Đọc truyện Cẩm Chướng Xanh Xin Đừng Tàn – Chương 8: Reo rắc hi vọng
Tôi đỗ vào đại học y và bắt đầu vào năm nhất đại học. Còn Chính Đông vẫn ở nhà tôi. Tôi đã quen sự tồn tại của em trong căn phòng 10 mét vuông của mình. Quen mỗi khi thức dậy đều thấy em chạy một mạch vào phòng tắm. Quen dáng đứng của em trong nhà bếp và quen cả tiếng cười của em mỗi khi có chuyện vui. Tôi quen tất cả, và hoàn toàn không nhận ra, Chính Đông đang dần bước chân vào cuộc sống của chính tôi.
Còn về chuyện luật sư Đường, ông ta có đến nhà của chúng tôi một vài lần. Có lần bắt gặp tôi, tôi liền cảnh cáo ông ta không được đến đây nữa, càng không thể đưa Chính Đông đi trại cải tạo. Ông ta bảo sẽ kiện tôi. Lúc ấy, Chính Đông vừa về và nghe thấy. Em bảo có chuyện cần nói với bố mình. Tôi không biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì khi em về nhà của luật sư Đường, chỉ biết sáng hôm sau nhìn thấy má trái của em những vết bầm tím sưng vù, khóe mắt trái còn rướm máu. Và luật sư Đường không còn tới tìm chúng tôi nữa.
Mùa thu, hàng cây trên những con đường ở Bắc Kinh bắt đầu ngả sắc, từ xanh sang vàng, cái se se lạnh lẩn khuất trong từng ngõ phố. Sinh viên đại học y như chúng tôi cũng bắt đầu vào năm 2 đại học.
Tôi ngoài việc học, thì là đi dạy thêm, trở về nhà ăn cơm cùng Chính Đông. Có lúc tôi đang ôn lại bài vở, nhìn Chính Đông cầm dao gọt hoa quả lại thấy thằng nhóc giống như cô vợ nhỏ. Nghĩ rồi, tôi lại thấy buồn cười.
Có lẽ tôi cũng quen dần với thiên tính của em, không còn thấy quái lạ hay khác thường nữa. Nếu kiếp trước mà biết có ngày Hà Ngạo Quân
Chính Đông không tiếp tục đi học mặc cho tôi khuyên nhủ.
Có lần, tôi nói:
– Chính Đông, em không đi học thì sao kiếm tiền?
Chính Đông đang nằm trên giường, đọc một cuốn truyện tranh rất say sưa, nghe câu hỏi của tôi, em không ngẩng lên mà buột miệng:
– Anh nuôi mà.
Tôi lúc đó, cũng tự nhiên mà nói:
– Ừ, Vậy Chính Đông để anh nuôi là được rồi.
Chính Đông ngẩng đầu, nhìn tôi. Tôi cũng cười với em. Em cúi đầu, lí nhí nói trong miệng:
– Vậy em sẽ hàng ngày nấu cơm cho anh.
Tôi không hề biết ánh mắt của em lúc đó là mang theo hi vọng, mang theo một chút chờ mong.
Tôi không hề biết, có những chuyện không thể nói đùa được.
Tôi lúc đó không hề biết rằng mình đã sơ ý reo rắc hi vọng vào lòng em.
Cứ thế, mùa thu qua, mối quan hệ của tôi và Chính Đông cải biến tới mức tôi có thể nói đùa bất cứ lúc nào. Tôi có thể xoa đầu khen Chính Đông nấu ăn ngon, rồi bảo ai lấy được em thật có phúc.
Tôi có thể vừa cười vừa bảo sau này có nhiều tiền, sẽ nuôi Chính Đông béo mập tròn.
Tôi biết tất cả những lời đó chỉ là nói đùa.
Chỉ là Chính Đông không biết. Em nuôi trong tim từng chút, từng chút hi vọng.
Tôi là kẻ khá lạnh với người ngoài. Bản chất nhẫn tâm của một Hà Ngạo Quân vẫn không thay đổi, và có lẽ sẽ không vì chuyện gì mà thay đổi.
