Bạn đang đọc Cái Rìu, Cây Đàn Koto Và Cánh Hoa Cúc – Chương 10: Dấu Tay Cung Hiến Lên Thượng Đế
Ngày 15 tháng 11, trước cửa khách sạn nơi Kindaichi Kosuke ở, một chiếc xe hơi đỗ lại. Ông luật sư thò đầu ra khỏi cửa xe. Kosuke tiến lại , ngạc nhiên. Trên xe không những chỉ có Furudate mà còn cả Suketake và Suketomo. Kindaichi Kosuke theo lời mời của Furudate leo lên ngồi cạnh Suketomo. Chiếc xe rồ máy ngay lập tức
– Thế quí vị đi đâu vậy ?
– Đến đền Nasu.
Đền Nasu cách thành phố một dặm. Xe chạy giữa những cánh đồng dâu tằm đã rụng lá. Đàng xa là những cánh đồng lúa ngút ngàn. Mùa đã xong và cảnh những gốc rạ đen đúa ngập trong sình lầy mang vẻ gì đó buồn bã. Gió lạnh đến cắt da, trong tỉnh Shinhu, mùa đông đến nhanh. Xa tít đàng kia, ngọn Fuji đã trắng xoá.
Xe đỗ trước đền Shinto. Bên trong khuôn viên của nó, hàng liễu mảnh mai vươn lên cao vút và những ngọn đèn lồng bằng đá đều phủ rêu xanh.
Oyama Taisuke – giáo sĩ cai quản đền Nasu bước ra dẫn họ đến một căn phòng rộng và quá sạch sẽ đến độ lạnh lẽo. Trong khu vườn trải dài phía trước, những bông cúc đua nhau nở rộ. Mùi hương lan toả, vô tư và bất định. Trong lò than chính giữa phòng, lửa đã cháy to.
Vị giáo sĩ bỏ đi và trở lại ngay sau dó với một cái bàn đáng lẽ bằng gỗ trắng, trên có 3 cuộn giấy bồi bằng gấm vóc.
– Cái này là của ông Suketake, cái kia là của ông Suketomo.
– Không, hãy cho chúng tôi xem cái của Sukekiyo.
Suketake cầm lấy cuộc giấy. Đó là một tấm giấy bồi khoảng 40, 60 cm, trên đó có dấu một bàn tay phải in rõ nét trên mảnh giấy Soie trắng. Bên trên là một dòng chữ rất đẹp :” Dành cho số phận may mắn của binh chủng ” và ở bên trái, một dòng chữ khác ” 6 tháng 7 năm 1943.Inugami Sukekiyo.Hai mươi ba tuổi. Trẻ nam, năm Dậu.”
Thế ra , dấu tay này là của Inugami Sukekiyo.
– Chúng tôi muốn kiểm tra xem người đàn ông giấu mặt có phải là Sukekiyo hay không?- Suketomo trả lời với vẻ độc ác.
– Vâng, nhưng sao cái này lại ở đây?
– Ở đây, tất cả những người đi chiến đấu đều để lại một bảng in dấu tay của mình trong đền. Chúng tôi đã hoàn toàn quên mất chúng nhưng ông Oyama lại nhớ. Ông ấy nghĩ rằng điều này có thể giúp ích cho chúng tôi và đã báo cho các ông Suketake và Suketomo hôm qua.
Dưới ánh mắt dò xét của Kindaichi Kosuke, vị giáo sĩ tỏ vẻ bối rối.
– Ơ, không, thật ra…..Có những lời đàm tiếu xung quanh việc Sukekiyo trở về và tôi nghĩ rằng làm thế này thì người ta sẽ thấy là phân minh……….