Đọc truyện Cái đuôi nhỏ của anh – Chương 9:
Sau khi rời khỏi văn phòng đoàn câu lạc bộ, đã là chuyện một tiếng sau rồi.
Trên hành lang thỉnh thoảng có âm thanh của gió thổi qua.
Lướt sát qua vành tai, trong mùi hoa lê còn trộn lẫn cả mùi hương mát lạnh của người nào đó lưu lại, xuyên qua mái tóc, thổi nhẹ qua chóp mũi, như có như không xâm nhập vào cơ thể cô.
Bả vai của Vu Điềm hơi rủ xuống, ở bên trong hơn một tiếng, cảm giác cả nửa cái mạng cũng không còn.
Công việc của trợ lý chủ tịch coi như cũng đơn giản, chỉ là chỉnh sửa những tài liệu mà đoàn câu lạc bộ muốn họp, thỉnh thoảng viết ra một bài trình bày ý kiến, cùng chủ tịch đi họp, hoặc là gọi chủ tịch đến trường để lấy chữ ký là được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước mắt mà nói thì cũng không khó lắm.
Lại còn thấy thoải mái.
Vu Điềm vừa đến bên cạnh cầu thang vừa mở Wechat, Trương Giai không gửi vị trí định vị cho cô, chỉ nói với cô là gặp nhau ở chỗ cũ, ở dưới còn bổ sung thêm một dãy số — là số phòng, không hơn.
Vu Điềm đi ra cổng trường, dựa vào trí nhớ bước đi rất chậm chạp.
Trên đường có những cặp đôi yêu nhau kề tai to nhỏ, sóng đôi đi bên nhau, cũng có người dắt chó, ngắm trời chiều, còn có người chậm chạp tản bộ trên đường, cũng có cầm văn kiện, vội vàng bước nhanh bận rộn.
Tầm mắt mọi người như có như không đều bị một nữ sinh đi ngang qua hấp dẫn, hương thơm nhàn nhạt từ mái tóc nhẹ nhàng thổi qua, trong đáy lòng mọi người không khỏi cảm thán: “Lớn lên tốt thật, còn đáng yêu như vậy.”
Mặc váy với tất qua đầu gối, một khoảng đùi trắng mịn ở phía trên đầu gối theo bước chân chậm rãi lộ ra, Vu Điềm hơi nhăn mũi lại, không nói gì cả.
Giống như không hề nghe thấy, đôi mắt chớp chớp, như đang nghĩ đến cái gì đó, kéo sự chú ý lại.
Bởi vì liên quan đến công việc của đoàn câu lạc bộ, cô mới kết bạn trên WeChat với chủ tịch.
Vu Điềm vừa đi về hướng của KTV, vừa rất tò mò, giống như vừa đào được một kho báu lớn, mở trang thông tin trên WeChat của Lục Chi Diên.
Nhìn rất chăm chú —
Điều đầu tiên ngay trước mắt, là một hình đại diện vô cùng rực rỡ làm cho người ta không thể nào bỏ qua được.
Quốc kỳ.
Vu Điềm: “. . .”
Ngay sau đó, tầm mắt nhẹ nhàng di chuyển, nickname trên WeChat là một quốc kỳ màu đỏ cùng với đó là một loạt các ký tự nước ngoài mà cô không hiểu lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong vòng bạn bè ngoại trừ mấy link, thì sạch sẽ đến mức gần như không có gì.
Vu Điềm cảm thấy không nói gì được, không biết nên dùng từ gì để hình dung cảm giác của mình vào giờ phút này, chỉ có thể ngơ ngác đặt câu hỏi ở trong lòng, người đàn anh này yêu nước như vậy sao?
Hình đại diện và nickname đều là quốc kỳ, chẳng lẽ, bên quan hệ ngoại giao đều như vậy sao?
Vu Điềm không biết.
Nhưng chuyện này tuyệt đối là lần đầu tiên cô gặp, có người vậy mà yêu nước đến mức dùng quốc kỳ tại mạng xã hội của chính mình, để thể hiện lòng yêu nước và sự trung thành.
Thậm chí, Vu Điềm lại bắt đầu nghi ngờ, cho đến mới vừa rồi, cô vẫn cho rằng đàn anh Lục Chi Diên là một người vô liêm sỉ thích trêu chọc người khác, chuyện này.
Có phải là đã hiểu lầm anh hay không?
