Cấm Ái Tình Nhân

Chương 5


Đọc truyện Cấm Ái Tình Nhân – Chương 5

Edit & Beta: mkhoi

Bài báo được đăng, gây dư luận rầm rộ.

Các cầu thủ nổi tiếng được tập hợp lại cống hiến cho đất nước, không ngờ trong thời gian tập huấn, do trợ lý huấn luyện viên dẫn đầu đến khách sạn mua vui… Đây là một trong những scandal lớn nhất của đại diện quốc gia trong mấy mươi năm qua.

Tuy rằng còn phải đợi điều tra kỹ càng, nhưng một huấn luyện viên, bốn cầu thủ tham gia đã bị đoàn huấn luyện bắt phải tạm thời rời khỏi nơi tập huấn, đợi quyết định cuối cùng có cần rút khỏi đợt tập huấn, cấm thi đấu hay không. Nói một cách đơn giản, nếu không có cách nào kháng án, sự nghiệp thể thao xem như kết thúc.

Tuy Tống Khải tạm thời không có tên trong danh sách dừng tập huấn, nhưng anh cũng bị chụp được, là đội trưởng, lại luôn là người có tác phong tốt nhất từ trước tới nay, lúc này, Tống Khải quả thật gặp áp lực rất lớn.

Nhưng anh vẫn im lặng. Bất chấp đoàn huấn luyện hỏi thế nào, bao nhiêu phóng viên gọi liên tục vào điện thoại, không mở miệng chính là không mở miệng. Anh đã hạ quyết tâm, nếu giới truyền thông đưa ra hình ảnh, anh sẽ chịu hết mọi trách nhiệm.

Bởi vì, Tống Lăng Tâm không muốn anh nói. Có lẽ nên nói là, Tống Lăng Tâm không biết phải làm gì, cô hoảng sợ bối rối đến làm người khác đau lòng.

Quan hệ phức tạp, rối như tơ vò, người khác quan tâm

Sáng sớm hôm đó, lúc anh không đi không được, là cô tiễn anh ra —— không ra từ hướng cửa chính do đã có phóng viên đứng đợi ở ngoài. Trong nắng sớm ngày hè, họ lặng im băng qua sân sau, dừng lại ở cửa sau ít khi sử dụng, nhìn nhau không nói.

“Anh nghĩ, hay là nói với ba mẹ đi?” Anh hỏi thật khẽ thật khẽ.

“Không, không được…” Cô lắc mạnh đầu. Trong ánh nắng, gương mặt cô tái nhợt gần như trong suốt. 

“Nếu vậy, em vừa nãy sao lại thú nhận?” Tống Khải thật sự không hiểu, anh còn chưa kịp phản ứng, Tống Lăng Tâm đã tự nói ra người bị chụp chung chính là cô.

“Vì… nếu không nói, ba mẹ sẽ nghĩ anh đi uống bia ôm…” Cô lại cắn môi dưới, “Em không muốn họ nghĩ vậy. Anh không đi, đúng không?”

“Đương nhiên là không. Bọn họ bị chụp là vào cuối tuần lúc trở lại thành phố S đấu tập, đấu xong họ đi ăn cơm, uống rượu, còn anh với em đi ăn thịt nướng, em không nhớ sao?”

“Em dĩ nhiên nhớ…”

Hôm ấy, bọn họ ăn uống xong thì đã khuya, anh mới đưa cô đến bãi đậu xe lấy xe. Dưới ánh trăng, hai người dọc đường yên lặng sánh vai nhau, bàn luận về trận đấu, bàn luận về món ăn vừa ăn, còn đứng cạnh xe nói chuyện một lúc lâu, anh giở giọng anh trai lên mặt căn dặn cô đủ thứ, muốn cô lái xe cẩn thận, sau khi về nhà phải nhắn tin cho anh… Thật lâu sau mới lưu luyến không rời mà chia tay.

Trừ khi anh biết phân thân, nếu không, Tống Khải không thể nào đi uống rượu để bị chụp ảnh được.

