Đọc truyện Cạm Bẫy Hôn Nhân (The Marriage Trap) – Chương 21
Ellie về nhà sau tuần trăng mật tại khách sạn Clarendon với tâm trạng bay bổng như đang lướt trên một ngọn sóng. Mọi người đều có thể thấy rõ sự thay đổi nơi nàng. Đôi mắt lấp lánh, nụ cười luôn nở trên môi, và có những điệu tưng nhịp nhàng trong bước đi của nàng. [Vì sao nàng lại thế này, biết thêm chi tiết, hỏi thầy Bựa ca]
“Hãy xem, đấy là một người phụ nữ được yêu,”bà thái hậu nói với cháu gái của bà.
Caro không nói gì. Cô trông có vẻ khổ sở.
Thái hậu thở dài. “Hãy vui cùng với anh trai của cháu, Caro ạ. Không phải tất cả mọi người đều tìm thấy tình yêu trong hôn nhân.”
“Nhưng… nhưng anh ấy thấy được [ưu điểm] gì từ cô ta chứ?”
Bà thái hậu dư biết ai đã nhét những suy nghĩ đó vào đầu của cô cháu gái. Bà nhẹ nhàng: “Nếu cháu cho Ellie một nửa cơ hội, cháu cũng đã có thể tự khám phá ra.”
Ellie không được chắc chắn như bà thái hậu rằng Jack rất yêu nàng, nhưng nàng kiên nhẫn. Sau những việc mà hai người họ đã chia sẻ, nàng chắc rằng trước sau gì thì chàng cũng sẽ yêu nàng mà thôi.
Còn về bản thân nàng, nàng như là một phụ nữ được tái sinh. Và bây giờ nàng đã bỏ đi căn phòng mướn tại phố Henrietta, nàng cảm thấy mình đã rẽ sang một con đường mới. Nàng không thể quay lại. Nàng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước mà thôi.
Lòng tự tin mới có của nàng được kèm theo một mục đích mới. Nàng nhất định phải vượt qua cảm giác tự ti, mặc cảm của mình và phải tạo ra một nơi chốn cho mình trong cuộc sống của Jack. Một chuyện gì đó phải thay đổi, bởi vì nàng không cảm thấy hạnh phúc dưới mái nhà tối tăm ngột ngạt này.
Tóm lại là nàng sẽ thay đổi và biến ngôi nhà thành một mái ấm gia đình. Frances và nàng có định mệnh là phải đấu khẩu, nhưng chuyện ấy sẽ xảy ra tại thời điểm mà nàng lựa chọn.
Cơ hội đã đến khi nàng chỉ một mình ở nhà, ngoại trừ Robbie và Milton nhốt mình trong thư viện đang thực hiện những dự án của bản thân. Cuộc kiểm tra của Robbie đang tới gần còn Milton thì đang viết một bài báo về các tiểu từ Hy Lạp cho một số tạp chí nào đó. Nhóm phụ nữ đang thực hiện các cuộc thăm viếng trong buổi chiều, còn Jack thì đã đi gặp bạn bè tại câu lạc bộ của chàng.
Đây là cơ hội ngàn năm một thuở.
Nàng đã có một chiến lược, và nó bắt đầu với ông quản gia. Nàng tìm thấy ông ta đang đếm các bộ đồ ăn bằng bạc trong tủ chứa [butler’s pantry: phòng hay tủ chứa đồ nhà bếp nằm giữa phòng ăn và nhà bếp].
“Wigan,” nàng nói: “Tôi muốn nói chuyện với ông.”
Ông có vẻ ngạc nhiên bởi sự gián đoạn, nhưng kính cẩn nói: “Vâng, thưa phu nhân. Tôi có thể giúp gì cho phu nhân?”
“Tôi muốn phòng màu xanh được sơn lại. Tôi có ý sơn một màu vàng hoa anh thảo mềm mại.”
“Đươc, thưa phu nhân. Các món đồ nội thất sẽ phải bị dời đi.”
Wigan lanh trí.
“Phải, và sẽ không cần phải để chúng trở lại. Wigan, tôi muốn dọn các đồ đạc nội thất của riêng tôi vào căn phòng đó, ông hiểu chứ. Có lẽ ông cũng nên thực hiện chuyện ấy dùm tôi?”
Ông chớp mắt khi nàng đưa cho ông tờ giấy với địa chỉ của bà Mann, nhưng ngoại trừ việc đó, ông vẫn dáng vẻ khắc kỷ thường có. “Tôi phải giải quyết các vật nội thất đang có trong phòng như thế nào?”
“Tôi để ông tự quyết định.”
“Cảm ơn cô, thưa phu nhân. Còn có điều gì khác không?”
Nàng hít thở sâu trước khi nàng thốt lên những lời mà đã rất khó nói. “Tôi quyết định tổ chức một buổi tiệc để đánh dấu sự ra mắt của tôi.” Xong! Nàng đã nói những lời ấy và không thể nuốt lại. Nàng cảm thấy thoải mái từ cái sự thật là Wigan đã không có vẻ ngạc nhiên hoặc sốc, mặc dù ông phải nên nhận ra rằng nàng đã lấn vào lãnh thổ của Frances.
“Không nên quá cầu kỳ,” nàng nói tiếp. “Tôi không muốn buổi tiệc của tôi làm giảm đi việc ra mắt đầu tiên của tiểu thư Caroline. Nhưng nó phải được đặc biệt. Tôi đã chỉ thị rõ ràng chưa?”
“Hoàn toàn rõ ràng,” Wigan bình thản đáp. “Khi nào thì buổi tiệc sẽ diễn ra?”
“Một tuần kể từ hôm nay.” Nếu nàng để nó lâu hơn, có lẽ nàng sẽ không còn can đảm để tổ chức nữa.
“Một tuần?” Chân mày của Wigan nhướn cao.
“Có… có phải là quá gấp?”
Đôi môi của người quản gia sắp nở nụ cười. “Nếu tôi có thể nói, thưa phu nhân, chúng ta đã nên có buổi tiệc này rất lâu về trước rồi. Hãy để mọi thứ cho tôi lo liệu.”
Công việc vẫn còn chưa xong. Một ông quản gia chỉ có đủ khả năng để làm một số việc. Vấn đề thực sự là Frances và nhóm người của cô ta, bà Leach. Họ không thể ngăn cản nàng, nhưng họ có thể gây khó khăn. Nàng chắc rằng Jack sẽ giúp đỡ nàng nếu nàng khiếu nại với chàng, nhưng tín dụng của mình trong mắt những người hạ nhân sẽ chìm xuống vài bậc.
Trong thực tế, nàng có thể sẽ hoàn toàn mất đi sự tôn trọng trong mắt họ, chưa kể đến lòng tự tôn của mình. Đây là một việc mà bản thân nàng phải tự làm lấy.