Nghĩ như vậy, đột nhiên Vu Điềm cảm thấy chút áy náy.
Cảm thấy mình quá trông mặt mà bắt hình dong (chỉ nhìn bề ngoài để đoán phẩm chất và năng lực) rồi. . .
Có lẽ người ta căn bản không phải là người như vậy.
Không hiểu, không chỉ tới vài giây.
Hình tượng của đàn anh có đôi mắt đào hoa ở trong lòng từ từ rũ bùn mà đứng lên, trong nháy mắt trở lên cao lớn.
–
Vu Điềm vừa mới muốn tắt điện thoại di động, để chú ý đi đường.
[Quốc kỳ] gửi đến một tin nhắn: [Đây là WeChat dùng để làm việc, người quen thì đều dùng điện thoại để gọi, cho nên cũng lười chẳng muốn mở thêm WeChat nữa.]
[Quốc kỳ] đặc biệt tự hiểu bản thân mình mà nhắc nhở: [Đừng vội mà xóa tôi đi.]
Vu Điềm: [Không có, đàn anh, em đã thay đổi ghi chú rồi.]
Lục Chi Diên: [Vậy thì tốt.]
Lục Chi Diên: [Thật sự không suy nghĩ lại một chút sao, để cho tôi làm “Anh trai” của em?]
Có lẽ cảm thấy gõ chữ hơi phiền phức, nửa phút sau, điện thoại di động “Tinh –” một cái vang lên, một tin nhắn thoại dài tận bốn mươi ba giây được gửi đến.
Vu Điềm nâng di động lên, nhìn chằm chằm vào câu nói thật dài vừa mới được gửi đến kia, hàng lông mi rung rung, không thể khống chế được cắn cắn môi, khi đó vừa mới đi qua một con hẻm nhỏ, cô thừa dịp chung quanh yên tĩnh không có người, mang theo sự rối bời ở trong lòng, cẩn thận vươn tay còn lại ra để mở.
“Cô gái nhỏ, đàn anh lớn hơn em bảy tuổi, sự từng trải trong xã hội cùng kinh nghiệm đều phong phú hơn em, ngay trước mắt mà nói, cũng hiểu được nhiều việc hơn so với em. Em xem, anh muốn làm anh trai em, anh trai có thể dạy cho em rất nhiều điều mà em không biết, hoặc là em có thể coi anh trai như là một sức lao động miễn phí, có việc nặng gì không làm được thì để cho anh trai làm giúp em cũng được. Điều kiện như thế nào, hấp dẫn không?”
Ráng chiều lúc chạng vạng ửng lên sắc đỏ tươi, trong hẻm nhỏ gió yên lặng thổi qua.
Giọng nói hơi trầm khàn của người con trai giống như xuyên thấu qua điện thoại, không nhanh không chậm phát ra, từng chữ từng chữ, nhẹ nhàng chui vào trong tai của cô.
Mặc dù biết nội dung cuộc nói chuyện này nhàm chán nhưng cũng không phải là nói nhảm, Vu Điềm cũng không cưỡng lại được giọng nói rõ ràng dễ hiểu kia làm rung động.
–
Đế của đôi giày da nhẹ nhàng chà chà trên mặt đất, phát ra âm thanh ngột ngạt.
Sau khi đi ra đường lớn, cô theo lời Trương Giai đến chỗ cũ.
Vu Điềm nhìn bảng hiệu ktv trước mắt, đi vào trước, gõ chữ: [Cám ơn, không cần đâu đàn anh. Da mặt là một thứ rất tốt… em hi vọng là anh có.]
Vu Điềm cảm thấy một giờ đã bị trải qua “hành hạ” kia, làm cho quan hệ của cô cùng Lục Chi Diên đột nhiên tăng mạnh, vượt qua một giai đoạn mới, nói chuyện cũng không ngại ngùng nữa, giống như là đang trêu chọc nhau vậy.
Cô gõ từng chữ một, không suy nghĩ nhiều, sau đó liền gửi đi một câu nói cuối cùng kia đi.
Trương Giai cùng Lâm Mặc Mặc đã gào thét gần hai tiếng ở trong phòng, mệt đến mức nằm ở trên ghế sofa ở giữa phòng để nghỉ ngơi.
