Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 254: Toàn Bộ Của Cải


Đọc truyện Cạm Bẫy Tổng Tài – Chương 254: Toàn Bộ Của Cải


Lâm Thanh Mai nghẹn ngào bước đến trước mặt Vương Lệ Hằng.

Lúc này Vương Lệ Hằng như phải chịu một đả kích lớn, sắc mặt bà trắng bệch, đôi mắt nhấp nháy bất định, đôi môi có chút run rẩy, nói không thành lời hỏi: “Cô… cô nói cái gì… sao tôi nghe không hiểu gì hết…”
Đối diện với cảm xúc thất thường của mẹ mình, dáng vẻ sợ hãi không dám tin của bà sau cú sốc, Lâm Thanh Mai cắn răng thừa nhận một lần nữa: “Mẹ, con là Thanh Mai, con trở về rồi…”
Lại một lần nữa gọi mẹ, nước mắt của Vương Lệ Hằng như những giọt trân châu không ngừng rơi xuống.

Bà nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Thanh Mai, vào lần đầu gặp mặt, đôi mắt giống hệt đôi mắt của con gái bà đã khiến bà có một cảm giác đau lòng khác lạ, giờ này cuối cùng bà cũng hiểu là tại sao rồi.

Bà còn cho rằng mình già rồi hoa mắt, vì nhớ nhung con gái quá mà gặp ai cũng thấy giống Lâm Thanh Mai.

Hóa ra không phải ảo giác…
Vương Lệ Hằng nghe ra được giọng nói của cô, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi không dám dễ dàng nhận lại con gái, quá khứ bị kẻ xấu có ý đồ lừa gạt vài lần, mỗi lần đều khiến bà thất vọng.

Bà run rẩy hỏi: “Con thật sự là Thanh Mai?”

Gương mặt con lai hoàn hảo này thật sự là con gái của bà, Thanh Mai sao?
Lâm Thanh Mai biết nhất thời mẹ không thể nào chấp nhận được, đáy mắt cô hiện lên ý cười: “Mẹ, mẹ còn nhớ không? Năm con chín tuổi, chúng ta cùng nhau đi lấy bánh gato, nhưng trên đường con lại bất cẩn làm rơi nó, lúc đó mẹ rất đau lòng, nhưng lại không nỡ mắng con, mẹ còn nói phải quay lại mua cho con một cái nữa.


“Nhưng con đã kéo mẹ lại, nói không cần mua nữa.


“Năm con mười tuổi, có một bạn nữ trong lớp vu oan con trộm tiền, là mẹ chạy đến trường tìm chủ nhiệm của con phân xử, mẹ không quan tâm phụ huynh của học sinh kia mắng con thế nào, dù sao thì mẹ cũng tin con, chắc chắn rằng con gái của mẹ không phải kẻ trộm! Sau đó con có hỏi sao mẹ lại tin tưởng con đến vậy, mẹ nói: Vì con là con của mẹ, làm mẹ sao có thể không tin tưởng con mình chứ!”
“Mẹ còn nhớ lí do khi đó con học bơi không? Là vì mẹ thấy tin tức có ba học sinh cấp ba đi hồ bơi chơi, lại không may rơi xuống nước, chết đuối cả nhóm, mẹ sợ hã, ngày hôm sau lập tức đưa con đi đăng kí lớp học bơi, mẹ nói mẹ sợ tương lai có một ngày không ai cứu con…”
Những kí ức hồi còn nhỏ này không phải cái gì cô cũng nhớ, nhưng nếu Lâm Thanh Mai mà nói ra, cũng có thể nói được một ngày một đêm.

Vương Lệ Hằng vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi nhìn Lâm Thanh Mai, bà đột nhiên sụp đổ bật khóc thành tiếng, ôm chặt lấy cô: “Thanh Mai… Thanh Mai của mẹ! Cuối cùng con cũng trở về rồi…”
Mẹ đau đớn khóc, sắc mặt như sắp ngất đi, Lâm Thanh Mai tự trách không thôi, cuối cùng cô lại dùng một cách đột ngột như vậy để nhận lại mẹ.

“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, không phải bây giờ con vẫn rất tốt đây sao? Con còn sống mà!” Lâm Thanh Mai ôm bà, cũng rơi đầy nước mắt.

Thấy Vương Lệ Hằng hai chân mềm nhũn như sắp ngồi bệt xuống đất, Lâm Thanh Mai vội ôm lấy mẹ.

Nhưng vừa nhìn thấy quần áo của mình, cô lại lập tức lấy lại lí trí nói: “Mẹ, bên ngoài gió lạnh, con sợ mẹ nhiễm lạnh, chúng ta vào trong nói…”
Vương Lệ Hằng dần dần khôi phục lại lí trí, miễn cưỡng đứng dậy đi vào trong, bà rời khỏi vòng tay của Lâm Thanh Mai, hít sâu một hơi, lau nước mắt đi nói: “Mau mau mau… chúng ta vào trong nói!”
Sau khi hai mẹ con vào trong nhà đóng cửa lại, Vương Lệ Hằng như bị máu xông lên não, bà nhìn dáng vẻ thảm hại của Lâm Thanh Mai, lập tức kéo tay Lâm Thanh Mai vào trong phòng tắm.

