Bạn đang đọc Cái Giá Phải Trả Để Yêu Em – Chương 26
Lucky đóng cửa phòng, khóc tới sưng húp mắt. Nó hạnh phúc khi có con với người mình yêu, nhưng càng lo lắng hơn liệu khi ra đời, con có được nắm ngón út của người cha không? Nếu Nguyên biết, liệu có thay đổi được gì? Anh sẽ quay về bên nó, bảo vệ hai mẹ con chứ? Hay biết đâu, anh bộc lộ hận thù bấy lâu nay che giấu, ép buộc nó phải phá thai? Còn bố nữa, ông đang có hàng ngàn rắc rối bủa vây khi cơ thể ốm yếu, nó không muốn bố thêm bất cứ lo toan nào nữa.
Trước mắt, cứ để mình An biết chuyện này thôi. Lucky không khóc nữa, bản năng người mẹ hàn gắn trái tim tan vỡ của nó. Con bé mở cửa sổ, nhìn ra vườn tường vi, nó sẽ làm tất cả vì sinh linh bé bỏng đang lớn dần trong cơ thể nó.
Bố đã kí hợp đồng với một doanh nghiệp chuyên sản xuất đồ gỗ quy mô lớn ở Mexico, cũng đã cho người sang đó giám sát, các mẫu thiết kế cũng đã được chọn. Dù rất vất vả, nhưng mọi chuyện đã dần ổn. Phía Crown không thấy động tĩnh gì, nó cũng không hề liên hệ hay gặp mặt Nguyên. Hiện giờ, nó phải làm thật tốt vai trò một người con, một người mẹ hơn là tiếp tục yêu mù quáng người đàn ông đó.
Lucky dừng xe bên đường đợi cơn nghén qua đi, có thai và công việc bận rộn khiến con bé gầy đi khá nhiều. Đứa trẻ này đã được gần ba tháng rồi, khiến mẹ nó dù ăn không ngon vẫn phải cố tống vào miệng mọi thứ có thể. Lucky thở dài, rồi bụng sẽ ngày một to hơn, sắp tới lúc không thể che giấu mọi người được nữa. Con bé lục tung ví để lấy khăn tay thì bức thư Nguyên từng viết cho nó rơi ra. Sẽ không bao giờ buông tay em ra… nói thì thật dễ, vậy mà nó từng tin.
– Anh xuống quán café dưới sảnh được không? Tôi đang ở bãi gửi xe của Crown rồi.
– …
– Tôi không uy hiếp hay kiện tụng gì anh đâu, chỉ là tôi có thứ muốn đưa anh.
– Đợi anh chút!
Nguyên chạy hộc tốc tới, khi nhìn thấy con bé thì khẽ khựng lại, bước chậm hơn. Anh cũng còn chút khó xử để cho nó ư?
– Em chờ lâu không? Xin lỗi, anh…
– Tôi không có thời gian nên sẽ nói ngắn gọn thôi. – Con bé rút chiếc nhẫn trên ngón áp út ra, đặt xuống mặt bàn, đẩy về phía Nguyên – Cũng may chúng ta chưa đăng ký, kết thúc cũng dễ dàng.
Nguyên nhìn trân trân vào chiếc nhẫn, im lặng. Đáng lẽ anh nên có một biểu hiện đáng ghét nào đó để nó tức giận mới phải.
– Chiếc vòng tay này anh tặng khi chưa biết tôi là ai. Nó thuộc quyền sở hữu của tôi, Lucky, chứ không phải tiểu thư của The King hay con gái kẻ thù của gia đình anh, nên tôi thấy không cần thiết phải trả lại. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Chào anh!
Con bé đứng dậy ra về. Nguyên nắm lấy tay nó, hơi ấm quen thuộc suýt chút làm nước mắt rơi.
– … Tay em nhỏ hơn nhiều rồi đấy.