Nữ sinh đi hát ở phòng ktv đơn giản chỉ có mấy thể loại, tình ca vừa mềm mại vừa ngọt ngào, hoặc là những bài hát đầy tình yêu, vào lúc Vu Điềm đẩy cửa phòng ra, vừa vặn lúc Tần Du một bên vừa đang uống coca một bên vừa dùng giọng hát trung tính của mình, hát bài 《 Chinh phục 》.
“. . . Cứ như vậy bị người chinh phục, chặt đứt tất cả đường lui.”
Một bài hát đơn giản, đặc biệt phổ thông rất dễ thay đổi lời để hát, bị cô ấy hát đến mức không đủ ngũ âm, không có một câu nào là đúng giai điệu cả.
Thật sự không chịu nổi.
Lâm Mặc Mặc cầm lên một miếng khoai tây chiên ném cô ấy: “Tần đại thần, cậu có thể hát tốt một chút được không, cậu đây là đang hành hạ chính mình, hay là đang hành hạ chúng mình vậy?”
Tần Du xoay người một cách thật xinh đẹp đầy vẻ xem thường, đá vào mông Lâm Mặc Mặc một đá: “Cậu còn quản mình, mới vừa rồi cậu dùng giọng hát của mình hát bài Tiếng mèo kêu giống như đang khóc tang, mình đã nói câu gì chưa?”
Lâm Mặc Mặc ngồi dậy, miệng ăn khoai tây chiên, khẽ cười giễu cợt: “Người nào khóc tang vậy, nhưng cậu có thể không dùng thái độ khi hát bài 《 Vua nhạc điện tử 》 để hát bài hát kinh điển 《 Chinh phục 》này không?”
Làm như đang nghĩ đến kỷ niệm không tốt nào đó, Tần Du tức giận chỉ vào cô ấy: “Cậu lại nói ra bài 《 Vua nhạc điện tử 》!”
Buổi họp lớp ở học kỳ trước, lúc Tần Du uống say giống như phát điên, cầm microphone lên, tỏ tình với một nam sinh mình thầm mến hơn nửa năm, hơn nữa còn hát bài hát 《 Vua nhạc điện tử 》với bộ dạng mềm mại còn giật giật.
Làm cay mắt tất cả mọi người.
Đúng lúc đó, tất cả mọi người đều biết rõ căn bản là Tần Du! Không biết! Ca hát là chuyện thực! ! !
Trương Giai đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa đã có thói quen hai người oán giận lẫn nhau, che mặt làm như không thấy hai cô đang “Cãi nhau”, mãi cho đến lúc Vu Điềm đi đôi giày da nhỏ từ ngoài sáng bước đến gần, dùng giọng nói mềm mại hỏi một câu: “Các cậu đang làm gì vậy?”
. . .
Lúc này màn kịch mới dừng lại hẳn.
Chịu áp lực huấn luyện quân sự nửa tháng, lúc Vu Điềm vừa mới bước vào phòng ktv đã cảm thấy thoải mái hơn, đi lên trước chọn mấy bài hát quen thuộc, đợi Tần Du hát xong hoàn toàn bài hát 《 Chinh phục 》, Lâm Mặc Mặc nhìn qua hỏi lại cô: “Thế nào, cuối cùng chọn nhóm nào ở trong câu lạc bộ nghệ thuật vậy?”
Chuyện Vu Điềm bị đàn anh Thiệu Kỳ khuyên bảo làm chức vụ trợ lý chủ tịch, cô vẫn chưa nói cho bạn cùng phòng biết, nguyên nhân là cảm thấy chuyện này thật sự quá vớ vẩn.
Cô cảm thấy khả năng không lớn, chuyện này còn chưa xong, nên trong lòng cũng không nghĩ nhiều, sau khi quyết định mới nói cho mọi người biết cũng không muộn.
Cho nên, khi cô nói ra việc mình không có chọn nhóm nào trong đoàn câu lạc bộ, chỉ làm trợ lý chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật, Lâm Mặc Mặc kinh ngạc đến mức ngây người tại chỗ: “Cái gì! ! ! Trợ lý chủ tịch đùa hay sao? Mình không có nghe lầm chứ, câu lạc bộ nghệ thuật có chức vụ này hay sao?”
