Đọc truyện Call Boy – Chương 24: Chị say rồi
Dịch: Lãng Nhân Môn
Nghe cậu ta nhắc tới Lâm Hạo Đông thì tôi hăng hái tinh thần hẳn lên:
– Không quen lắm, ông hỏi làm gì?
– Hôm nay tôi nghe đám lớp bên cạnh nói đến cha đó, ông đoán xem cha đó sao rồi?
Tôi lắc đầu làm bộ như không biết gì cả.
– Biết ngay ông không đoán ra mà, Lâm Hạo Đông chết rồi!
Hoắc Chính vỗ ngực:
– Lúc nghe tin này tôi cũng hoảng cả hồn.
– Nghe nói Lâm Hạo Đông chết trên giường đàn bà đấy, giai ngành này, ông nói thử, sao đang yên đang lành lại chết cơ chứ?
Tôi giật bắn cả mình, làm sao Hoắc Chính lại biết Lâm Hạo Đông chết trên giường đàn bà? Theo lý mà nói thì nhà trường phải
phong tỏa tuyệt đối tin tức này mới đúng. Chẳng lẽ có người biết Lâm Hạo Đông tới Ngũ Quang Thập Sắc làm trai bao hay sao?
Nếu thế thì người đó có biết tôi cũng làm việc ở đó không?
Nhất thời lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh. Đây là chuyện mà tôi không muốn thấy nhất. Tôi sắp tốt nghiệp tới nơi rồi, không thể có
gì sơ sảy ở ngay thời điểm quan trọng thế này được!
– Giai ngành, ông có sao không?
Hoắc Chính đột nhiên áp sát vào tôi:
– Sao nhát thế, mặt mày trắng bệch hết rồi kia kìa.
– Tôi mệt quá thôi!
Để tránh cho Hoắc Chính thấy điều gì khác thường, tôi vội bò lên giường giả vờ ngủ:
– Tôi ngủ tí.
– Từ từ, ông còn chưa nói cho tôi biết ông bị ai tẩn mà!
Tôi tưởng sau khi xảy ra chuyện lớn như thế thì tôi sẽ không tài nào ngủ được, thế mà không ngờ vừa đặt lưng lên giường một
cái, bao nhiêu mệt mỏi đã ập tới. Hoắc Chính nói lảm nhảm cũng trở thành liều thuốc thôi miên, chỉ loáng sau tôi đã thiếp ngủ.
Khi tôi tỉnh lại trời đã tối rồi, trong phòng chỉ còn mỗi một mình tôi. Tôi lấy điện thoại ra xem, có ba cuộc gọi nhỡ, đều là của chị
Du.
Do dự một lát, tôi gọi lại cho chị.
– Alo, chị Du à?
Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một hồi, khi tôi định cúp máy thì lại nghe thấy giọng nói pha tiếng nấc:
– Chàng Khờ của chị ơi, hắn không cần chị, chị đau lòng quá!
Tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn nhận ra nỗi bi thương đong đẫm trong câu nói ấy:
– Ai không cần chị? Chị đang ở đâu? Để em đi tìm.
Hình như chị Du say, vừa nấc cụt vừa báo địa chỉ cho tôi biết. Tôi lo chị gặp chuyện gì nên bắt xe chạy ngay tới đó.
Đến nhà chị Du, tôi gõ cửa mấy lần thì bỗng nghe thấy bên trong có tiếng vật gì rơi xuống. Một lúc lâu sau mới có người mở cửa
từ bên trong.
Chị Du mặc chiếc váy hai dây nhũn người nằm dán lên cánh cửa, tôi kéo cửa ra, chị mất thăng bằng ngã vào lòng tôi. Mùi rượu
nồng nặc xộc vào khoang mũi.
Tôi nhíu mày bế chị vào nhà:
– Chị say rồi.
– Cưng mới say ấy.
Chị Du nấc cụt một cái rồi cười ngây ngô:
– Chị có say đâu.
Đây là lần đầu tiên tôi vào nhà chị Du. Khác với sự xa hoa mà tôi hằng tưởng tượng, ngôi nhà này không lớn và trang hoàng cũng
đơn giản đến không ngờ. Hai màu đen trắng đan xen khiến cho người ta cảm thấy áp lực, nếu để tôi ở đây lâu thì chắc là chẳng
thoải mái gì. Tôi hơi nghi hoặc, sao một người phụ nữ như chị Du lại thích phong cách trang trí này cơ chứ?
Khi tôi đang đánh giá phòng khách nhà chị Du thì chị bỗng đẩy tôi ra, rồi vung nắm đấm nhỏ thúc nhẹ vào ngực tôi một cái,
miệng còn không ngừng mắng mỏ:
– Đám đàn ông các người chẳng tốt đẹp gì, lúc lên giường thì nói ngon ngọt lắm, xuống giường là trở mặt ngay.
– Rõ ràng hắn đã nói với chị là sẽ không bao giờ để ý đến con yêu tinh kia nữa, thế mà mới ngoảnh đi ngoảnh lại, người ta vừa
gọi cuộc điện thoại thì đã tớn đi rồi.
Chị Du cười khổ:
– Chàng Khờ của chị à, cưng cũng sẽ đối xử với chị như thế sao?
Nghe chị nói thế thì tôi cũng hiểu đại khái sự tình rồi. Chắc là chồng chị hứa sẽ không lăng nhăng với đàn bà ở bên ngoài nữa, thế
nhưng gần đây lại đi tìm người phụ nữ khác.
Tuy rằng anh rể sai thì có sai thật đấy, nhưng mà chưa chắc trong chuyện này chị Du đã không có trách nhiệm gì. Chẳng phải chị
cũng tới Ngũ Quang Thập Sắc tìm trai bao đấy sao?
– Cưng nói đi chứ!
Chị Du không ngừng đấm ngực tôi, như thể nếu không nghe được câu trả lời vừa lòng thì tuyệt đối không bỏ qua.
– Đương nhiên là không rồi.
– Ừa.
Rốt cuộc chị cũng dừng lại và vuốt tay lên mặt tôi:
– Chị biết chỉ có Chàng Khờ của chị là tốt nhất mà.
Lúc này, đột nhiên tôi lại cảm thấy chị Du hơi đáng thương. Có số tiền lớn tiêu không hết thì sao chứ? Chẳng lẽ chị có thể ôm
đống tiền ấy mà sống cả đời?