– …
– Giữ gìn sức khỏe thật tốt nhé. Nhớ ngủ sớm, ăn đủ bữa, đừng suy nghĩ nhiều quá, đừng tự mình lái xe nữa, đừng…
– Nắm tay một người lạ như vậy thật bất lịch sự.
Con bé ngắt lời Nguyên, dứt tay ra, đi thẳng về. Gì chứ? Đâm nó rồi lại hỏi nó có đau không sao?
Con bé gục xuống vô lăng, bật khóc. Ngón tay nó trống trải quá!
– Đây là lần đầu tiên hai đứa đến cùng nhau đấy.
Hai tháng qua, nó vẫn tới nhà Nguyên thực hiện trách nhiệm của một người con dâu. Vì hình như nó vẫn yêu Nguyên lắm, vì nó không muốn con mình bỏ lỡ người bà và người cô tuyệt vời này. Chưa bao giờ nó chạm trán Nguyên ở ngôi nhà nhỏ bé, và nó cũng không nghĩ sẽ có ngày như thế. Nhưng giờ, Nguyên và nó đứng trong sân nhà, nhìn nhau không chớp. Anh hình như cũng vừa tới, không đeo nhẫn nữa, mà xâu hai chiếc nhẫn vào thành vòng cổ. Giữ lại làm gì, còn ý nghĩa gì nữa đâu?
– Còn đứng đấy làm gì? Vào nhà đi.
Cả hai lúng túng dạ thưa, cởi giày. Linh vội vã trèo lên ghế lấy hương và bật lửa đưa cho cả hai.
– Anh chị vẫn chưa cùng nhau thắp cho bố nén hương nào.
Cả hai ngượng nghịu nhìn đối phương, nhưng vẫn vái và thắp hương cho bố.
– Bận rộn thế nào thì cũng phải chào hỏi bố mẹ chứ? – Mẹ trách cứ – Hiếm khi hai đứa rảnh rỗi để tới cùng nhau thì ăn bữa cơm đã rồi hãy về.
– Nhưng… mẹ…
– Vâng, thưa mẹ.
Lucky chặn lời Nguyên trước khi anh nói những điều không cần thiết rồi kéo anh ra ngoài. Con bé chìa tay ra:
– Đưa nhẫn đây!
– Hả?
– Lát về tôi sẽ trả. Anh vừa mới thông báo kết hôn, đừng để mẹ thất vọng sớm như vậy.
– … Cám ơn em.
Mẹ gọi Lucky vào nấu cơm ngay khi cả hai vừa đeo nhẫn vào tay. Suốt khoảng thời gian chuẩn bị bữa ăn, nó bị mẹ Nguyên mắng xơi xơi về sự vụng về và không biết gì. Nhưng nó thích khi bà mắng mỏ nó như thế, vì mẹ nó đã không sống tới khi nhận ra nó là một đứa con gái quá vô tích sự để về nhà chồng, vì mẹ Nguyên coi nó như con nên mới chỉnh đốn nó gắt gao như thế. Dưới mái nhà nhỏ này, bữa cơm hôm nay là điều giản dị mà nó khao khát hơn bất cứ điều gì. Con bé lặng người nhìn mâm cơm, cứ khẽ tủm tỉm cười.
– Sao vậy? Không dám ăn những thứ mình nấu à?
– Không ạ… Bữa cơm này cứ kéo dài mãi thì hay biết mấy.
Cả nhà nhìn nó một lúc, rồi mẹ gắp cho nó một miếng thịt:
– Cứ tới bất cứ khi nào muốn ăn chửi của mẹ chồng cô.
Con bé rơm rớm nước mắt. Bữa cơm ngon lành quá! Mong rằng nó có thể chỉ cho bố hạnh phúc chỉ đơn giản thế này thôi, mong rằng con nó cũng sẽ có những bữa cơm gia đình ấm áp tình thân như thế này.
– Anh đưa em về.
– Đừng giả tạo thế đồ phản bội!
– Em không có quyền từ chối đâu. – Nguyên lúc lắc chìa khóa xe của nó, chắc lén lấy trong túi xách lúc nó nấu cơm.
