Bạn đang đọc Cái Gì !!! Nhóc Là Con Gái – Chương 32.3
– ngạc nhiên lắm phải không? Bảo nhăn nhở hỏi.
– tại sao lại như vậy chứ. Kity khó hiểu. Không chỉ mình kity mà toàn bộ người có mặt ở đây đều khó hiểu.
– tôi cũng không biết lúc windy đề nghị tôi cũng rất bất ngờ.
– mấy đứa đang nói chuyện gì thế? Giọng nó trên lầu vang lên, đó là chú Đức Minh.
– không có gì đâu ạ. Chỉ nói chuyện phiếm thôi. Kity cười với chú Đức Minh.
-uk. Mấy đứa chăm sóc tốt cho windy không cần lo lắng nhưng việc khác chú sẽ lo.
– dạ. Tất cả đồng thanh gật đầu.
**
Hai ngày trôi qua, dưới sự chăm sóc tận tình, chu đáo, windy tuy chưa khỏi bệnh nhưng tình trạng cũng đã đỡ hơn rất nhiều.
Trong phòng khách, 6khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó. Không khí nặng nề, u ám.
– có nên nói cho windy không đây? KateL lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt.
-windy đang bệnh như thế nói ra chắc chắn sẽ không chiụ năm yên ở nhà đâu. Bảo nhăn mày nói.
– nhưng theo tính của windy, biết chúng ta dấu chuyện này, thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Bili nói.
– có chuyện gì mình nên biết sao? Tiếng nói vang lên ở trên lầu, những người bạn nhìn lên hoá ra là windy, trông mặt nó tái nhợt nhưng vẫn phảng phất chút hồng hào.
Chậm dãi đi từng bước xuống cầu thang, tay vịn vào lang can làm điểm tựa mà đi.
– cẩn thận đó. Bảo vộ vàng chạy tới đỡ nó.
An vị trên ghế salong, windy nhìn 6con người đang có mặt ở đây, cất tiếng khàn khàn, nói:
– các cậu đang có chuyện dấu mình.
Chột dạ, tất cả lúng túng, vì chưa đưa ra quyết định nói hay không nói cho nó biết bây giờ.
– không có chuyện gì đâu. Bảo lên tiếng.
Windy nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi:
– thật sao?
– thật. Bảo trả lời, không dám nhìn vào mắt nó.
– tốt nhất mấy người nên thành khẩn khai báo, nếu không hậu quả không phải nhỏ đâu. Windy nói đầy uy lực, áp bức người nghẹt thở.
Kity nhìn Kate nhìn Bili nhìn Phong nhìn Khánh nhìn Bảo, tất cả nhìn nhau khó xử.
– không cần phải nhìn nhau nữa, Khánh nói đi. Windy nhiú mày nói, áp chế cơn ho đan khó chiụ trong cổ họng.
– điều tra ra hết rồi.
Chỉ một câu nhàn nhạt của Khánh cũng đủ cho Windy hiểu ra điều gì.
– đưa tôi lên phòng. Windy nhìn Bảo nói, chính xác là ra lệnh hơn.
Ngồi trước máy tính phòng mình, windy đánh bàn phím máy tính lạch cạnh, trên màn hình hiện ra những hàng chữ số chạy liên tục, nó đứng lên nhường chỗ cho Kate làm tiếp.
Bảo diù nó ra giường ngồi, nghỉ. Cơn ho ngứa cổ của windy ngày càng tăng làm windy không nhịn đựợc ho ” khụ….khụ……khụ’ dữ dội. Hắn ở bên cạnh vỗ lưng windy, những người khác vô cùng lo lắng.
Cơn ho cuối cùng cũng giảm dần, windy xua tay ý bảo mình không sao. Bảo đưa cho nó khăn giấy lau nước mắt tèm nhèm do cơn ho gây ra và cốc nước ấm cho windy uống.
– thế nào rồi kate.Windy nhìn tấm lưng kate hỏi.
Chỉ thấy Kate ấm nút enter tiếng ‘cạnh’ vang lên. Kate xoay người đối mặt với Windy, ra dấu tay ok.
-đã xong, ổn hết rồi, yên tâm đi, mấy hôm nữa ta sẽ gặp mặt chúng.
Nhẹ gật đầu hài lòng với kate, nó kêu mệt nên mọi người ra ngoài để windy nghỉ ngơi, hắn thì ở lại chăm sóc nó.
Bóng tối chiếm giữ toàn thành phố. Đã tới lúc bắt đầu cuộc chiến, mọi thứ rồi sẽ kết thúc hay còn phải đi tiếp chặng đường nữa đây.
Vùng dậy ra khỏi chăn ấm, windy lấy trong tủ một bộ đồ, thay xong, đi xuống nhà đã thấy Kate,Kity,Bili và Phong,Khánh,Bảo đã có mặt.
