Đọc truyện Cái Giá Của “Yêu”? – Chương 11: Ai là hổ!
Giữa đường quốc lộ ngoài ô thành phố, không gian ảm đạm như bị bao trùm bởi sự dè chừng nhau, một hàng xe đen cộng với dàn sát thủ đang nhắm vào Nguyên Chính Thất và tên trợ lí, trong chiếc xe của Nguyên Chính Thất vẫn có một cô gái ánh mắt theo dõi, không bỏ sót bất kìa hành động nào ngoài đó.
Con hổ lớn đang rình rập và chờ đợi thời cơ bắt lấy con mồi ngay lập tức!!
Làn khói mờ mịt được phả ra, nó mờ mờ ảo ảo như những gì đang xảy ra ở thật tại. Chẳng biết ai là hổ ai là con mồi.
“Thất ca của tôi ơi! Liệu hôm nay có phải ngày mà anh đi theo người cha kính mến của mình không?!” Nguyên Tử Hiên bỏ điếu thuốc, lấy đôi chân dẫm lên cộng lời nói với hành động đã quá rõ ràng hắn đang giễu cợt Nguyên Chính Thất.
“Vậy à?” Nguyên Chính Thất từ đâu chả quan tâm đến hắn. Hắn vẫn giữ khuôn mặt lạnh O°C đó từ lúc bước ra khỏi xe. Hai tay đúc túi quần, mặt hơi nhếch lên ngụ ý xem thường Nguyên Tử Hiên.
Hành động này như nhục nhã Nguyên Tử Hiên. Gân xanh trên trán hắn bắt đầu hiện lên. Sau khi biết Nguyên Chính Thất sẽ đi qua con đường này, hắn ngay lập tức lên kế hoạch tiễn Nguyên Chính Thất. Nhưng giờ phút này linh cảm mách bảo rằng mọi chuyển không ổn lắm.
Ngay lập tức Nguyên Tử Hiên cùng dàn sát thủ ra nhắm ngay vào Nguyên Chính Thất. Làm chuyện gù cũng nên xử lí nhanh kẻo hiểm họa sau này. Đơn giản vì Nguyên Chính Thất không phải kẻ dễ chơi!!
Nguyên Chính Thất cùng Trợ Lí đồng thời rút súng ra ngay.
20 tên sát thủ cộng với cả Nguyên Tử Hiên nữa là 21 con người đang chĩa súng vào người.
Cả đời Bái Mẫn Nhi chưa từng gặp tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như này…
Ánh mắt Nguyên Chính Thất vẫn vậy, dù bị bao vây nhưng đôi mắt ưng đó vẫn lạnh không lo sợ chút nào.
Ngược lại, nó lại làm cho Nguyên Tử Hiên bỗng chốc e dè, rụt rè bất thường.
Nguyên Tử Hiên dù bắt đầu lộ vẻ sợ hãi nhưng vẫn không muốn biểu lộ. Người đàn ông trước mặt hắn có sát khí không tưởng.
Nguyên Tử Hiên giơ tay chuẩn bị ra hiệu, tất cả ngòi súng đều chỉa thằng vào đầu Nguyên Chính Thất.
Môi hắn nhếch lên….
“Vù vù…”
Tiếng động cơ trực thẳng ập đến bất ngờ. Tất cả những người đang ở đây đều ngước lên nhìn một hàng trức thăng. Bên trong là những tay bắn tỉa.
“Aaaa”
Nguyên Tử Hiên bất lực nhìn từng tên sát thủ bị hạ. Không biết từ bao giờ người của Hắc Bang đến và đánh úp trong lúc hắn không để ý.
Bây giờ, thế gọng kim đã đổi chủ.
Nguyên Tử Hiên bị đám thủ hạ của Nguyên Chính Thất kìm lại. Nhục nhã quỳ trước mặt Nguyên Chính Thất.
Tiếng giày da càng tiến là gần Nguyên Tử Hiên hơn.
“Chậc chậc…” Nguyên Chính Thất dùng chân mình nâng mặt Nguyên Tử Hiên. Hắn ngược lại trợn tròn mắt đáp trả nhìn anh.
“Cái miệng này của cậu….”
Nguyên Chính Thất trừng mắt đáng sợ nhìn hắn.
Ngay sau đó lập tức một đá xéo má Nguyên Tử Hiên. Lực đá mạnh đến nỗi một chiếc răng của Nguyên Tử Hiên rụng xuống. Bên má vẫn xước đến chảy máu. Bộ dạng của hắn cực kì thảm hại.
“Ha… Nguyên Chính Thất có giỏi thì giết tôi đi! Thắng làm vua thua làm giặc!!” Nguyên Tử Hiện miệng đầy máu phun ra vào chiếc giày da bóng đó.
” Làm sao tôi để cậu chết dễ dàng…” Nguyên Tử Hiên đưa đôi giày lên cho thủ hạ lau đi. Ánh mắt khinh bỉ hiện lên tia chết chóc.
Nguyên Tử Hiên bất lực bị đám thuộc hạ Hắc Bang đem đi. Ánh mắt căm thù vẫn còn đó.
“Cạch” Nguyên Chính Thất vào lại trong xe như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Trần Khả Quyên (giả) sau khi chứng kiến mọi thứ càng thêm sợ cái tên Nguyên Chính Thất này. Nắm tay siết chặt để ngay ngực, ngay từ lúc hắn vào xe cô còn chẳng dám nhìn hắn đến một cái.
” Khả Quyên___”
“Rengggrenggg”
Nguyên Chính Thất định nói gì đó thì chuông điện thoại lại reo.
“Alo”
“Chính Thất à! Lâm Hàn anh ấy uống say rồi, giờ làm sao đây?”
Nguyên Tử Lập ở bên kia một tay dìu Lâm Hàn đang say men rượu. Một tay cầm điện thoại cầu cứu.
“Đưa cậu ta về nhà đi” Nguyên Chính Thất vẫn thanh thản nói. Có chút chuyện cũng nhờ hắn.
“Mà sao cậu ta say?”
“Chuyện này….khó nói lắm…”
“Tút…tút”
Điện thoại của tên nhóc này hết tiền rồi à!
Nguyên Chính Thất quay sang xử lí Trần Khả Quyên. Cô đã ngồi đàng hoàng để chuẩn bị hỏi cung.
“Tại sao em lại dùng cái tên Bái Mẫn Nhi?”