Cạm Bẫy Tổng Tài

Chương 10: Soái ca giúp đỡ


Đọc truyện Cạm Bẫy Tổng Tài – Chương 10: Soái ca giúp đỡ

Sau khi ăn cơm tối xong, Lưu Bảo Bảo lái xe đưa Lâm Thanh Mai về tới nhà.

Bởi vì Đông Cung nơi vui chơi buổi tối, còn là chốn vô cùng cao cấp, mặc quần áo đi làm tất nhiên không thích hợp.

Lưu Bảo Bảo đi vào gian để quần áo, chọn cho Lâm Thanh Mai một bộ trong hàng tá những quần áo đi chơi.

“Thanh Mai, tớ thấy khi nào cậu có thời gian rảnh, chúng ta nên đi đặt mua vài bộ quần áo, một tuần rồi tớ không có mua quần áo mới!”

Lâm Thanh Mai đội khăn tắm trên đầu, vừa tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, cô đến gần phòng quần áo, cầm khăn tắm xuống lau tóc: “Chỉ sợ dạo này không có thời gian, tớ vừa vào công ty mới, nhất định phải chăm chỉ một chút! Tớ nghe các nhà thiết kế khác nói, bình thường bọn họ đều thường xuyên tăng ca… Dù sao thì bây giờ tớ cũng sắp li dị rồi, không cần ăn mặc trang điểm gì mấy, ngày mai tớ sẽ về nhà một chuyến, đem quần áo chuyển đến chỗ cậu.”

Lưu Bảo Bảo tỏ ra đã hiểu: “Được thôi, chờ cậu qua đợt bận bịu này, chúng ta sẽ đi mua sau. Ngày mai khi nào thì cậu về nhà? Tớ giúp cậu chuyển hành lý.”

“Ngày mai tớ sẽ nói cho cậu biết sau.”

“Được, dù sao cả ngày mai đều không có việc gì.”

Hai người vừa trò chuyện vừa bắt đầu trang điểm, Lưu Bảo Bảo chọn cho Lâm Thanh Mai một bộ váy liền thân đặc biệt, là một bộ váy liền đuôi cá, phần sáng dần thay đổi thành màu lục, còn có hai dây đeo mỏng manh ở trên vai, tựa hộ tùy tiện kéo một cái đều sẽ rơi xuống.

Lâm Thanh Mai nhìn mặt mình chằm chằm, kỹ thuật trang điểm của Lưu Bảo Bảo thật đúng là số một, tóc của cô thả ra, hơi uốn cong một chút, một bên tóc để ở sau tai, cài lên một chiếc kẹp sao biển trân châu, cùng với một mỹ nhân ngư tuyệt sắc.

Lưu Bảo Bảo cầm hộp phấn mắt trong tay, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Mai đến phát cáu: “Người đàn ông này thật đúng là điên cuồng, để lại nhiều vết tích như vậy, quá chói mắt…”


“Được rồi, tớ vẫn nên đổi một bộ váy khác, cái váy này lộ rõ quá!”

“Không được đổi, bộ váy này, nếu tớ mặc sẽ lộ ra phong trần, còn cậu, mặc thế nào cũng đều trông thanh khiết như vậy! Thanh Mai, đêm nay, cậu mặc cái váy này đi tìm hoàng tử đi…”

Cuối cùng, Lưu Bảo Bảo dùng phấn lót giúp Lâm Thanh Mai che đậy.

Đến tám giờ tối, Lưu Bảo Bảo cùng Lâm Thanh Mai đúng giờ xuất hiện tại ghế lô.

Trương Bân cùng ba đồng nghiệp khác đều đã có mặt, tất cả mọi người đều ăn mặc đẹp đẽ.

Sau khi mọi người cùng nhau hàn huyên một lúc, họ bắt đầu uống rượu và ca hát.

Đỗ Tiểu Mỹ cùng Trương Bân đang chén tạc chén thù với nhau, Tạ Lan Lan cùng Bạch Tuyết thì ngồi chọn bài hát.

