Cái Giá Phải Trả Để Yêu Em

Chương 3


Bạn đang đọc Cái Giá Phải Trả Để Yêu Em – Chương 3


ừng nhận!
– Chẹp! Vô tình ghê! Là anh nên em mới nhận đấy nhé!
Anh ta giấu suy nghĩ dưới mái tóc bù xù, cười khì:
– Cứ phải nói những gì mình nghĩ mới chịu được à?
– Thì sao? Thích em rồi à?
– Hình như thế!
Con bé định chọc ghẹo, nhưng anh ta cao tay hơn rồi. Biết là anh ta chỉ đang đùa thôi, nhưng nó không ngăn được mặt mình đỏ lựng lên, ú ớ mà chẳng biết nói gì, thẹn thùng tới mức chẳng che giấu nổi vẻ vui sướng. Anh ta phá lên cười, ấn trán nó một cái:
– Tên gì thế?
– Hả?
– Tên gì?
– À! Cũng chịu hỏi rồi cơ đấy? Thế là có quan tâm em nhé!
Nó cười hì, chìa tay ra:
– Lucky! Em tên Lucky! Còn anh?
– Phì! – Anh ta bịt miệng để không cười phá lên – Trịnh trọng gớm! Thưa quý cô, kẻ hèn mọn này tên là Nguyên, rất vui được làm quen. Hỏi chút không phải, quý cô đây mang dòng máu lai nào thế?
Con bé khựng lại, rồi cười buồn:
– Em lai Pháp!
Con bé dở che giấu lắm thì phải, ít nhất là trước anh ta. Anh ta nắm lấy cằm nó, xoay qua ngắm nghía:
– Hình như có người không thích dòng máu lai của mình? Cũng được mà!
Là tại anh ta lại gần nó quá đấy nhé, là tại anh ta chủ động chạm vào nó trước đấy nhé, khiến mái tóc bù xù như khiêu khích nó vén lên, khiến ham muốn nhìn vào đôi mắt đó trỗi dậy mãnh liệt trong nó. Cái kiểu bản năng đi trước suy nghĩ của nó luôn khiến người khác không thể đoán trước được nó sẽ làm gì, anh ta cũng không ngoại lệ. Cuối cùng thì con bé cũng nhìn được vầng trán và đôi mắt ấy. Khẽ giật mình, anh ta định hất cánh tay nó ra thì ánh mắt gặp nhau.

Trong giây phút đó, nó không biết gọi tên thứ xúc cảm ập đến trái tim là gì, nhưng nó như bị đôi mắt đó thôi miên. Dưới mái tóc bù xù đó, mạnh mẽ có, hoang mang có, cô độc cũng có, nhìn nó thật sâu, hút nó vào, rồi lại như muốn đẩy nó đi một cách đầy ngờ vực và đề phòng. Là nó nhạy cảm quá mức hay thực sự nó đã chạm vào được đáy sâu đôi mắt ấy? Ai biết, nhưng khoảnh khắc nó tìm ra kho báu được chôn giấu như ngưng đọng tới từng hạt thời gian, và nó chỉ có thể đắm chìm trong đôi mắt đang nhìn nó bối rối mà đầy mê hoặc.
Anh ta gỡ tay nó ra, nhẹ nhàng tới lạ, rồi vội vàng quay đi.
– Mắt… đâu có bị lé. – Con bé ngượng ngùng – Tại sao lại che đi?
– Không có tiền cắt tóc.
– Lãng xẹt!
Cả hai gượng gạo đùa, rồi chẳng nói gì nữa. Trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực nó lúc này như đang gào thét: “Yêu rồi!”. Có phải không? Hình như thế! Nó khẽ liếc trộm sang bên cạnh, khuôn mặt đang quay đi chỗ khác nhưng đôi tai đỏ lựng kia có cùng cảm giác như nó? Có đang cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim?
“Mẹ ơi, con đoán là mình đang yêu.”
Bố xoa cằm:
– Lạ lắm!
– Sao ạ?
– Có vẻ yêu đời hơn, thỉnh thoảng cứ tủm tỉm cười, mắt cũng long lanh lắm!
– Vâng vâng! Bố cũng biết để ý con gái bố cơ đấy!
Nó chạy tót lên phòng trước khi bố kịp soi xét thêm. Hình như bố đã phát hiện ra biểu hiện khác thường của nó. Không được! Phải cẩn thận! Dù bố chỉ nhúng tay vào mối quan hệ hơn ba tháng của nó, nhưng nếu nó cứ tiếp tục tỏ ra là mình đang yêu thế này chắc bố sẽ phá luật thôi. Gặp Nguyên đã một tháng rồi, và nó vẫn chỉ đạt mức chuyện phiếm đôi ba phút mỗi ngày, phải làm gì trong hai tháng còn lại đây? Bên Nguyên càng nhiều, càng thấy mình yêu thì nó lại càng lo sợ. Hình như Nguyên cũng có gì đó với nó, nhưng liệu đủ để thắng bố chưa? Những cảm xúc phủ ngọt trái tim nó rồi sẽ trôi về đâu?
– Sao thế? – Nguyên nhướn một bên lông mày khi bị nó nhìn trân trân, cái điệu quen thuộc mỗi khi thắc mắc.
– Anh cắt tóc thật là sáng suốt.
– … Có chuyện gì à? – Nguyên xoa đầu nó. Nguyên tinh ý lắm, thừa sức nhận ra khi nào nó đánh trống lảng.
– Anh này! Anh có biết em là ai không?
– Biết! Con ranh con nghĩ gì nói đấy, chẳng biết xấu hổ là gì.
– Ý em là gia cảnh, xuất thân cơ!

