Bạn đang đọc Cái Giá Phải Trả Để Yêu Em – Chương 7
Bọn bắt cóc chợt xông vào, lôi con bé đi. Nguyên nắm lấy tay Lucky thì bị một tên to con đẩy mạnh, Nguyên nhanh chóng hạ tên đó chỉ với một đòn, rồi giằng co kéo Lucky lại. Bọn chúng bèn gọi đồng bọn vào đè Nguyên xuống đánh túi bụi. Lucky gào thét, khoảnh khắc bàn tay đó bị dứt khỏi con bé, nó biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó không làm gì đó.
Đúng như con bé đoán, bố thỏa thuận chỉ chuộc nó. Con bé nghe điện thoại:
– Bố không chuộc Nguyên thì con không về.
– Ngoan ngoãn mà về đi. Rồi bọn chúng sẽ thả nó.
– Khi chỉ còn cái xác à? – Nó gào lên và bật nước mắt. Đôi lúc nó không tin nổi con người tàn bạo này là bố mình nữa – Con xin bố đấy!
– Đó là chuyện của nó! – Bố nói rồi cúp máy.
Tên trùm quay sang quát bọn lâu la:
– Chúng mày tha theo cái của nợ kia làm gì?
– Dạ, tại nó cứ lao lên xe rồi bám dính lấy con bé này, bọn em thấy giằng co mất thời gian quá nên đưa nó đi luôn.
À! Hóa ra Nguyên liều mạng chẳng suy nghĩ theo cách đó. Như thế càng không được. Con bé không thể để Nguyên gặp chuyện gì, thậm chí Nguyên còn chẳng liên quan tới việc này, chỉ vì chạy tới cứu nó khỏi bọn bắt cóc. Nhân lúc nội bộ tranh cãi, một bên tay bị nới lỏng, con bé giật mạnh, lùi lại, nhanh tay lấy con dao trong túi áo dí vào cổ mình.
– Gọi lại cho bố tôi, và nói rằng gói hàng phải bán theo cặp. Ngay lập tức!
– Lũ ngu! Giờ thì nó có cả dao cơ đấy! Sao chẳng việc gì bọn mày làm nên hồn thế? – Tên trùm quát tháo, rồi quay sang con bé – Con nhãi, mày nghĩ bọn tao sẽ nghe lời mày sao? Ngây thơ quá đấy.
– Tôi chết thì ông cũng chẳng được đồng nào đâu.
Bọn chúng phá lên cười:
– Cứ thử xem! Giỏi thì mày đâm đi!
Con bé cười khẩy, dí chặt mũi dao vào cổ mình tới bật máu:
– Suốt ngày bị rao bán như món hàng chẳng làm tôi thấy yêu đời đâu!
Bọn chúng thôi cười và bắt đầu đắn đo, vì vẻ mặt con bé chẳng có chút gì là không dám, thực sự thì nó cũng chẳng ngần ngại kết thúc cuộc sống nhàm chán đâu. Thấy vậy, con bé bồi thêm:
– Tất nhiên là các ông sẽ được lợi. Hai bao giờ cũng đắt hơn một, không phải sao? Lên giá đi! Bố tôi bắt buộc phải mua set 2 món hàng nếu chúng không bán rời.
Bọn bắt cóc xì xào bàn tán, chứng tỏ chúng đang thực sự suy nghĩ và xuôi theo chiều hướng lợi hơn. Con bé tiếp tục mặc cả:
– Các ông được thuê đúng không? Vậy sao không đưa cho kẻ đi thuê số tiền thỏa thuận ban đầu, phần còn lại là của các ông. Tăng gấp đôi và các ông được một nửa, hoặc là không gì hết.
Tên cầm đầu phá lên cười:
– Được lắm! Đúng là con của tên cáo già quỷ quyệt đó!
– Vậy là thỏa thuận rồi nhé! Giờ thì đưa tôi về chỗ anh ta, và làm ơn bảo quản món hàng để được giá cao.
– Ha ha ha… Chúng mày nghe thấy rồi chứ? Lo mà bảo quản cho tốt không thì đừng trách tao!
Con bé thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười với tên cầm đầu:
– Cám ơn!
Tên cầm đầu tỏ ra hơi bàng hoàng, và khẽ nói:
– Thật tiếc khi cô là con gái lão già đó!
– Không ai có thể chối bỏ thân phận, đúng không?