Nàng bỏ ra một số thời gian trong buồng của mình, diễn tập những gì nàng sẽ nói. Việc này có vẻ vô lý, nhưng nàng cảm thấy bà quản gia đáng sợ hơn rất nhiều so với ông quản gia. Nàng quyết định chiến lược của nàng chính là lặp lại những gì nàng đã thực hiện với Wigan, không nhiều thì ít. Đơn giản vậy đó.
Bà quản gia không ở trong phòng, nhưng một trong những người giúp việc đã chỉ Ellie vào các gian nhà bếp. Ellie nghe giọng nói của bà Leach và theo hướng âm thanh ấy tiến đến căn phòng chứa thức uống nơi bà giữ chứa các vật dụng của mình. Bà quản gia đang xám xịt trong cơn thịnh nộ là chuyện không thể nghi ngờ.
Ellie đến gần cánh cửa đang mở, nhưng người nàng đơ ra như bị đóng băng với sỉ nhục khi nghe những lời của bà Leach.
“Con đó là một con đàn bà điếm đàng, nó thực sự là vậy. Một người phụ nữ đàng hoàng nào lại đến khách sạn với phu quân mình khi bà ta có một căn buồng hoàn toàn thoải mái trong ngôi nhà riêng của bà ấy? Tôi sẽ không thấy ngạc nhiên nếu đã có một vụ dâm dục tập thể xảy ra tại đó. Ờ, chúng ta đều biết Alice đã có mặt nơi đó, còn có Lãnh chúa Denison.
Và giờ đây, Wigan vừa báo cho tôi biết rằng sẽ có một buổi tiếp tân được tổ chức tại đây trong tuần tới. Tôi có đầu óc đủ tốt để nộp vào thư từ chức của tôi, nhưng tôi không muốn khiến phu nhân Frances đáng thương bị thất vọng.”
Bà bước ra khỏi cửa trước bà đầu bếp, khi thấy được Ellie, và đánh rơi cái hộp trà mà bà đang mang theo. Cái hộp bị rách và lá trà rơi tung tóe khắp nơi.
Lạnh lẽo như băng, Ellie nói: “Tôi muốn bà cút xéo khỏi nơi đây trong vòng một giờ đồng hồ. Giải quyết mọi thứ với Wigan. Tôi sẽ bảo ông ta rộng rãi, nhưng đừng tìm tới tôi để có được lá thư giới thiệu nhân cách.”
Bà quản gia đã cố để có tiếng nói cuối cùng, nhưng cho đến lúc giọng nói của bà được hồi phục, Ellie đã ra khỏi tầm nghe.
***
Bọn họ chỉ dành một vài phút tại Brooks. Brand không mấy thích mấy cái câu lạc bộ vì hầu hết bọn chúng, trong những ngày chàng còn trẻ, đã không cho phép cậu tham gia. Anh thích những quán café bên trong cũng như xung quanh vùng thành Thánh James và, sau khi tham khảo ngắn gọn, họ quyết định chuyển đến Quán Café của Kenneth tại Pall Mall.
“Ash đâu rồi?” Jack hỏi.
“Cậu nghĩ là ở đâu? Tại tiệm may của cậu ta, làm đẹp hình tượng của cậu ta lại để chuẩn bị cho mùa giải.”
Cả hai cười đều cười giòn.
Sau khi gọi cà phê và bánh, Brand nghiên cứu cậu bạn của mình. “Cậu trông rất thư giãn,” anh nói. “Hôn nhân chắc phải khá suôn sẻ với cậu.”
Jack mỉm cười. “Có phải tôi nghe được một chút ghen tị?”
“Hầu như là không. Oh, tôi thật vui cho cậu, nhưng tôi khá là vui vẻ với cuộc sống độc thân [điềm báo trước của tác phẩm tiếp theo]. Và tôi tin rằng, nếu tôi thấy cuộc hôn nhân trên đường chân trời [trong tương lai], tôi sẽ rào bản thân mình trong một căn ngục tối đen nhất và sâu nhất, cho đến khi nó đã đi qua.” [kinh khủng chưa, các nàng chưa chồng?]
“Cậu đang trích dẫn lời tôi nói và trả chúng lại cho tôi mà,” Jack vui vẻ đáp.
Miệng Brand cười thật rộng. “Tôi không thể cưỡng lại sự cám dỗ [để chọc cậu]. Ah, cà phê của chúng ta là đây. Uống đi, Jack. Cà phê rất tốt cho cậu. Nó sẽ khiến đầu óc của cậu nhanh nhẹn.”
Jack nuốt một ngụm café đắng. Chàng nhận ra rằng chàng cảm thấy mình thật hạnh phúc. Chàng thừa biết rằng một ngày nào đó, cho dù miễn cưỡng thế nào, chàng cũng phải kết hôn và sinh ra một người thừa kế, nếu chỉ để giữ cho gia sản và tiền tài được nguyên vẹn và để cung cấp cho hậu duệ của mình.
Chàng chưa từng dự kiến rằng chàng sẽ vận khí đủ tốt để kết hôn với một người như Ellie. Nàng không phải là một người luôn chung đụng một cách dễ dàng, nhưng nàng khiến cho cuộc sống được thú vị. Và việc nàng có một bản chất nồng nhiệt xứng với bản chất của chàng chính là vật trang trí làm cho món ăn càng thêm ngon miệng [chảy nước miếng].
Chợt nhận ra rằng bản thân lại mang một nụ cười ngốc nghếch trên mặt, chàng cau mày.
Brand nói: “Bây giờ thì đến công việc. Xem ra tôi đã nói đúng. Tất cả các nghi phạm đều có điều gì cẩn phải ẩn giấu.” Anh ta trét bơ lên miếng bánh mì Bath rồi cắn một miếng. [Bath bun: bánh mì tròn có nhân thịt bên trong như bánh bao xá xíu của Hương Cảng]
Jack nhìn anh lặng yên. Chàng rất quan tâm, nhưng không có ý thức cấp bách. Nếu Brand có điều gì đó khẩn cấp để báo cáo, anh ta sẽ không lãng phí thời gian bàn tán.
“Cậu phải hiểu,” Brand tiếp tục: “rằng tôi đã chưa thu thập được chứng cứ. Những gì tôi có chỉ là tin đồn và các lời nhỏ to. Nếu tôi xuất bản những gì tôi đã phát hiện ra, tôi sẽ được quẳng một bản kiện cáo về tội vu khống.”
Jack mỉm cười hài hước. “Theo tôi thì cậu có vẻ đã lén nghe những câu chuyện này tại ngoài lỗ ống khóa trong từng các câu lạc bộ mà cậu rất xem thường.”