– Chuyện đó quan trọng à?
– … Anh không tò mò về em?
– Gia đình thế nào thì vẫn là con bé lai tính khí khác người thôi!
Nguyên véo mũi nó một cái, nghe thì có vẻ như chọc ghẹo, nhưng kiểu của Nguyên là thế. Ừ, Nguyên chấp nhận nó vì nó là chính nó, vậy thì việc gì nó phải đau đầu về việc nó là ai chứ? Cứ trân trọng từng phút ở bên Nguyên là được rồi!
– Nói về bố mày chưa?
– … Chưa! Hình như ông ấy chẳng quan trọng gia cảnh của tao đâu!
– Trời ạ! Ông ấy không quan tâm, nhưng bố mày quan tâm. Để tới lúc bố mày ra tay thì hối không kịp.
– Còn hai tháng nữa cơ mà! Với lại, cũng đã là gì của nhau đâu?
– Mày có biết yêu là thứ khó che giấu nhất không? Nhìn mày cứ như lúc nào cũng có thể hét lên rằng: “Tôi đang yêu” ấy. Mày nghĩ bố mày dễ dàng để mày yêu như thế à?
– …
– … Thôi! – An vỗ vai khi thấy nó ỉu xìu, thở dài một cái – Mày vốn chẳng che đậy được cái gì. Cứ để mọi việc tự nhiên đã! Cứ thế đã đi!
An thông minh hơn nó nhiều mà còn chả biết làm gì nữa là. Thôi thì chuyện gì tới sẽ tới. Vì giờ nó cũng chẳng biết làm gì khác ngoài yêu.
Tan học, mấy ông vệ sĩ vốn không được xuất hiện trong tầm mắt nó bỗng chặn nó ở cổng trường. Con bé cáu kỉnh:
– Không nhớ là cách xa 10 mét à?
– Xin lỗi cô chủ. Nhưng hôm nay cô phải về nhà ngay.
– Từ bao giờ mà mấy cặp kính đen này có thể quyết định cháu sẽ làm gì nhỉ?
– Ông chủ đã ra lệnh thưa cô. – Ông ta đưa điện thoại cho con bé.
– Gì ạ? – Con bé gắt vào điện thoại đầy bực dọc.

– Con bé này! Hạ cái giọng xuống! Bố già rồi!
– Tại sao bố không gọi cho con mà phải bảo vệ sĩ?
– Gọi trước để con trốn à? Hôm nay có việc. Về ngay!
– Hứ! Con không về.
– Khi bố còn nhân nhượng thì đừng lấn lướt quá!
Bố gằn giọng như muốn ám chỉ mối quan hệ của nó và Nguyên, con bé lại gắt lên:
– Được rồi! Về thì về!
– Đã bảo hạ …
Nó cúp chẳng để bố kịp nói hết câu. Đành vậy, điều duy nhất nó có thể làm lúc này là ngoan ngoãn để bố không động tới Nguyên.
Chắc lại là một gia đình nào đó mà bố muốn mai mối thôi, chỉ có loại khách đó bố mới cần tới nó. Bố mà nắm được điểm yếu của ai là cứ đâm vào đó mãi không thôi, và ông đang nắm được Nguyên để mà lôi nó tới hàng tá buổi tiệc hay bữa cơm, chỉ cần một câu nói thay vì cả tá vệ sĩ lôi nó đi như trước kia. Cả tháng qua, con bé gần như phát ói mỗi bữa ăn với một list công tử bột nhạt nhẽo, lúc nào cũng ình là nhất.
– Phải chắc rằng tối nay con là một tiểu thư xinh đẹp và thông minh đấy!
– Vâng vâng! Con đang phát quang đây. Bố cũng phải chắc rằng chưa tới 22 tuổi thì con vẫn chưa phải con rối.
– Bố chỉ làm trọng trách của một người cha thôi mà.
– Lần này là con ông lớn nào vực dậy cái trách nhiệm ấy trong bố thế?
– Tối nay sẽ biết. Liệu mà cư xử cho đúng là con gái ta. Bố không muốn dùng vũ lực với người lạ quá sớm đâu!
– Hứ! Con cũng không muốn khiến bố quá bẽ mặt với đối tác làm ăn đâu!
Trên xe tới nhà hàng, bố cứ nhìn nó tủm tỉm mãi.
– Lần này con sẽ chẳng chê được điều gì đâu! Thằng nhóc đó tới bố còn phải hài lòng.
– Có lợi cho bố thì ai mà chẳng hài lòng!
– Đẹp trai, nói chuyện sắc sảo và thông minh, chắc sẽ trị được con thôi.
– Tên đó làm từ bột mì hay bột gạo vậy ạ? Mà không, để vào mắt bố chắc phải bột vàng.
– Ít nhất là hơn loại bùn vô dụng ở quảng trường kia!