Mỉm cười với những người bạn, từng bước đi xuống nhà.
– mọi người ta đi thôi.
Bẩy con người hùng dũng ra khỏi nhà, lên xe, hoà vào bóng đêm.
Dừng xe lại gần một ngôi biệt thự to, lớn, nguy nga, đèn trong nhà sáng trưng từ trong ra ngoài, nhưng cũng đủ khoảng cách để cho những người bảo vệ trong biệt thự phát hiện ra. 7cái đầu chụm vào nhau, cùng xem tấm bản đồ của ngôi biệt thự nhờ chiếc đèn pin soi vào. Windy bắt đầu phân công, công việc cho từng người.
– muốn vào đươc ngôi biệt thự đó, trước tiên phải làm cho những bóng đèn kia không thể sáng nữa, để tránh bị phát hiện thì phải làm thế nào như thể đây là một sự cố, còn phải giải quyết mấy cái camera nữa, Bili và Kate phiền hai người làm việc này rồi.
-ưk. Hai người cùng gật đầu.
– theo như điều tra ngôi biệt thự này được bảo vệ vô cùng chặt chẽ. Có rất nhiều cao thủ trong đó chúng ta cần phải loại bỏ số đông bọn người tép riu để tránh hao tổ sức lực khi thật sự gia chiến với kẻ mạnh. Windy giải thích.
Những người còn lại gật đầu đồng tình.
– vậy chúng ta phải làm sao vào được đó. Kity thắc mắc hỏi.
– 15 phút nữa sẽ có một xe đi vào trong đó. Lợi dụng lúc xe chờ mở cổng chúng ta sẽ chui vào xe để vào trong. Ok. Windy phân phó xong nhìn mọi người đầy tự tin.
– ok. Tất cả đồng thanh đầy chắc chắn.
– nào. Windy đưa bàn tay ra giưã, tiếp là kate để tay mình lên tay windy, kity, Bili, Phong, Khánh, Bảo cũng làm như vậy.
-thành công. 7người đồng thanh tiếp, cùng hất tay lên biểu hiện ý chí quyết tâm.
– hành động.
Bili và Kate hành động trước. Lợi dụng bóng đêm và cái cây cao gần hàng rào biệt thự, hai người như hai chú sóc nhảy qua hàng rào, nhanh nhẹ kiếm chỗ núp, có hai tên bảo vệ tuần tra đi ngang qua, bị Bili và Kate đánh lén ở phía sao mà xiủ, cả hai lôi hai bảo vệ vào chỗ khuất lột quần áo của họ, chính mình mặc vào, còn cho hai người bị xỉu kia mỗi người một viên thuốc độ. Rồi hai kẻ mạo danh Bili, Kate đi tìm phòng truyền hình là nơi thu nhận trực tiếp hình ảnh từ các camera trong biệt thự, nhờ tấm bản đồ chi tiến của ngôi nhà.
Lần mò một hồi cũng tìm ra căn phòng đó.
– xin chào. Bili giả giọng lên tiếng.
– hả? Người ngồi trong phòng ngạc nhiên đôi chút, nhưng khi nhìn bộ quần áo Bili đang mặc thì tươi cười:- hai người tới đổi ca trực hả!? Sao lâu thế.!? Làm tôi đợi mãi.
– xin lỗi tại mắc phải’ ba cái gấp của con người’. Bili vẫn tiếp tục giả dạng.
– oa. Người kia vươn vai, vặn mình cho dãn xương cốt, ngáp một cái thật dài, đứng dậy đi đến bên vỗ vai Bili:- ở lại vui vẻ nhé.
-vất vả rồi. Bili kéo chiếc mũ trên đầu thấp xuống che đi mặt mình.
– ưm tôi đi ngủ đây, cả ngày ngồi mãi ở đây cũng đủ mệt. Người kia nói xong bước đi, thì bị Bili đánh cho ngất xỉu, lôi vào trong phòng, và cho uốn một viên thuốc.
Xong xuôi Bili gọi Kate vào. Kate ngồi xuống ghế bắt đầu đánh máy đảo ngược trình tự của mấy cái máy camera.
– ở đây giao cho cậu. Bili nói.
-ok. Đi đi.Kate phẩy phẩy tay.
Bili chạy ra ngoài tiếp tục nhiệm vụ thứ hai. tiếp hình ảnh từ các camera trong biệt thự, nhờ tấm bản đồ chi tiến của ngôi nhà.
Lần mò một hồi cũng tìm ra căn phòng đó.
– xin chào. Bili giả giọng lên tiếng.
– hả? Người ngồi trong phòng ngạc nhiên đôi chút, nhưng khi nhìn bộ quần áo Bili đang mặc thì tươi cười:- hai người tới đổi ca trực hả!? Sao lâu thế.!? Làm tôi đợi mãi.
