Cái Gì? Hắn Có Sở Thích XX!

Chương 7


Đọc truyện Cái Gì? Hắn Có Sở Thích XX! – Chương 7

Sau khi đã trèo núi mây mưa xong hết rồi, Liêm Nho mới ý thức được mình đã làm gì. Hắn…..Hắn đã cùng ông tổng của công ty Vu thị — làm tình! Đầu hắn lúc ấy là bị cái gì, sao lại có thể… có thể…..XXOO như vậy?

Không có thiên lý, không có thiên lý! Trinh tiết con trai của hắn vậy mà… . Vậy mà lại giao vào tay một người đàn ông khác! Liêm Nho nhìn hình ảnh mơ hồ của mình phản chiếu trên cửa sổ, xong rồi, hắn nhất định bị bệnh tâm thần phân liệt rồi!

Khuôn mặt như khóc tang, Liêm Nho gian nan di chuyển thân thể. Sự đau nhức trên toàn thân không ngừng nhắc nhở hắn, nguyên lai hắn chính là một kẻ điên đã phát rồ, có thể giỏi giang mà ở trong thân thể của một người đàn ông ra vào không ngừng, có thể cùng một người đàn ông triền miên suốt một đêm. Hắn bị điên rồi, thật sự bị điên rồi!

“Cậu tỉnh?” Bên người đột nhiên vanh lên giọng nói, dọa Liêm Nho run run một chút.

“Rất lạnh sao?” Đan Mạt cười tủm tỉm đem một Liêm Nho đang sám hối ôm vào ngực.”Như thế này có tốt hơn chút nào không?”

“Ô… Ân…” Đại não Liêm Nho bị sung huyết không thể trả lời. Hỏi hắn nguyên nhân sao, đang ôm, quấn lấy hắn kia chính là một người toàn thân trần truồng, mà hắn — cũng đồng dạng không có gì trên người, người kia lại còn hay cố ý ma sát những nơi da thịt hai người đang tiếp xúc.

Ma sát không ngừng làm cho thần kinh của Liêm Nho tê liệt, lo lắng từng chút một khuyếch tán toàn thân, không chỉ có thân thể đang dần dần hình thành thói quen mà cả đáy lòng ảo não cũng dần bị sự ấm áp của cơ thể kia thay thế.

“Muốn hay không làm thêm lần nữa?” Âm thanh nhẹ nhàng, mị hoặc đầy từ tính từ giữa hai cánh môi của nam nhân vang lên thật nhỏ truyền đến tai Liêm Nho.


“A?” Không thể nào! Làm nữa hả? Không phải bọn họ đã làm nguyên một đêm rồi sao! Đại não còn chưa kịp đưa ra phản ứng, Liêm Nho đã bị đặt dưới thân người kia. Hoàn toàn chính là cái dạng ” tiểu dương” (cừu con) đáng thương chỉ có thể tùy ý để đại hôi lang (sói xám lớn) ở trên người mình “làm xằng làm bậy”, lần thứ hai đem đại hôi lang XXOO.

Đan Mạt một lần nữa vừa lòng rong đuổi trên người Liêm Nho. Chờ sau khi y đã ”ăn uống no đủ” rồi mới phát hiện, bản thân mình bất tri bất giác đã đem hứng thú đối với Liêm Nho vượt quá xa tưởng tượng. So với những 419 lần trước có chút khác nhau, lần này có vẻ như y, rất khó thỏa mãn.

Liếm liếm đôi môi khêu gợi, Đan Mạt nheo nheo mắt tính toán phải làm sao để khiến Liêm Nho rơi vào ma trảo của “Đại hôi lang”. Hắc hắc, khó có được một lần y muốn cùng người khác thành lập mối quan hệ mật thiết. Vậy, y thật sự không thể nào bỏ qua con cừu nhỏ đặc biệt này nha.