Tống Khải nhận thấy, đây là thời cơ tiện cả đôi đường, có thể chứng minh sự trong sạch, lại có thể sẵn dịp công khai quan hệ của hai người, sao không thể kia chứ? Số trời đã định như thế, anh vui vẻ thuận theo số phận an bài. Nhưng Tống Lăng Tâm rất rối loạn, lúc nào cũng cắn môi, mắt mở lớn mờ mịt, dường như còn mang suy tư.

Làm cô sợ hãi rồi, nên cô gần đây luôn gặp ác mộng. Áp lực tâm lý lớn đến vậy, thật đáng thương, rõ ràng có thể không cần khổ sở thế này mà!

“Em còn nghĩ… nếu, nếu như phải nói, chúng ta … vẫn là… vẫn là dùng quan hệ anh em để giải thích…” Bị áp lực lâu, câu nói của cô bắt đầu lộn xộn. Dù sao cũng không phải tiếng mẹ đẻ.

“Vì vậy, em hi vọng mọi người tin tưởng anh nhưng vẫn muốn nói dối?” Tống Khải thở dài. “Bé cưng, em thật mâu thuẫn.”

“Em biết.” Tống Lăng Tâm chán nản, giọng nói hoang mang lo sợ khẩn khoản, “Để em suy nghĩ thêm được không? Em sẽ nghĩ ra cách mà.”

“Ngốc nghếch, anh làm sao có thể quăng chuyện này cho em giải quyết chứ?” Tống Khải rất muốn đưa tay chạm vào cánh môi bị cắn in rõ dấu răng kia, nhưng vừa nhích tay, liền lập tức nắm siết lại, hạ xuống.

Anh sợ bản thân mình chỉ vừa khẽ đụng một đầu ngón tay vào cô, tự chủ sẽ như núi vỡ, mặt nạ cẩn trọng đã hết sức duy trì sẽ rớt ra, anh sẽ không chút do dự ôm cô gái nhỏ buồn rầu vào lòng, vỗ về thương yêu, hôn lên khuôn mặt u sầu của cô.

Nhưng thời gian không cho phép, hoàn cảnh cũng không cho phép, anh chỉ có thể vội vàng rời đi, gác lại một khối áp lực hỗn loạn, gác lại để sau này tiếp tục giải quyết.


Sau khi bài báo được đăng, Tống Khải không phải là người dính líu trực tiếp, nhưng vì quá nổi tiếng, hơn nữa không ngừng đồn đãi, áp lực trên người từ đầu đến cuối chưa hề tan biến.

Anh thật sự không sợ áp lực. Từ nhỏ đến lớn, khả năng chống chọi với sức ép của anh cực kỳ mạnh mẽ, cứ qua từng trận từng trận đấu một, thường là nhân vật chủ chốt ghi điểm quyết định, áp lực cũng không làm anh sơ suất.

Nhưng lúc này đây, áp lực tương tự lại đặt trên một người khác, mà người này lại nhạy cảm mảnh mai xiết bao, một chút đau khổ anh cũng không muốn để cô chịu… Nghĩ đến đây, Tống Khải suýt nữa phát điên.

Đội bóng bị vây trong trạng thái ngột ngạt quá sức chịu đựng, toàn bộ nhất cử nhất động của cầu thủ đều bị giám sát chặt chẽ, Tống Khải muốn tranh thủ thời gian gọi điện thoại cũng không tìm ra được đến mười phút, đến khi khó khăn lắm mới gọi được thì điện thoại Tống Lăng Tâm lại không có tín hiệu. Sau đó liên tục mấy lần như vậy, Tống Khải chịu hết nổi, gọi về nhà, là mẹ anh nghe điện thoại.

“Mẹ, Lăng Tâm đâu?” Anh không có nhiều thời gian hỏi han, mà hỏi thẳng.

“Con sao vậy? Hùng hổ vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?” Gần đây bà Tống rất nhạy cảm với những tin đồn, nên vội vã hỏi lại.

“Không có gì, chỉ là…” Sợ mình lỡ miệng lại lộ ra nhiều cảm xúc lo lắng, Tống Khải ngừng lại, sau đó cẩn thận nói tiếp, “Con tưởng con bé sẽ nghe điện thoại. Con bé có ở nhà không mẹ?”

