kì hoa mỹ,
hoàn toàn không giống thói quen ăn mặc ngày thường……

“Cha, người may đồ mới?”

Tô Khởi Vượng có chút ngượng ngùng:“Đúng vậy, hôm qua nhận được yến thiếp, đúng dịp Thái Thú đại nhân mừng thọ, ta cũng đi góp vui.”

Cẩm Dạ nghi hoặc:“Sao cha lại nhận thức Thái Thú?”

Tô Khởi Vượng nhỏ giọng nói:“Chẳng phải cha mua quan sao? Lần này còn phải chuẩn bị một phần đại lễ đưa qua, nhân tiện làm bộ đồ mới, tuy rằng
trước đây ta chỉ là một bình dân, nhưng không thể quá keo kiệt có phải
hay không?”

“Cũng đúng.” Cẩm Dạ vuốt cằm, một tay tinh tế thay Tô Khởi Vượng vuốt lên nếp gấp trên vạt áo, nhỏ giọng nói:“Cha mặc bộ quần áo này rất thích hợp, nhìn qua trẻ rất nhiều.”

“Thật không?” Tô
Khởi Vượng cười to, “ Chỉ tiếc con còn bệnh, bằng không cũng nên mang
con đi, nghe nói Thái Thú đại nhân còn mời gánh hát Kịch Võ khá nổi danh trong kinh thành hát trợ hứng.”

Gánh hát…… Kịch Võ?

Nghe vậy mắt Cẩm Dạ sáng lên:“Cha, con gái cũng muốn đi.”

Tô Khởi Vượng khó xử:“Nhưng đại phu nói con phong hàn chưa khỏi, không nên xuất môn.”

“Không có việc gì.” Cẩm Dạ nắm tay cha, vẻ mặt thành khẩn:“Con thật sự đã khỏe rồi, lúc cha không có ở đây, con còn thường xuyên xuống giường đi lại,
không tin cha hỏi Sơ Tình!”

Sơ Tình sững lại, cách đó không xa
hai đạo ánh mắt đồng loạt đâm đến, một đạo hỏi, một đạo khác vừa uy hiếp vừa thỉnh cầu nửa nọ nửa kia.

Cuối cùng vẫn khuất phục dưới dâm
uy của người nào đó, bất đắc dĩ nói:“Lão gia yên tâm, tiểu thư đã không
còn đáng ngại, mỗi ngày buồn bực trong phủ, không bằng ra ngoài giải
sầu, cũng có lợi cho bệnh tình.”

Tô Khởi Vượng vẫn đang do dự:“Này……”

Cẩm Dạ thấy đúng thời cơ làm nũng:“Cha, cầu người, con đã lâu không cùng cha ra ngoài đi một chút.”

Chống lại ánh mắt ái nữ tha thiết như thế, Tô Khởi Vượng cũng chỉ phải thỏa hiệp:“Được rồi, cha thay con thuê một chiếc kiệu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.