Bị nhìn chăm chú đến cả người phát run, Liêm Nho không để ý đến cột sống nơi thắt lưng đang đau nhói, từ những nếp nhăn trên giường đã có từ trước chống tay ngồi dậy. Không được, không thể ở trong này chút nào nữa. Nơi này rất nguy hiểm, nếu còn chừng chừ, hắn sẽ mất đi lý trí, bị dục vọng cùng cái loại sở thích đáng buồn của bản thân khống chế thân thể, nói không chừng, hắn sẽ chủ động đem người kia đè xuống luôn quá, tùy ý…

Không thể suy nghĩ bậy bạ, không thể suy nghĩ bậy bạ! Liêm Nho lắc đầu. Bản thân hắn có cái loại… luyến nhũ tình kết đã muốn là biến thái rồi, nếu sa đọa đến mức lòng tràn ngập ý nghĩ muốn cùng nam nhân XXOO.. .Vậy lại càng thêm biến thái! ( hợp với lâu mình rồi >:))

Liêm Nho qua loa mặc quần áo vào, cố ý xem nhẹ ánh mắt rực nóng, ổn định lại tâm tình bối rối của bản thân.

“Uy, Tiểu Nho?” Đan Mạt ở trên giường còn chưa có mặc gì vào, nửa năm nửa ngồi tựa vào đầu giường.

“Ân?” Liêm Nho nhỏ giọng khẽ trả lời nhưng không dám quay đầu lại.


“Cậu đang rất vội sao?” Châm một điếu thuốc, ra giường từ bộ ngực khêu gợi của Đan Mạt chảy xuống cơ bụng hấp dẫn phía dưới. Y nhả ra một làn khói, mắt không đem sự kích động của Liêm Nho để trong mắt.

“Ân.” Liêm Nho mơ hồ trả lời một tiếng, cúi đầu mang giày vào.

“Lấy số điện thoại của tôi lưu lại đi.” Đan Mạt đem điện thoại ra, chuẩn bị cho số.

“Ân… Không có.” Xả ra câu nói dối, Liêm Nho vội vàng đi đến cánh cửa. “Tôi đi trước!” Giống như chạy trốn hơn, Liêm Nho mở cửa phòng, mắt nhìn thoáng qua Đan Mạt nửa nằm trên giường, vô cùng vội vàng chạy ra khỏi cửa.

” Hừ hừ….” Trên khuôn mặt anh tuấn của Đan Mạt treo lên một cái tươi cười đắc ý đã tính toán tốt lắm. Cậu ta nói không có di động? A, miễn cưỡng cũng được tính vào trong dự đoán của y đi. Nhìn cậu ta vội vàng chạy trốn như vậy, có vẻ như chả muốn cùng y liên quan chút nào nữa đâu. Nhưng là… y biết rõ ràng suy nghĩ của người kia, hắn vẫn muốn tiếp tục đọan tình cảm mãnh liệt của bọn họ một lần nữa. Y vừa nãy đã cố ý bày ra bộ ngực hoàn mỹ không một vết sẹo và lợi dụng triệt để cái xx của sở thích Liêm Nho mà dụ dỗ hắn!

Hệt như những gì Đan Mạt đã dự đoán, tuy rằng Liêm Nho hoảng sợ đào tẩu, nhưng tư tưởng của hắn vẫn còn dừng tại cảnh xuân vô hạn trong phòng khách sạn. Cảnh cuối cùng hắn nhìn thoáng qua không nghi ngờ gì nữa đã đánh cho một đòn trí mạng. Hắn…. Hắn lại nhìn thấy hoa anh đào nhỏ trong giấc mơ của mình a….

đầu v* hoàn mỹ kia — ai tới nói cho hắn nghe đi, hắn phải làm như thế nào để ngừng nghĩ đến nụ hoa nhỏ xinh đẹp hấp dẫn kia, hắn phải làm như thế nào đem chuyện hắn cùng Đan Mạt XXOO vứt ra khỏi não, hắn phải làm như thế nào… Như thế nào không có những ý nghĩ XX…. Chẳng lẽ, mùa xuân đã đến rồi sao! (mùa xuân ~ mùa của tềnh iêu ~)


Kéo lê bước chân nặng nhọc, Liêm Nho từng bước một đi đến công ty. Hắn phải làm sao để giải thích với sếp nguyên nhân đã khiến mình đến muộn đây, nói với sếp về những việc xảy ra tối qua sau khi bị Đan Mạt tha đi…. Ai…. Ông tổng à, ngài hôm nay mau bị bệnh một bữa đi.