“Không. Thật không có chuyện gì sao con?” Bà Tống nghe con trai cam đoan, thoáng yên tâm một chút, nhưng ngay sau đó bắt đầu kể lể: “Chuyện ồn ào của đội bóng thật lớn, họ hàng bạn bè đều tới hỏi, Lăng Tâm hôm trước về nhà còn kể có phóng viên tới trường tìm nó… Ba con giận quá trời!”

“Có phóng viên đến trường quấy rầy Lăng Tâm?” Tiếng Tống Khải nặng trịch, cơn nóng giận bắt đầu bùng lên. “Mẹ, mẹ gọi Lăng Tâm tới nghe, con muốn nói chuyện.”

Xảy ra chuyện như thế này, cô lại dám không liên lạc, cũng không nghe điện thoại? Thật ra cô đang làm cái quỷ gì, đang che giấu cái gì? Tự cho là mình có thể xử lý sao? Con bé ngu ngốc này!

“Nó đi vắng rồi! Ba con bảo nó tạm tránh đi, mấy ngày nay đều không ở nhà.” Bà Tống nói. “Con trai, con bên đó rốt cuộc thế nào? Thái độ của mấy huấn luyện viên thì sao?”

“Trước mắt chưa bị rắc rối, con thật không có đi uống rượu, họ đều biết cả.” Tống Khải kiên nhẫn giải thích, “Mẹ, Lăng Tâm đi đâu? Sao con gọi di động cũng không được?”

Bà Tống lúc nào cũng càm ràm, chợt lặng im bất thường. Qua thật lâu, mới cẩn thận mở miệng, “Tống Khải, ý ba con là trong khoảng thời gian này các con tạm thời đừng liên lạc với nhau, dù sao con… thân phận đặc biệt, phóng viên lại phiền phức… Lăng Tâm nhút nhát, lại chưa gặp qua chuyện thế này bao giờ…”

“Mẹ,” Giọng nói Tống Khải nén nhịn, đầy nôn nóng. Anh hỏi lại lần nữa: “Lăng Tâm đi đâu?”

Là mẹ, biết anh từ nhỏ đến lớn, bà Tống đương nhiên hiểu, giọng nói như vầy che giấu ý chí kiên cường đến thế nào. Chuyện Tống Khải muốn làm, muốn đạt được, ngoại trừ bản thân anh, không ai có thể ngăn cản anh.

Thở dài một hơi, bà Tống đành chịu thua.

“Nó ở chỗ ông nội, rất an toàn, con không cần lo lắng làm gì tự chăm sóc mình trước đi!”

***

Dòng họ Tống ban đầu sống ở vùng núi ngoại ô, tuy ông nội Tống Khải đã chuyển vào thành phố, nhưng nhà ông vẫn còn. Sau khi xây sửa lại cũng khá thoải mái, thỉnh thoảng vào mùa hè người nhà sẽ đến nghỉ ngơi hay nghỉ mát. Nhưng hầu như nhà đó đều để trống, chỉ lâu lâu mới có họ hàng ở gần đó đến thăm chừng mà thôi.

Cây cối dày đặc đã xua đi nóng bức ngày hè, khiến trong núi luôn luôn mát mẻ. Nơi này cách xa thành phố đông đúc, đường đi vào nhỏ hẹp xe chưa chắc qua lọt, nếu không phải người am hiểu địa hình lân cận thường sẽ cho rằng vùng núi hoang dã này ít ai lui tới.

Nhưng chỉ cần kiên nhẫn đi tiếp, qua mấy khúc ngoặt, thậm chí có khi còn khác hẳn, sẽ xuất hiện một ngôi nhà được thiết kế trang nhã, trong rừng cây dày đặc, có hương cỏ cây mộc mạc.

Tống Lăng Tâm xách hai túi đồ ăn, sách vở nặng nề, mướt mồ hôi đi trên con đường mòn. Lúc trời sẩm tối trong núi đều có mưa, trời không còn nóng bức, cô phải về nhà trước khi mưa xuống.

Chân bước nhanh hơn về nhà, căn nhà trống trải nhưng vẫn có đủ vật dụng, đồ gia dụng đơn giản, chỉ là yên tĩnh không một bóng người làm lòng người hoảng sợ.