Cả hai im lặng, Nguyên bật bài On the radio của Regina Spektor. Muốn bới móc kỉ niệm chưa kịp ngủ yên trong nó sao? Con bé không phản ứng gì, vẫn quay mặt về phía cửa kính. Bài hát này nó luôn bật trên xe khi Nguyên còn làm vệ sĩ cho nó, anh cũng đã bật vào đêm tân hôn. Nguyên và nó từng nghêu ngao hát rồi rúc rích cười cùng nhau vì cả hai giọng ca đều dở tệ.
“… Youre young until youre not. You love until you dont. You try until you cant. You laugh until you cry. You cry until you laugh. And everyone must breathe until their dying breath. This is how it works…”
Lời bài hát vang vọng vào từng ngóc ngách trái tim nó. Phải, đó là cách mỗi cuộc đời trải qua. Nó cũng vậy, khi bị anh phản bội, tưởng chết đi được, nhưng rồi, đứa con xuất hiện, khiến mọi thứ thay đổi. Giờ, nó …
vẫn yêu anh, nhưng không còn bi lụy hay dựa dẫm anh nữa, nó tự mình đứng dậy để làm chỗ dựa cho sinh linh bé nhỏ đang từng bước đặt chân vào cuộc đời nó.
– Em vẫn tự mình lái xe đấy à?
– … Thì sao? Tôi chẳng đâm chết ai đâu mà anh phải lo.
– Ăn đủ bữa chứ?
– Đủ bữa, đủ chất, ngủ đủ giấc. Không cần anh nhắc, tôi cũng tự biết chăm sóc cho bản thân mình.
Lucky vừa nói, vừa tháo nhẫn ra, thả vào túi áo Nguyên.
– Cám ơn em về chuyện lúc nãy.
– Tôi không làm vì anh, tôi làm vì tôi. Khó khăn lắm mẹ mới chấp nhận hành động ngốc nghếch của chúng ta, tôi thấy xấu hổ nếu để mẹ biết sự thật lúc này. Hơn nữa, chẳng người mẹ nào muốn hôn nhân của con mình tan vỡ cả.
– … Em giống một người mẹ hơn rồi đấy.
Con bé giật mình, khẽ liếc sang Nguyên, không thấy phản ứng nào kì lạ. Phù, chắc là anh chỉ buột miệng thôi, chứ làm sao mà biết được. Chỉ có An biết việc này thôi mà, nó sực nhớ ra lần con bé tuôn ra chuyện Kimura chỉ vì tức giận, nó liền lôi ngay điện thoại, nhắn tin tra hỏi An, đáp lại chỉ là từ “Không” ngắn gọn. Lucky thở phào, may là anh chưa biết.
Công ty thiết kế nội thất ở Mexico mà bố hợp tác đơn phương hủy hợp đồng. Ngay khi nghe được tin này, nó gọi sang cho tổ giám sát công ty đã gửi sang trước đó, cả nhóm 3 người đều xin nghỉ việc ngay lập tức mà không hề báo cáo gì về tình hình. Doanh nghiệp đó, nếu đã không thực hiện được thì hủy luôn từ đầu, tại sao để một tháng rồi mới hủy? Lucky tức tốc bay sang Mexico xem xét tình hình. Nó cho người liên hệ với tổ giám sát nhưng không được, tìm cũng không thấy đâu. Con bé tới địa chỉ được trên giấy tờ của doanh nghiệp đó, không hề có trụ sở nội thất nào mà là một xí nghiệp dệt may. Nói cách khác, The King đã kí kết hợp đồng với một doanh nghiệp ma, và tổ khảo sát gửi sang hoàn toàn bị mua chuộc bởi người tạo nên doanh nghiệp không có thực này. Bố đã giao cho chú Minh, một trong những cổ đông của công ty chịu trách nhiệm lo phần nội thất của dự án, ông ta cũng đã sang tận nơi giám sát nhưng không hề hó hé gì mà thông đồng với tổ khảo sát, chấp nhận những hồ sơ, ảnh ảo gửi về. Chú Minh trước giờ là người thật thà, không thể có chuyện ông ta dễ dàng bị mua chuộc như vậy được. Hay chính ông ta là người đứng sau việc này với âm mưu chiếm The King? Là ông ta hay một người khác? Và nếu là người khác, thì đó là ai? Hình ảnh Trí hiện lên trong đầu Lucky.