– xin lỗi tại mắc phải’ ba cái gấp của con người’. Bili vẫn tiếp tục giả dạng.
– oa. Người kia vươn vai, vặn mình cho dãn xương cốt, ngáp một cái thật dài, đứng dậy đi đến bên vỗ vai Bili:- ở lại vui vẻ nhé.
-vất vả rồi. Bili kéo chiếc mũ trên đầu thấp xuống che đi mặt mình.
– ưm tôi đi ngủ đây, cả ngày ngồi mãi ở đây cũng đủ mệt. Người kia nói xong bước đi, thì bị Bili đánh cho ngất xỉu, lôi vào trong phòng, và cho uốn một viên thuốc.
Xong xuôi Bili gọi Kate vào. Kate ngồi xuống ghế bắt đầu đánh máy đảo ngược trình tự của mấy cái máy camera.
– ở đây giao cho cậu. Bili nói.
-ok. Đi đi.Kate phẩy phẩy tay.
Bili chạy ra ngoài tiếp tục nhiệm vụ thứ hai.tiếp hình ảnh từ các camera trong biệt thự, nhờ tấm bản đồ chi tiến của ngôi nhà.
Lần mò một hồi cũng tìm ra căn phòng đó.
– xin chào. Bili giả giọng lên tiếng.
– hả? Người ngồi trong phòng ngạc nhiên đôi chút, nhưng khi nhìn bộ quần áo Bili đang mặc thì tươi cười:- hai người tới đổi ca trực hả!? Sao lâu thế.!? Làm tôi đợi mãi.
– xin lỗi tại mắc phải’ ba cái gấp của con người’. Bili vẫn tiếp tục giả dạng.
– oa. Người kia vươn vai, vặn mình cho dãn xương cốt, ngáp một cái thật dài, đứng dậy đi đến bên vỗ vai Bili:- ở lại vui vẻ nhé.
-vất vả rồi. Bili kéo chiếc mũ trên đầu thấp xuống che đi mặt mình.
– ưm tôi đi ngủ đây, cả ngày ngồi mãi ở đây cũng đủ mệt. Người kia nói xong bước đi, thì bị Bili đánh cho ngất xỉu, lôi vào trong phòng, và cho uốn một viên thuốc.
Xong xuôi Bili gọi Kate vào. Kate ngồi xuống ghế bắt đầu đánh máy đảo ngược trình tự của mấy cái máy camera.
– ở đây giao cho cậu. Bili nói.
-ok. Đi đi.Kate phẩy phẩy tay.
Bili chạy ra ngoài tiếp tục nhiệm vụ thứ hai. Không biết Bili kiếm đâu ra mấy chai nước đã được bỏ thuốc mê. BILI ôm mấy chai đó đi tới mấy chỗ có người bảo vệ canh giữ. Nói mấy lời làm ấy người đó tin tưởng, vui vẻ nhận nứơc đã pha tạp chất uống, trong vòng 15phút hầu như gần hết bảo vệ trong toà biệt thự lâm vào tình trạng hôn mê.
Bili ấn vào chiếc điện thoại siêu mini trên tai mình gọi cho Kate.
– mọi thứ đã xong. Bili nói.
– bên này cũng ok rồi, chỉ còn một bứớc nữa thôi. Kate dứt lời đèn trong toà biệt thự tắt phụt đi, toàn bộ hê thống an ninh theo đó mà ngừng hoạt động.
Bọn Windy ở ngoài nhận được tín hiệu bắt đầu đi vào.
Mọi việc diễn ra như đúng windy nói. Bọn windy hùng dũng bước đi trên hành lang của biệt thự.
Phụt….phụt….phụt. Đột nhiên đèn trong biệt thự sáng lên.
!- đã có chuyện gì xảy ra. Bảo nhiú mày hỏi.
– rốt cuộc là như thế nào? Kity lo lắng hỏi.
– Bili và Kate làm việc như thế nào không biết. Phong kêu.
-Kế hoạch đã bại lộ. KHÁNH phán.
Riêng Windy không nói gì, lông mày nhiú lại đủ đế giết chết một con ruồi.
Khánh nói đúng, kế hoạch cuả nó đã bị phát hiện.
Không đầy 2phút, một toán người bao vây lấy bọn nó. Mặt người nào người nấy đằng đằng sát khí nhìn chúng nó như muốn ăn tuơi nuốt sống vậy.
– Phong, Kity hai người giải quyết đi. Windy liếc nhìn, giọng nói thâm trầm.
– được. Phong gật đầu.
– yên tâm đi. Kity mắt vẫn cảnh giác bọn kia.
– cần giết thì cứ giết, nếu muốn dùng thủ đoạn cũng không sao. Windy vẩn giữ giọng nói ảm đạm đến lạnh giá của mình.