Quả nhiên, sau khi cô về không bao lâu, trời bắt đầu đổ mưa. Hạt mưa rơi phát ra tiếng rào rạt, bên trong chỉ có một người càng thêm vắng vẻ. Cô nấu một bữa tối đơn giản, vừa ăn vừa lật sách, đến lúc bóng đêm buông xuống.

Thật ra cô rất sợ buổi tối phải ở một mình, hơn nữa đây là vùng núi hoang dã, ngủ không ngon khi bừng tỉnh vẫn là một vùng tối đen, tim đập rất nhanh rất nhanh sợ vô cùng; cô như trở về thời thơ ấu gặp ác mộng giật mình tỉnh dậy, chỉ có thể không ngừng tự tiếp thêm can đảm, vì không muốn quấy nhiễu người mẹ ốm yếu, còn người cha yêu vợ tha thiết cũng không có thời gian chăm sóc đứa con gái bé nhỏ gặp ác mộng.


Không có chuyện gì, chuyện gì cũng không có… Không sợ, Lăng Tâm không sợ…

Đêm dần khuya hơn, mưa rơi lớn dần. Nơi này không có phương tiện giải trí, ngồi trong phòng khách vắng vẻ khiến người ta phải rùng mình, cô càng không muốn đến phòng tập thể hình của Tống Khải ở phía sau —— mấy cái dụng cụ thể thao đó trong đêm, cái nào cái nấy giống như quái thú —— nên cầm vài cuốn sách lên giường đọc, chui vào trong chăn, phủ kín còn có cảm giác an toàn hơn.

Đọc cuốn lý thuyết kinh tế khô khan, Tống Lăng Tâm không dễ gì mới vừa thiu thiu ngủ, thình lình, bị tiếng động lớn làm cô sợ đến giật bắn mình thức dậy.

Đó, đó là gì vậy? Ầm ầm như tiếng sấm, trên cánh cửa vang lên tiếng gõ.

“Lăng Tâm, mở cửa!” Tiếng nói lạnh lẽo như sứ giả từ địa ngục, mà lại quen thuộc đến vậy.

Tống Lăng Tâm chỉ ngẩn người khoảng ba giây, liền lao xuống giường, thiếu chút nữa vấp phải cái chăn còn quấn trên người. Cô lảo đảo đi đến cửa phòng khách, vừa mở cửa, liền bị ôm chặt cứng.

“Ối!” Cô la lên, cơ thể đã sớm nhận ra người kia, buông lỏng mềm nhũn, ngượng ngùng dựa sát vào người đó, vòm ngực cứng cáp, hai cánh tay cũng tự động quấn quanh thắt lưng thon gầy, ôm chặt.

“Tại sao đến đây mà không nói với anh một tiếng…”

Giọng người đàn ông trách móc cáu kỉnh trầm khàn còn chưa kịp nói hết câu, khuôn miệng nhỏ ngọt ngào mềm mại đã đón lấy, ngăn chặn tất cả lời nói bất mãn chưa kịp tuôn ra.

Nỗi nhớ thiêu đốt, nụ hôn càng lúc càng nồng nàn, tưởng chừng như có thể sấy khô nước mưa trên người Tống Khải. Anh là vận động viên trải qua nhiều năm huấn luyện khắc nghiệt, giỏi dùng cơ thể hoàn mỹ biểu đạt, giao tiếp, giờ phút này, tràn ngập nôn nóng, đè nén, khát khao… Tất cả hóa thành ham muốn hừng hực, muốn lập tức nuốt đối phương vào bụng.

“Ưm… Đợi, đợi một chút…” Châm lửa chính là cô, bị đốt cháy đến choáng váng mất phương hướng cũng là cô, vùng vẫy yếu ớt không có tác dụng, mà còn lập tức bị chế ngự.

“Thật không ngoan.” Lời thì thầm dừng ở trên cái gáy trắng nõn, anh tha hồ hôn hít cắn mút, lưu lại một loạt dấu vết mờ mờ, như là hoa đào rơi trên nền tuyết trắng tinh.

“Đợi một chút… Không, không được…” Tống Lăng Tâm vẫn còn vùng vẫy chưa được buông tha, cô dùng sức đẩy ra.