Nó bay luôn sang Mỹ, tìm kiếm và khảo sát một lần nữa, nhưng tất cả các doanh nghiệp trong khả năng có thể, đều bị Crown thâu tóm. Để làm được điều này, hắn cần một nguồn vốn khá lớn, dường như hắn dồn tất cả cho nước bài cuối cùng để hạ gục bố. Không chỉ là ước mơ của bố, dự án Tulum được quảng bá rộng rãi và được toàn thế giới chú ý vì quy mô to lớn của mình. Nếu như dự án thất bại, cổ phiếu của The King sẽ giảm một cách chóng mặt. Con bé bồn chồn hơn, nó bay sang Canada để tìm thêm, nhưng hoàn toàn không được. Mọi thứ đều được Trí dàn xếp hoàn hảo.
Nó trở về, tới thẳng nhà chú Minh. Ngay khi nhìn thấy nó, ông đã khuỵu xuống:
– Chú thật lòng xin lỗi. Cháu và chủ tịch có thể xử phạt ta.
– Tại sao chú lại làm vậy?
– Con trai chú… nó đã bị bắt cóc, nếu không làm theo yêu cầu của bọn chúng, chúng sẽ giết nó. Chú xin lỗi, chú xin lỗi.
Chú quỳ sụp xuống, nó không thể trách cứ được. Và nếu có làm gì chú, cũng đâu thể thay đổi được tình hình.
– Con trai chú được thả chưa?
– Nó vừa về nhà sáng nay.
– Vậy thì tốt. Cháu sẽ xin bố không truy cứu việc này, nhưng chú có thể kể hết mọi chuyện cho cháu không?
– … Cám ơn cháu, thực sự cám ơn cháu.
– Khi trao đổi, chú cũng tới chứ? Bọn chúng có bịt mặt không?
– Chỉ có hai tên cầm đầu bịt mặt thôi.
– Vậy có dấu hiệu nhận biết nào khác thường không? Chẳng hạn như hình xăm.
– Có, có hình xăm. Chú nhìn thấy một tên có hình xăm chuồn chuồn ở cổ tay, còn một người nữa…
– Sao ạ?
– Dù đã bịt mặt, nhưng người còn lại rất quen. Cứ như đã từng gặp nhiều lần rồi.
– … Cám ơn chú. Vậy là được rồi. Không đủ thời gian để thăm con trai chú, cho cháu gửi lời hỏi thăm em.
Con bé rời đi. Không cần đoán cũng biết người còn lại là Nguyên. Con người nó quen nhiều năm nay đi đâu mất rồi? Anh thực sự nhẫn tâm tới mức dùng đứa trẻ 10 tuổi ép cha nó làm việc xấu ư? Lucky gạt nước mắt đi, không còn thời gian để khóc nữa. Vậy là doanh nghiệp ma đó cũng do tên Trí giở trò.
Lucky trở về nhà, bà quản gia vội vã chạy ra.
– Tiểu thư, tôi không thể gọi được cho tiểu thư.
– Có chuyện gì vậy?
– Tiểu thư tới bệnh viện ngay. Hôm qua, chủ tịch đột quỵ ở công ty…
Nghe tới đó, con bé vội vã phóng xe tới bệnh viện. Nó gặp trợ lý ở hành lang, anh ta vừa dẫn con bé tới phòng bệnh, vừa thông báo tình hình. Hôm qua bố đã phát hiện ra mọi chuyện. Nó đã dặn dò mọi người không cho bố biết. Nhưng, sau khi ông nhận điện thoại từ Trí, liền xác minh thông tin rồi đột quỵ, và nằm viện tới giờ. Lucky mở cửa phòng, bố vừa chợp mắt. Con bé lại gần, khuôn mặt này ngay lúc ngủ cũng thật nặng nề. Cuộc sống ở đỉnh cao danh vọng của bố cô độc và mệt mỏi như vậy, tại sao bố cứ tham lam bấu víu lấy chứ?