Đúng! Nó không thể, dù đôi mắt nó có nhạt màu hơn bố. Một ngày làm con gái bố thì cả đời nó sẽ phải làm con gái bố, vì bố chỉ còn nó thôi.
– Tôi sẽ cầm con dao này, để chắc rằng các ông giữ lời, và để công bằng, tôi hứa sẽ không tìm cách chạy trốn.
– Lấy gì để bảo đảm?
– Con chưa chắc giống cha, chắc ông phải biết điều đó chứ?
– Ha ha ha. Quả đúng như đồn đại. Được, được, sự láu cá của nhãi con làm ta vui đấy!
Nó chẳng thích nhận lời khen từ loại người này chút nào, nhưng lúc này thì nó bắt buộc phải mềm mỏng để đạt được mục đích. Con bé mở cửa phòng. Nguyên hoảng hốt lết tới, chân hơi khập khiễng, trên mặt, trên người bê bết máu, lúng túng cởi áo sơ mi ngoài khi thấy máu trên cổ nó:
– Không cần – Con bé gạt tay …
Nguyên ra – Lo cho anh trước đi!
Nhìn những vết thương đó, chút máu trên cổ nó thấm gì chứ, chắc Nguyên đau lắm? Liệu có gãy xương không? Không bị tổn thương nội tạng chứ? Nó muốn hỏi, nhưng cảm thấy mình không có tư cách. Nguyên vẫn ấn áo vào chỗ máu đang rỉ ra trên cổ con bé, nó lại gạt tay ra. Nguyên giận dữ quát lớn:
– Em thôi đi!
Nó ngoan ngoãn ngồi im, không phải vì tiếng quát, không phải vì nó sợ, mà vì mắt Nguyên có ngấn nước. Tại sao Nguyên lại đau lòng thế nếu chỉ là chút “gì đó” mơ hồ? Tại sao Nguyên lại khiến nó có cảm giác như nó được yêu? Nó hoang mang. Đừng tự huyễn hoặc nữa, Nguyên đã có người con gái của mình rồi, và cô ấy đẹp hơn nó, mỏng manh hơn nó, cần được bao bọc hơn nó nhiều.
– Bọn khốn nạn đó làm gì em thế này?
– Bọn chúng không làm gì cả… em tự làm.
– Em chán sống à? Thật là…
Nguyên nghẹn lời, và con bé thấy thật ngốc khi ban nãy không ngần ngại gì nếu phải đâm vào cổ mình thật. Lucky cười hì hì:
– Mặc cả chút chơi ấy mà! – Nó vuốt nhẹ lên mặt Nguyên, lau lau vết máu – Em xin lỗi.
– Lo cho em trước đi!
Và một giọt ấm nóng rơi vào bàn tay. Nó chưa bao giờ thấy con trai khóc, càng không nghĩ nước mắt của con trai lại tác động mạnh mẽ như vậy. Nó thấy mình được yêu thương nhiều lắm, nó thấy mình được nâng niu nhiều lắm, và nó ôm lấy Nguyên không dè chừng. Có lỗi với cô gái đó cũng được, nó chỉ cho phép mình mềm yếu giây phút này thôi. Nguyên cũng ôm lấy nó, siết chặt cái cảm giác sợ mất con bé. Nó nhắm lại khi mắt nhòe đi: “Chỉ lần này! Một lần thôi, rồi mày buông tha anh ấy đi nhé!”. Phải! Nó nên để Nguyên trở về cuộc sống yên bình, xem nó đã lôi Nguyên vào điều gì vì cái ích kỷ trẻ con của mình thế này. Tình yêu vốn là một thứ ngoài tầm với của nó, đáng lẽ nó đừng nên bướng bỉnh giành lấy làm gì. Lần này thôi!
– Thiếu niềm vui tới mức em liều lĩnh thế sao?
– Cũng không tới nỗi thiếu, đủ để cầm cự qua ngày.
Con bé cười hì. Nguyên ôm nó chặt hơn nữa.
– Anh chẳng giúp được gì cho em.
– Mấy vết thương của anh giúp em nhiều đấy chứ! – Con bé vỗ vỗ vào lưng Nguyên, trêu đùa để xoa dịu cảm giác bất lực trong Nguyên, vì nó biết đau đớn thế nào khi không thể bảo vệ người mình yêu thương, như nó luôn cảm thấy khi nghĩ về Nguyên – Hơn nữa, là em lôi anh vào chuyện này.