Chỉ cần cô nói không được, Tống Khải liền dừng lại, cho dù tình huống “ngặt nghèo” như thế nào, tuyệt đối rất kiên cường mà thắng lại, chưa bao giờ ép buộc cô chút nào. Ý chí cứng như sắt thép như vậy, không biết là do di truyền bẩm sinh, hay là do những ngày làm vận động viên tập luyện nghiêm khắc mà tạo thành.

“Sao vậy?” Anh ôm chặt cô gái mềm mại, khuôn mặt tuấn tú vùi vào gáy cô, thở gấp gáp hỏi cô.

“Sao anh đột nhiên chạy đến đây? Ý ba mẹ là… muốn em tránh đi một chút, anh còn thế này…” Tay Tống Lăng Tâm đẩy nhẹ, tách khỏi khoảng cách thân mật quá mức, thở dốc, khiến thần trí lúc trước tạm thời quay lại.

“Em muốn ẩn mình, cũng được! Nhưng sao không nói với anh?” Tống Khải cực kỳ không vui gặng hỏi.

“Bởi vì… là do…” Là do giống như lúc này, ngăn sông cách núi cũng chạy đến gặp bằng được. Tống Lăng Tâm thở dài, hết sức bất đắc dĩ. “Quên đi, anh giờ cũng biết rồi. Em lấy khăn mặt cho anh trước, anh ướt sũng rồi.”

“Khỏi cần, lát nữa cũng cởi ra.” Anh lại ôm chặt cô đang muốn bỏ đi, thô bạo ngang ngược, lần này thế nào cũng không chịu thả. “Dù sao em cũng bị ướt.”

Bị hai câu đầy ý nghĩa khiến sắc mặt hồng lên, Tống Lăng Tâm bị ôm ngang người nũng nịu kêu, “Anh tr…”

“Em dùng tiếng này gọi anh, thì sẽ biết chuyện gì xảy ra.” Thân thể đàn ông vừa nóng vừa rắn chắc, ôm hôn dữ dội, vội vã cởi bỏ quần áo ẩm ướt của nhau. Chiếc áo màu xanh lam trên người cô mặc dù xinh đẹp, đã lập tức bị kéo xuống, rơi xuống nền nhà, ngay sau đó, quần jean, áo thun đầy mùi đàn ông cũng rớt xuống đất nhập vào đống quần áo của cô.

“A… nhẹ, nhẹ một chút…” Tiếng thở yếu ớt mơ hồ, vừa thoải mái vừa khó chịu van xin, dường như không chịu nổi thế tấn công mãnh liệt.

“Không thể.” Tiếng Tống Khải khàn khàn căng thẳng vì ham muốn, như chính cơ thể anh.

Không phải anh không biết xót thương, mà là xa cách dày vò hai tháng trời, khiến anh không thể kiềm chế bản thân, không có dạo đầu, không kịp mơn trớn vuốt ve, thì đã đâm sâu vào nơi ẩm ướt của cô. Tống Lăng Tâm nhíu mày, kiềm nén tiếng kêu kích động, chỉ ôm chặt thân thể rắn chắc kia mà thở dốc, mà ngân nga lời kháng cự ngọt ngào.


“Sâu quá… Đừng… Ư… Nhẹ thôi…” Tiếng rên rĩ nỉ non mang một chút âm hưởng nước ngoài, là bí dược thúc giục, mà Tống Khải không cần thúc giục cám dỗ gì cả, cả người anh, cả trái tim anh đều vì người con gái trắng mịn mềm mại dưới thân mà khuấy động, mà hưng phấn.

Cô bị một cơn lốc xoáy cuốn lên đỉnh, không hề ngừng lại hay do dự, trong tiếng thét chói tai, cô bám chặt người đàn ông hết lần này đến lần khác chiếm hữu cô, bất giác co rút trong từng lần chiếm đoạt, cảm nhận căng cứng cùng co giật của anh, cảm nhận từng đợt nóng bỏng của anh phóng vào nơi sâu nhất của mình.

Sau đó, cô nhắm mắt, để mình đang bay bổng chậm rãi quay lại mặt đất. Tim vẫn đập rất nhanh, hơi thở vẫn chưa ổn định, dư âm như có luồng điện nhỏ chạy lung tung trong cơ thể, luôn làm cô run rẩy.