Lucky nắm tay bố, nức nở khóc khiến bố tỉnh giấc:
– Về rồi à?
– Vâng, bố cứ nghỉ ngơi đi. Mọi việc để con lo.
– Con chưa phải là thánh. Chỉ còn hơn tháng nữa là dự án khai trương rồi, kể cả có đặt nội thất ở khu vực khác, thì cũng không đủ thời gian vận chuyển tới đó.
– Chúng ta có thể rời ngày khai trương.
– Giờ chỉ còn cách đó. Hy vọng cổ phiếu không rớt giá tới mức không hoàn thành nổi dự án.
Cổ phiếu của The King tụt giá, uy tín cũng sụp đổ vì không thể hoàn thành dự án đúng tiến độ. Báo giới vây kín trước cổng nhà và tập đoàn. Nó chuyển bố về nhà và không cho bố ra khỏi nhà tới khi mọi việc lắng xuống, không thể để ông tức giận rồi lại đột quỵ thêm lần nữa.
– Con có thể tự lo được rồi, bố cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.
– Ta chưa vô tích sự đâu.
– Bố đừng bướng bỉnh nữa, đã tới lúc bố dựa vào con rồi.
Bố tròn xoe mắt ngạc nhiên, rồi ông vuốt nhẹ má nó:
– Con càng ngày càng giống mẹ. Sao ta không sớm nhận ra con gái mình đã lớn rồi nhỉ?
Lucky ôm lấy bố, trong lòng đầy bất an. Thực sự nó không thể tự lo được, không được chút nào hết.
Thêm thời gian để chuẩn bị đồng nghĩa với việc thêm thời gian để Trí giở trò. Hắn đã chuẩn bị quá lâu cho kế hoạch này, mọi nước cờ hoàn hảo tới mức nó chỉ có thể vùng vẫy trong thoi thóp. Trí bán doanh nghiệp bên Mỹ trước đây, nhờ một người quen mua cổ phần của The King khi đang rớt giá rồi chuyển nhượng lại cho hắn, tới lúc phát hiện thì hắn đã nắm 30% cổ phần rồi. Bố chiếm tới 58% cổ phần, vẫn là cổ đông lớn nhất, nhưng điều này chẳng khác nào dẫn rắn về nhà.
Truyền thông vây kín mỗi bước chân nó đi, The King bấp bênh, nhiều kẻ xâu xé hơn, nó phải đề phòng tính mạng hơn bất cứ lúc nào, vừa điều hành The King thật tốt vừa đối phó Trí, không có bố, tất cả dồn vào nó. Đầu óc con bé lúc nào cũng căng đét ra, nó muốn ngủ đủ 8 tiếng một ngày vì đứa con trong bụng, nhưng nhiều đêm không chợp mắt nổi.
Tiếng gõ cửa khiến nó tỉnh giấc. Nó lại ngủ gục ở văn phòng nữa rồi. Là Nguyên, anh ta mang giấy tờ tới. Từ khi Trí trở thành cổ đông lớn thứ hai trong tập đoàn, nó phải gặp Nguyên nhiều hơn. Nhìn ánh mắt lờ đờ của con bé, Nguyên lo lắng:
– Tối qua em không ngủ được à?
– À… ờ… Đừng giả vờ quan tâm tôi. – Con bé ngây mặt một lúc với vẻ ngái ngủ mới tiêu hóa được câu nói của Nguyên để mà đáp lại.
– Điệu bộ ngái ngủ vẫn thế, chẳng thay đổi gì cả.
– Anh thì thay đổi nhiều đấy.
Con bé xem qua tập hồ sơ, rồi đóng sập lại.