“Tôi không xem thường chúng. Tôi chẳng quan tâm. Nhưng chúng có cách sử dụng của chúng. Tôi có những người đưa tin [được trả thù lao] để cung cấp các tin đồn mới nhất, và cũng có những người quen biết sinh ra là đã cao cao tại thượng sẽ kinh ngạc nếu họ nghĩ đến những gì họ tâm sự với tôi lại được truyền đến tai người khác.
Tôi là một nhà báo, Trời ạ. Không có gì là bí mật nếu tôi có thể chứng minh tính xác thực của nó. Cậu sẽ được khá nếu cậu nhớ điều đó.”
Lời nhận xét cuối cùng nghe như một lời cảnh cáo. Jack mắt thu hẹp. “Cậu đang điều tra Robbie à?”
“Không. Tôi để chuyện ấy lại cho cậu. Dù sao đi nữa, thì cậu đang đứng ở một vị trí để có được sự tin tưởng của cậu bé.”
“Cậu ấy đã kể với tôi tất cả những gì cậu biết và tôi tin tưởng cậu ấy!”
“Ồ? Tôi tưởng cậu nói rằng câu chuyện do cậu ta và do cậu bạn của cậu ta kể lại thật quá giống nhau để được luật sư cậu thấy đáng tin cậy?”
“Vâng, tôi đã nói thế, nhưng…” Jack lắc đầu. “Việc tồi tệ nhất tôi nghĩ là cậu ấy đã che giấu sự thật rằng cậu ấy và Louise thực sự là tình nhân, để bảo vệ tính đa cảm của Ellie. Cậu ấy không muốn mất đi ý nghĩ tốt của cô ta với cậu.”
Trong lúc chàng phân tâm, chàng cắn vào một cái bánh mì Bath trước khi chàng xực nhớ rằng chàng ghét chúng bao nhiêu. Chàng phải hớp một ngụm đầy cà phê để nuốt nó xuống.
“Sao lại có khuôn mặt như thế?” Brand hỏi.
Jack cười ngượng ngùng. “Khi tôi còn bé, tôi đã lấy một quả lý chua từ trong nhân của bánh chỉ để khám phá ra nó là cái xác ruồi.”
“Chỉ có vậy thôi à? Tôi thật không biết mấy anh quân nhân lại nhát gan như thế.” Anh ngoặm thêm một miếng bánh kha khá của mình. “Thôi, chúng ta đã nói tới đâu nào? Oh phải, Robbie. Tôi không nghĩ cậu ta là tình nhân của cô ấy. Hãy nhớ rằng, cô ta có một đại gia và sắp giải nghệ để đi với ông ta.”
“Phải, tôi nhớ.”
“Mà tôi nghĩ rằng tôi biết ai là người đàn ông huyền bí của chúng ta.”
Jack ngồi lại trên ghế. “Ai vậy?”
“Cardvale. Người họ hàng của Ellie.”
Tất cả đều có mặt đông đủ để dùng bữa tối tối hôm ấy, bao gồm cả Milton, và Ellie hy vọng rằng sự hiện diện của một người khách sẽ khiến Frances chú ý đến lễ phép của cô ta. Nàng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Nàng đã ở luôn trong phòng sau khi sa thải bà Leach, nhưng nàng biết rằng ông quản gia đã tống tiễn bà quản gia ra khỏi khuôn viên của ngôi nhà và Frances đã nhận lấy tin tức về vụ sa thải người cô yêu thích nhất thật tồi tệ. Âm thanh của cô ấy đã vang dội khắp nhà và ngay cả phòng của của Ellie.
Khi nàng đã ngôi vào ghế của mình tại đầu, nàng có thể cảm thấy sự căng thẳng trên cổ và trên vai nàng. Nàng lại bắt đầu cảm thấy như là một người đã xâm phạm quyền lực của người khác, là một người đứng bên ngoài nhìn vào.
Gia đình này đã được quản lý tốt trong nhiều năm mà không có sự can thiệp của nàng. Phong cách của họ đã được thiết lập vững vàng. Điều gì khiến nàng nghĩ rằng nàng có thể thay đổi chúng? Nàng là một kẻ ngu ngốc để đi thử. Và nàng ấy có thể nhìn thấy từ trong đôi mắt long lanh của Frances rằng nàng sẽ không thoát nạn.
Nàng nhìn Jack ở đầu kia dọc theo chiều dài của cái bàn. Chàng đã về đến nhà chỉ vài phút trước khi bữa tối được phục vụ, do đó nàng đã không được các cơ hội để nói cho chàng biết tình trạng lộn xộn mà nàng gây nên.
Nàng đã sa thải bà quản gia. Đồ đạc nội thất trong phòng màu xanh đã được chuyển ra ngoài. Và trong tuần tới, họ sẽ tổ chức một buổi tiếp tân. Nàng cũng chưa xin phép với chàng. [Thời nay thì chỉ là tham khảo, hỏi ý kiến, đời nào lại phải “xin phép” chứ trời?]
Chắc nàng đã bị mất trí rồi.
Robbie dường như cảm giác được sự bồn chồn lo lắng của nàng và đã góp sức của mình để phá vỡ lớp băng đang bám chặt cả cái bàn. “Anh có một thư viện rất tốt,” cậu ta nhìn Jack nói. “Cậu có đồng ý không, Milton?”
“Rất tốt,” Milton đồng ý. Cậu ta dừng lại, tập hợp, và tiếp tục nói: “Tôi đã tìm được một số sách để giúp tôi với, um, bài viết của tôi.”
Tiếp theo đó là một sự im lặng kéo thật dài, rồi Caro hỏi Milton chủ đề của bài viếc của cậu ta.
“Là về tiểu từ tiếng Hy Lạp,” cậu ta nói. “Không ai thực sự hiểu tầm quan trọng của chúng.”
“Một số người trong chúng ta,” Caro khẽ nói: “thậm chí không biết những chúng là gì.”
Lời bông đùa của nàng đã được đáp ứng với tiếng cười yếu ớt. Ellie gửi một ánh mắt biết ơn chân thành đến Caro cho sự nỗ lực để giữ cho cuộc đàm thoại được tiếp tục. Khi Caro đáp trả bằng một cái gật đầu và một nụ cười, Ellie gần như ngã khỏi chiếc ghế của mình.
Robbie là người nói tiếp, nhưng lần này tự nhiên hơn. “Đừng yêu cầu Milton giải thích. Cô nhất định phải thật xuất sắc mới có thể hiểu nổi cậu ta. Cậu ấy không cần phải học bài nhiều như những nhân loại thấp kém như chúng ta. Tôi đưa cho cậu ấy bài viết của cha tôi về tiểu từ và không có gì trên đấy mà cậu ta đã không sẵn biết.”
“Robbie, làm ơn đi [đừng thổi phồng tôi quá],” cậu Milton nói với một giai điệu căng thẳng.