“Chính là như vậy đó.” Vu Điềm đưa tay, mất một lúc lâu mới mở được nắp của một chai coca để ở trên bàn chưa được mở ra, len lén uống một ngụm, gật đầu nói, “Ngay từ đầu mình cũng cảm thấy cực kỳ không thực tế, không thể giải thích được. Dù sao thì đến cả chủ tịch hội sinh viên cũng không có trợ lý, làm sao mà chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật lại cần trợ lý được, nhưng khi mình vừa nghe nói chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật là nghiên cứu sinh thì mình cũng đã hiểu, nghiên cứu sinh rất bận rộn, mà cũng sắp tốt nghiệp, cơ bản đều đặt trọng tâm trên công việc, tự nhiên không có nhiều thời gian, tinh thần và sức lực để đi quản lý một đoàn câu lạc bộ được, cho nên mới cần người giúp đó. . .”
Vu Điềm nghiêm túc chân thành nói rất nhiều để giải thích công việc của mình.
Lâm Mặc Mặc cái gì cũng không có nghe được, trong đầu chỉ nghĩ đến một sự việc duy nhất, đó chính là: Chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật lại là đóa hoa cao lãnh.
Trong ngày thường đến việc có được nắp chai đồ uống trúng thưởng đến một lần cũng chẳng có nhưng bây giờ Vu Điềm lại có thể không thể tin được trúng được một đặc quyền không cần phỏng vấn mà có thể được tham gia vào câu lạc bộ nghệ thuật, lại còn có thể làm một chức vụ chưa từng có này.
Lâm Mặc Mặc không thể không nghi ngờ, cuối cùng thì đóa hoa cao lãnh đang có tính toán gì với Điềm bảo bối. . .
Mắt cô mở thật to, cầm lấy tay Vu Điềm, kích động hỏi: “Điềm bảo bối, Lục Chi Diên thích cậu sao?”
Vu Điềm thiếu chút nữa phun hết coca vừa mới uống vào bụng ra hết, đẩy đẩy đầu của cô ấy: “Làm sao có thể?”
“Tại sao lại không thể chứ.” Lâm Mặc Mặc liếc cô một cái, “Mình nghe nói ủy viên thể dục Lưu Hoán của lớp mình cũng là người trúng thưởng. Cậu có đoán ra được cậu ta đến đoàn câu lạc bộ làm gì không?”
“Cậu ta hả?” Vu Điềm nghĩ một chút, nhận lấy micro từ tay Tần Du, chuẩn bị ca hát, khá tin tưởng đoán một chút, “Mình cảm thấy cậu ta sẽ từ chối cơ hội lần này, hình như cậu ấy không có sở thích nào liên quan đến nghệ thuật thì phải?”
“Không có từ chối đâu.” Lâm Mặc Mặc nói, “Cậu ta tham gia nhóm kịch nói.”
“. . .”
Lâm Mặc Mặc: “Cho nên, cậu nghĩ lại đi, hai người đều được giải thưởng này. Nhưng vì sao cậu có thể làm chức vụ trợ lý chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật chứ, mà không phải là Lưu Hoán hoặc là hai người các cậu cũng có khả năng đều làm trợ lý, như vậy là công bằng nhất rồi.”
Quá hai giây, một điều gì đó xuất hiện ở trong đầu đang trống không của cô ấy. . .
“A a a a a a !” Cô ấy đột nhiên ôm lấy Vu Điềm, giống như là ôm đùi, nhéo nhéo hai gò má trắng nõn của cô gái, “Bà xã hot boy của mình! ! ! ! Về sau khi nói chuyện yêu đương thì nói cho mình biết cảm giác yêu đương với hot boy của trường đại học như thế nào nhé! ! !”
Vu Điềm: ?
Vu Điềm đẩy cô ấy ra, bởi vì âm thanh trong phòng quá lớn, nếu không nói chuyện lớn tiếng rất khó mà nghe rõ ràng được, cô kề sát vào lỗ tai Lâm Mặc Mặc, lần đầu tiên mắng một câu: “Ngu ngốc.”
Ngay cả đến mắng người, giọng nói cũng mềm mại, không có một chút uy hiếp nào.
Lâm Mặc Mặc xoa xoa đỉnh đầu Vu Điềm làm bù xù, cười hì hì: “Em gái dễ thương thật sự là bảo vật của quốc gia, ngay cả mắng người cũng đáng yêu như vậy.”
“. . .”
Khi âm thanh của đoạn nhạc dạo bắt đầu, Vu Điềm không để ý đến cô ấy, cầm microphone lên, hắng giọng một cái, bắt đầu hát.