– Được rồi, tôi sẽ xem kỹ hơn sau. Anh có thể về.
– Nếu không tỉnh táo thì làm việc không hiệu quả đâu.
– Không phải việc của anh.
Nguyên chẳng hề vào tai câu nói của nó, tiến tới, bế xốc nó lên. Con bé giãy giụa:
– Anh làm gì thế? Bỏ tôi xuống.
– Không.
– Đồ điên, buông tôi ra.
Con bé lấy tay ấn vào mặt Nguyên, đẩy cật lực nhưng anh vẫn không chịu buông, xốc nó vắt lên vai:
– Nể tình chúng ta từng là vợ chồng, cho anh 1 tiếng thôi được không?
Vẫn cái giọng lém lỉnh ấy, gì chứ, vậy mà nó vẫn thua anh theo thói quen. Nguyên bế con bé đi vào thang máy.
– Thả tôi xuống.
– Không, em sẽ chạy mất.
– Tôi không chạy. Thả tôi xuống.
Nó chửi bới, giãy giụa chán không được, đành kéo áo khoác che mặt tránh ánh mắt của mọi người. Tay Nguyên bắt đầu run rẩy mà không chịu thả nó xuống. Đúng là đồ dở hơi!
– Tới nơi rồi.
Nguyên mở cửa, gió lùa vào thổi tung làn tóc nó. Tưởng gì, hóa ra là lên sân thượng. Bầu trời trong xanh và rộng lớn hiện ra trong ánh nắng ngả vàng đặc trưng của mùa thu, lâu rồi nó mới thả lỏng để cảnh vật ùa vào tâm hồn. Lucky khẽ vuốt những lọn tóc, không thấy Nguyên phản ứng gì hay có ý định bước tiếp, nó quay sang nhìn Nguyên. Anh đang ngây mặt ra nhìn nó, lại là ánh mắt phát ra hàng tá trái tim như khi nó còn mộng tưởng, vẫn tiếp tục chơi trò này với nó sao? Con bé bối rối quay đi, nó chợt nhớ tới đoạn video anh từng quay: “… thích cách em vuốt tóc…”, sự lừa dối thật hoàn hảo và ngọt ngào.
Nguyên kéo nó ngồi xuống đất, dựa lưng vào tường, ấn đầu nó vào vai anh. Con bé giật mình đẩy ra:
– Làm cái gì?
– Em ngủ một lúc cho tỉnh táo đi.
– … Đồ điên. – Con bé đứng dậy, định rời đi thì Nguyên nắm lấy tay nó.
– Anh sẽ làm phiền tới khi em chịu dựa vào đây ngủ đấy.
Lucky thở dài, ngồi xuống:
– Anh đang nghĩ gì vậy?
– … Nghĩ rằng em nên chăm sóc bản thân mình hơn bất cứ ai.
– Tại sao?
– Chẳng tại sao cả.
– … Sao anh làm vậy?
– Anh chưa đổi số đâu, hôm nào thiếu ngủ thì gọi anh nhé!
– Sao anh làm vậy?
– Thời gian này thật vất vả cho em.
– Sao anh làm vậy?
– … Vì anh thấy mình phải khẩn trương hơn.
– Khẩn trương?
– Thôi ngủ đi! Còn cả đống công việc chờ em giải quyết kia kìa! – Nguyên cười xòa.
– Đồ điên.
Con bé chuyển mình ngồi hẳn vào lòng Nguyên, dựa vào ngực anh.
– Tôi thích chỗ này hơn.
Nguyên cười hị hì, vỗ vỗ nhẹ đầu nó. Khung trời trong veo in vào tầm mắt, chẳng có gì thức dậy trong nó cả vì rõ ràng chưa một điều nào chịu ngủ yên. Lucky lim dim mắt để được nhịp tim anh ru ngủ như giấc mộng đêm hè năm nào.
“Con à, bố con thật xấu xa, nhưng với mẹ vẫn là người tuyệt vời”.