“Thanh Mai! Con xem ban nãy mẹ đã làm ra chuyện khốn nạn gì kìa! Con mau vào tắm nước nóng đi, đừng để cảm! Mẹ đi lấy quần áo cho con, chỗ quần áo ở nhà cũ của con, mẹ dọn đến đây cả rồi… Cũng chỉ để đợi ngày con trở về thôi!”
Sau khi Vương Lệ Hằng đẩy Lâm Thanh Mai vào phòng tắm, bà sốt ruột nói: “Thanh Mai, mẹ đi nấu canh để con làm nóng người, mẹ sẽ pha trà gừng cho con, nhất định đừng để bị cảm…”
Lâm Thanh Mai nhìn mẹ nóng như lửa đốt, không kiềm được nói: “Mẹ, mẹ đừng kích động đến vậy, con không sao đâu, tắm thì thôi đi, con thay quần áo là được?”
“Không được! Cả người con ướt sũng rồi, nghe lời mẹ mau tắm đi! Mẹ… Mẹ đi phòng bếp pha trà gừng…” Vương Lệ hằng nói rồi đóng cửa phòng tắm lại cho Lâm Thanh Mai.


Cách một cánh cửa, Lâm Thanh Mai vẫn có thể nghe thấy tiếng nói vụn vặt của Vương Lệ Hằng bên ngoài: “Tốt quá rồi! Thanh Mai trở về rồi… mình nhất định phải đi dâng hương cho Quan Thế Âm Bồ Tát…
Mười phút sau, Lâm Thanh Mai bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn tắm trên dầu và bộ quần áo cũ hồi xưa.

Lúc cô đến phòng bếp thì nhìn thấy trà gừng trong cốc giữ nhiệt, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Nhìn một lượt phòng khách và nhà ăn đều không thấy Vương Lệ Hằng đâu, Lâm Thanh Mai đi dép bông lên tầng.

Cô vào căn phòng khách đầu tiên trên tầng đã nhìn thấy mẹ rồi.

Lúc này mẹ đang quỳ trên một tấm đệm hình vuông, trong phòng thờ cúng tượng Phật Quan Thế Âm Bồ Tát, phía trước tượng Phật còn bày ba đĩa hoa quả tươi.

Vương Lệ Hằng lẩm bẩm trong miệng, như đang niệm Kinh Phật.

Lâm Thanh Mai không muốn làm phiền bà, nhẹ nhàng bước bước tới ngồi lên chiếc gỗ đỏ cách đó không xa.

Lúc này Vương Lệ Hằng quay đầu lại nhìn thấy cô thì lập tức đứng dậy.

Rất nhanh bà đã đi đến bên cạnh Lâm Thanh Mai, Vương Lệ Hằng không nói lời nào lấy ra một hộp trang sức trong ngăn tủ dưới bàn trà.


“Thanh Mai, trong hộp trang sức này của mẹ có hai cái thẻ ngân hàng, một cái để cho em trai Chính Hải của con sau này lấy vợ, còn một cái là tiền tiết kiệm của mẹ, bên trong có một phần lớn đều là tiền của Dao Dao và Trần Hoàng Khôi khi đó, còn có tiền Gia Khiêm hiếu kính mẹ, gom lại tổng cộng có tám mươi lăm tỉ bảy trăm mười triệu, số tiền này bây giờ mẹ đưa hết cho con!”
Lâm Thanh Mai có hơi ngơ ra: “Mẹ, mẹ làm gì thế? Con không thiếu tiền.


Vương Lệ Hằng ngước mắt lên nhìn cô, hốc mắt đã đỏ ửng, bà nghiêm túc nói: “Con nghe mẹ nói hết đã.


Lâm Thanh Mai không nói gì nữa, Vương Lệ Hằng đặt thẻ ngân hàng lên bàn, sau đó bà lấy ra một túi đá quý màu đỏ từ trong hộp trang sức ra, đặt ba chiếc nhẫn đá quý, hai sợi dây chuyền và hai mặt dây chuyền hoàng đạo làm bằng vàng ròng lên bàn.

“Đây là tất cả của cải của mẹ, mẹ để lại cho con hết! Sau này lỡ như có ngày nào đó mẹ đột nhiên qua đời, mẹ cũng yên tâm… Còn có, Thanh Mai, sau khi mẹ qua đời thì ba chị em đừng làm lớn cho mẹ, hỏa táng là được, đất mộ cũng không cần mua! Cứ rải tro cốt của mẹ xuống biển…”
Lâm Thanh Mai không nghe tiếp được nữa, đỏ ửng mắt hét lên: “Mẹ! Như này là mẹ đang muốn làm gì chứ! Đang yên đang lành sao lại nói những lời này!”
Vương Lệ Hằng đột nhiên ngơ ra, nhìn thấy sự khó hiểu và khó chịu trong mắt con gái, bà đứng dậy rồi quỳ xuống đất: “Thanh Mai! Mẹ có lỗi với con! Mẹ vô dụng quá, những bảy năm không tìm được con… mẹ có tội mà…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.