– rõ rồi. PHONG và Kity đồng thanh trả lời.
– nhanh một chút nha. Bảo dặn dò.
Hai người gật đầu. Sau khi dẹp mấy tên cản đường đi của Windy, Bảo, Khánh tiếp tục đi, mục tiêu tới là căn phòng kia. Vừa đi Khánh vừa quan sát xung quanh, đột nhiên Khánh lên tiếng:
– khoan đã.
Bảo và Windy quay lại:
– chuyện gì thế. Bảo hỏi.
– dọn đồ. Khánh vẫn điềm đạm, mặt nói không biểu cảm.
– hả? BẢO ngạc nhiên trước câu nói không đầu không đuôi của thắng bạn.
Khánh không nói gì, chỉ thấy lôi ra trong túi áo một quả bóng tes-nit, tung hứng trong tay mấy cái, đột ngột Khánh ném về một hướng, chỉ nghe thấy một tiếng ‘bang’ đồ vật rơi, đó là chiếc camera. Nhìn quanh có mấy chiếc quay vẫn đang hoạt động, điều đó cho thấy bọn nó đã bị theo dõi suốt từ đầu đến giờ.
Khánh liên tiếp dùng quả bóng mà phá hỏng mấy chiếc máy đó. Windy khẽ nhếch môi, quay người tiếp tục tiến sát tới mục tiêu. Âm thanh của những bước chân nhè nhẹ nhưng lại làm ra cái không khí quỷ dị đến nghẹt thở.
– dừng lại.
Lại có chướng ngại vật cản trở, Windy lắc đầu cười khổ ngao ngán. Trước mặt bọn nó có tới 4ngưới, nhìn chung cũng là cao thủ, so sánh với bọn đầu tiên hơn hẳn nhiều.
– tránh ra. Windy nói, âm thanh ầm thấp, lạnh lẽo tới thấu xương, khiến người nghe không khỏi cảm thấy lạnh rét, rùng mình.
Bốn người kia tuy có cảm giác run sợ đối với người trước mặt nhưng họ còn sợ ông chủ hơn nhiều, nên vẫn đứng thành hàng rào cản trở bọn nó đi tiếp.
– hai người đi trước đi, để mình giải quyết cho, sau sẽ đuổi theo. Khánh lên tiếng nói.
– ok. Bảo trả lời.
– nhanh gọn và lẹ. Windy nói một câu chửng hửng, rồi bỏ đi.
Mấy người kia cản Windy và Bảo lại, nhưng bị Khánh đột ngột tấn công, không kịp trở tay. Cuối cùng xảy ra cuộc chiến 4đánh 1.
Lần này Windy và Bảo không bình thản đi nữa mà nhanh chóng tiến tới mục tiêu. Chỉ còn một bước nữa thôi là tới được thì lại bị hai kẻ chặn đường.
Windy chép chép miệng, lẩm bẩm:
– phiền phức mà.
Nó định xuất thủ, thì Bảo đằn sau vỗ vai.
– vào đi, mấy hai khối thịt này để anh lo. Hắn nhăn nhở cười, ánh mắt đầy nghiêm túc.
– cẩn thận.
-ưk. Bảo mỉm cười gật đầu.- em cũng vậy cẩn thận.
Windy nhẹ gật đầu.
Bảo xông lên giao chiến với hai kẻ kia, ngăn cản không ột trong hai tiến tới đột kích nó.
Windy lấy con dao găm ở dước chăn ‘xoẹt, xoẹt,xoẹt’ và đường, cánh cửa phòng rơi tứ tung từng mảnh. Để lộ ra bên trong một căn phòng rộng, nó định bước vào thì phát hiện bên trong có bẫy. Nhìn vào có một người đàn ông ngồi bên bàn làm việc, nhưng đang quay mặt về phía nó. Hai bên có 2kẻ mặc véc đen, đeo kính đen, tay chắp ra sau lưng.
Nhếch môi khinh thường nhìn mấy cái bẫy vô dụng trong phòng.”phụt..phụt..phụt’ đèn lại một lần nữa tắt hết đi, xung quanh là một màu đen bao phủ. Chỉ nghe thấy những âm thanh hỗn tạp’ xoạt xoạt, xoẹt, phịch phịch, phanh’. Trong bóng tối ánh sáng loé lên thành vệt dài, windy tay cầm dao hạ thủ với 2kẻ đứng bên cạnh người đàn ông, cho đến khi định ra tay với người đàn ông thì không thấy ông ta ngồ trên nghế nữa. Nhiú chặt mày, thân thủ của người này không phải tầm thường, đến windy còn không biết ông ta di chuyển lúc nào. Người vô cùng khó đối phó đây! thật thú vị, nhưng nó lại vô cùng hứng thú.