Jack nói: “Tôi rất ấn tượng. Cha của Ellie là một học giả được công nhận. Hãy nói tôi biết, Ông Milton, cậu định làm gì với học thức của cậu?”
“Ở lại trường đại học và làm một giáo viên, tôi nghĩ. Đó là một truyền thống trong gia đình tôi.”
“Ý cậu ấy là,” Robbie nói: “làm một giảng sư. Sè không lâu sau cậu ấy sẽ làm một đại sư hoặc một gia sư dạy kèm.”
Frances chậm môi mình với chiếc khăn lau miệng. “Chuyện đó có vẻ khá tẻ nhạt. Ý tôi là, tiêu phí cả một thời niên thiếu để học hành, chỉ để dùng quản đời còn lại giảng dạy những thứ đã học trong thời niên thiếu.”
“Ồ, việc này đúng là tẻ nhạt,” Milton đồng ý. “Học giả chúng tôi không phải là rất thú vị, trừ khi được trò chuyện với các học giả khác.” Cậu ta nhá cho Ellie một nụ cười kín đáo.
Sau đó, cuộc hội thoại đã trở thành tự nhiên và lắng đọng chỉ khi các anh bộ binh tiến đến để lấy đi đĩa súp của họ. Ellie biết không khí hòa hợp này không thể kéo dài. Không sớm thì muộn, Frances sẽ bộc lộ tất cả mọi việc.
Tất cả mọi người có mặt tại bàn mà biết điều đó, ngoại trừ Jack. Phải chi nàng có thời gian để nói chuyện một mình với chàng. Bởi nàng chưa nói, nàng buộc phải chủ động hoặc cúi đầu xuống như bản thân mình là một kẻ hèn nhát.
“Jack.” Nàng dùng một giây lát để hắng giọng. “Em đã quyết định tổ chức một buổi tiệc, một buổi tiệc không quá nghi thức, cho thân hữu và gia đình của chúng ta. Anh có ngại không?”
Câu hỏi có vẻ khiến chàng cảm thấy kinh ngạc. “Đương nhiên là anh không ngại. Anh nghĩ cũng đã đến lúc em bắt đầu mang tủ y phục mới của em, được đặt may từ cửa tiệm của bà Clothilde, ra khoe với mọi người. Cứ tự nhiên đi, hãy mở một bữa tiệc.”
“Bà nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời,” bà thái hậu cho biết. “Và nếu bà có thể giúp đỡ gì, cháu chỉ có yêu cầu, Ellie nhé.”
Nàng trao cho thái hậu một nụ cười biết ơn. Họ chính là đồng minh.
“Bữa tiệc này sẽ được tổ chức hôm nào?” Jack hỏi.
“Đúng một tuần sau,” Ellie đáp, nhưng thật không được rõ ràng nên nàng đã phải lặp lại nó. “Em biết nó có vẻ hơi vội vã, nhưng nếu chúng ta kéo lâu hơn nữa, lúc ấy chính là điểm cao trào của mùa giải, và đấy chính là thời điểm dành cho Caro. Em không muốn cô ấy phải từ bỏ bất cứ [bữa tiệc tùng] gì bởi vì em.”
“Vô lý,” bà thái hậu tuyên bố. “Caro không phải người nhỏ mọn, phải không, Caro yêu dấu?”
Caro không có chọn lựa nào ngoại trừ việc nói rằng dĩ nhiên cô ấy không nhỏ mọn.
“Càng có nhiều đám tiệc thì càng vui,” bà thái hậu phát biểu. “Theo bà, ngôi nhà này quá là buồn chán. Các buổi dạ hội nhạc và các cuộc tụ họp văn học cũng ổn theo tác phong của chúng, nhưng bà muốn thấy những người trẻ tuổi vây quanh bà. Bà hy vọng sẽ khiêu vũ tại bữa tiệc của cháu, Ellie nhỉ? Khiêu vũ luôn làm cho mọi thứ sống động hơn nhiều.”
Đã đến cái điểm khó nói, thời điểm nàng nên đề cập đến chuyện sa thải bà quản gia. Mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt trông chờ. Nàng vừa mở miệng thì Frances đã đến đích trước nàng.
Hất tung các lọn tóc vàng của cô, cô nói theo cách ngọt ngào khàn khàn của cô: “Hiện tại tôi hầu như không nghĩ rằng chúng ta có thể tổ chức một buổi tiệc vào tuần tới mà không có bà Leach để chỉ đạo mọi việc.”
Cô nhìn Jack, nhưng chàng dường như đã mất đi sự quan tâm tới cuộc đàm thoại và đang trò chuyện với Robbie.
Frances lớn tiếng hơn nàng và vị ngọt đã được thay thế bằng một thứ gì đó mạnh mẽ hơn. “Em phải tin tưởng phán quyết của chị, Ellie. Em không có kinh nghiệm trong việc quản lý một hộ gia đình có tầm cỡ thế này. Sự giúp đỡ của một người quản gia là không thể thiếu.
“Ai sẽ giám sát tất cả các cô hầu gái, mua những vật dự trữ, tích trử phòng chứa vật, phòng chứa thức uống, và trông nom đồ vải lanh [khăn bàn, khăn ăn, khăn trải gường, v.v.]? Ai sẽ làm các loại bánh mứt, món thạch kem [trộn với rượu], những bánh ga-tô, và trang trí bằng đường? Chị nghĩ em đã quá vội vàng khi em sa thải bà quản gia. Và thực sự, bà ta đã phục vụ thật xuất sắc đến thời điểm này.”
Đầu của Ellie đang quay mòng. Nàng không biết công việc của một người quản gia thật quá đòi hỏi như thế.
Frances nhìn Jack và cau mày. Chàng vẫn còn trò chuyện với Robbie. “Jack”, cô ta nói, mang sự chú ý của chàng đến bản thân mình. “Chú nghĩ sao?”
Biểu hiện của chàng là một vẻ hiếu kỳ trống rỗng. “Tôi xin lỗi,” chàng nói: “tôi chỉ phân nửa lắng nghe. Chúng ta đang thiếu một quản gia, theo tôi biết?”
Frances gật đầu. “Ellie đã sa thải bà Leach khi chúng ta đều ra ngoài đi viếng thăm.”
“Trong trường hợp đó,” chàng nói, nhún vai bất đắc dĩ: “cô ta phải tìm ra một người quản gia tốt hơn trong thời gian sớm nhất mà cô ta có thể.”
Ellie nghĩ, cũng xem như là một kiểu chiến thắng, nhưng nó lại cho nàng cái cảm thấy kém hơn hài lòng. Nàng đang ép buộc mọi người phải theo phe, và đó không phải điều nàng muốn. Nàng muốn Frances được vui vẻ… nhưng tốt hơn hết là trên một hành tinh xa xôi nào đó, nơi mà con đường họ đi sẽ không bao giờ gặp nhau.
