Cái Gọi Là Không Quen Không Biết

Chương 22


Bạn đang đọc Cái Gọi Là Không Quen Không Biết FULL – Chương 22


Editor: Anh Anh
Tiệc mừng công được tổ chức vào ngày hôm sau, tám đứa trẻ dường như trưởng thành sau một đêm, Phạm Đồng và Mạc Sam sang Pháp, Lâu Phong Đài vẫn đi cùng Ôn Ngôn, Tô Hồng rất xem trọng Lâu Phong Đài, đẹp trai chân dài, kỹ năng ca hát diễn xuất đều dùng được, gần như có thể tưởng tượng ra xu thế hot bỏng tay trong tương lai, nhưng yêu cầu của Lâu Phong Đài lại ngoài ý muốn.
“Lập nhóm?” Tô Hồng cau mày, cô cảm thấy hơi buồn cười: “Cậu hẳn phải biết sức hấp dẫn của nhóm nhạc, độ hot, thậm chí phim ảnh…!tất cả các phương diện đều có sự hạn chế, nếu cậu muốn hot, thì solo phù hợp hơn lập nhóm nhiều.”
Lâu Phong Đài không lên tiếng, cậu nhấc mí mắt lên, biểu cảm trên gương mặt cũng không mấy dao động: “Tôi muốn lập nhóm với Ôn Ngôn, anh ấy phù hợp với tôi.”
Tô Hồng cạn lời: “…!Cái gì gọi là phù hợp với cậu? Cậu làm ngôi sao chứ không phải đi tìm vợ…”
Lâu Phong Đài từ chối cho ý kiến, từ đầu đến cuối vẫn là một ý, nếu không lập nhóm thì cậu sẽ không debut, cho dù bên này không cần cậu, bằng sức hút hiện tại của mình, dẫn theo Ôn Ngôn nhảy tới công ty đại diện khác cũng không thành vẫn đề.
Tô Hồng thật sự nhức đầu: “Cậu đừng có cố tình gây sự được không…!Cậu muốn lập nhóm Ôn Ngôn có đồng ý không?”
Lâu Phong Đài hơi thiếu kiên nhẫn: “Không cần anh ấy đồng ý, tôi đồng ý là được.”
Tô Hồng: “…!Thậm chí cậu ấy còn không biết?!”
Lâu Phong Đài chậc một tiếng, cậu nhìn quanh một vòng, tìm được Ôn Ngôn đang nói chuyện với Lâm Mậu, kéo người đến chỗ Tô Hồng hỏi: “Anh với tôi lập nhóm.”
“Hả?” Ôn Ngôn không kịp phản ứng: “Lập nhóm gì? Muốn làm gì vậy?”
Lâu Phong Đài cau mày: “Hỏi nhiều thế làm gì, đồng ý hay không.”

