Đọc truyện Call Boy – Chương 20: Tỏ tình dưới lầu
Dịch: Lãng Nhân Môn
Trong phòng bao của Ngũ Quang Thập Sắc, chị Du trần như nhộng quấn riết người tôi như một con rắn, cơ thể uyển chuyển không ngừng ma sát dục vọng của tôi.
Tôi muốn đẩy chị ra, nhưng đôi tay lại chơi vơi chẳng biết đặt đâu trong không khí, dù chạm phải chỗ nào cũng như có luồng điện
truyền từ đầu ngón phóng thẳng vào lòng.
Một ly vang đỏ rót xuống từ cổ tôi, chiếc áo sơ mi vốn gần trong suốt dính chặt vào da. Rượu đỏ len lỏi theo làn da chảy xuống
bụng, từ từ lăn vào khu vườn cấm kị, phác họa nên khẩu súng đã nôn nóng lên nòng.
– Hì hì.
Chị Du cười khẽ bên tai tôi:
– Giả vờ đứng đắn làm gì, yêu chị đi!
Câu làm nũng pha lẫn hờn giận nuốt sống ý chí của tôi chỉ trong nháy mắt. Tôi thầm mắng một tiếng mỹ sắc mê người, rồi lại
cam tâm tình nguyện trầm mình chết đuối.
Sau cơn mây mưa, chị Du thở gấp trong lòng tôi:
– Chàng Khờ của chị, cưng tìm chị có chuyện gì?
Đến tận bây giờ tôi mới nhớ ra mục đích mình đến đây hôm nay, bèn kể lại cho chị nghe chuyện ở trường học lúc ban ngày. Tục
ngữ nói hay lắm, chỉ có đàn bà mới hiểu rõ lòng dạ đàn bà, nếu toi đoán không ra thì cứ nghe xem chị Du có cao kiến gì không
vậy.
– Cưng làm tốt lắm.
Chị Du suy ngẫm chốc lát rồi bảo:
– Chị cảm thấy chủ nhiệm hướng đạo kia mê cưng rồi.
Tuy lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy, thế nhưng nghe thấy chị Du khẳng định thì vẫn hơi tự đắc. Tuy thế, tôi vẫn giả vờ khiêm tốn
hỏi:
– Người ta là chủ nhiệm hướng đạo đấy, sao lại đi mê một thằng sinh viên nghèo như em cơ chứ?
– Sao mà không mê cho được? Mặt mũi đẹp, dáng người cũng đẹp nhé.
Nói đoạn, chị Du mơn trớn theo từng múi cơ bụng của tôi:
– Còn cây súng trường này nữa. Với lại, kĩ thuật cũng tốt lắm.
Chẳng ngờ chị Du chỉ nói hai ba câu mà lửa dục của tôi lại bị châm lên. Tôi lật mình chiếm quyền chủ động, tiếng rên sung sướng
đê mê tràn ra khỏi khuôn miệng chị.
…
Sau ngày hôm đó, suốt một thời gian dài tôi không thấy Chu Mạn Như đến trường, tiết của cô đều do giảng viên khác dạy thay.
Tôi không nhịn được phải gọi cho chị Du mà oán giận, gặp còn không gặp được thì còn yêu đương cái nỗi gì?
Chị Du nghe xong chỉ bật cười:
– Việc nhỏ xíu mà cũng làm khó được cưng à? Vô dụng thế? Không có cơ hội gặp mặt thì sáng tạo ra cơ hội đi chứ.
Những lời này làm tôi bừng tình trong nháy mắt. Nhưng sáng tạo cơ hội thế nào thì lại làm tôi đau đầu.
Dù tôi đã tỏ tình với Chu Mạn Như ngay trước mặt mọi người, nhưng tôi chỉ đơn phương mà thôi.Tôi biết Chu Mạn Như sẽ không
chấp nhận dễ dàng thế đâu.
Muốn dùng mấy cái cách tán tỉnh bình thường như xem phim hay đi dạo với Chu Mạn Như thì cũng không thích hợp, bởi vì cô đã
qua cái tuổi ngây thơ trong sáng ấy rồi. Cứ thế này thì tôi chẳng có cơ hội nào mà hẹn hò với cô cả.
– Nè giai ngành!
Hoắc Chính xông ra từ xó nào không rõ, hai mắt sáng ngời ngời:
– Ông hot rồi, hôm đó vụ ông tỏ tình công khai với cô Chu bị dân tình đồn như tình sử thiên cổ có một không hai, nhiều người hỏi
tôi hai người tiến triển tới đâu rồi lắm đấy.
Tôi liếc mắt nhìn Hoắc Chính với vẻ chán đời rồi quay đi:
– Đừng có phiền tôi, đang rầu ruột đây.
– Lạy hồn, sắp ôm được người đẹp về rồi còn rầu gì?
– Có nói ông cũng chẳng hiểu.
Tuy Hoắc Chính học như siêu nhân nhưng kinh nghiệm tình trường thì rỗng tuếch, từ trước tới giờ có thấy tên đó rung động với ai
đâu.
– Ông nói coi, tôi với ông có phải anh em không?
Hoắc Chính bám dính ghê quá, cuối cùng tôi không kín miệng được nữa, đành phải trình bày khó khăn với cậu ta.
– Thế thì có gì khó đâu?
– Ông có cách à?
– Đương nhiên, ông cứ nghe tôi là chuẩn không cần chỉnh!
…
Màn đêm buông xuống, trong nhà Chu Mạn Như tản ra ánh đèn ấm áp. Tôi đứng dưới lầu trù trừ hồi lâu, bên tai vang vọng lời nói
của Hoắc Chính lúc ban ngày.
Ông cứ chờ tối đển rồi tỏ tình dưới lầu nhà cô Chu ấy, đảm bảo là cô ấy sẽ ra gặp ông ngay!
Lúc ấy tôi thấy đây là một phương án dở tệ, còn đạp cho Hoắc Chính mấy phát liên hoàn vô ảnh cước nữa kia. Thế nhưng bây giờ
tôi vẫn ở chỗ này, chẳng biết là tại sao nữa.
Nói không chừng có tác dụng thật thì sao?
Tôi tự hỏi một hồi. Dù không có tác dụng thì tôi cũng chẳng mất gì mà, cùng lắm chỉ mất mặt tí thôi.
Nếu thành công thì tôi sẽ bước được một bước dài trên con đường theo đuổi Chu Mạn Như, cũng bước thêm được một bước dài
trên đường kiếm đủ 20 vạn chữa bệnh cho mẹ mình.
Nghĩ vậy, tôi liều. Vì hai mươi vạn kia, tôi không thể lùi bước. Tôi ngước lên cửa sổ nhà Chu Mạn Như rồi nhắm mắt lại hô lên:
– Cô Chu, em…
– Em muốn theo đuổi cô!
– Cô Chu, em muốn theo đuổi cô!
– Cô Chu, em muốn theo đuổi cô!
…
Tôi hô càng nhiều lần thì chướng ngại tâm lý trong lòng càng mỏng và giọng lại càng to, to đến mức chẳng hề e sợ.
Chỉ chốc lát sau, vô số cánh cửa sổ lần lượt mở tung, rất nhiều người thò đầu ra dòm ngó.