Nàng cảm thấy tội cho Caro. Lòng trung thành của cô bị phân chia. Cô muốn làm Jack vui lòng bởi yêu thích phu nhân của chàng, nhưng cô lại chân thành gắn bó với Frances. Vì lợi ích của Caro, nàng sẽ lịch sự với người phụ nữ, cho dù điều đó khiến nàng bị nghẹt thở.
***
Nàng mặc bộ quần áo ngủ, đang chải lại mái tóc mình, thì Jack bước vào buồng nàng. Giống như nàng, chàng mặc một chiếc áo choàng len ấm áp, nhưng không giống nàng, chàng trần trùi trụi dưới lớp áo. Những điều một người học về đàn ông sau khi kết hôn thì thực sự gây sốc.
Nàng đặt bàn chải tóc của mình trên bàn trang điểm và quay chiếc ghế để đối mặt với chàng. “Kẻ gian lận,” nàng bông đùa: “giả nai tại bàn ăn. Anh biết em đã sa thải bà quản gia và đưa bản thân mình vào trong một hủ dấm. Em cho rằng Wigan đã báo với anh.”
“Em không thể sai hơn được. Anh đâu có biết gì, nhưng ngay khi anh ngồi xuống, anh cảm nhận được bầu không khí nảy lửa. Mọi người dường như bị treo trên những chiếc móc mong manh, ngoại trừ Frances. Anh đoán nó sẽ là một vụ như Alice, vì vậy anh đã cố tránh nó. Anh biết em có thể xử lý Frances mà không có sự giúp đỡ nào từ anh.”
Nàng rướn người lên và kéo đầu chàng xuống để trao cho chàng một nụ hôn dài thật cuồng nhiệt. Mỉm cười vào mắt chàng, nàng nói: “Anh không phải là kém trí như em tưởng.”
Chàng nắm lấy tay nàng và kéo nàng đến giường. Hai người đang ngồi cạnh nhau. “Nào, em có muốn cho anh biết về chuyện ấy không?”
Nàng nói với chàng hầu hết cả câu chuyện, nhưng chỉ tóm tắt những lời bình luận của bà quản gia thành những sự thật cần thiết, rằng bà Leach đã xúc phạm nàng với một cách mà không thể nào tiếp tục mướn bà ta. Một cơ bắp trên quai hàm của chàng nghiến chặt, nhưng chàng đã im lặng lắng nghe nàng nói.
Cuối cùng, nàng nói: “Câu chuyện không phải là một tai họa như em đã nghĩ. Em đã có nói chuyện với Wigan trước khi em lên lầu và ông nói rằng Webster không lao mình vào cơ hội để có được vị trí của bà Leach, ít nhất là cho đến khi chúng ta tìm được một người nào đó để thay thế bà ấy.” Nàng nghiêng đầu sang một bên. “Chuyện gì vậy, Jack? Anh có vẻ… phân tâm.”
Chàng nâng tay nàng lên và áp một nụ hôn nhanh chóng lên cổ tay nàng. “Thật khó mà tập trung vào các vấn đề trong nhà khi anh đang ngồi trên giường với cô dâu xinh đẹp của anh.”
Nàng biết chàng rõ hơn. “Không, nghiêm túc đi, Jack. Có chuyện gì đó đã xảy ra và anh không dám nói với em. Có phải là Alice? Em tưởng cô ấy đang được vui vẻ với bà Mann.”
“Không phải là Alice.” chàng đứng dậy và bắt đầu bước đi vô định quanh phòng. “Hôm nay anh đã gặp Brand. Anh đã từng nói với em rằng cậu ấy đang thực hiện một vụ điều tra nho nhỏ thay anh?”
“Theo em hiểu thì anh đã quyết định không tiếp tục với cuộc điều tra mà. Có lý do gì chứ?”
“Lý do là để đảm bảo rằng tội danh của Robbie sẽ được rửa sạch. Nếu như có thể tìm ra cô hóa trang và người yêu của cô ấy và họ có một chứng cớ ngoại phạm kiên cố? Các nhà chức trách sẽ quay trở lại xét Robbie.”
Nàng rùng mình. “Vậy thì Brand đã phát hiện ra những gì?”
“Tất cả bạn bè của em tại khách sạn Breteuil đều có chuyện gì đó để che giấu, bao gồm cả Aurora.”
Chàng đã lấy đó làm trò đùa, nên nàng bật cười. “Gì nữa?”
“Cô bé nhỏ nhắn ngọt ngào mà em đã phải chăm sóc, tiểu thư Harriet? Nàng đã bí mật đính hôn với một chàng lính trẻ mà đã được lệnh hành quân đến tận Gia Nã Đại.”
“Hai người họ đâu có đính hôn, tối thiểu là em không nghĩ vậy. Dù sao đi nữa thì cậu ta cũng cả ngàn dặm xa xôi. Câu ta chưa bao giờ là một vấn đề. Brand còn phát hiện ra điều gì nữa không?”
“Phu nhân Sedgewick.” chàng làm một khuôn mặt chọc cười. “Bà ấy là một bà lê đôi mách thành thói, luôn chỉa mũi của mình vào những chuyện không thuộc về bà. Vấn đề là, bà ấy không thể nhìn thấy những gì đang ở trước mũi. Hay là bà ta có thể?”
Chàng quan sát nàng thật chặt chẽ. “Chuyện này đang trở nên khá buồn thương, phải không?” Nàng nói. “Bạn của anh đã phát hiện ra rằng Lãnh chúa Sedgewick không phải là một phu quân chung thủy.
“Phải, em đã có nghi ngờ của mình. Em đã phát hiện ra ông ấy trong ngôi nhà nghỉ hè một lần với một người bạn của Phu nhân Sedgewick. Cả hai đều trông có vẻ tội lỗi, nhưng em đã cho họ cái lợi ích của điều tốt lành hơn [benefit of the doubt: khi không có chứng cứ hẳn hòi, thì chọn để tin tưởng hơn là nghi ngờ].”
“Phải,” chàng chậm rãi nói: “em đã làm vậy.” Sau đó, trong một giai điệu được thay đổi: “Có phải em đã thấy ông ta với Dorothea?”
Phải mất đôi lát trước khi nàng kết nối mối liên hệ. “Không! Tất nhiên là không! Gia tộc Cardvale và Sedgewick vừa gặp nhau lần đầu tại buổi dạ vũ ở đại sứ quán bên Paris. Ngài Charles đã giới thiệu Cardvale và Lãnh chúa Sedgewick.”
“Vâng, người nhà Cardvale và Sedgewick đã trở nên rất gần gũi kể từ đó, đặc biệt là Lãnh chúa Sedgewick và Dorothea.”