Họp lớp, tôi không có mặt. Sinh hoạt lớp, tôi không tham gia. Tôi không dự bất cứ lời mời tiệc tùng nào. Bởi có lẽ với tôi, tất cả thật vô vị và phí thời gian.
Rất nhiều đứa con gái thích tôi. Tôi biết điều đó, nhưng tôi chẳng quan tâm tới họ. Cũng chẳng nể nang mà nói những lời từ chối thẳng thừng.
Chỉ có điều, lần này thì khác. Đối phương là con gái của một giám đốc bệnh viện lớn. Cô ta có ý với tôi và muốn mời tôi tới dự một buổi tiệc sinh nhật cô ta.
Xét cho cùng, cô ta không phải là gu con gái mà tôi thích. Nhưng gia đình của cô ta lại phù hợp với tham vọng của Hà Ngạo Quân. Nếu có thể kết thân với cô nàng, chẳng phải con đường phía trước thật sự dễ đi hơn sao.
Hà Ngạo Quân là người chẳng để mình chịu thiệt, lẽ dĩ nhiên chấp nhận lời mời trong con mắt ghen tị của đám con gái và sự khó hiểu của bọn con trai.
Sau khi nhắn tin với Chính Đông về việc không về nhà sớm được, tôi liền đi thẳng tới bữa tiệc.
Qủa đúng như tôi nghĩ, đó là một gia đình giàu có. Giám đốc Bệnh Viện Bắc Kinh, Kiều Trạch thậm chí còn mời một số thương gia, bác sĩ, chuyên gia, cậu ấm, cô chiêu tới tiệc sinh nhật con gái.
Tôi quả đúng khi không bỏ qua cơ hội này.
Kiều An luôn bám theo tôi mọi lúc có thể, dẫn tôi tới chỗ bạn bè của cô ta, giới thiệu tôi với bố, với bác làm bác sĩ, với thương gia nổi tiếng. Tôi giữ một cách cư xử chuẩn lễ nghĩa, không quá rườm rà, nhưng cũng không thiếu thân thiện. Bố của Kiều An tỏ vẻ thích tôi. Còn Kiều An khoác lấy tay tôi, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc.
Chuyện có lẽ sẽ tốt đẹp như vậy, nếu không phải giữa buổi tiệc, tôi nhìn thấy em, vợ mình đứng trong những người bạn của Kiều An.
Tôi lúc đó có uống một chút rượu, nhưng tôi biết mình không say. Tôi thật sự nhìn thấy em, xinh đẹp, thánh thiện như vậy. Em mặc bộ váy trắng thuần khiết nhất, đeo băng đô hoa hồng rực rỡ nhất, em nổi bật dưới ánh đèn.
Lúc tôi định đi gặp em, vợ mình, Kiều An nắm chặt cẳng tay tôi. Và trước mắt tôi, một người đàn ông đưa em đi mất.
Kiều An nói:
– Đó là vị hôn phu của Tuệ Nhi.
“Hôn phu”. Hai tiếng đó nổ trong đầu tôi. Kiếp trước tôi quen Tuệ Nhi là sau khi đã trở thành nhân viên của một văn phòng luật, là sau này. Lúc đó, xung quanh em ngoài tôi ra, không hề xuất hiện một vị hôn phu nào.
Vậy nên, lúc này, gặp Tuệ Nhi sớm hơn, lại biết em là có vị hôn phu lại trở thành đả kích quá lớn với tôi. Tôi là chồng Tuệ Nhi, nghiễm nhiên tôi sẽ ghen, nghiễm nhiên tôi sẽ cho rằng nó động tới lòng tự tôn của một thằng đàn ông như mình.
Tuệ Nhi cùng vị hôn phu đi mất, tôi liên tiếp bị Kiều An chuốc rượu. Bình thường, tôi sẽ biết được giới hạn của mình. Nhưng hôm nay, tôi không thể khống chế được cảm xúc. Tôi cứ thế uống hết cốc này tới cốc khác.