Thật không khéo, ông trời đã nghe được nguyện vọng âm thầm thiếu đạo đức của Liêm Nho, để trừng phạt hắn, khi Liêm Nho vừa đến cửa công ty, hắn liền gặp người hắn không muốn nhìn thấy nhất — ông tổng!

“Yêu, Liêm Nho đi làm rồi. Đến văn phòng của tôi một chút.” Trương tổng cười tủm tỉm nhìn anh nhân viên đi làm muộn. khuôn mặt hoan nghênh rõ ràng đã dọa Liêm Nho một cú sốc lớn.

Cái gì tới đã tới. Ông tổng chắc chắn trách cứ việc mình đến muộn, việc đó cũng không thể trách ông, nhưng nếu trừ lương của hắn… hắn phải để ý rồi. Hắn…Hắn hôm nay đi muộn là do “Tai nạn nghề nghiệp” nha, đây… đây hòan toàn là vì lợi ích của công ty, hắn đã hy sinh cái tôi, hoàn thành trọng trách. Hắn… Hắn đây là..

“Liêm Nho nha, cậu công tác vất vả rồi…” Giữa lúc hoảng hốt, Liêm Nho đã theo đuôi ông tổng vào văn phòng.

“Trương tổng, tôi biết.. ” Mặc kệ như thế nào, trước tiên cứ thành thật thừa nhận sai lầm đi, các ông sếp đều luôn thích chiêu này nhất. Nói không chừng, bằng cái dạng đáng thương thành thật của mình, hắn còn có thể tranh thủ được sự đồng tình nữa.

“Cậu biết?” Trương tổng kinh ngạc xen vào lời “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng” của Liêm Nho.

“Tôi…”


“Ha ha, lâu nay không thấy cậu xuất ra sự thông minh của mình nha. Chỉ vậy thôi cũng biết tôi cho cậu tăng lương thăng chức.” trương tổng cười to vỗ vỗ vai Liêm Nho. “Người trẻ tuổi, làm tốt lắm, tôi chờ mong những biểu hiện tốt hơn nữa của cậu nga!”

A? Cái gì? Liêm Nho kinh ngạc nhìn ông tổng đang “tiền ngưỡng hậu hợp” (trước nương nhờ sau hòa hợp?). Ông nói hắn được thăng chức? Được tăng lương? Hắn có nghe lầm không vậy? Sao tự nhiên được tăng lương thăng chức một lượt vậy? Liêm Nho không hiểu gì chỉ có thể ỡm ờ bị ông tổng đưa ra khỏi văn phòng.

Trước khi đi, sếp cũng không quên vỗ vỗ vai hắn nói:”Liêm Nho, nhìn vẻ mặt cậu thành thật vậy, tại sao lại quên không cho Đan tổng của công ty Vu thị số điện thoại thế, làm hại tổng tài người ta mới sáng sớm đã gọi điện thoại đến hỏi.” (chết chưa =]])

“A!” Liêm Nho kinh hô một tiếng. “Y…Y gọi tới hỏi?” Sẽ không muốn… tố cáo việc hắn đã cường X chứ! Đó là ý niệm duy nhất hiện lên trong óc hắn.

“Rất kinh ngạc sao? Tôi cũng kinh ngạc không kém đâu.” Liêm Nho từ lúc đến công ty theo đuôi ông tổng đến giờ, ông vẫn một mực đối với hắn cười tươi. “Đan tổng nói là thấy cậu rất thành thật, cùng cậu đàm phán cảm thấy yên tâm hơn!”

“Nga!” Ra là thế. Hại hắn mồ hôi lạnh chảy ướt người.

“Vậy sau này, case của công ty Vu thị liền giao hết cho cậu!” Trương tổng lúc này mới nói đến trọng điểm.

Không thể nào! Không phải đây có ý tứ hàm xúc rằng… Bọn họ… Bọn họ còn có thể gặp lại sao!

END 7


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.