Hiển nhiên Ôn Ngôn đã quen với tính khí của đối phương, tuy còn chưa hiểu ra sao, nhưng vẫn vô thức đáp một câu: “Ồ.”
Lâu Phong Đài cây ngay không sợ chết đứng nhìn Tô Hồng: “Được, ký hợp đồng đi.”
Ôn Ngôn: “??”
Tô Hồng che mặt: “…!Quả nhiên cậu ấy phù hợp với cậu…!Bị cậu bán còn giúp cậu đếm tiền…”
Việc lập nhóm với Ôn Ngôn cứ thế được quyết định, Lâm Mậu đứng bên cạnh nhìn có chút ước ao, Tô Hồng vội vàng tẩy não cho cậu: “Cái này không có gì tốt đâu, hai người buộc chặt tiêu thụ với nhau, còn phải bán hủ*, bị một đám cô gái YY, fan còn có thể vi ai là công hay thụ mà chiến nhau gió tanh mưa máu, đừng hâm mộ, không có gì tốt đẹp cả.”
*Bán hủ: Ngôn ngữ mạng, chỉ việc cố ý làm ra những hành động thân mật gần gũi với người cùng giới để hút fan
Lâm Mậu: “…”
Tô Hồng: “Một mình em rất tốt, vẽ tranh vẽ emoji, làm nũng được rồi, thật đấy, tin chị đi.”
Lâm Mậu: “……”
Tiệc rượu tổ chức được một nửa thì bộ phận cấp cao của Anh Hoàng cuối cùng cũng lộ mặt, Trần Lộ vừa đi vừa chỉnh lại tay áo, anh ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Mậu, khẽ cười.
“Meo Meo.” Trần Lộ rất tự nhiên vẫy vẫy tay: “Lại đây.”
Lâm Mậu đi tới, Trần Lộ chờ cậu tới trước mặt mới duỗi cổ tay ra với cậu: “Đeo khuy măng sét cho chú.”
Lâm Mậu chưa từng đeo khuy măng sét, nghiên cứu một lúc lâu mới chuẩn bị xong, Trần Lộ cúi đầu kiên nhẫn chờ, cũng không quan tâm bên dưới có bao nhiêu người, không hề có ý thúc giục.
Đeo xong, Trần Lộ nhấc tay lên, tiện tay xoa đầu Lâm Mậu: “Ngoan.”
Một đám người theo sau đều không rõ suy nghĩ của ông chủ, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Mậu thì không giống nhau, Trần Lộ đỡ hờ ngang lưng đứa nhỏ, ra hiệu cho cậu đi lên bục sân khấu với mình.
Cuối cùng người phát biểu lại thành Lâm Tử Kiến, Trần Lộ ung dung ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện với Lâm Mậu, ánh đèn flash của phóng viên liên tục chớp lóe trên người bọn họ, Lâm Mậu cẩn thận từng li từng tí để bảng viết ở dưới cho Trần Lộ xem.
“Không phải lãnh đạo mới phát biểu à Σ(っ °Д °;) っ “
Trần Lộ bĩu môi: “Chú không phải lãnh đạo, chú là ông chủ.”
Lâm Mậu: “Giống nhau mà Σ(っ °Д °;) っ “
“Không giống nhau.” Trần Lộ nói: “Lãnh đạo không thể chửi tục, chú có thể.”
Lâm Mậu: “…”
Trần Lộ: “Mấy câu hỏi của đám phóng viên này đều như chó vậy, thật sự muốn chửi bọn họ ngu ngốc.”