– …
– Đừng nghịch bẩn để bố phải dọn sạch vũng bùn! Nhớ tới thân phận mình một chút!
– Nhớ tới lời hứa với mẹ dùm con chút!
– Rồi rồi! Con là nhất. Con thắng, bố không …
cãi được con.
– Hừ! Vinh dự thật! Cái thân phận chỉ duy nhất một người trên thế giới này có được!
Lại cãi nhau rồi! Bố dùng Nguyên để đe dọa nó, nó ghét thế, ghét mình đã đặt Nguyên vào tình thế nguy hiểm.
Anh ta tới rồi. Tưởng ai, hóa ra là Chủ tịch mới của Tập đoàn Crown, gần đây, tên này nổi lên như một hiện tượng trong giới kinh doanh. Nhìn vẻ hào nhoáng tỏa ra thì đúng là vào mắt bố thật. Bố chào anh ta thân tình lắm, cứ như là con rể tới nơi rồi. Anh ta kéo ghế cho nó, nó chợt bật cười, liệu Nguyên có biết làm những điều như thế này không nhỉ? Chắc con bé còn phải giành để được miếng ăn với Nguyên ấy chứ! Bố thấy nụ cười đó, liền nháy mắt, chắc là đang tưởng bở đây. Kệ thôi, cứ cho bố bay trong bộ phim viễn tưởng của bố. Từ cung cách nói chuyện, cử chỉ, ngôn từ, dường như chẳng có gì để con bé bới móc ra mà chê được, kiểu người hoàn hảo tới mức giả tạo, một thứ mặt nạ mà những tên mọt rỗng bên trong hay đeo. Hoàn hảo như thế, không biết anh ta dùng cách bẩn thỉu nào để giành được chiếc ghế chủ tịch từ tay ông bác già khó tính đã giữ rịt vị trí đó mấy chục năm nay nhỉ? Bố nhìn nó đầy đắc ý. Ừ thì vỏ ngoài đẹp đấy, nhưng tháo nó ra thì có bao nhiêu gián dòi bên trong đây? Chúng đã gặm nhấm xong nhân cách anh ta chưa?
– Ban nãy có người cười nhé!
– Thì sao ạ?
– Không có gì để chê chứ hả?
– Đúng là con không bới ra được gì!
– Phải thế chứ! Ha ha…
– Nếu con không phải con gái bố, thì con cũng chẳng chê được bố cái gì đâu!
– Ranh con! Vườn hoa đẹp mấy thì cũng phải có sâu chứ.
– Chính bố nói đấy nhé! Chắc gì đã tốt đẹp mà bố vội hài lòng?
– Ờ, một thằng bẩn thỉu, thấp kém thì tốt đẹp chắc?
– … Bố không thấy anh ta quá tham ăn so với tuổi của mình à? Cẩn thận rồi có ngày anh ta nuốt luôn The King của bố đấy!
– Thôi được rồi, con là độc nhất! Bố chẳng còn sức để đôi co với con nữa.
– Nhờ bố nuôi dạy mà!
Nó không quan tâm bố có lôi nó đi gặp hàng trăm gã như thế, nhưng bố đừng lấy Nguyên ra như một quân cờ. Nó, liệu có như mẹ? Chỉ là con chim non chết bởi bố nhốt vào lồng ngắm nghía mà quên đi rằng thiên chức của chim là vỗ cánh bay? Nó, liệu có bảo vệ được Nguyên? Nhìn những ánh đèn trôi trên cửa kính ô tô, nó thấy bất lực quá! Con bé chẳng có gì trong tay, chẳng thể làm gì. Đúng nó rẻ mạt mà!
id=up> Xuống Cuối Trang.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.