Cho tới nay, thật ra thói quen khi hát của cô không phải kiểu mấy bài hát êm dịu ê a, mà là thường là những bài hát trữ tình mang theo cảm xúc.
Giọng nói của Vu Điềm trời sinh đã mang theo âm điệu ngọt ngào mềm mại, cho nên tất cả các bài mà cô hát dường như đều có một hương vị khác nhau, mỗi một câu một từ, mỗi một âm đều giống như đang trôi bồng bềnh trên một đám mây kẹo đường ngọt ngào vậy, có lẽ không thể sánh bằng người chuyên nghiệp, nhưng âm sắc đặc biệt dễ nghe, từng chữ từng chữ một, đi vào tai của người khác.
Liên tục ở ktv cả một buổi chiều, buổi tối cả bốn cô gái vô cùng có tinh thần chạy tới phố ăn vặt ở cổng sau của trường đại học, vừa đi trên lề đường vừa ăn, sau khi ăn thỏa thích một phen, mới cảm thấy thỏa mãn trở về phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ.
Vu Điềm bước vào phòng ngủ, tiện tay lấy di động ở trong túi ra, điện thoại di động rất im lặng, không có tin nhắn nào.
Từ khi cô gửi câu [Da mặt là một thứ tốt. . . Em hy vọng là anh sẽ có.] đó đi, thì đàn anh không để ý đến cô rồi.
Vu Điềm nhìn chằm chằm khung nói chuyện không có động tĩnh gì, một chút ngượng ngùng xuất hiện ở trong đáy lòng của cô, rất muốn gửi một tin gì qua đó.
Có phải cô nói thật sự hơi quá đáng rồi hay không?
Người ta cũng chỉ có tấm lòng tốt muốn giúp cho cô thôi, từ chối thì từ chối thôi, vậy mà còn nhân tiện châm biếm một câu nữa chứ.
Tay Vu Điềm dừng lại ở trên màn hình, hơi do dự một chút gõ [Thực xin lỗi] sau đó gửi qua, nhân tiện nói thêm một chút: [Đàn anh, em không có cố ý đâu QvQ.]
[Em chỉ nghĩ muốn đùa với anh một chút thôi.]
[Đàn anh, thực xin lỗi. Lần sau em sẽ không như vậy nữa.]
Nửa phút qua đi, Lục Chi Diên vẫn không có trả lời.
Trong lòng Vu Điềm có chút nặng nề, sau khi Trương Giai tắm rửa xong ra khỏi phòng tắm, gọi Vu Điềm nhanh đi tắm đi.
Vu Điềm để điện thoại lên trên bàn, bực bội quyết định chờ thêm hai phút nữa, nếu vẫn còn không trả lời, thì cô sẽ đi tắm rửa trước.
Quả nhiên, di động rất yên tĩnh không có một chút âm thanh nào.
Từ lúc chạng vạng đến giờ đàn anh có đôi mắt đào hoa, giống như biến mất khỏi nhân gian vậy, không có một chút tin tức nào.
Vu Điềm có chút tức giận, cắn cắn môi, bộ dáng đặc biệt buồn phiền, cầm quần áo lên đi vào phòng tắm.
Tắm rửa, gội đầu, rửa mặt, một loạt động tác liên tục kéo dài mất hơn nửa tiếng.
Sau khi cô làm xong toàn bộ, chỉ có một ý nghĩ duy nhất, vào thẳng WeChat, xem danh sách tin nhắn.
Lâm Mặc Mặc đắp mặt nạ ngồi trước máy tính xem video, nghi ngờ liếc mắt nhìn cô một cái: “Đang làm gì vậy, tại sao Điềm bảo bối chăm chú nhìn điện thoại vậy, làm mình bất ngờ đó.”
“Không, không có gì đâu.” Vu Điềm không dám nói cho các cô biết những chuyện này.
Thấy danh sách trong WeChat, hình đại diện quốc kỳ xuất hiện một cái chấm đỏ, tim cô đập nhanh như muốn rơi ra, ở trong đó có một lời nhắn đơn giản ở bên dưới.
Lục Chi Diên: [Cô gái nhỏ, tại sao em lại giải thích với anh vậy?]
Lục Chi Diên: [Gọi một tiếng anh trai đi, rồi anh sẽ tha thứ cho em.]