Trên bàn gọi một đống ăn, còn đặt một chai sâm banh lớn cùng hai bình rượu đỏ, Lưu Bảo Bảo xích lại gần tai Lâm Thanh Mai, nói: “Ông chủ cũ của các cậu cũng hào phóng đấy, chi phí đêm nay không dưới ba trăm triệu

Tinh một tin nhắn chợt hiện ra trên điện thoại di động của Lâm Thanh Mai, nhìn thấy tên người gửi đến, cô liền đứng dậy: “Bảo Bảo, tớ đi vệ sinh một lát.”

Gặp Lâm Thanh Mai gấp gáp ra khỏi ghế lô, Lưu Bảo Bảo chỉ mới nói được nửa câu: “Trong ghế lô không phải có phòng vệ…”

Đứng ở hành lang, Lâm Thanh Mai mở màn hình lên, nhìn thấy tin nhắn của gã tâm thần kia gửi đến: ‘Chỗ cũ, nếu trong một giờ không đến, hình ảnh sẽ…’


Buồn nôn! Uy hiếp cô đến nghiện rồi!

Lâm Thanh Mai trở về ghế lô, sau khi xin lỗi xong, liền rời đi trước, mặc dù Lưu Bảo Bảo để cô đi, nhưng lại nói sau khi trở về muốn cô phải giải thích hợp lý.

Lúc xuyên qua hành lang, một lão già mập ra từ trong ghế lô đi ra, nhìn thấy Lâm Thanh Mai liền nói: “Người đẹp, nào, vào ghế lô chơi với bọn anh đi, anh sẽ cho em thật nhiều tiền boa…”

Nói xong liền duỗi bàn tay như heo của mình ra, Lâm Thanh Mai vộránh ra, mắng: “Cái đồ tâm thần nhà ông, ông nghĩ tôi là loại người gì! Có bệnh!”

Cô muốn lướt qua ông ta, tiếp tục đi lên phía trước, nhưng lại bị lão già kia từ phía sau lưng thô lỗ kéo lại, trong nháy mắt dây váy buộc trên vai lập tức bị xé đứt, Lâm Thanh Mai cả kinh lấy hai tay che lại.

“Đồ đàn bà thối! Đến đây bồi rượu mà còn giả bộ thanh thuần cái gì…” Bàn tay đang định đánh xuống của lão già kia bị một một người đàn ông khác hất ra.

Lão già nhất thời không đứng vững, hơi lảo đảo, Đường Văn Tú mặc một bộ đồ đơn giản, bên trong cặp mắt đào hoa hiện lên sự lạnh lẽo: “Trương tổng, có phải ông uống nhiều quá rồi hay không? Không phân rõ cách ăn mặc của mấy người đẹp, mở to mắt ra mà nhìn thật kỹ hai người bên cạnh tôi xem?”

Trương tổng vừa nhìn thấy Đường Văn Tú, lập tức tỉnh rượu ba phần, kinh hãi vuốt cằm nói: “Đường tổng, là cậu à… Thật là trùng hợp quá.”

Lại nhìn đến hai cô gái bồi rượu của Đông Cung đứng bên người Đường Văn Tú, bộ đồ trên người Lâm Thanh Mai đúng là rất giống chủ đề trang điểm và ăn mặc đêm nay, nhưng chỉ cần để ý một chút, là có thể nhìn ra bộ váy mà Lâm Thanh Mai đang mặc có giá trị không nhỏ, không phải là thứ mà mấy bộ đồ khoác trên người mấy cô bồi rượu có thể so sánh.

Trán Trương tổng lập tức có đổ mồ hôi lạnh, những khách vào Đông Cung không giàu có thì cũng có quyền thế, chẳng may mà đắc tội với vị quyền quý nào, về sau còn biết kinh doanh làm ăn ra sao.

“Trương tổng, ông làm thế với một mỹ nữ có thân phận, có phải nên xin lỗi người ta hay không?” Tuy Đường Văn Tú đang cười, nhưng khắp trên người lại mơ hồ tỏa ra khí lạnh.