Tương tư giữa nam và nữ, có thể dùng ngôn từ để hình dung, có đôi khi, lại chỉ có thể dùng cơ thể để bộc lộ. Cô vừa mơ màng nghĩ, bàn tay trắng trẻo vừa nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai rộng và cánh tay rắn chắc của anh.

“Lạnh à? Ở đây có điện có nước nóng không? Anh ẵm em đi tắm.” Giọng Tống Khải cũng chưa đều, khàn khàn hỏi bên tai cô.

“Có…” Cô ôm chặt anh, không muốn nhúc nhích, thầm nghĩ muốn tiếp tục hưởng thụ một chút vòng ôm ngọt ngào của da thịt kề sát nhau. “Chờ một chút hãy đi…”

Tống Khải không phản đối, anh chỉ điều chỉnh tư thế một chút, làm trọng lượng nhẹ một chút, để cô gái đáng yêu không bị đè ép. Ôm lấy cô, chân bám lấy nhau, anh vẫn còn trong cô… Nếu có thể cả đời gắn liền nhau một chỗ thế này, anh cũng không để ý.

Ban đêm trong núi yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa phùn tí tách nhẹ nhàng rơi trong rừng. Họ lắng nghe tiếng mưa, tiếng tim đập dồn cùng hơi thở của nhau, thật lâu.

“Bé cưng, em… có phải mang thai hay không?”

Câu hỏi sâu xa vang lên, làm Tống Lăng Tâm, rèm mi mệt mỏi rũ xuống sắp đi vào giấc mộng đột nhiên bừng tỉnh.

Đôi mắt kinh hoàng, nhìn sâu vào một đôi mắt đen sẫm, không nhìn ra đôi mắt ấy suy nghĩ gì.

***

Tắm rửa xong, thay xong quần áo, Tống Lăng Tâm rót trà nóng, hai người ngồi xuống giường. Đáng lẽ phải là một người một ly chuyện trò đối ẩm, nhưng Tống Khải không cho cô rời khỏi lòng anh, ôm cô đặt ngồi trên đùi thoải mái khoan khoái, anh đưa ly trà lên môi cô, hài lòng nhìn cô cúi xuống uống.

Trên bàn nhỏ cạnh đầu giường rõ ràng có pha cho anh một ly, anh cứ muốn cô uống qua, bèn đến đúng vị trí chỗ cô uống hồi nãy, uống một hớp lớn, làm Tống Lăng Tâm lại đỏ mặt.

“Em vẫn chưa trả lời anh.” Tống Khải không để cô trốn tránh, nhàn nhã uống trà, nhàn nhã truy hỏi.

“Không, không có!” Tống Lăng Tâm toàn thân cứng ngắc, sợ đến mức tim đập thình thịch. “Anh sao lại hỏi vậy?”

“Em chạy đến chỗ này, còn mặc quần áo thế kia.” Anh hất hàm tới trước giường, nơi đó có chiếc áo voan màu lam nhạt gắn thắt lưng cao thịnh hành hiện nay. Kế tiếp, còn thì thầm vào tai cô: “Hơn nữa ngực em còn to lên còn vô cùng mẫn cảm. Vừa nãy không phải cứ luôn miệng đòi anh nhẹ tay sao? Hửm?”

Tống Lăng Tâm mặt đỏ như lửa, xấu hổ giấu mặt vào gáy anh. “Không có thật mà!”

“Em chắc chứ?”

“Chắc mà! Em chắc chắn!”

Tống Khải không nói nữa, để ly trà xuống bên cạnh, bàn tay ấm áp vòng qua, vuốt nhẹ lên tóc cô. Dưới ánh sáng của ngọn đèn vàng, hai người im lặng dựa sát vào nhau.

“Anh, anh… thất vọng lắm sao?” Một lúc lâu sau, Tống Lăng Tâm mới nhẹ nhàng hỏi.

“Cũng không hẳn.” Anh hôn lên đỉnh đầu cô, thản nhiên nói: “Chỉ có điều cũng có thể xem như một phương thức giải quyết. Nếu em thật sự mang thai, ba mẹ dù tức giận cũng đành phải chấp nhận.”

