Bạn đang đọc Cái Rìu, Cây Đàn Koto Và Cánh Hoa Cúc – Chương 32: Lời Thú Tội
15 tháng chạp.
Đúng 2h trưa, trên ngưỡng cửa đại sảnh nhà Inugami xuất hiện ông cảnh sát trưởng và Inugami Sukekiyo- dưới sự canh giữ của hai viên cảnh sát. Anh ta đứng sững lại, vẻ sợ hãi, đôi mắt e dè đảo khắp các khuôn mặt. Khi ánh mắt chiếu đến chỗ Matsuko, anh ta vội nhìn đi chỗ khác. Nhưng với hành động này, mắt anh ta lại vô tình dán vào đôi mắt của Tamayo. Họ nhìn nhau trong khoảnh khắc, bất động, rồi từ cổ họng của Sukekiyo, bật ra một tiếng nức nở. Anh ta quay mặt đi, còn Tamayo thì cúi đầu xuống.
Người mà Kindaichi quan sát nhiều nhất chính là Matsuko. Trong tích tắc, khi vừa nhìn thấy Sukekiyo, mặt bà thoáng tái lại và bàn tay cầm ống điếu run run. Nhưng rồi bà đanh mặt lại, vẫn bình tĩnh ngồi xé nhỏ những sợi thuốc.
Sau một lúc im lặng, Kindaichi nhìn ông cảnh sát trưởng/
– Sukekiyo muốn tự sát thật. Nhưng ông ta muốn tự tử sao cho mọi người phải quan tâm đến ông ta, vì như thế thì tác dụng của những lời thú tội sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Ông ta không chống cự với cảnh sát, đó chỉ là chuyện giả vờ.
Kindaichi nhìn Sukekiyo giễu cợt. Anh ta lặng lẽ cúi đầu. Mặt Sukekiyo giống hệt chiếc mặt nạ mà gã đàn ông nào đó đã mang khi mượn danh nghĩa chàng. Điểm khác biệt duy nhất là tấm mặt nạ không có thần sắc, còn ở gương mặt của Sukekiyo thì ngược lại, máu chạy bừng bừng, và Kindaichi đọc được vẻ đau khổ hiện lên ở đó. Tóc tai gọn gàng như thể anh ta vừa đến tiệm hớt tóc xong…
Kindaichi nhìn mái tóc này với vẻ hài lòng.
– Sukekiyo ! Việc ông nhận là hung thủ của mọi vụ án mạng là điều không thể có được. Ngày 12 tháng 11, ông được giải ngũ ở Hakata khi từ Miến Điện trở về. Thế thì làm sao ông lại có thể giết Wakabayashi Hoichiro vào ngày 18 tháng 10 được ?
Sukekiyo ngẩng đầu lên, đôi môi run rẩy :
– Tôi không biết gì về vụ ông Wakabayashi.
Kindaichi mỉm cười ranh mãnh.
– Vụ Wakabayashi thì vẫn chưa được chứng minh là có liên quan đến những vụ án mạng nhà Inugami, dù về mặt logic mà xét thì phải có cùng một thủ phạm…Nhưng hãy để chuyện này sang một bên và bàn đến vụ Sukekiyo giả bị giết vào đêm 12 tháng chạp, khoảng 10 hoặc 11 giờ, và xác bị dìm xuống hồ khoảng 1h sau đó. Khi biết tin Sukekiyo bị giết trên báo, cậu ta đã đâm bổ về đây ngay. Tôi đã tìm ra hai nhân chứng : một nhân viên nhà ga Kami Nasu và một người lái xe xác nhận đã bắt gặp Sukekiyo xuống chuyến tàu 21h05.
– Để làm gì ?…
– Để giả vờ giết tiểu thư Tamayo…Ông ấy làm như vậy để cho lời thú tội của mình thêm sức nặng…
Một niếm xúc cảm dữ dội xâm chiếm Tamayo. Nàng run lên bần bật, đôi mắt nhìn Sukekiyo sững sờ. Rồi những giọt lệ long lanh trào ra trên má. Tamayo bắt đầu khóc nức nở.