Nguyên ôm nó chặt hơn nữa, bờ vai run rẩy và tiếng sụt sịt khe khẽ. Nguyên đang khóc, và không để nó trông thấy, nó thật có lỗi khi thấy ấm lòng vì điều đó. Ừ, nếu như Nguyên không thể cho nó nụ cười rạng rỡ đó, thì nó không cần nữa, những giọt nước mắt lặng lẽ của Nguyên ngấm vào trái tim nó, thế là nó có nhiều hơn một nụ cười rồi.
Giá cứ mãi như thế này thì tốt biết mấy, nếu như có thể, nó sẵn sàng đánh đổi tất cả hạnh phúc và khổ đau để được ở trong vòng tay Nguyên. Giá như thế…
Cửa phòng bật mở, tên trùm bước vào:
– Tiểu thư à, có vẻ giá trị của cô cần phải cân đong đo đếm đấy!
– Bố tôi từ chối?
– Chiều mai sẽ trả lời – Hắn ta cười khẩy – Chắc đang cộng xem mạng của con gái và bạn nó đáng giá bao nhiêu. Đáng thương cho cô thật đấy!
Thế đấy! Nó không ngạc nhiên chút nào, cũng chẳng tức giận, vì bố nó là thế. Cứ lần nào giá chuộc không chỉ là tiền thì bố lại dùng phương án để cả tiền và mạng nó đều giữ được, nó bị dí súng vào đầu, hay gãy mấy cái xương cũng được, miễn là còn sống. Nguyên nhìn nó vừa bàng hoàng, vừa thương xót, nó ghét như thế, ai cũng được, nhưng Nguyên đừng nhìn nó bằng ánh mắt ấy, nó sẽ thấy mình đáng thương hại lắm!
– Chúng ta sang phòng khác được chứ?
Tên cướp nhìn nó rồi nhìn Nguyên một lúc, dường như hiểu ra sự việc, khẽ gật đầu đồng ý. Sao ngay lúc này nó lại cảm thấy tôn trọng tên đó hơn bố nó chứ? Nguyên nắm chặt tay nó:
– Anh đi cùng em.
– Đừng lo! Em có tiền bảo vệ rồi mà.
– … Cẩn thận!
– Chuyện này thì em kinh nghiệm hơn anh đấy.
Rồi nó rời đi. Nó không muốn Nguyên biết nó rẻ mạt thế nào, lần cuối, nó cũng nên để lại chút giá trị nào đó trong lòng Nguyên chứ.
– Người yêu à? – Tên trùm hỏi bâng quơ.
– … Bạn.
– Chà! Tuổi trẻ.
– Ông sẽ không phá bỏ giao kèo giữa chúng ta chứ?
– Một con nhãi không tiếc mạng sống vì người khác đã khiến ta không thể nuốt lời được. Yên tâm đi!
– Cám ơn!
Cay đắng thật! Giờ thì nó đang cám ơn từ tận đáy lòng kẻ dùng mạng nó để đổi lấy tiền. Nhưng lúc này thì ông ta tỏ ra mình có một chút đáng tôn trọng, nên nó cần phải tôn trọng ông ta.
– Các ông nên chuyển địa điểm trong đêm nay.
– Hả?
– Bố tôi trì hoãn nghĩa là không ngoan ngoãn trao đổi. Các ông sẽ bị tóm trước chiều mai.
– Ha ha ha. Cô đánh giá bố mình hơi cao rồi đấy!
– Còn ông đang đánh giá quá thấp người đã tự mình leo lên đỉnh cao đấy. Dường như ông biết bố tôi, đó có phải người dễ dàng nhả những thứ trong tay mình không?
– Rồi sao? Ta đang giữ người thừa kế độc nhất của ông ta.
Con bé phá lên cười:
– Ông nghĩ tôi đắt giá thế sao? Phải, tôi có một cái giá nhất định, nhưng nếu vượt quá, sẽ chẳng có vụ trao đổi nào hết. Nếu các ông muốn vụ này thành công, tốt nhất nên nghe tôi.
– … Tại sao ta phải tin một con nhãi xảo quyệt?
– Ông chơi đẹp, thì tôi cũng sẽ chơi đẹp. Số tiền đó ông sẽ có, chỉ cần đảm bảo an toàn cho người bị bắt cùng tôi.
