Đọc truyện Call Boy – Chương 4: Chị Du thả rông ra trận
Dịch: Lãng Nhân Môn
Tôi ngồi sát bên chị Du rồi học theo động tác của Lâm Hạo Đông lần trước, một tay kéo chị ôm vào lòng, tay còn lại ve vuốt trên bắp đùi mướt mát của chị. Cảm xúc mềm mịn dưới tay đốt bùng cơn lửa tình, dụ dỗ tôi tham lam hơn nữa. Tay lần vào trong dần dần, và rồi nhanh chóng chạm tới vùng cấm nhạy cảm kia.
Chị Du run bắn người rồi rên lên một tiếng cao vút, tôi cũng giật nảy mình, bởi vì dưới lớp váy không còn gì nữa. Nói cách khác là chị Du không mặc quần con!
Tôi không ngờ nhìn chị Du đoan trang thế mà lại cởi mở đến mức này, thảo nào chị lại chuẩn bị áo xuyên thấu và quần sịp tình thú cho tôi!
– Tiếp đi, đừng dừng lại!
Giọng nói của chị Du khản đi pha mùi tình dục nồng cháy, nhấn chìm chút tỉnh táo cuối cùng trong đầu óc tôi. Tôi đắm mình trong cuộc tình say. Vào giờ khắc này đây, tôi chỉ cảm thấy tự hào tột cùng vì có thể khiến một người phụ nữ đẹp đẽ nhường ấy trầm luân với mình!
..
Sau khi bắn mấy phát đến hết đạn dược dự trữ suốt hai chục năm, tôi mới mĩ mãn rút mình ra khỏi cơ thể của chị Du.
– Chàng Khờ, không ngờ cưng mạnh thế, suýt nữa thì cưng hành chết chị rồi!
Rõ ràng là lời trêu chọc, ấy vậy mà lại pha tiếng khóc.
Không biết từ lúc nào lớp trang điểm của chị Du đã bị nước mắt rửa tèm lem, để lộ khuôn mặt hơi tai tái. Sắc mặt ấy càng khiến cho người ta nảy lòng thương xót, dục vọng vừa mới lắng xuống lại rục rịch ngóc đầu.
– Thế này đã là gì, em đây còn nhiều hàng trữ lắm! Có càn quét thêm mấy lần nữa vẫn dư xăng!
Tôi nói rồi làm bộ muốn nhào qua.
– Thôi! Thôi!
Chiếc váy của chị Du đã bị cởi xuống bên hông, chị vừa lật người thì đã ngã xuống khỏi chiếc sofa.
May mà mỗi phòng bao đều trải thảm dày. Club trải thảm để phục vụ khách chơi mấy trò đặc biệt, bây giờ chúng lại thành đệm đỡ cho chị Du.
Tôi thấy chị ngã xuống thì vội vàng đến gần muốn đỡ chị dậy.
– Cậu đừng tới đây!
Nhưng tôi vừa đứng dậy thì đã nghe thấy chị Du hét lên một tiếng. Tôi khựng lại:
– Chị Du, chị không sao chứ?
– Không.. sao!
Tôi bị chiếc bàn chặn tầm nhìn nên không thể nhìn thấy tình hình của chị Du, thế nhưng về lý mà nói thì lăn từ sofa xuống đất lẽ ra phải không sao mới đúng. Sao tôi lại nghe thấy vẻ đau đớn đượm đầy trong giọng nói của chị nhỉ?
Lòng hiếu kì thôi thúc tôi hơi nghển cổ lên nhìn về phía trước qua chiếc bàn thấp. Cảnh tượng trước mắt khiến cho tôi phải há hốc mồm hít một hơi sâu. Tôi chết điếng, và trong ánh mắt ngập đầy sợ hãi!
Tấm lưng vốn phải lành lặn hoàn mỹ của chị Du phủ đầy vết thương. Những vết thương ấy đan chằng chịt như chân rết, có vết đã kết vảy, có vết nứt toác ra tứa máu vì cú ngã vừa rồi. Sẹo giăng chi chít, rách toang tơ tướp, đây còn là tấm lưng của một con người sao?!
Huống hồ chị ấy còn là một người phụ nữ yếu đuối như thế!
Có lẽ là vì tầm mắt của tôi quá rõ ràng nên chị Du đã nhận ra:
– Làm cưng sợ à?
Chị đứng dậy sửa sang quần áo như chẳng hề sao cả, ánh mắt rất lạnh nhạt, tựa như người phụ nữ nóng rực như lửa trên sofa ban nãy không phải là mình.
Tôi lắc đầu, sợ chị không tin, lại nói thêm:
– Em thương chị quá thôi.
– Thương chị?
Chị Du bật cười như vừa nghĩ tới việc buồn cười lắm, cười ra nước mắt. Tóc mai dính bết trên khuôn mặt chị, vừa đẹp mà lại rất đỗi thê lương:
– Một cậu trai bao cũng biết thương chị…