Đây chính là cái gọi là gạo nấu thành cơm. Nhà họ Tống cực kỳ truyền thống, năm đó giới truyền thông đưa tin nhầm có fan hâm mộ nữ mang thai con của Tống Khải, ba mẹ Tống Khải thậm chí còn buộc anh phải cưới cô gái đến mặt mũi cũng chưa từng gặp, huống chi, bây giờ hai người họ nâng niu yêu thương Tống Lăng Tâm trong lòng bàn tay.

Ba mẹ anh thật sự rất thương cô…

“Em có nhớ trước đây chúng ta hầu như hàng năm đều đến chỗ này nghỉ hè không?”

“Em nhớ.” Chôn mặt trong vai anh, cô cùng anh nhớ lại. “Về sau mẹ em sức khỏe không tốt, ba em còn dẫn em tới chưa được mấy ngày đã đi về trước, để em một mình ở với ba mẹ anh…”

“Anh trước kia đối với em… không có ấn tượng cho lắm.” Tống Khải nheo mắt, hồi tưởng lại dáng vẻ cô lúc đó nhỏ nhắn dễ thương. “Cậu đây thường thấy em hay chơi chung với mấy chị em họ hoặc bà con xa ở gần đấy. Sau lại phát hiện cách phát âm của em không giống với người khác, nói chuyện nghe là lạ.”


“Không có… ” Cô phản đối, ngọ nguậy đánh anh. Tống Khải cười cười cầm bàn tay trắng bóc của cô kéo lên môi hôn.

“Thật ra, anh có thời gian còn rất ghét em. “Anh chợt nói.

Tống Lăng Tâm nghe xong, kinh ngạc ngẩng đầu ngửa mặt ra sau, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tống Khải đang mỉm cười gượng gạo.

“Ghét em ư? Vì sao?” Phải nói sao đây? Tống Khải từ nhỏ đã ở trong đội bóng, dù nghỉ hè cũng phải tập huấn hoặc thi đấu khắp nơi, được cùng người nhà rảnh rỗi nghỉ hè, luôn không phải là đứa con độc nhất là anh, mà là con bé xa lạ Tống Lăng Tâm. Mà dáng vẻ nữ sinh đáng yêu vui vẻ lại là cái ba mẹ luôn hi vọng, nên yêu chìu đủ thứ, đi đâu cũng dẫn cô đi cùng.

Đặc biệt là ba anh, cổ hủ lại nghiêm khắc, ăn nói ý tứ cực kì, với con trai trước sau không gần gũi. Nhưng vừa gặp Lăng Tâm thì dường như hoàn toàn thay đổi, Lăng Tâm vừa dùng giọng nói ngọt ngào gọi bác ơi, lập tức mặt mày hớn hở, đường nét khuôn mặt dịu xuống liền, ngay cả giọng nói cũng hết sức ôn hòa.

Mẹ anh cũng vậy, tự tay may cho Lăng Tâm không biết bao nhiêu váy áo, âu phục đáng yêu, sửa soạn cho đẹp rồi dẫn cô đi chơi, cưng chìu cô như con gái của mình, dù bị họ hàng không ngừng cằn nhằn, khuyên ngăn, hai người vẫn không để ý mà yêu thương con gái của bạn mình, đến sau này còn nhận nuôi đứa bé mồ côi cha mẹ là cô, xem cô như con cái trong nhà.

“Vì ba mẹ đều rất thương em, nên nhìn rất không vui.” Anh nói qua loa, rồi không kiềm được hôn lên vành tai cô.

Bình thường cô sợ nhột sẽ phản đối, thậm chí còn cười khanh khách, nhưng bây giờ, cô chỉ yên lặng để anh ôm, rồi hôn, lặng lẽ không phản ứng.

“Sao vậy? Không vui sao? Đó đã là chuyện cũ rồi…” Huống hồ bây giờ người cưng chìu cô, còn có ai qua được anh?

Tống Lăng Tâm lắc đầu. “Ba me đối với em thật sự rất tốt rất tốt… Nhưng mà em lại…”

Lại có bí mật lớn đến thế giấu diếm họ, suýt chút nữa làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của Tống Khải, chỉ vì sự tồn tại của cô, vì cô cùng Tống Khải…

Nghe được tâm trang cô đơn cùng tự trách của cô, loại cảm giác đau lòng như dao cắt này lại tới. Tống Khải hít một hơi thật sâu.