Nàng lắc đầu. “Em không tin điều đó. Brand nhất đỉnh đã nhầm lẫn. Dorothea sẽ không quá ngu ngốc.”
“Có lẽ em nói đúng. Ngay cả bản thân Brand cũng đã nói rằng cậu ta không có bằng chứng, chỉ là lời nói của người đưa tin mà cậu ta tin cậy. Sedgewick không phải là người tình duy nhất của Dorothea. Ngoài ra còn có Paul Derby.”
“Người quản lý công việc của Cardvale?”
“Y phốc. Và đây là những gì thú vị. Ông ta đã xuất hiện tại đại họcOxford, đặt câu hỏi về Robbie. Một thời gian ngắn sau đó, phòng của Robbie đã bị xâm nhập.”
“Robbie có biết không?”
“Anh nghĩ em ấy phải biết. Không có gì bị lấy cắp, vì vậy anh không tin rằng nó đáng để nhắc đến.”
Nàng theo dòng suy tưởng của chàng. “Em cho rằng Derby đang tìm kiếm kim cương của Dorothea. Bà ta vẫn tưởng rằng Robbie và em, giữa hai người chúng em, đã ăn cắp chúng từ tay bà.” Ngay sau đó, nàng hít vào một hơi. “Anh có nghĩ rằng Derby là người tấn công em tối hôm ấy tại nhà em không? Anh có nghĩ rằng ông ta đã chờ em, và sẽ dùng vũ lực để cố ép em phải ra nơi chúng bí giấu?”
“Anh không biết.” Chàng nhún vai. “Chúng ta đang tìm kiếm kẻ giết Louise. Có một cái gì đó có vẻ không đúng đắn trong câu chuyện này. Anh không thể thấy được Derby bằng cách nào lại có liên quan vào vụ này trong khi đó ông ta đã không có mặt tại Paris.”
Vai nàng chùn xuống. “Em muốn chúng ta chưa từng bắt đầu điều tra vụ này! Nó thật xấu xí. Mọi người đều có riêng tư về việc tư ẩn của họ.” Nàng nhìn chàng như thể nàng không thích chàng một cách thật mãnh liệt. “Anh sẽ cảm thấy ra sao nếu có ai đó bắt điều tra anh?”
“Anh sẽ chán ghét điều ấy. Nhưng chúng ta không có khả năng để câu nệ chuyện này. Đây là những người đã gần gũi với em tại Paris và hiện đang ở tại London này. Chúng ta buộc phải điều tra họ.”
“Làm sao mấy cái chi tiết dâm ô về cuộc sống riêng tư của người khác có thể giúp chúng ta? Động cơ ở đâu? Và còn chứng cớ ngoại phạm? Những gì…?”
Nàng đã nhìn thấy điều gì đó trên khuôn mặt của chàng mà đã khiến nàng lạc giọng. Có một thoáng im lặng, sau đó nàng chậm rãi nói: “Anh chưa có đề cập đến Cardvale. Brand đã nói gì về người họ hàng của em?”
Chàng ngồi bên cạnh nàng một lần nữa và nắm lấy tay nàng. “Em nhớ Ngài Charles đã từng nói với anh rằng Louise đã giải nghệ và sẽ rời khỏi với một đai gia không? Xem ra người đại gia đó rất có thể là người họ hàng Cardvale của em.”
“Không thể nào!” Nàng nói ngay lập tức. “Robbie chắc phải biết nếu Cardvale đã đi gặp Louise trong thời gian ấy.”
“Hãy nghe anh nói, Ellie. Cardvale đã có đến Paris không lâu sau khi chiến tranh kết thúc. Lúc ấy ông ta và Louise đã được thường nhìn thấy ở bên nhau. Lần này, ông ta lại rụt đầu rụt cổ vì phu nhân của ông đã đi cùng. Chỉ là vì có thể ông ấy muốn giữ [mối quan hệ] được kín đáo.”
“Cho dù là ông ta đã gặp mặt Louise thì đã sao? Chúng ta đều biết từ quyển sách công thức của mẹ em rằng giữa họ có một mối quan hệ. Có lẽ những chuyện này có liên quan. Có lẽ ông ta muốn tìm lại một người bạn cũ. Tại sao anh phải cứ đưa một hình bóng đen tối vào tất cả mọi chuyện?”
“Bởi vì,” chàng mạnh mẽ đáp: “phải có một bàn tay nào đó đứng phía sau tất cả những sự cố này, và Cardvale là nơi đặt cược tốt nhất của chúng ta. Em không thể thấy sao? Nếu ông ta là người tình của Louise, thì nó đã cho ông ấy một động cơ để giết người. Có lẽ ông ta đã ghen tuông với Robbie. Có lẽ ông ấy đã cố dàn xếp để em ấy gánh tội.”
Cột xương sống của nàng đứng thẳng lên, ánh mắt nàng chớp chớp. “Anh sẽ không bao giờ có thể khiến em tin chuyện đó!”
“Anh vẫn chưa nói hết!”
“Đừng có lớn tiếng. Em không phải bị điếc.”
Chàng hạ giọng nói của mình. “Ông ta có một ngôi nhà ở Hampstead mà đã được tu sửa lại gần đây để chuẩn bị cho một người cư ngụ mới, một người phụ nữ. Chỉ là người cư ngụ ấy chưa chịu xuất hiện.”
Nàng bật một tiếng cười không thể tin. “Anh đã theo sai dấu rồi. Em biết tất cả về ngôi nhà tại Hampstead. Ông ấy đã mang nó tặng cho em vào cái ngày em rời khỏi Paris. Và thêm một lần nữa ngay trước đám cưới của chúng ta.”
“Ông ấy đã làm gì?” chàng gầm lên.
Nàng theo bản năng rút người tránh xa chàng ra, và nó đã khiến nàng tức giận. “Mọi việc đều rất thanh bạch. Ông ấy chỉ cố để giúp đỡ em. Anh đang làm tay em đau.”
Chàng buông tay nàng ra và nắm lấy cánh tay của nàng. “Nếu nó thật là thanh bạch, vậy tại sao em đã không nói với anh?”
Nàng hít vào một ngụm không khí. “Anh có một cái tâm trí bẩn thỉu, Jack Rigg!”
Chàng ném lại với nàng. “Và cô, tiểu thư Brans-Hill, không hề biết một chút gì về những thú đam mê của một người đàn ông.”
Một điều thật hay ho để nói với một người đang cố gắng hết sức của nàng để học hiểu! “Và anh không biết một chút gì về phụ nữ.”