Lâm Mậu suy nghĩ một chút, vẽ hình ╰( ̄ω ̄o)
Trần Lộ nhíu mày: “Ý gì?”
Lâm Mậu viết hai chữ: “Xoa đầu.”
Trần Lộ chẹp miệng: “Viết thôi thì có ích gì.” Anh ghé đầu đến gần hơn một chút, hừ hừ nói: “Nào, xoa đi.”
Lâm Mậu: “…”
Lúc Phạm Đồng trở lại thì Lâm Mậu đang chuẩn bị phát hành ca khúc đầu tiên, Lâu Phong Đài và Ôn Ngôn lấy tên nhóm L&W chính thức ra mắt, tuy Tô Hồng vẫn không cam lòng, nhưng Trần Lộ lại không ý kiến gì mấy.
“Công ty không thiếu một hai ngôi sao.” Trần Lộ ném thức ăn cho cá vào hai cái bể cá lớn trong văn phòng, anh đi đôi dép xỏ ngón, bên trên chỉ mặc một cái áo sơ mi, phác hoạ ra đường nét cơ ngực mạnh mẽ, anh ra hiệu cho Lâm Tử Kiến lấy ra một bản hợp đồng.
“Tần Triệt?” Tô Hồng khó tin: “Cậu chủ nhỏ nhà họ Tần? Ký lúc nào vậy?”
Lâm Tử Kiến cười nói: “Tháng trước vừa mới ký, cậu chủ nhỏ khỏi bệnh rồi kiểu gì cũng phải tìm một vài chuyện để làm.”
Trần Lộ xì một tiếng: “Bệnh thần kinh của cậu ta cũng không dễ chữa như vậy.”
Lâm Tử Kiến lúng túng sờ mũi.
Trần Lộ tùy ý ngồi gác chéo chân trên ghế sa lon, anh châm điếu thuốc cho mình: “Sắp bằng tuổi tôi rồi còn không tìm việc gì để làm, cả ngày nuôi cái đứa trẻ con không bệnh mới lạ.” Trần Lộ chỉ chỉ Tô Hồng: “Cô tìm bừa một trợ lý vừa mới tốt nghiệp đi theo Tần Triệt, thành lập một nhóm nhạc Rock, ngoại hình giọng hát của cậu ta không có gì xoi mói, không vớt đủ miếng béo bở của anh trai cậu ta thì lại tưởng tôi là kẻ ăn chay.”
Tô Hồng 囧 囧 đồng ý, nói chuyện thêm một lát, lại nói tới Lâm Mậu.
“Ngôi sao ra mắt từ cuộc thi âm nhạc e rằng chỉ hot được giai đoạn đầu.” Tô Hồng lật bản kế hoạch, có chút khó xử: “Chỉ ca hát thì tôi sợ…”
“Sợ cái gì?” Trần Lộ nhấc mí mắt: “Em ấy cô đừng xía vào, thích làm gì thì làm, công ty cũng chẳng phải không nuôi nổi.”
Lâm Tử Kiến và Tô Hồng im lặng liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ đại biến thái quả nhiên là đại biến thái! Ghét bỏ người ta nuôi trẻ con còn mình không phải cũng giống thế à! Cái quỷ gì vậy?!

Lâm Mậu và Mao Anh đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường học, hai người đều vừa lên lớp chín, nhóm đàn em bên dưới cũng bắt đầu có tưởng tượng mơ hồ về ngôi sao, hàng ngày đều đuổi tới xin ký tên tặng quà.
So với Mao Anh, Lâm Mậu hoàn không có tính tự giác của một ngôi sao, hàng ngày nên làm cái gì thì vẫn làm cái đó, tuy cậu không thông minh nhưng lại rất nỗ lực, lên lớp nghiêm túc nghe giảng, ghi chép bài, lắp bắp đọc thuộc lòng, hoàn thành bài tập thầy giáo giao cho mỗi ngày.
Thiêu niên nho nhỏ ôm sách giáo khoa, chạy qua hành lang trồng giàn hoa tử đằng, cánh hoa vương trên bả vai mái tóc của cậu, gương mặt như mang theo ánh mặt trời, dịu dàng ngập tràn thanh xuân.
Chiều nào Trần Lộ cũng đến lớp đón Lâm Mậu, anh thu lại bảng viết của đối phương như thường lệ, buột đứa nhỏ phải nói chuyện với mình.
“Lên lớp chơi vui không?”
Lâm Mậu: “Vui…!Chơi, vui.”
Trần Lộ cố ý đùa cậu: “Làm ngôi sao vui hay đọc sách vui hơn?”
Lâm Mậu nghiêm túc suy nghĩ: “Đều, đều chơi…!chơi, vui.”
Trần Lộ nở nụ cười, anh vuốt ve mái tóc mềm của thiếu niên, đầu nhón tay vân vê cánh hoa tử đằng.
Lâm Mậu cúi đầu vô cảm nhìn, ánh mắt lại lộ ra vui vẻ: “Hoa, trong trường, học…!Học, đi trên hành lang…!Nở.” Dừng một chút, cậu lại bổ sung: “Rất, rất đẹp!”
Trần Lộ không nói nữa, anh phủi sạch cánh hoa trên bả vai Lâm Mậu, cầm tay của đối phương nắm trong lòng bàn tay..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.