– Thằng nhóc đó quan trọng lắm à? Hơn cả tiền à?
– Đừng gộp tôi chung với các người. Tiền chưa bao giờ quan trọng với tôi.
Tất cả rời đi ngay sau đó. Bọn chúng bịt mắt để hai đứa không xác định được vị trí. Thực tình nó muốn điều kiện trao đổi là chúng thả Nguyên ngay lập tức, nhưng với tính cách của Nguyên, có được thả cũng sẽ chẳng ở yên một chỗ, chi bằng để Nguyên ở bên tới lúc cả hai được an toàn. Xin lỗi, thực sự rất xin lỗi Nguyên.
– … Tự dưng ngoan ngoãn vậy?
– Chúng cần tiền, ta cần sống. Đơn giản thế thôi mà!
– … Anh xin lỗi vì đã nói em có cuộc sống sung sướng.
– Hì, ở một khía cạnh nào đó thì sung sướng… Cuộc sống của anh cũng thế, có nỗi đau và cả hạnh phúc mà em không biết được.
– Anh xin lỗi… vì bảo em vất chiếc vòng đi.
– Kể cả anh nói thế, em cũng không vất đi đâu.
– … Liệu anh có đúng khi trút lên một người chẳng biết gì?
– Là sao?
Nguyên im lặng. Nó muốn hỏi, nhưng đã quyết định bỏ cuộc thì đừng thêm một vương vấn nào vào lòng. Ngay cả việc tại sao Nguyên lại xua đuổi nó cũng không còn quan trọng nữa rồi, cứ coi đây là một cơ hội tốt để nó không biến thành một điều không hạnh phúc trong cuộc đời Nguyên.
– Bố cô thua cô rồi. Đêm nay sẽ trao đổi.
– Chẳng phải đã nói các ông nên tin tôi sao?
Nguyên nhìn nó ngỡ ngàng:
– Em hợp tác với chúng?
– Không. Trao đổi thôi.
– Đổi lấy gì?
– Một thứ giá trị hơn tiền nhiều.
– … Có phải vì anh không?
– Hừ – Con bé gượng gạo cười khẩy – Anh đánh giá mình cao quá rồi đấy.
– Em có biết thói quen gãi tai khi nói dối của mình không?
– Làm gì có!
– Em lại vừa gãi… Đừng lo. Anh có thể tự lo ình.
– Bằng cách đấm thủng tường và bay ra khỏi đây?
– Em lo ình là được rồi. Không cần em phải làm vậy.
– Em rất cần phải làm thế đấy. Cái mạng của anh không quan trọng với anh, nhưng quan trọng với em.
– … Anh không muốn nợ em.
Ừ, để có thể rời bỏ nó trong thanh thản đúng không? Nó cũng thế, nên mới muốn trả hết lại cho Nguyên.
– Anh không nợ gì hết, em chỉ trả lại vòng tay anh tặng. Sau lần này, chúng ta sẽ chẳng ai nợ ai hết, sẽ dễ dàng hơn khi…
Con bé không thể nói hết câu. Nó cố kìm nước mắt thành những tiếng nấc khẽ. Từ bỏ người mình yêu thật đau đớn.
– Lát nữa, khi tới chỗ trao đổi, nếu có nổ súng thì tìm chỗ nấp gần nhất, anh cứ ở yên đó tới khi xong chuyện.
– Em thì sao?
– Đừng lo lắng thừa thế, em chuyên nghiệp rồi… Yên tâm! Anh sẽ được an toàn. Em đảm bảo đó.
Nguyên cười nửa miệng với đôi mắt nhìn nó thật sâu, với cái vẻ hiền hiền Nguyên hay dành cho nó:
– Những lời này con trai nên nói chứ nhỉ? Em đang khiến anh không biết mình phải làm sao đấy.
– Thì cứ nấp thôi!
– Không phải chuyện đó…
Rồi Nguyên lại im lặng. Nó không muốn thắc mắc nữa, vì đang mải phân vân. Nó biết rõ, rồi bọn bắt cóc sẽ chẳng lấy được đồng nào, nhưng dù gì, ông ta cũng đã hai lần khiến nó muốn cám ơn. Nó có nên để bố dồn ông ta tới đường cùng? Hay nó nên làm điều nó cảm thấy đúng? Phải làm gì mới tốt?