Nàng đã cố thoát khỏi cái siết tay của chàng, và khi không có kết quả, nàng xô chàng thật mạnh. Bị mất thăng bằng, Jack ngã xuống sàn và kéo nàng theo. Chàng phải gánh lấy mọi đau đớn của cú ngã. Nàng té ngay vào trong lòng của chàng, với chiếc váy bị hất tuốt lên đến hông, đôi chân xoạt ngang chân chàng. Nàng buộc phải bám vào vai chàng để giữ vững người.
Cả hai đều choáng váng bởi cú ngã. Nàng tỉnh táo trở lại trước. Chửi rủa chàng liên miên và lưu loát như một người phụ nữ có giáo dục có thể, nàng cố quỳ lên đầu gối của mình.
Với một cánh tay mạnh mẽ, chàng ôm ngang hông nàng, để ngăn cản nàng cử động. “Em làm ơn đừng có loay hoay được không?” chàng đã thốt lên giữa những hơi thở hổn hển. “Cho anh một chút thời gian để trở lại bình thường.”
Nàng có thể cảm giác được hạ thể săn cứng của chàng cọ xát bụng nàng. Nàng thôi loay hoay và nhìn xuống. Mặt chàng gồng lên như thể đang rất đau đớn. Mắt chàng nóng rực dán vào nàng. Nàng biết ánh mắt ấy. Nàng nghiêng người gần hơn, gần đến nỗi hơi thở của nàng như phà lên miệng của chàng, nhưng nàng đã không hôn chàng.
“Giờ hãy nói cho em biết rằng em không hiểu cái thú đam mê của nam nhân”, nàng thở ra, rồi chậm rãi cọ xát người một cái khiêu gợi với hạ thể đang nhô ra.
Nàng đã rên rỉ khi chàng chuyển vị trí để lưng chàng được tựa vào thành giường. Đôi tay chàng úp vào mông nàng để giữ nàng khỏi ngã. Ngón tay của chàng giương ra, xoa bóp, vuốt ve, và nhích lên từng chút dưới gấu váy của nàng cho đến khi chúng cảm giác được da thịt lõa lồ.
Say mê trong niềm khoái lạc, nàng hầu như không thể hít thở. Đầu nàng ngã về phía trước tựa lên vai chàng, nhưng khi chàng điều chỉnh chiếc váy, và ngón tay chàng lướt nhẹ trên những nếp xếp tại vùng sâu kín thật nữ tính ấy, nàng chồm dậy lên hai đầu gối và cong người như sợi dây cung đang run rẩy.
Chàng lờ mờ nói gì đó. Nàng cố tập trung, nhưng cơ thể nàng không thể bị quấy phiền với từ ngữ khi những ngón tay khéo léo của chàng đang khiến nàng phát sốt.
“Sao?” Nàng hổn hển nói.
Môi chàng cọ sát tai nàng. “Anh nói, ‘Giờ hãy nói rằng anh không biết tí gì về phụ nữ.“
Nàng không thể dừng lại cho dù nàng muốn. Nhưng chàng đã khiêu chiến [ném xuống chiếc bao tay]. Niềm kiêu hãnh trong nàng bị thách thức. Nàng phải chống trả [nhặt nó lên].
“Em không đầu hàng”, nàng cảnh cáo chàng.
“Anh cũng vậy,” chàng thốt lên.
Một phần là thi đấu, phần còn lại là trò chơi. Nơi một bên dẫn đến, bên kia sẽ theo sau, nhưng không đi thêm bước nào xa hơn. Trò chơi ác nghiệt như là bị tra tấn, nhưng không ai muốn nó kết thúc.
Say sưa bởi chàng, huy hoàng với lực lượng của mình, Ellie đã đi quá xa. Nàng lướt những nụ hôn nóng bỏng và kéo dài từ cổ chàng xuống đến hạ thể và trò chơi đã trở thành một cuộc đua.
Chàng thoát khỏi bộ áo ngủ với một tốc độ khiến nàng rung động. Không có bộ phận nào trên cơ thể nàng mà chàng không muốn vuốt ve và hôn hít. Đôi tay chàng đầy ắp với đôi gò bồng đảo, sự vuốt ve mơn trớn của chàng trở nên gấp rút.
Và nàng dâng hiến với tất cả.
Bất chợt tấn công thật mạnh mẽ, chàng khóa chặt cơ thể mình với nàng. Đầu nàng ngã ra sau trong niềm lạc thú tuyệt vời của xác thịt nguyên thủy. Cuốn theo dòng cảm giác, họ chuyển động như tia chớp và bay vút lên tận đỉnh. Tiếng rên rỉ hoang dại trong khoái lạc tột đỉnh của nàng được hãm lại bởi nàng áp sát vào cổ chàng. Chàng nghiến chặt răng khi cơ thể chàng co giật, tràn những hạt giống vào nơi sâu kín trong nàng.
Yếu mềm và mệt mỏi, họ lăn ra sàn nhà. Jack đã hầu như chỉ có đủ năng lượng để kéo tấm khăn phủ giường để đắp lên thân thể họ.
Giây phút trôi qua, hoặc có thể cả giờ. Nàng rơi vào giấc ngủ và khi nàng tỉnh giấc, nàng đã ở trong phòng Jack và nằm trên chiếc giường lớn của chàng, nhìn lên trần nhà. Jack nằm bên cạnh nàng với một cánh tay khoác quanh eo nàng, khiến nàng không cách nào thoát đi.
Ôi tại sao cái ý nghĩ đó lại hiện lên trong đầu nàng?
Nhớ lại những gì họ vừa chia sẻ, khiến khuôn mặt của nàng nóng bừng như lửa đốt. Những gì chàng đã làm cho nàng! Những gì nàng đã làm cho chàng!
Nàng không phải là một phụ nữ nghiêm cẩn. Nàng đã hưởng thụ – thật một từ ấm áp – những gì họ đã làm trên giường… hoặc không ở trên giường. Nhưng lần vừa rồi, khó có thể gọi nó là ân ái, lại để nàng trong một cảm giác không thỏa mãn một cách lạ lụng.
Không quá lạ lùng khi nàng nghĩ lại. Em không biết tí gì về thú đam mê của nam nhân. Thú đam mê. Sắc dục. Đó là điều duy nhất một người đàn ông muốn từ một người phụ nữ. Phải chi lúc ấy chàng đã nói yêu nàng, nàng sẽ cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc nhất đời.
Để được công bằng, nàng cũng không nói với chàng tiếng yêu ấy. Nhưng đó là bởi vì nàng cảm thấy bị rơi vào thế bất lợi. Nàng đã khiến chàng bị tổn hại. Nếu chàng không bị lôi đến khách sạn Breteuil để cấp cho nàng một chứng cứ ngoại phạm, chàng đã không thèm để ý đến nàng dù chỉ là một ý tưởng. Họ sẽ không kết hôn và chàng sẽ được hưởng thụ cuộc sống độc thân vô tư lự của mình, giống như những người bạn của chàng – Brand và Ash.