Trương tổng run sợ, đoán không ra mối quan hệ giữa Lâm Thanh Mai cùng Đường Văn Tú, lỡ như là người phụ nữ của Đường Văn Tú thì…

Ông ta sợ hãi đến độ lập tức xoay người hướng về phía Lâm Thanh Mai xin lỗi: “Thật xin lỗi! Là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin người đẹp đây đừng trách móc…”

Đường Văn Tú phất tay bảo hai nữ bồi rượu đi trước, liếc mắt nhìn qua Trương tổng: “Ở đây hết chuyện của ông rồi.”

Trương tổng vội vàng rời đi, với thế lực của Đường Văn Tú tại thành phố này, ông ta đã không thể đắc tội được rồi!

Chứ đừng nói là Lập Gia Khiêm trong truyền thuyết kia…

“Vừa rồi cảm ơn anh. Nhưng giờ tôi đang có việc gấp, xin phép đi trước.”

Thấy Lâm Thanh Mai muốn đi, Đường Văn Tú sải đôi chân dài theo sát, đến bên ngoài bãi đỗ xe, Lâm Thanh Mai đang chờ xe taxi.

Đường Văn Tú khẽ cong khóe miệng cười: “Tiểu thư, dây váy của cô…”

Lúc này, Lâm Thanh Mai mới ý thức được, cô vẫn một mực lấy tay che quần áo, đúng là trông rất chật vật, nhưng dây váy bị kéo đứt rồi thì biết làm sao bây giờ?

“Nếu như cô không ngại, tôi có thể giúp cô.”

Cô ngước mắt nhìn anh, thấy dáng vẻ quân tử khiêm nhường của anh, do dự một lát liền đồng ý nói: “Vậy làm phiền anh rồi.”

“Ha, không phiền, được giúp một người đẹp như cô là vinh hạnh của tôi.” Cặp mắt đào hoa mê người của Đường Văn Tú nhìn cô đầy ý tứ.


Lâm Thanh Mai đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn anh ta.

Ngón tay thon dài cầm lấy dây váy buộc thành một cái nơ con bướm, để cho đối xứng, thì bên kia cũng buộc thành nơ con bướm luôn.

Cầu vai nhấc lên, chiếc váy liền trở thành kiểu dáng chữ V.

Lấy gương ra xem, Lâm Thanh Mai nói: “Rất đẹp, cảm ơn anh.”

“Nếu đã muốn cảm ơn tôi, không bằng cho tôi số di động của cô đi.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo của Đường Văn Tú không hề che dấu mục đích của mình.

Vốn đang có chút biết ơn anh ta, Lâm Thanh Mai lập tức phản cảm, tựa hồ trong mắt anh ta, cô như thấy chân tướng

“Số điện thoại di động không cần thiết phải lưu lại đâu!” Lâm Thanh Mai lạnh lùng nhìn anh ta một cái rồi leo lên xe taxi.

Nhìn chiếc taxi đã đi xa, Đường Văn Tú vẫn đứng tại chỗ, lần đầu tiên cảm thấy có cảm giác thất bại.

Sau lưng anh ta chợt xuất hiện một vài người bạn: “Văn Tú, cái bộ dạng mỏi mắt chờ mong của cậu thật đúng là hiếm thấy.”

Đường Văn Tú quay đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên cười: “Cái gì mà mỏi mắt chờ mong, vừa rồi giúp đỡ một lần, nhưng lại không lưu được phương thức liên lạc của người ta, tôi thấy có chút ngứa ngáy kích thích rồi…”

“Kích thích cái gì, quay lại tôi sẽ tìm cho cậu mấy người đẹp tuyệt vời, cam đoan đêm nay cậu sẽ hài lòng!”

Đường Văn Tú bị bạn bè bám lấy bả vai kéo về Đông Cung, dưới ánh đèn lờ mờ đầy hoa mỹ, anh ta nhìn vào ngón tay mình, nhớ tới cảm giác lúc chạm vào làn da của Lâm Thanh Mai, khóe miệng chợt nở một nụ cười say lòng người…

Trong đôi mắt đen hiện lên một chút kì lạ, không có người phụ nữ nào lại có thể dễ dàng khiến anh ta cảm thấy hứng thú như thế…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.