Kiều An đứng lên hát. Còn tôi, nhìn cô ta bằng ánh mắt vô thần.
Bài hát được giữa chừng, thì tôi lên tiếng:
– Dừng lại.
Tôi ra lệnh cho Kiều An.
– Cô hát không hay chút nào. Nghe thật chói tai.
Tôi nói.
Kiều An lặng người. Mọi người đều im phăng phắc. Kiều An hát rất chán, nhưng không ai dám chê cô nàng. Lý do thứ nhất có thể cô ta là phụ nữ. Lý do thứ hai có thể cô ta là con gái giám đốc bệnh viện. Và lý do thứ ba là cô ta xinh đẹp.
.- Anh.
– Cô đừng nên hát nữa thì hơn.
Tôi lấy áo khoác vắt lên thành ghế, lảo đảo đứng dậy.
– Hà Ngạo Quân. Anh đừng tưởng tôi thích anh mà kiêu ngạo.
Kiều An ngăn tôi lại.
– Thích tôi, là việc của cô.
– Hà Ngạo Quân.
– Cô nghĩ mình là ai?
Tôi không biết làm thế nào mà mình về được nhà. Tôi không biết ai mở cửa, và không biết bản thân mình được ai chăm sóc.
Tôi chỉ nhớ cảm giác ngột ngạt, nóng bừng trong cơ thể của mình lúc đó. Hệt như có kiến đốt, hệt như có hàng ngàn ngọn lửa đang bủa vây, không cách nào làm tôi dễ chịu hơn một chút.
– Anh yên nào. Anh uống rượu, mà còn thế này là sao? Em không biết Hà Ngạo Quân cũng có mặt xấu xí này đâu.
Tiếng cười của ai đó bên tai. Hơi trầm, nhưng cũng dễ nghe lắm.
Một bàn tay chạm vào cúc áo của tôi, chạm vào da thịt đang nóng không chịu nổi, mang theo chút dễ chịu, thỏa mãn.
Tôi như người khát tìm về nguồn nước duy nhất, ra sức cọ cơ thể khó chịu của mình vào nơi thoải mái ấy.
Tôi bị đẩy ra. Điều đó làm tôi rất khó chịu, tôi hắng giọng cằn nhằn.
Rồi đột nhiên, nguồn nước mát lạnh tìm đến, len vào nơi nóng nhất trên cơ thể của tôi.
Tôi bắt lấy, cố gắng ôm thật chặt, cố gắng làm mình thoải mái hơn.
Rốt cuộc, tôi cũng thật thỏa mãn, nằm phịch xuống giường, thở hổn hển, rồi ngủ say. Trong mơ, tôi thấy vợ mình, Tuệ Nhi. Chúng tôi ân ái, chúng tôi mang theo hơi thở nóng rực phả vào nhau.
Nhưng tôi không biết, ngày hôm đó mình là bị Kiều Ân hạ dược.
Không biết hôm đó, chính Chính Đông khiến tôi vui vẻ, khiến tôi thỏa mãn, dập tắt sự khó chịu của xuân dược.
Tôi không biết khi mình thỏa mãn xong, thì Chính Đông lại chịu cực hình.
Nhưng em im lặng, em tự mình giúp lấy chính mình, ngồi bên cạnh tôi để làm việc đó, tay bụm lấy miệng mình để không phát ra những tiếng rên rỉ.
Trên bàn, mâm cơm thịnh soạn còn đầy nguyên. Ở giữa là chiếc bánh ga tô sinh nhật ghi dòng chữ: “Hà Ngạo Quân, chúc mừng sinh nhật anh!”.
Tôi không biết Chính Đông đêm đó đã lén hôn trộm lên trán tôi.
Và tôi không biết những hi vọng mình reo rắc cho Chính Đông lại đẩy em vào đau khổ. Lúc đó, tôi không biết mình cũng có một ngày sẽ phải tàn nhẫn đẩy em ra: ” Chính Đông. Thích tôi, là việc của em”.