“Chúng ta cho ba mẹ biết được không?” Anh hỏi nhỏ, cảm thấy cô gái trong lòng cứng đờ, anh    vẫn nói tiếp: “Nói cho họ biết, cùng lắm bị mắng cho một trận mà thôi. Ba mẹ thương em đến vậy, chắc sẽ không đánh em đâu nhỉ? Vả lại, nói không chừng họ còn mừng nữa kìa.”

Tống Lăng Tâm rùng mình một cái. Không biết vì sao, cô cảm thấy chuyện này từ đầu không thể lạc quan như Tống Khải được, có phải do không phải ruột thịt không, tận sâu trong lòng, cô luôn luôn không thỏa mãn, tự tin là được yêu thương.

“Đợi ít lâu nữa đi anh… Hiện giờ, tình trạng này, chúng ta ngay cả gặp cũng không nên gặp.” Nghĩ đến sự nghiệp đang lên của anh có thể bị ảnh hưởng, Tống Lăng Tâm liền cau mày, mặt đầy vẻ buồn lo, “Anh sao hôm nay lại đến đây? Mọi người không phải không nói anh biết em ở đâu sao?”

“Em chạy đến chân trời góc biển, anh cũng tìm ra em.” Anh ôm chặt cô, giọng bình thản, nhưng ý chí rõ ràng kiên cường không thể nghi ngờ.

“Bên đội bóng… thế nào rồi? Anh đến thế này có phải lại xảy ra chuyện gì không?”

“Cái đầu này rốt cuộc muốn lo cho bao nhiêu người, bao nhiêu chuyện mới đủ hả?” Tống Khải xoa xoa tóc cô, vừa chịu thua vừa nuông chiều nói: “Nghĩ cho mình có được không? Đừng cứ mãi lúc nào cũng lo lắng cho người khác, người nhà quan trọng hơn.”

“Nếu em thật sự nghĩ như vậy, thì đã không…” Tống Lăng Tâm lẩm bẩm.

Lời còn chưa nói hết nhưng ý tứ đã rất rõ ràng. Nếu cô thật sự nghĩ như thế, cô sẽ không mù quáng mà bắt đầu một cuộc tình với người không thể gặp này, sẽ không bị anh ôm vào lòng, còn quấn quýt không muốn rời xa.

“Ngoan, đừng nghĩ nữa, ngủ đi.” Tống Khải dịu dàng hôn lên rèm mi, khẽ dỗ dành.

“Vậy… còn anh?” Bị cánh tay rắn chắc ôm nằm xuống giường, Tống Lăng Tâm ngáp một tiếng, xoa xoa mắt, mệt mỏi kéo đến, mơ màng hỏi anh.

“Anh nằm chung với em.” Thật ra anh nên về, vốn định gặp một lát, xác định cô không có việc gì là đi ngay, nhưng sớm đã đoán được sẽ thế này; vừa đụng vào cô, anh như bị lửa thiêu, không nỡ đi.

“Nhưng mà…”

“Suỵt, đừng nghĩ nữa.” Anh ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giọng nói khoan thai, “Ngày mai đi cũng kịp, có một buổi tối, thế giới cũng không bị hủy diệt trong đêm nay.”

Tống Lăng Tâm cũng biết anh nên đi, càng lúc càng tối, đường núi lại không dễ đi. Nhưng cuộn tròn trong ngực anh cảm thấy thật an toàn ấm áp, cho dù đêm tối hay ác mộng đáng sợ, cũng không làm hại được cô.

Cô thật sự… nên buông tay, nhưng là, vẫn không buông được…

Đêm hôm đó, dù trong ngực anh, cô vẫn gặp ác mộng.

Trong giấc mộng, cô không ngừng chạy trốn, tránh né từng đôi tay muốn kéo rách quần áo cô, sợ đến mức toàn thân lạnh run, tay chân mềm nhũn, hơi thở càng lúc càng nhanh… Mà không dám ngừng lại, chỉ có thể liên tục chạy trốn ——


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.