Nàng không phải là bới lông tìm vết với chàng. Chàng đã cố làm tốt nhất mà có thể với một tình huống tồi tệ. Chàng là một người đàn ông tốt, một quân tử. Nhưng nàng khỏi có những cảm giác này. Tình yêu không được hồi đáp để lại một vị đắng trong nàng.
Chuyện này thật là trẻ con và không giống nàng chút nào. Chàng đã cho đi tất cả nhũng gì chàng có thể. Thật là không phải phép khi cứ đòi hỏi thêm. Nhưng nàng không khỏi thắc mắc rằng liệu chàng có bao giờ nới những lời mà nàng khao khát được nghe với một người phụ nữ khác.
Frances, chẳng hạn?
Đương nhiên là nàng không bao giờ hỏi đến.
Chàng khuấy động, dùng khuỷu tay để nâng người mình lên, và nhìn xuống nàng. “Em đang nghĩ gì?” chàng hỏi.
“Em đang thắc mắc…” Nàng nhìn chàng rồi quay mặt đi.
“Sao?”
Nàng ấy thốt ra những lời ấy trước khi nàng có thời gian để suy nghĩ. “Về Frances.”
“Điều gì về cô ấy?”
Nàng không thể tự chủ. Nàng thực sự muốn biết. “Có phải anh đã rất yêu cô ấy?”
Chàng bật một tiếng cười buồn bã. “Tin hay không cũng vậy, anh tưởng rằng là thế. Nhưng đó là chuyện rất lâu về trước.”
Nụ cười của nàng cũng buồn bã không kém tiếng cười của chàng. “Và em cho rằng anh đã nói với cô ấy như vậy? Ý em là anh yêu cô ấy?”
“Đó là sai lầm của anh. Đấy là lúc cô nàng quyết định chúng tôi được đính hôn. Lúc ấy anh chỉ là một con thú nhỏ ngốc nghếch.”
“Và em cho rằng anh đã phải lòng nhiều cô gái khác từ dạo đó?”
Chàng luồn ngón tay vào mái tóc mình, và đã bỏ lỡ cái ánh mắt nguy hiểm lóe trong mắt nàng. “Hàng chục cô gái,” chàng dễ dàng đáp. “Người đàn ông nào lại không?”
Quá trễ, chàng nhận ra sai lầm của mình. Nàng đấm vào vai chàng bằng quả đấm và lồm cồm bò khỏi giường. Áo choàng của nàng đang nằm trên sàn nhà. Nàng tóm lấy nó và chui người vào trong.
Jack chải mái tóc của mình bằng những ngón tay. “Không phải là em đang ghen đấy chứ! Những người phụ nữ ấy không có nghĩa lý gì với anh. Chỉ là thích qua đường, vậy thôi.”
“Anh có nói hay không nói rằng anh đã yêu họ?”
Ánh mắt bối rối của chàng đã nhanh chóng đổi thành khó chịu. “Anh có thể đã nói. Điều đó có gì khác biệt không?”
Nàng thở hổn hển. “Có gì khác biệt không?” Em sẽ nói cho anh biết nó có gì khác biệt. Anh có bao giờ nói những lời đó với em.”
Chàng còn có gan để mỉm cười. “Ellie,” chàng nói: “chuyện này thật là khờ dại. Lúc ấy anh chỉ là một cậu bé. Từ lúc đó anh đã học biết rằng tình yêu lãng mạn không được thọ.”
“Vì vậy, nếu bây giờ em nói là em yêu anh, anh sẽ không tin phải không?”
“Tất nhiên anh tin em.” chàng ngáp dài, duỗi hai tay cao trên đầu, khoe vóc dáng mạnh mẽ của mình. “Đó là,” chàng nhẹ nhàng nói tiếp: “em là một phụ nữ. Phụ nữ nghĩ như thế.”
Chỉ bấy nhiêu? Đó là tất cả điều chàng phải nói với nàng? Nàng đã bộc lộ trái tim của mình và chàng đáp lại với một logic không thể cãi được?
Chàng không tin vào tình yêu lãng mạn.
Nàng thực cảm thấy tội nghiệp chàng. Không, nàng không thấy vậy, nàng đã tức điên lên, không chỉ vì chàng đã không bày tỏ tình yêu của mình, nhưng càng tức hơn nhất là khi nàng đã bộc lộ con tim mình.
Giữ đầu được ngẩng cao, nàng tiến thẳng vào buồng riêng của mình.
“Ellie”, chàng gọi to. “Hãy trở lại đây.”
Nàng chờ cho đến khi nàng nghe thấy bước chân của chàng đến gần cửa trước khi nàng quay chìa khóa trong ổ khóa với một tiếng tặc lưỡi hài lòng.
Jack nhìn trừng trừng vào cánh cửa, thở dài, và đi trở lại giường. Khoanh tay lại trên ngực, tựa lưng vào một chiếc gối, chàng chờ đợi. Chàng biết rõ Ellie. Nàng nóng tính, nhưng chỉ một thoáng thì đã qua đi, sau đó nàng sẽ muốn làm lành.
Chàng không cần phải đợi lâu. Chàng nghe tiếng chiếc chìa xoay trong ổ khóa, cánh cửa mở ra, và nàng rón rén đi đến cạnh giường. Khi chàng đẩy tấm khăn trải giường xuống chân và vỗ vỗ nhẹ lên tấm nệm giường, nàng leo lên cạnh chàng.
“Em đổi ý,” nàng nói mà không một chút hiềm thù. “Em không muốn nghe những lời ấy từ anh, và em hứa cũng sẽ không nói chúng với anh. Chẳng có lý do gì để nói cả? Khi anh đã nghe những lời ấy và nói lời ấy với quá nhiều phụ nữ khác, chúng bị mất giá trị. Trong thực tế, những lời nó ấy thật vô nghĩa.”
Nàng ngáp thật to. “Anh đã làm rất nhiều chuyện cho em và Robbie. Em sẽ luôn biết ơn anh, Jack ạ. Em hy vọng anh biết điều đó.”
Chàng không muốn lòng biết ơn của nàng, nhưng chàng vui vẻ để mọi chuyện dừng tại đấy. Chàng đã trở lại trong ân sủng của nàng. Đó mới là điều quan trọng.
Chàng thổi tắt ngọn nến và nép mình xuống bên cạnh nàng. Chàng chưa từng nghĩ đến hỏi nàng rằng có bao nhiêu người đàn ông đã từng nói tiếng yêu với nàng và, quan trọng hơn, có bao nhiêu người đàn ông mà nàng đã yêu qua. Ý tưởng ấy cứ quay vòng trong tâm trí chàng cho đến khi chàng thiếp đi vào giấc ngủ.